Quan Hệ Nguy Hiểm Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài

Chương 4: Bữa Cơm Không Vui Vẻ




Tiết Thuỵ Du uể oải bắt taxi quay về Tiết thị, buổi sáng nay nghỉ ngang không có phép cũng không nói qua với bất kì ai, thế là toi mất nửa ngày làm việc, dám chắc bố cô sẽ hỏi mà Tiết Vân Nhi cũng sẽ không chịu để yên đâu.

“Cậu đã đi đâu thế?”

Tần Nhã Lam vội vã đi theo Tiết Thuỵ Du vào phòng, việc sáng nay Tiết Thuỵ Du không đến công ty càng khiến cho Tiết lão gia hết mực không hài lòng còn Tần Nhã Lam lại thập phần lo lắng, không biết Tiết Thuỵ Du đêm qua đã đi đâu hay lại say quá ngủ ở nhà Lương Hạo Hiên rồi.

“Chuyện dài lắm, về sau rảnh sẽ kể cho cậu.”

“Chủ tịch sáng nay tìm cậu nói về dự án mới nhưng cậu không đến.”

“Sao? Rồi chủ tịch đâu?”

“Ông ấy đến tìm Tiết Vân Nhi rồi.

Thuỵ Du à, cậu đã lỡ mất một cơ hội, đẩy nó cho Tiết Vân Nhi rồi đó.”

Tiết Thuỵ Du đỡ trán, tất cả là do cái tên Trình Dục Uy đó.

Mà cũng không phải, nếu không phải là Trình Dục Uy thì có lẽ lúc đó cô đã bị ai đó mang đi đến bây giờ còn không còn ung dung ngồi đây được rồi.

Ấy nhưng lại vô tình đẩy cơ hội cho Tiết Vân Nhi, chuyện này không thể nào chấp nhận được.

“Tôi phải đi tìm bố mới được, cái gì cũng vào tay cô ta thì hỏng bét hết.”

Tiết Thuỵ Du không cam tâm nổi, vì sao cái gì cũng nhường nhịn Tiết Vân Nhi? Năm cô mười sáu tuổi, mẹ vừa qua đời bố đã liền đón ngay mẹ con người đàn bà đó vào nhà.

Mười sáu tuổi, Tiết Thuỵ Du còn phải chấp nhận thêm một người chị, đã không còn gia đình êm ấm còn phải chịu thêm một người chị từ đâu rơi xuống.

Điều này làm Tiết Thuỵ Du càng xa cách gia đình, đến tuổi đi đại học, cô quyết đi du học, về nước cũng ở riêng ở một căn hộ, căn bản chính là không ở nổi được ở Tiết gia.

“Con không chấp nhận Tiết Vân Nhi dẫn dắt dự án lần này!”

“Cả ngày nay con biến đi đâu thế? Con không làm thì chị con làm, con tưởng Tiết thị là chỗ để con chơi muốn đến thì đến đi thì đi à?”

“Bây giờ con ở đây, dự án này là do con đảm nhận.”

“Vân Nhi nó đã kí nhận dự án, mọi quyền hạn cũng được cấp rồi, đâu phải con muốn là được.”

“Bố không thể đợi thông qua con rồi mới quyết định được hả?”

“Bố là chủ tịch hay con là chủ tịch mà phải đợi thông qua con? Vân Nhi làm thì có sao? Việc gì con phải tranh hết công việc của con bé như thế?”

“Chính vì Tiết thị có một phần của mẹ con nên con mới không muốn cho người ngoài như cô ta được phép đụng vào!”

Tiết Thuỵ Du còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “người ngoài” càng khiến Tiết Đổng cảm thấy chột dạ.

Không phải ông không biết nhưng ông đã dần cảm nhận được khoảng cách giữa ông và Tiết Thuỵ Du càng ngày càng trở nên xa cách, có lẽ là từ cái ngày mẹ cô mất, ông đón mẹ con Tiết Vân Nhi về, khi đó ông đã nhận ra Tiết Thuỵ Du không còn là đứa con gái bé bỏng hằng ngày quấn lấy ông rồi.

Còn về chuyện nửa phần Tiết thị là của mẹ cô, Tiết Đổng cũng không phản bác, sự thật rành rành như thế, chẳng qua bây giờ Tiết Thuỵ Du không nói, nhưng chính thâm tâm ông cũng luôn tự nhủ Tiết thị này không phải toàn quyền ông thích quyết thế nào thì quyết.

“Chuyện cũng đã rồi, giấy tờ cũng thông qua, hội đồng cũng đã chấp nhận, cũng không thể nào rút lại được.”

“Vậy nên nói cô ta liệu mà làm việc cho cẩn trọng, bằng không chính con sẽ lấy lại dự án đó đó.”

Tiết Thuỵ Du nói xong câu này, toan định bỏ đi nhưng bố cô đã gọi lại.

“Tối nay con rảnh thì về Tiết gia ăn cơm, Hạo Hiên có nói là tối nay sẽ ghé đến.”

“Thì việc gì con phải về đấy?”

“Cũng lâu rồi con không về, tối nay có Hạo Hiên nữa, con về ăn với bố bữa cơm cho vui.

Lâu rồi bố không được ăn cơm cùng với con gái.”

“Con tưởng ngày nào bố cũng được ăn cơm với con gái cưng của bố chứ, còn con sống chết thế nào chả được.”

“Tiểu Du, sao con lại nói thế?”

“Con về Tiết gia cũng được thôi vì vốn dĩ Tiết gia là nhà của con, nhưng trên bàn ăn làm ơn đừng xuất hiện hai con người kia, bẩn mắt lắm.”

“Con không được nói với dì và chị như thế?”

“Con đã bao giờ xem hai người họ là một thành viên đâu, vậy bữa cơm thân mật của Tiết gia dựa vào cái gì phải có mặt họ?”

Tiết Thuỵ Du không phải là không có lý, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nói cô hỗn xược nhưng nếu đặt mình trong cuộc, chắc chắn không ai có thể chấp nhận nổi chuyện này.

Tiết Đổng biết Tiết Thuỵ Du có thành kiến nhưng cũng là lúc sắp đến tuổi gần đất xa trời, muốn chứng kiến cảnh gia đình đoàn tụ cùng nhau ăn bữa cơm, như vậy cũng thật khó khăn.

“Con như nể mặt bố và Hạo Hiên…”

“Tối nay con sẽ về, phải xem tâm trạng của con như thế nào đã, bằng không con sẽ không nể mặt hai người kia đâu.”

Tiết Thuỵ Du trực tiếp rời đi, Tiết Đổng khá vui mừng, ông cũng xem như đây là Tiết Thuỵ Du đang rất nể mặt ông rồi.

Đã rất lâu rồi không được dùng cơm cùng con gái, Tiết Đổng vui vẻ gọi điện về nhà dặn đầu bếp nấu thật nhiều món ngon, còn đặc biệt dặn dò phải làm món sườn chua ngọt mà Tiết Thuỵ Du thích nhất nữa.

Bảy giờ tối, Tiết Đổng đứng ngồi không yên, cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ rồi ngóng trông ra cửa đợi con gái và con rể tương lai đến.

Một chiếc xe sang trọng chạy vào trước sân nhà Tiết gia, Lương Hạo Hiên và Tiết Thuỵ Du cùng nhau đến, Tiết Đổng tiết lão gia vui mừng ra mặt, phấn khởi đi ra ngoài đón.

“Con chào bác.”

“Con chào bố.”

Lương Hạo Hiên cười đon đả chào Tiết Đổng, Tiết Thuỵ Du khoác tay anh ta biểu tình không mặn không nhạt chào bố một câu.

Tiết Đổng vui mừng vội bảo hai con vào nhà ăn tối.

Tiết Thuỵ Du không mặn không nhạt ngồi xuống bàn ăn, cô ngồi ngay bên tay trái của Tiết Đổng, bên cạnh nữa là Lương Hạo Hiên, đối diện cô là mẹ con Lệ Minh Châu và Tiết Vân Nhi.

Tiết Thuỵ Du nghĩ nhiều lắm, cô vốn không nể mặt mà không đến đây ấy nhưng nghĩ lại dù gì Tiết Đổng cũng là bố cô, cô có ghét ông chuyện gì cũng không chối bỏ được sự thật này, huống gì trước khi mọi chuyện xảy ra, ông chính là người mà cô ngưỡng mộ nhất trên đời này.

“Thuỵ Du lâu ngày mới quay về ăn nhiều vào nhé con.”

Lệ Minh Châu cũng xởi lởi nhìn Tiết Thuỵ Du, bà ta chưa bao giờ thích đứa con gái này của Tiết Đổng, tất nhiên thì làm gì có ai thích được con gái của người khác đâu kia chứ.

Ấy nhưng ở trước mặt Tiết Đổng, bà ta có như thế nào cũng phải cố tỏ ra vẻ hiền thục đoan trang, không để bụng chuyện gì mà chiếu cố Tiết Thuỵ Du.

“Cảm ơn nhưng bình thường tôi cũng không có đến nỗi chết đói.”

Tiết Thuỵ Du không mặn không nhạt phun ra một câu rồi bưng cốc nước lọc lên uống, Lệ Minh Châu ngớ người ra, nụ cười giả lả như hoa cũng cứng đơ rồi.

Khốn kiếp! Tiết Thuỵ Du xưa đến nay vẫn luôn như vậy, ỷ mình là lá ngọc cành vàng nên chẳng xem ai ra gì.

“Thuỵ Du, lâu lắm rồi em mới về ăn cơm, bố biết nên đã sai người chuẩn bị nhiều món lắm đấy.

Về sau em rảnh rỗi thì về thăm nhà thường xuyên, bố trông em mãi.”

“Vậy hai người xéo đi thì tôi quay về.”

“Tiểu Du…”

Hết Lệ Minh Châu lại đến Tiết Vân Nhi bị Tiết Thuỵ Du tạt cho một gáo nước lạnh.

Tiết Thuỵ Du cũng cảm thấy hai mẹ con trước mặt kẻ tung người hứng, giả nhân giả nghĩa làm như là chủ nhân căn nhà này mà khách sáo với cô thật khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Bữa cơm này nể mặt Tiết Đổng và Lương Hạo Hiên, bằng không cô cũng không rảnh đâu mà đến đây nhìn hai con hề trước mặt nhảy nhót.

“Nào, Tiểu Du, sao con lại ăn nói với chị và dì như thế?”

“Đây là nhà của con, đến lượt người ngoài lên tiếng sao?”

“Nào, ăn cơm đi con, đừng căng thẳng như thế.”

“Bác trai nói đúng đấy, Tiểu Du, ăn cơm đi nào, để anh gắp cho em.”

Tiết Thuỵ Du nể mặt bố và Lương Hạo Hiên nên cũng không tỏ ý phản nghịch gì nhiều nhưng nhất quyết đem mẹ con Lệ Minh Châu không đặt vào mắt.

“Đây đây, sườn chua ngọt mà con thích nhất đây.”

Tiết Đổng gắp một miếng thịt sườn chua ngọt đặt vào bát cho Tiết Thuỵ Du, ngày trước cô cực kì thích món này, đến nỗi ngày nào cũng ăn mà vẫn không ngán.

Nhìn miếng thịt sườn chua ngọt trong bát, Tiết Thuỵ Du cũng cảm thấy hoà hoãn hơn rất nhiều, cô đem miếng thịt cắn vào trong miệng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ.

“Tiểu Du ăn nhiều vào nhé, dì biết con thích sườn chua ngọt nên đã cố tình đích thân chuẩn bị rồi nấu riêng cho con đấy.”

Không ngờ Tiết Thuỵ Du ấy vậy mà lại không một chút nể mặt nào vội phun miếng thịt trong miệng ra bát, lấy khăn vội lau miệng rồi uống một chút nước lọc.

Bầu không khí càng trở nên kì lạ, Lương Hạo Hiên không biết nên làm thế nào cũng chỉ cúi đầu ăn cơm, Lệ Minh Châu tức đến nỗi muốn khóc nhưng cũng cố ngồi lại, Tiết Đổng thì thở dài nhìn Tiết Thuỵ Du.

Lệ Minh Châu nấu thịt sườn chua ngọt, dù có ngon cách mấy Tiết Thuỵ Du cô cũng không muốn động đũa đến.

Cô đã không thích thì có cố lấy lòng cỡ nào cũng trở thành trò hề cả thôi.

Tiết Đổng biết được việc này, cũng không có ý gì, chỉ chăm chú ăn cơm.

“Hai đứa định khi nào thì kết hôn?”

Để cho bầu không khí không chùng xuống, không ai khó xử, Tiết Đổng hỏi một câu vực dậy bầu không khí, cũng khiến cho Lương Hạo Hiên đỡ thấy xa cách hơn.

“Chưa biết nữa ạ, cái này phải hỏi Tiểu Du rồi ạ.

Con có muốn mà cô ấy không cho thì cũng không thể đâu ạ.”

“Con ấy, phải nhanh chóng lấy lòng con bé đi, ta đợi ngày hai đứa kết hôn cũng lâu rồi đó.”

“Vâng ạ, con sẽ cố gắng.”

Hôn sự của Lương Hạo Hiên và Tiết Thuỵ Du không đơn thuần như thế, Tiết Thuỵ Du kết hôn cùng Lương Hạo Hiên sẽ được phía nhà họ Lương ủng hộ hơn, càng nhanh chiếm được Tiết thị.

Ấy nhưng như thế thì quá dễ dàng, cô đang đem mối hôn sự này ngâm nước nóng, để tìm cơ hội tốt đá Tiết Vân Nhi mấy phát đã, cô không tin cô ta sẽ để yên cho Tiết thị bị cướp mất.

“Con ăn no rồi, con với Hạo Hiên xin phép về trước nhé.”

“Còn sớm mà, hai đứa bận việc gì sao?”

“Không có gì ạ, chỉ là có người ngoài khiến con không thoải mái lắm, khi khác bọn con sẽ sang ăn cơm cùng bố nhé.”

“Được rồi, vậy hai đứa đi cẩn thận.”

Tiết Đổng mặc dù rất tiếc nhưng cũng đành để cho Tiết Thuỵ Du và Lương Hạo Hiên rời đi, ông biết rằng có giữ cô ở lại cũng thế thôi.

Tiết Thuỵ Du cười chào bố rồi khoác tay Lương Hạo Hiên rời đi, hoàn toàn xem Lệ Minh Châu và Tiết Vân Nhi là không khí.

“Lão gia, ông xem con bé…”

“Thôi nào, hiểu nhầm về sau sẽ hết thôi.”

Lệ Minh Châu uất ức nhìn Tiết Đổng, thấy ông không quá để tâm đến sự xấc xược đó của Tiết Thuỵ Du thì càng thêm uất ức.

Đúng là cha con tình thân, Tiết Thuỵ Du quá đáng như thế ông còn không tức giận.

“Ngày mốt em rảnh không?”

“Sao vậy?”

“À, có tiệc rượu, muốn đem em đi cùng.”

“Được thôi, anh qua đón em nhé!”

“Ừ… mà Tiểu Du này!”

“Sao thế?”

“Chuyện hôn sự của chúng ta…”

“Khoan hãy tính tới đã, dạo đây em bận lắm, chưa nghĩ tới nhiều đâu.”

Lương Hạo Hiên không nói gì, chỉ cười cười nhìn cô.

Xe dừng lại trước chung cư của Tiết Thuỵ Du, cô toan định mở cửa xuống xe thì Lương Hạo Hiên đã nhanh tay khoá cửa lại.

“Anh làm gì thế?”

“Tiểu Du, anh muốn hôn tạm biệt.”

“Sao hôm nay anh ấu trĩ như vậy?”

Lương Hạo Hiên xoay người qua ghế phụ, định hôn lên môi Tiết Thuỵ Du ai ngờ cô lại lách người qua tránh né khiến nụ hôn rơi vào không khí.

Anh khó xử ngồi thẳng lại nhìn Tiết Thuỵ Du lúng túng cực kì, vẫn nghĩ là nên thôi đi, anh mở cửa xe để Tiết Thuỵ Du ra về.

Làm gì có vị hôn phu nào không được đụng đến hôn thê của mình dù chỉ là một cái hôn cơ chứ? Lương Hạo Hiên nhìn bóng lưng của Tiết Thuỵ Du rời đi, anh thở dài một hơi thườn thượt rồi đánh xe rời đi, mang theo suy nghĩ cùng tiếc nuối chất chồng..