“Hạo Hiên, em xong rồi, đến đón em nhé.”
Đối với Tiết Thuỵ Du, hiện tại chỉ cần chuyện của cô với Lương Hạo Hiên được ổn thoả thì mọi thứ về sau cứ như là được trải sẵn thảm mời cô bước đi mà thôi.
Thế nên dạo gần đây, Tiết Thuỵ Du đối với Lương Hạo Hiên vẫn là dụng tâm hơn nhiều chút, hy vọng mối quan hệ này có thể phát triển tốt đẹp.
“Ài, hôm nay không đi xe đến công ty à?”
Tần Nhã Lam buột miệng hỏi Tiết Thuỵ Du sau khi nhìn thấy cô đang tủm ta tủm tỉm cười một mình sau khi nghe điện thoại.
Nói thật thì Lương Hạo Hiên cái gì cũng tốt, lại say đắm Tiết Thuỵ Du, hai người này nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ thì chẳng mấy chốc Tiết Thuỵ Du chẳng màng lo nghĩ gì nữa đâu.
“Hôm nay lười thực sự nên phải nhờ vả hôn phu thôi.”
“Đúng là người có tình yêu có khác, ai như tôi, cái gì cũng phải làm một mình.”
“Nè nha! Đừng có oán trách như thế chứ! Cậu đầy người theo đuổi ra, chẳng qua cậu làm giá chẳng chịu ưng ai mà thôi.
Tôi nói này, cậu đấy, cậu mà còn thế nữa thì nhỡ đến năm ba mươi tuổi cũng làm mọi chuyện một mình thôi đó nha.”
“Hiện tại yêu đương không thích hợp cho lắm.”
“Sao lại không? Cậu có nhan sắc, có tiền, cậu còn thiếu gì nữa đâu mà tại sao lại không yêu đương?”
“Lo mà về với hôn phu của cậu đi mà, chuyện của tôi cứ kệ để nó như thế nào thì theo như thế đấy đi.”
Nhìn Tiết Thuỵ Du tủm tỉm cười rời đi mà Tần Nhã Lam cảm thấy thật mông lung với chuyện tình cảm của mình.
Cô thực sự không muốn yêu đương gì cho váng đầu, nhưng ngẫm lại nếu đến năm ba mươi tuổi cô vẫn còn là một kẻ cô độc, thực sự chưa từng nghĩ đến tương lai đấy.
Yêu đương giống như một viên đá cuội bị thả xuống giữa cuộc đời tĩnh lặng như nước của Tần Nhã Lam vậy, và cô không muốn như thế.
Đôi khi Tần Nhã Lam còn nghĩ cô mẫn cảm với yêu đương nhưng sau đó có người nói với cô rằng một ngày nào đó tình yêu sẽ đến, chỉ là cô chọn cách đón nhận như thế nào mà thôi.
Tần Nhã Lam lơ đễnh nghĩ đến đêm định mệnh kia rồi tặc lưỡi một cái, đến hình dáng người đàn ông ấy ra sao cô còn không nhớ nổi nữa rồi, đành xem là sự cố thôi chứ biết làm sao bây giờ.
“Hôm nay tan làm sớm hơn mọi ngày đấy.”
“Thế á? Anh còn đang làm sao?”
“Không mà, anh đợi em.”
Lương Hạo Hiên nhìn Tiết Thuỵ Du cười một cái thật tươi, bỗng thấy tâm tình của mình tốt hơn hẳn.
Anh bận thì bận thật đấy, nhưng đối với hôn thê của mình thì chẳng khi nào từ chối được.
“Nghe nói dự án lớn của Tiết thị đã về tay em lại rồi.”
“Anh thông tin cũng nhanh quá đấy nhỉ?”
“Sao lại không? Chuyện của hôn thê anh làm sao anh lại có thể biết sau người ta chứ.
Vả lại hôn thê của anh tài giỏi đến như vậy, anh đến cả lúc ngủ cũng thấy tự hào nữa cơ.”
“Anh chỉ có nói đùa là giỏi.”
“Làm sao dám đùa em chứ.
Mà thắng lớn như vậy có định mời anh đi ăn không?”
“Hmm, anh muốn ăn ở đâu, em mời.”
“Thế anh không khách sáo đâu đấy nhé.”
Tiết Thuỵ Du cười thoải mái nhìn Lương Hạo Hiên, mối quan hệ này phát triển tốt đẹp đúng như dự tính của cô.
Cô cũng cố gạt đi những sự bài xích, giữ tâm trạng thả lỏng khi ở cạnh Lương Hạo Hiên, hy vọng bi kịch như lần trước sẽ không xảy ra lần nữa.
Đến trước sảnh chung cư, Tiết Thuỵ Du mở cửa bước xuống xe, trời hôm nay gió nhẹ dễ chịu làm làn tóc cô bay bay, nhẹ mơn trớn đôi gò má xinh đẹp.
Lương Hạo Hiên xuống xe cùng cô, anh vốn định tiễn cô lên nhà.
“Hôm nay thời tiết thật dễ chịu nhỉ?”
“Hôm nào cũng dễ chịu mà, nhưng được ở cùng em thì dễ chịu hơn.”
Lương Hạo Hiên vốn luôn dẻo miệng như thế, nhưng đến hôm nay Tiết Thuỵ Du mới có thể cảm nhận được.
Anh luôn là người ăn nói giỏi lại lịch thiệp phong nhã, có lẽ bởi vì như thế mới khiến cho bố cô thích anh, đồng ý liên hôn hai gia đình.
“Có ai nói với anh rằng miệng anh rất ngọt chưa?”
Ngẫm một lúc, Lương Hạo Hiên đảo mắt rồi lại nhìn Tiết Thuỵ Du, đôi mắt đào hoa ánh lên tia ấm áp nhìn cô say đắm.
“Chưa! Nhưng em muốn nếm thử rằng ngọt như thế nào không?”
“Ơ… em…”
Không kịp để Tiết Thuỵ Du nảy sinh thêm bất kì phản ứng nào dư thừa, Lương Hạo Hiên nhanh tay ôm lấy cô, áp môi mình lên môi cô, nhất quyết không hôn hụt lần nữa.
Tiết Thuỵ Du hơi bất ngờ, vốn định theo phản xạ đẩy anh ra nhưng cô nghĩ lại cô với anh thực sự hôn nhau không phải là chuyện quá đáng, thế nên Tiết Thuỵ Du cũng để cho anh hôn.
Gió nhẹ thổi đìu hiu, gió vờn làn tóc cô bay bay, hàng lông mi Tiết Thuỵ Du khẽ rung động trên đôi mắt đẫm sương long lanh như chưa triệu vì tinh tú.
Lương Hạo Hiên vuốt tóc của Tiết Thuỵ Du ra sau tai, nhìn vị hôn thê xinh đẹp của mình vừa bị hôn đến ngốc luôn rồi.
Anh bật cười khẽ vuốt đi vệt son môi bị lem trên khoé môi cô.
Tiết Thuỵ Du đứng hình một chút, hoàn cảnh này… nó thực sự giống lúc Trình Dục Uy hôn cô ở tiệc rượu lần trước.
Khi đó hắn cũng lau son môi cho cô, lòng Tiết Thuỵ Du dâng lên chút cảm giác khác lạ, mọi đàn ông đều như thế sao? Đều sẽ giúp cô lau đi vệt son môi bị nhoè…?
“Cảm ơn em vì đã không tránh anh như những lần trước.”
“Hạo Hiên… những lần trước em xin lỗi.”
“Không sao mà, anh biết em xưa nay chưa từng tiếp xúc với đàn ông, sẽ có rụt rè e sợ.
Không sao đâu, anh sẽ tôn trọng em, đến khi nào em nguyện ý cho anh hay đợi đến sau khi mình kết hôn cũng được.”
“Em… Cảm ơn anh…”
“Lên nhà đi nhé! Nhớ bật nước nóng, hôm nay gió thế này sợ em dễ cảm.”
“Ừm… anh về cẩn thận nhé.”
Nhìn Lương Hạo Hiên đi xa rồi, Tiết Thuỵ Du vẫn cứ ngẩn ngơ nhìn mãi.
Lòng cô rối bời trong cảm xúc, cả những dòng suy nghĩ cứ len lỏi đan vào nhau như một cuộn len rối mù.
Tiết Thuỵ Du cảm thấy có lỗi với Lương Hạo Hiên, ở một khía cạnh nào đó, khi cô nghe những thổ lộ từ anh, cô nhận ra mình đang lừa dối anh.
Cảm giác lừa dối đó là gì? Là khi hôn phu của cô nghĩ rằng cô muốn gìn giữ mọi thứ cho đêm tân hôn thì cô đã cùng một người đàn ông khác lăn lộn, trồng lên đầu hôn phu của mình một bãi cỏ xanh rì.
Lương Hạo Hiên càng đối xử nhẹ nhàng với cô thì Tiết Thuỵ Du càng cảm thấy có lỗi.
Cô nghĩ anh sẽ bỏ qua chuyện này thôi nhưng bản thân cô chính là không có can đảm nói ra.
Cảm giác đó chính là sợ hãi, dẫu chuyện là ngoài ý muốn nhưng Tiết Thuỵ Du vẫn cảm thấy cô không dám để nó đối mặt với Lương Hạo Hiên, nhất là khi Trình Dục Uy vẫn không ngừng làm phiền đến cô.
Sẽ có một ngày chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng, Tiết Thuỵ Du không biết ngày đó sẽ như thế nào, có thể là ngày mai hoặc sẽ không bao giờ nhưng cô không muốn mọi thứ cô dày công có được bị đổ sông đổ bể như vậy.
“Hôm nay hôn thê của anh đãi anh, để xem… anh phải ăn cho đáng mới được.”
“Vậy cứ theo ý anh đi, em không phải keo kiệt đến nỗi không trả được bữa ăn tối này.”
Lương Hạo Hiên cười đến xán lạn, anh nhìn Tiết Thuỵ Du xinh đẹp ngồi ở phía đối diện, vừa cảm thấy tự hào vừa cảm thấy rung động.
Anh gọi mấy món, còn gọi cả một chai rượu vang, dưới ánh đèn vàng sang trọng, tiếng dương cầm ngân nga bên tai, có thức ăn ngon, có rượu, còn có cả mỹ nhân trước mặt, quả thực không có gì có thể sánh bằng.
Phục vụ mang rượu lên trước rồi bật nắp, rót vào ly cho hai người, Lương Hạo Hiên nâng ly rượu vang đỏ sóng sánh trên tay nhìn Tiết Thuỵ Du đầy chăm chú.
Màu rượu vang đỏ cực kì hợp với chiếc váy đỏ cô đang mặc, cả hai đều là mỹ vị, đều để thưởng thức.
“Chúc mừng em!”
“Cảm ơn anh!”
“Đi ăn với anh có cần ăn mặc đẹp đến như thế không? Không sợ đàn ông khác nhòm ngó hửm?”
“Làm sao phải sợ khi ai cũng biết em đã đính hôn với anh rồi.
Họ có cướp được em từ tay anh hay không? Hay anh có để cho họ có cơ hội cướp hay không?”
“Tất nhiên là không bao giờ! Khó lắm anh mới có thể cướp được cô dâu vừa xinh đẹp là tài giỏi, làm sao có thể để ai tuỳ tiện cướp là cướp.”
Tiết Thuỵ Du cười cười nhìn Lương Hạo Hiên, cô yên tâm hơn phần nào việc Lương Hạo Hiên sẽ không tuỳ ý bỏ cô được, ít nhất khi Trình Dục Uy nếu có uy hiếp cô, Lương Hạo Hiên sẽ là chỗ chống lưng của cô.
Lương Hạo Hiên cắt beefsteak trong đĩa của mình rồi cẩn thận đặt sang đĩa của Tiết Thuỵ Du, anh nhìn cô đầy say đắm, vừa thưởng thức rượu vang vừa thưởng thức vị hôn thê xinh đẹp trước mặt.
Tiết Thuỵ Du cũng vui vẻ đón lấy đãi ngộ từ anh, thuận miệng cười với anh một cái.
Một bữa ăn tối diễn ra bình thường, Tiết Thuỵ Du cảm thấy có chút gì đó hơi miễn cưỡng mặc dù cô đã cố gắng bình thường nhất có thể, ấy nhưng nhìn mãi ánh mắt mà Lương Hạo Hiên nhìn cô, Tiết Thuỵ Du vô cớ nảy sinh cảm giác khó chịu.
“Thưa tiên sinh, của ngài hết XXX tệ.”
“Quẹt thẻ này.”
Lương Hạo Hiên đưa một tấm thẻ cho phục vụ, Tiết Thuỵ Du tròn mắt nhìn anh.
Bữa ăn này…
“Anh… như thế…?”
“Anh nói đùa thôi, ai lại để em trả chứ.
Bữa ăn tối này là anh mời để chúc mừng em.”
“Nhưng em đã nói là em trả rồi mà.”
“Tiền của anh cũng là tiền của em rồi còn gì.
Đừng suy nghĩ nữa, sau này em quản hết.”
Một chút ấm áp len lỏi trong lòng khiến Tiết Thuỵ Du cảm thấy thoải mái hơn nhiều phần, cô đứng dậy cùng Lương Hạo Hiên ra về.
Anh nhìn chiếc váy ôm cúp ngực của cô, nhìn bờ vai trần nõn nà của cô mà khó chịu cởϊ áσ vest khoác lên vai cô.
“Không được để người khác thấy!”
“Ừm… cảm ơn anh…”
Tiết Thuỵ Du khoác tay Lương Hạo Hiên, sờ tấm áo vest trên vai, ấm áp nhìn anh.
Người đàn ông này, thực sự quá tốt đối với cô, anh ấm áp, tinh tế, mọi cử chỉ đối với cô đều khiến cô thực sự cảm thấy cô là người phụ nữ suиɠ sướиɠ nhất trên thế gian này.
“Thật trùng hợp! Chào Lương tiên sinh…”
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Tiết Thuỵ Du siết chặt tay Lương Hạo Hiên, ánh mắt khó chịu nhìn Trình Dục Uy.
Không hiểu bằng cách nào cô đều đụng phải Trình Dục Uy, nhất là những lúc cô đang ở cạnh Lương Hạo Hiên như thế này.
“Chào Tiết tiểu thư… à không… Lương phu nhân.”
Lương Hạo Hiên chau mày nhìn Trình Dục Uy, cả hai là đối thủ của nhau trên thương trường, sao có thể thân thiện với nhau được tới cỡ này cơ chứ? Lương Hạo Hiên cảnh giác nhìn Trình Dục Uy, bàn tay khẽ đặt lên tay của Tiết Thuỵ Du.
Toàn bộ cảnh này bị Trình Dục Uy thu vào đáy mắt, hắn mỉm cười như không nhìn Lương Hạo Hiên.
“Chào Trình gia! Thật trùng hợp, ngài cũng dùng bữa ở đây sao?”
“Đúng vậy! Ngài đưa phu nhân đi dùng bữa sao?”
“Tiểu Du vừa thắng được một dự án lớn, hôm nay chúng tôi ăn mừng.”
“À! Tôi cũng có nghe qua, sẵn tiện chúc mừng Lương phu nhân nhé! Quả thực là ái nữ của Tiết lão gia, tài giỏi đến như thế này thật khiến người khác ngưỡng mộ.”
“Trình gia quá khen rồi.
Chúng tôi đi trước nhé!”
Trình Dục Uy không có cớ gì giữ hai người họ lại cũng gật đầu xem như chào hỏi, Lương Hạo Hiên và Tiết Thuỵ Du cũng gật đầu chào hắn theo phép lịch sự sau đó cùng nhau rời khỏi.
Trình Dục Uy nhìn tấm áo vest trên vai của Tiết Thuỵ Du, nhìn cô khoác tay Lương Hạo Hiên rời đi mà tâm tình trong lòng không rõ.
“Thuỵ Du, em không ngoan rồi.”.