Quan Hệ Nguy Hiểm Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài

Chương 40: : Hợp Tác Được Thông Qua




“Chuyện hợp tác của chúng ta em sắp thông qua hội đồng rồi.”

“Em suy nghĩ kĩ chưa đấy? Anh sợ hôn phu của em không chấp nhận.”

Qua điện thoại, Tiết Thụy Du cũng cảm thấy cái tên Trình Dục Uy này cũng quá sức là tinh ý quá rồi, đến chuyện đó cũng có thể đoán ra được, thật sự làm cho Tiết Thụy Du có chút bất ngờ.

Nhưng cái mà Trình Dục Uy có thể không ngờ đến đó chính là bây giờ lời nói của Lương Hạo Hiên chẳng đáng một chút trọng lượng nào cả, nó cũng chẳng có chi phối hay làm thay đổi được suy nghĩ của Tiết Thụy Du là bao.

“Sao anh đoán được như thần thế?”

“Tại vì anh và Lương Hạo Hiên từng có va chạm qua, cái lần chúng ta gặp nhau ở nhà hàng anh cũng thấy được anh ta không muốn để em dính dáng đến anh cho lắm.”

“Xem ra là đã để ý từ lúc đó rồi nhỉ?”

“Tất nhiên, nên chuyện chúng ta hợp tác Tiết thị và Trình thị lần này chắc chắn sẽ vướng một ít sự không đồng tình và anh nghĩ hôn phu của em cũng sẽ không để yên đâu.”

“Ha… anh ấy có Lương thị của anh ấy, em có Tiết thị của em, nói là có giao tình chứ xưa nay nước sông cũng chẳng phạm đến nước giếng, anh ấy nào có cái quyền nhúng tay vào chuyện của em.”

Lời lẽ của Tiết Thụy Du xưa nay vẫn luôn như vậy nên khó trách được những người ở xung quanh cô đều cảm thấy cô có chút khó tính, nhiều lúc không quen lắm có khi còn cảm thấy có chút tủi thân.

Nhưng tất cả những lời từ Tiết Thụy Du đều thẳng thắn, ít khi mang ý bỡn cợt nên những người cùng cô nói chuyện, hợp tác cũng nên chú ý nhiều hơn.

Còn nếu bây giờ Lương Hạo Hiên mà nghe được những lời này của cô thì chắc chắn anh sẽ suy nghĩ nhiều lắm.

“Vậy anh đợi tin vui từ em, quý đối tác của anh.”

“Em cảm thấy chúng ta lấy việc tư đem vào việc công như thế này là có phần hơi quá, nên hy vọng hợp tác thành công nhé.”

“Anh sẽ không để cho em gặp phải bất lợi đâu, vì chúng ta mà.”

“Nghe anh nói ra những lời như thế này em thực sự muốn nhanh nhanh được hợp tác cùng với anh.

Khi đó thì thời gian của chúng ta dành cho nhau sẽ nhiều hơn chút đỉnh.”

“Em mong Tiết thị và Trình thị hợp tác với nhau hơn hay là mong được ở bên cạnh anh hơn?”

Bất ngờ bị Trình Dục Uy hỏi câu này, Tiết Thụy Du cảm thấy cái tên này thật đúng là ăn nói hết sức nguy hiểm, bất kì câu nào hắn nói ra, nếu đối phương không chú ý cho thật kĩ thì sẽ đều là bẫy.

Tiết Thụy Du đối với “những cái bẫy” này của Trình Dục Uy đã có chút quen thuộc nhưng thực sự mà nói thì cô vẫn luôn nghĩ rằng người đàn ông này chính là kiểu chỗ nào cũng nguy hiểm, lúc nào cũng tỏa ra được sự nguy hiểm vây quanh.

“Anh muốn câu trả lời là gì?”

“Anh muốn nghe em nói hơn.”

“Vậy thì em muốn Trình thị và Tiết thị hợp tác thành công hơn.”

“Thế sao? Vậy còn anh?”

“Hai chuyện này không liên quan với nhau, Trình thị và Tiết thị có không hợp tác thì chúng ta cũng vẫn sẽ dành thời gian cho nhau.

Chẳng qua đây là cái cớ để chúng ta cùng hợp thức hóa chuyện này thôi.”

“Vậy anh đợi vậy, đợi Tiết tổng của Tiết thị báo cho anh một tin vui.”

Tiết Thụy Du cười khẩy một cái rồi cúp máy điện thoại, cô thực sự mong chờ lần hợp tác này.

Nói vui thì nói là mượn việc công để làm việc tư nhưng Tiết Thuỵ Du nghĩ chỉ cần Tiết thị làm tốt lần hợp tác này với Trình thị thì tương lai cũng sẽ được mở mang ra không ít.

Nhưng nói qua cũng phải nói lại, nhân lực của Tiết thị thì có hạn.

Thế hệ nhân lực trẻ hiện tại cũng chẳng có mấy ai, nhìn Tiết Vân Nhi thì biết.

Nếu không có Tiết Thuỵ Du chống đỡ cái Tiết thị này thì cô cũng không biết Tiết Vân Nhi sẽ biến nơi này thành một bãi phế vật từ khi nào.

Nhưng ít nhất Tiết Thuỵ Du cũng còn cảm thấy khá thành tựu khi đã đào về được một học bá là Tần Nhã Lam nếu không thì mỗi một mình cô chống cái Tiết thị này cũng chẳng nổi.

Nhắc đến Tần Nhã Lam, Tiết Thuỵ Du muốn để cho cô dẫn dắt, hợp tác cùng với Trình thị.

Thực sự thì quân cờ tốt như vậy mà cứ để tồn mãi ở công ty cũng không được.

Phải nói rằng lần này để hợp tác với Trình thị thành công nhất, Tiết Thuỵ Du đã đưa cả đệ nhất quân sư, thần cơ diệu toán ra để cùng bàn bạc.

Nhưng mà trước tiên thì cô cũng cần bàn qua chỗ Tần Nhã Lam đã, dẫu biết là cô ấy sẽ không có từ chối nhưng nói trước vẫn hơn.

“Hợp tác với Trình thị sao?”

“Ừm đúng vậy.”

“Này Thuỵ Du! Cậu thực sự để cho tôi lãnh đạo lần hợp tác lần này với Trình thị? Cậu định để cho tôi phải ứng phó với Trình Dục Uy kia? Có quá khắc nghiệt rồi hay không hả?”

“Cậu đừng lo, lần hợp tác này tôi sẽ cùng Trình Dục Uy trao đổi qua tất cả những điều kiện cần thiết trước rồi sau đó đến phần triển khai dự án thì cậu sẽ lãnh đạo.”

“Cậu có đang tin tưởng tôi quá rồi không?”

“Không tin tưởng cậu chẳng lẽ bây giờ tôi tin tưởng Tiết Vân Nhi sao? Ngẫm ra thì cậu cùng tôi về Tiết thị, đem tài năng của mình cất giấu bớt rồi thì bây giờ cho cậu cơ hội để bộc phát cả ra.”

“Nhưng cần phải thông qua hội đồng đã, chắc gì hội đồng đã tin tưởng người trẻ tuổi như chúng ta?”

“Tôi có cách khiến cho hội đồng phải tin tưởng, còn cậu chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để bước một bước tiến mới thật dài thôi.”

Để chuẩn bị cho lần hợp tác này, Tiết Thuỵ Du đã tính toán từ rất lâu rồi.

Có lẽ là từ cái lần Trình Dục Uy đề nghị với cô đó, khi đấy khi nhìn thấy chút xíu sự hụt hẫng trong đôi mắt của Trình Dục Uy khi cô từ chối, Tiết Thuỵ Du cũng cảm thấy thực sự tiếc nuối.

Cô vốn nghĩ đề nghị đó của Trình Dục Uy quá đỗi dư thừa và cô chỉ cần mỗi cuối tuần được ở cùng hắn là quá đủ rồi.

Nhưng lòng tham của con người chưa bao giờ là bị giới hạn cả, Tiết Thuỵ Du cũng vậy thôi, khi đó cô chưa muốn cũng không có nghĩa là mãi về sau cô cũng sẽ không muốn.

Dần dần thời gian sau này, khi Tiết Thuỵ Du nhận ra người đàn ông đó thực sự quan trọng đến nỗi có thể chi phối được biết bao nhiêu là cảm xúc của cô thì Tiết Thuỵ Du mới tính toán đến những công việc mà trước đó Trình Dục Uy đã yêu cầu.

Thật tâm thì Tiết Thuỵ Du vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Lương Hạo Hiên, nhưng cô cũng không thể đơn phương chấm dứt cái hôn sự này mà không có lấy cho anh một câu trả lời thoả đáng được.

Tuy rằng việc này rất ti tiện nhưng Tiết Thuỵ Du muốn tìm một cơ hội nào đó thích hợp hơn để có thể cùng anh ngồi xuống bàn bạc lại chuyện này.

Có thể sẽ vướng đến rất nhiều tranh cãi, có lớn có nhỏ nhưng vẫn cứ tốt hơn việc cô cứ âm thầm qua lại với Trình Dục Uy sau lưng Lương Hạo Hiên mãi.

“Nhưng sao hôm nay lại hợp tác với Trình thị? Chẳng phải dự án chung cư còn chưa xong sao?”

“Bên phía Trình thị gửi đến yêu cầu hợp tác cùng với dự án bên đó, dự án chung cư của tôi vẫn chưa xong nên công việc lần này tôi mới giao qua cho cậu đó.”

“Nhưng tôi nghe nói tính tình của Trình Dục Uy không được tốt, lần hợp tác lần này cũng khá khó khăn đấy.

Cậu phải cẩn thận nhiều nhé Thuỵ Du, người đàn ông đó không phải dễ qua mặt đâu.”

“Cậu nói y hệt như Lương Hạo Hiên vậy, nhưng tôi thực sự không tin Trình Dục Uy lại làm như thế với Tiết thị của chúng ta.

Cậu cứ yên tâm chuẩn bị cho công việc sắp tới đi, tất cả mọi chuyện đi trước cứ để cho tôi lo liệu.”

Việc đưa Tần Nhã Lam vào dự án coi như cũng đã hoàn thành, Tiết Thuỵ Du bây giờ chỉ còn vướng lại chỗ hội đồng quản trị của công ty mà thôi.

Thực sự thì hội đồng quản trị của Tiết thị là một cỗ máy móc có chút khó đoán mà Tiết Thuỵ Du vẫn đang cố điều tra từ trước đến giờ.

Bây giờ Tiết thị vẫn còn đang ở giai đoạn chuyển giao giữa bộ máy cũ và mới nên đâu đó vẫn còn rất nhiều bô lão cổ đông từ thời của bố cô còn sót lại.

Đây mới chính là điểm mấu chốt, gừng càng già càng cay, người càng già càng khó chiều, Tiết Thuỵ Du đã không ít lần phải đau đầu vì sự khó tính của những bô lão này trong hội đồng quản trị nên việc để mà thông qua bất kì dự án nào cũng đều phải được cô cân nhắc hết sức là kĩ lưỡng, làm việc cũng phải thật cẩn thận, đòi hỏi tính chuyên môn cao để không bị ai bắt bẻ nửa lời.

Nhưng theo như Tiết Thuỵ Du suy tính thì sẽ nhanh thôi, tầm vài năm nữa, khi Tiết Thuỵ Du có thể một tay nắm được cả Tiết thị thì khi đó cô sẽ cải tổ lại bộ máy quản lý, chiêu mộ nhiều nguồn nhân lực trẻ tiềm năng để thay thế, đem Tiết thị vươn cao và vững mạnh.

Chuyện đó cũng chỉ là suy tính trong đầu của Tiết Thuỵ Du mà thôi, trước mắt thì vẫn phải xem xét tình hình, thông qua hội đồng việc hợp tác với Trình thị đã.

“Hợp tác với Trình thị sao Tiết tổng?”

“Đúng như vậy, bên phía Trình thị vừa liên hệ với chúng ta về việc muốn cùng Tiết thị hợp tác một dự án mới về xây dựng khu đô thị sinh thái ở phía bắc thành phố này.

Có lẽ vì dự án khu chung cư của chúng ta được phát triển khá tốt nên bên đó mới ngỏ lời muốn chúng ta hợp tác, tất nhiên là lợi nhuận sẽ không nhỏ.”

“Được tập đoàn lớn như Trình thị để mắt đến thì còn gì bằng, nhưng kể ra thì Trình Dục Uy của Trình thị tuy tài giỏi trẻ tuổi nhưng tính khí cũng không được tốt cho lắm, dự án lần này có chăng sẽ vướng phải nhiều khó khăn?”

“Khó khăn thì không hẳn, chỉ cần Tiết thị chúng ta tự tin rằng có thể hoàn thành tốt mà thôi.

Hơn nữa Trình Dục Uy sẽ không đích thân tham gia vào dự án lần này mà chỉ đứng sau chỉ đạo nên độ khó sẽ được giảm dần, mọi người yên tâm.”

“Vậy đích thân Tiết tổng sẽ là người lãnh đạo nữa hay sao?”

“Không, tôi còn dự án khu chung cư vẫn còn dang dở nên tạm thời cũng chỉ đứng sau hậu thuẫn mà thôi.

Nhưng tôi tiến cử giám đốc Tần Nhã Lam sẽ là người thay tôi đảm đương dự án lần này.”

Tất cả mọi người trong hội đồng đều xì xào bàn tán, không phải là có ý gì chê bai Tần Nhã Lam nhưng cái họ cảm thấy không hiểu lắm đó chính là tại sao Tiết Thuỵ Du lại không tiến cử phó tổng giám đốc của Tiết thị là Tiết Vân Nhi mà lại cử Tần Nhã Lam? Tiết Vân Nhi ngồi trong cuộc họp, loáng thoáng nghe mọi người nhắc đến cái tên của mình thì cũng không vui vẻ gì lắm, tâm trạng ủ dột đến độ sắp vắt ra cả nước được.

Tiết Thuỵ Du đúng thật là quá hay mà, sau chuyện vừa rồi cô nhất quyết không đụng đến Tiết Vân Nhi một lần nào nữa.

Giống như để cho cái chức vụ phó tổng giám đốc mà cô ta đang giữ như một vị trí bù nhìn không hơn không kém.

“Mọi người có ý kiến gì không?”

“Đối với sự đề xuất của Tiết tổng chúng tôi cũng không có nhiều ý kiến, giám đốc Tần của Tiết thị chúng ta tuy trẻ tuổi nhưng kĩ năng công việc cực kì cao và chuyên nghiệp khiến cho chúng tôi phần nào tin tưởng hơn rồi.”

“Vậy lần này thông qua nhé! Khi nào bên Trình thị cùng tôi liên lạc trao đổi kĩ hơn về giấy tờ hợp đồng thì tôi sẽ thông qua mọi người sau.

Cũng trễ rồi, chúng ta tan họp ở đây.”

Tiết Thuỵ Du có chút đắc ý nhếch môi cười nhìn mọi người đang lục đục rời khỏi phòng họp.

Lần thông qua này dễ hơn cô mong đợi rất nhiều rồi, tiếp đến chỉ có trông chờ vào bên phía Trình Dục Uy đưa ra văn bản rồi đi vào thực thi mà thôi.

Tiết Thuỵ Du tin chắc rằng Tần Nhã Lam sẽ dư sức đảm đương được việc này, cô cũng tin rằng nhờ lần hợp tác này, cô sẽ đạt được nhiều mục đích hơn là chỉ mượn nó để ở cạnh Trình Dục Uy..