Quan Hệ Nguy Hiểm Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài

Chương 23: Chúng Ta Kết Hôn Nhé!




Trong một biệt phủ cổ điển sang trọng, một cô gái với vẻ đẹp thuần Á Đông đang bưng lấy một ly rượu vang, bình bình đạm đạm mà nhâm nhi thưởng thức.

Mười phút trước, cô ta vừa nhận được tin nhắn thông báo nhiệm vụ hoàn thành của một người cấp dưới, bây giờ giống như đang tự ăn mừng một chút.

Cô gái kia không sai chính là Tiết Vân Nhi, hiện tại Tiết Vân Nhi chính là đang ăn mừng vì sắp sửa trả đũa lại Tiết Thuỵ Du thành công rồi.

Người cô mua chuộc chính là nhân công trong công trình, hơn nữa còn thông thạo địa thế ở công trình nên dễ dàng làm việc này hơn.

Tiết Vân Nhi cũng phải khen bản thân mình cao tay, chỉ có bỏ ra một chút ít thứ thôi nhưng đã thu về được kết quả ngoài mong đợi.

Nhưng khoan mừng vội đã, cô ta còn bảo người đàn ông kia trước khi ăn xén bớt vật liệu nhớ phải kiểm kê lại rõ ràng.

Xong xuôi, Tiết Vân Nhi chỉ có việc nhàn nhã ngồi đợi, nhưng là đợi cái gì? Tiết Vân Nhi chính là thích nhất có thể ngồi nhìn bộ dạng thẹn quá hoá giận của Tiết Thuỵ Du trước hội đồng.

Để xem xem lần này Tiết Thuỵ Du minh bạch như thế nào rồi cũng sẽ tự đào hố chôn mình như thế nào?

Kể ra thì Tiết Vân Nhi cũng may mắn mới vớ phải cơ hội lật kèo ngon lành như thế này.

Người mà cô ta mua chuộc là một công nhân chuyên làm công trình ở các tập đoàn lớn, nói đúng hơn là các nhà thầu hay nhắm đến nhóm nhân công của anh ta, nhưng người này thì hay có thói quen cờ bạc, kiếm được kha khá tiền có thể sống tốt ở thành phố này nhưng lại đem nướng sạch vào cờ bạc còn nợ nần một khoản không nhỏ.

Hôm đó Tiết Vân Nhi tìm đến, đặt lên bàn anh ta một xấp tiền mệnh giá lớn, yêu cầu hợp tác.

Lúc đầu, cô ta còn thấy anh ta do dự rất nhiều, còn có ý định từ chối lời mời gọi đầy mật ngọt chết ruồi này, nhưng sau khi nhìn thấy cuộc gọi không tên gọi đến liên tục, Tiết Vân Nhi rốt cuộc cũng nhìn thấy anh ta có dao động.

Không tốn bao nhiêu tiền nhưng lại có thể mua được một người làm “điệp vụ hai mang” xịn xò như vậy, Tiết Vân Nhi ngẫm thấy bản thân đúng là quá hời rồi.

“Tôi đã làm như lời cô dặn, sau đó tôi phải làm gì?”

“Khoan vội đã, chuyện chưa có xong đâu.

Chỉ làm có một lần thì vẫn chưa đủ.

Bắt đầu từ hôm nay, ngày nào anh cũng làm đi, càng nhiều càng tốt.”

“Cô bị điên rồi sao? Sẽ đi tù đấy!”

“Haha nếu anh tự tin mình làm gọn gàng thì sợ gì đúng không?”

“Sao cô độc ác đến vậy chứ? Cô là chị gái của Tiết tổng cơ mà.”

“Ha…! Lo làm tốt việc của anh đi, đừng quá quan tâm chuyện của người khác, khi nào thấy thích hợp thì số tiền còn lại tôi sẽ chuyển cho anh.

Nhưng anh nên nhớ một điều rằng bây giờ anh và tôi đã đứng chung chiến tuyến, có như thế nào cũng sẽ chết cùng nhau, đừng hành động ngu ngốc, có nhớ chưa?”

“Tôi biết rồi!”

Tiết Vân Nhi cười nhếch mép một cái rồi cúp máy, cô ta chầm chậm thưởng thức rượu vang Pháp trứ danh, nghe một bản giao hưởng nhẹ nhàng, đầy hưởng thụ.

Những kẻ đã dễ bị mua chuộc bằng một ít tiền thì sẽ càng dễ để thâu tóm hơn khi nhắc đến vấn đề quyền lợi.

Ai lại không sợ dính vào pháp luật? Tiết Vân Nhi chỉ là đánh đòn phủ đầu trước để cho người đàn ông kia biết thức thời mà nỗ lực hỗ trợ cô ta hơn mà thôi.

Dẫu sao thì đúng thật bây giờ đã là người cùng chiến tuyến, có như thế nào cũng sẽ chết cùng nhau nên ít nhiều cũng phải tự biết cẩn thận một chút.

Phía bên kia người đàn ông tên Trương Hoành nhìn chiếc xe bán tải chất đầy vật liệu xây dựng mà anh ta vừa mới lấy đi từ công trường, mồ hôi trên trán nhễ nhại, cả người lấm lem.

Trái ngược với Tiết Vân Nhi, anh ta phải tự mình làm đủ thứ chuyện này xong xuôi lại tự lo sợ về vấn đề này.

Nhìn đống vật liệu ngổn ngang trên xe, anh ta lại cảm thấy lương tâm thực sự bị cắn rứt, lần đầu anh ta làm chuyện xấu đã là loại chuyện này rồi.

Đúng như Tiết Vân Nhi đã nói, bây giờ cả hai người họ đều đã là người trên cùng chiến tuyến, thực sự không thể nào nghĩ được hậu quả của chuyện này sẽ như thế nào nữa…

Ngày hôm sau, Trương Hoành vẫn đến công trường làm việc như thường lệ, vẫn không có chuyện gì xảy ra bất ngờ hay có ai phát giác thêm gì chuyện nguyên vật liệu bị cắt xén bớt.

Giữa giờ trưa, Tiết Thuỵ Du vẫn như mọi ngày ghé sang đây thị sát, hôm nay cô còn đặc biệt mời mọi người thêm một phần thức ăn trưa đặc biệt hơn, cùng nói mọi người cố gắng.

Càng nhìn Tiết Thuỵ Du chú tâm vào công trình này, Trương Hoành thực sự càng cảm thấy chột dạ.

Đường đường là tổng giám đốc một công ty lớn, Tiết Thuỵ Du ấy vậy mà chẳng quản ngại cái thân phận thiên kim tiểu thư danh giá hay là tổng giám đốc mà đích thân đến tận công trình để thị sát thật khiến cho nhiều người nể phục.

Phụ nữ ở cái thành phố này bây giờ được mấy ai như thế này, họ còn chẳng dám ra khỏi cái phòng điều hoà chứ đừng nói đến việc giăng nắng mỗi ngày ở công trình như thế này đâu.

Tiết Thuỵ Du định bụng sẽ ở lại qua giờ nghỉ trưa rồi giờ chiều sẽ về Tiết thị làm việc, giao việc ở công trường lại cho cấp dưới.

Ấy nhưng khi cô đang ngồi ở trong lều nghỉ ngơi, có một công nhân ấy vậy mà lại đến tìm riêng cô.

“Tiết tổng…!”

Tiết Thuỵ Du đang xem dở một văn kiện, nhìn thấy người kia thì vội đặt nó sang một bên, ánh mắt khó hiểu nhìn người công nhân trước mặt.

Người này trạc tuổi ba mươi ba mươi lăm, tìm đến Tiết Thuỵ Du không biết là về vấn đề gì.

“Có chuyện gì sao?”

“À không! Không có gì…! Chỉ là bên nhân công chúng tôi đại diện đến cảm ơn cô vì bữa trưa hôm nay thôi.”

Tiết Thuỵ Du nghe vậy thì cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cô mỉm cười nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt đang cực kì khách sáo với mình.

“Không có gì đâu, thỉnh thoảng tôi cũng phải thêm chút để giúp mọi người bồi bổ để làm việc chứ.

Tôi không thêm được nhiều, chỉ có bấy nhiêu đó thì có gì đâu mà cảm ơn.”

“Cảm ơn Tiết tổng! Cô thực sự là một cấp trên tốt nhất tôi từng gặp.”

“Vậy hy vọng anh và mọi người đừng làm tôi thất vọng nhé! Công trình còn dài, chúng ta sẽ còn làm việc với nhau lâu đấy!”

“Tôi sẽ không để Tiết tổng thất vọng đâu!”

Tiết Thuỵ Du nhìn người đàn ông vừa rời khỏi, cô thở hắt ra một hơi thoải mái, những người này không chê cô quá nghiêm khắc thì cô đã mừng lắm rồi.

Cũng thật tốt, Tiết Thuỵ Du sợ cô không được lòng nhân công ở đây thì phiền phức lắm, nhưng xem ra tốt hơn rất nhiều rồi, điều này cũng sẽ làm cho dự án góp phần suôn sẻ hơn nhiều chút, Tiết Thuỵ Du hy vọng như vậy.

“Bên công trình công việc ổn định chưa em?”

Trước một bàn ăn sang trọng, Tiết Thuỵ Du nhìn Lương Hạo Hiên đang tỉ mẩn ngồi cắt beefsteak cho cô, ánh mắt chăm chú đặt vào từng đường dao cắt sắc lịm của anh.

Cho đến khi Lương Hạo Hiên lên tiếng hỏi thăm cô mới hoàn hồn lại được một chút.

“Ổn định thì cũng chưa nhưng tốt hơn lúc đầu nhiều rồi.”

“Em xem xem có bàn giao được cho ai thì bàn giao đi, thỉnh thoảng qua đó thị sát thôi chứ không cần bám sát công trình như vậy đâu.”

“Em sẽ xem sao, khi nào thực sự ổn định mới dám làm như vậy.

Dù sao thì đây cũng là một dự án lớn, không thể làm theo cảm tính được.”

“Nhìn em cứ bận rộn mãi như vậy thực sự anh cảm thấy rất xót xa…”

Tiết Thuỵ Du đón lấy đĩa beefsteak đã được cắt gọn thành từng thớ thịt nhỏ từ tay của Lương Hạo Hiên, gật gù cảm ơn anh.

Lương Hạo Hiên luôn chăm chút cô như một đứa trẻ con như vậy thật khiến cho Tiết Thuỵ Du cảm thấy mình dễ bị anh chiều hư thực sự.

Cô ghim một miếng thịt đưa vào miệng, tận hưởng mùi vị thịt bò ngọt ngào tan ra trong miệng, thực sự thích thú.

“Tiểu Du, dự án này hoàn thành chúng mình kết hôn nhé!”

Bàn tay đang cầm cốc nước của Tiết Thuỵ Du sau khi nghe câu này từ miệng Lương Hạo Hiên bỗng chốc khựng lại, dừng ở ngay không trung.

Cô đưa mắt nhìn anh, cảm thấy trong đôi mắt anh toàn là sự chờ mong cùng hạnh phúc đang nhìn mình, càng như vậy, Tiết Thuỵ Du bỗng cảm thấy cảm giác chột dạ từ đâu vây lấy cô khiến cô mất tự nhiên kinh khủng.

“Em sao thế? Có chỗ nào không khoẻ à?”

“Không….! Em không sao! Anh nói gì cơ?”

“Anh nói là đợi khi dự án này hoàn thành chúng ta kết hôn nhé!”

“Có gấp quá không? Em vừa lo dự án xong thì đã vội lo đến chuyện kết hôn, em sợ mình không đủ sức khoẻ và tập trung…”

“Sao anh lại quên mất vấn đề này nhỉ? Dự án hoàn thành phải để cho em nghỉ xả hơi dưỡng sức nữa chứ, không thể bắt em dồn dập như vậy được.

Hay là anh sẽ tham khảo trước, về sau em chỉ cần cho ý kiến thôi, mọi chuyện anh sẽ là người đứng ra lo liệu.”

“Hạo Hiên, em sợ anh mệt thôi.”

“Không sao đâu, em cứ lo hoàn thành dự án, mọi việc cứ để cho anh.”

Tiết Thuỵ Du mỉm cười không đáp, cô cúi đầu chăm chú ăn uống, đem toàn bộ sự ngượng ngùng giấu nhẹm cả vào trong đáy mắt, không cho Lương Hạo Hiên biết được.

Nếu là ngày trước, cô sẽ vui vẻ cùng Lương Hạo Hiên bàn bạc về một cuộc sống yên bình mãn nhãn của hai người, nhưng càng lúc Tiết Thuỵ Du càng cảm thấy cảm xúc của bản thân mình có vấn đề, đối với chuyện kết hôn với Lương Hạo Hiên bỗng dưng chẳng còn chút hứng thú nào nữa.

Tự nhủ với bản thân rằng đây chỉ là do mệt mỏi quá độ do làm việc, Tiết Thuỵ Du vẫn cố tỏ ra bình thường hết sức có thể với Lương Hạo Hiên.

Kết hôn thì cô có lợi, ngay từ đầu chuyện đó đều đã nằm trong dự tính của cô, vậy nên bây giờ không có lý nào phải thay đổi cả.

Đưa Tiết Thuỵ Du về nhà như mọi hôm, Lương Hạo Hiên vẫn không phát giác ra nhiều về cảm giác ngượng ngùng sai trái của Tiết Thuỵ Du ngày hôm nay.

Anh ôm cô vào lòng, hạnh phúc tràn ngập.

Vốn định cúi xuống hôn vào môi Tiết Thuỵ Du ấy nhưng vạn nhất không ngờ được đến đó chính là anh lại bị cô từ chối.

Cảm giác hụt hẫng từ rất lâu lại ùa về, Tiết Thuỵ Du khẽ lùi một bước chân tránh đi cái hôn từ Lương Hạo Hiên, cô lúng túng quay đầu đi chỗ khác để đỡ ngượng, Lương Hạo Hiên cũng cố chữa cháy.

“Hôm nay gió lạnh thật đấy!”

“Ừm, em về nghỉ sớm đi, kẻo lại cảm lạnh ra đây bây giờ.”

“Em thực sự mệt quá, không muốn ngày mai lại phải đi làm đâu.”

“Mệt thì cứ ở nhà, sức khỏe quan trọng hơn.”

“Em đùa thôi, còn nhiều việc lắm, chưa giải quyết xong thì làm sao dám thảnh thơi được.

Em về nhé! Anh đi cẩn thận, lát nữa ngủ ngon.”

“Em ngủ ngon…”

Nhìn bóng lưng Tiết Thuỵ Du đi vào sảnh chung cư, Lương Hạo Hiên cảm thấy mất mát rất nhiều.

Đã biết bao nhiêu lần rồi, cô chưa bao giờ cố tình tìm cớ lủi đi trước như thế này.

Anh nhìn cô rồi cũng quay người ngồi vào xe, nghĩ ngợi một chút về cái hôn hụt lúc nãy.

Chắc là do dạo đây cô quá mệt mỏi thôi! Lương Hạo Hiên thở hắt một hơi đem những cảm xúc hụt hẫng ngượng ngùng ấy nén lại vào trong lòng rồi nổ máy xe rời đi….