Quan Hệ Nguy Hiểm - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Chương 8: Quốc gia rất an toàn




“Tôi … tôi không cố ý.” Đúng là Y La không cố ý, có thể là lúc nãy do cô vạch lùm cây ra tìm mèo nhỏ nên mới không cẩn thẩn giẫm lên thảm cỏ.

“Meo …”

Dường như muốn chứng minh lời Y La nói, chú mèo hoa nhỏ nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Đương nhiên Mạc Tôn cũng nhìn thấy chú mèo nhỏ trong ngực Y La, anh nhướng mày cười “Mèo của cô hả?”

“Đúng vậy.” Y La trả lời không chút nghĩ ngợi, dù sao cô đang định mang về nuôi, nên nó đúng là mèo của cô.

“không đúng.” Bỗng nhiên Mạc Tôn nói “Tôi thấy đây là Tiểu Hoa cơ mà.”

“Tiểu Hoa?” Y La khó hiểu.

“Tiểu Hoa là chú mèo nhỏ mới được ba tháng lẻ sáu ngày, mẹ của nó là một con mèo đen ở công viên Hải Lâm. Ba tháng trước, con mèo đen đó sinh được sáu mèo con, chỉ có Tiểu Hoa không phải là mèo đen nên bị mèo mẹ vô tình bỏ rơi, sau đó nó vẫn luôn thang lang ở trên phố này.”

“anh … Cảnh sát các anh cũng điều tra chuyện này sao?” Đến cả thông tin về một chú mèo hoang mà cũng có thể biết rõ ràng như vậy, lập tức Y La vô cùng kinh ngạc.

“Có vấn đề gì sao?” Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Y La, Mạc Tôn có chút đắc ý.

“Có bản lĩnh như vậy thì các anh nên giành nhiều thời gian đi điều tra kẻ xấu thì hơn, không cần lúc nào cũng chú ý đến người dân lương thiện như tôi với mấy chú mèo hoang.” Y La vẫn còn ghi thù việc ngày hôm qua, người đàn ông này, trong thời điểm cô hoảng sợ muốn chết mà lại có thể nói ra một câu vô tình là ném cô xuống biển.

“cô nói cái gì?” Nghe ra lời châm chọc của Y La, Mạc Tôn hơi nhăn mày lại.

Giọng nói của đối phương bỗng trở nên trầm thấp, Y La cho rằng anh ta tức giận thì lập tức chột dạ lùi lại phía sau mấy bước, vừa đi ra ngoài vừa cuống quít nói “không có gì a, tôi có nói gì sao? A, tôi phải về rồi, tạm biệt anh, cảnh sát Mạc.”

Y La nói xong, xoay người cắm đầu chạy về phía đối diện băng qua đường.

“Cẩn thận!” Cùng với một tiếng hét kinh hãi vang lên, bả vai Y La chợt bị một bàn tay to lớn chụp lấy, ngay sau đó cô được kéo vào trong một lồng ngực vững chãi, dày rộng.

“Tin tin tin …” tiếng còi xe chói tai vang lên liên tục, một chiếc xe ô tô màu xám bạc vụt nhanh qua sát bên cạnh Y La.

“Meo meo meo …” tư thế của hai người lúc này kẹp chú mèo vào giữa làm chú mèo nhỏ khó chịu kêu meo meo.

Mạc Tôn nhìn thoáng qua hướng chiếc xe ô tô phóng đi không còn bóng dáng, buông lỏng cô gái trong lòng ra, nhíu mày nói “Giáo viên mầm non không dạy cô khi qua đường phải đi trên vạch sơn cho người đi bộ sao?”

Y La vừa mới định thần sau sự việc xảy ra, chưa kịp lên tiếng đã bị Mạc Tôn ghét bỏ chê bai.

“anh …” Câu cám ơn vừa đến cửa miệng Y La bị lời nói trào phúng của Mạc Tôn nghẹn trở về.

“Sao nào, cô không được đi học mẫu giáo à?” Lúc nãy trong chớp mắt, anh mà không phản ứng nhanh nhạy thì không biết người phụ nữ này đã gặp phải chuyện gì rồi.

“Tôi không được đi học mẫu giáo thì sao?” Y La khó thở, không kịp nghĩ gì mà quát to, sau đó không thèm nhìn phản ứng của anh ta, Y La xoay người chạy về phía vạch sơn kẻ đường. Đúng lúc đèn tín hiệu chuyển xanh, Y La ôm chú mèo hoa nhỏ chạy sang bên kia đường.

“không được đi học mẫu giáo thì thôi chứ sao.” Mạc Tôn sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến việc đối phương bỗng nhiên nổi giận với anh “Tôi cứu cô hai lần vậy mà một câu cảm ơn cũng không có?”

Hai tay Mạc Tôn cắm túi, miệng vừa lẩm bẩm vừa từ từ đi sang phía đối diện đường cái.

Y La chạy thẳng về quán cà phê, A Thành và Quả Quả thấy Y la ôm chú mèo về thì kinh ngạc.

“Chị Y La, con mèo này có phải là con mèo hoang ở bên kia đường không ạ?” Quả Quả cũng cho chú mèo này ăn mấy lần nên nhận ra.

“Ừ.” Y La gật đầu.

“Meo …” Có lẽ không khí mát lạnh trong quán cà phê quá thoải mái, chú mèo thích chí kêu lên một tiếng.

“cô chủ, chị muốn đem nó về nuôi sao?” A Thành hỏi.

“Chị định để nó ở quán nuôi, vì chị cũng ở quán suốt mà.” Y La nói, đưa tay gãi gãi cằm chú mèo, mèo ta thoải mái nhắm hai mắt lại.

“Thật ạ? Hay quá, sau này đi làm em có thể chơi với mèo thoải mái rồi.” Quả Quả vui vẻ nói.

Y La gật gật đầu, hiển nhiên là cô cũng nghĩ như vậy.

“Đinh linh linh …” Lúc này, chuông gió ở cửa vang lên, có khách đến.

“Xin chào quý khách!” A Thành và Quả Quả cùng nói, Y La cũng xoay người nhìn ra cửa.

Đến khi nhìn rõ khách vào là Mạc Tôn mà cô vừa gặp, nét mặt Y La lập tức thay đổi.

“anh đến đây làm gì?” Y La đề phòng hỏi.

“Tôi tới đây có thể làm gì, đương nhiên là tới uống cà phê, xin nhường đường một chút.” Mạc Tôn nói rồi đi qua người Y La, tự nhiên đi đến quầy thu ngân order.

“Tiên sinh, anh muốn uống gì ạ?” A Thành hỏi.

“Cho tôi sáu ly cà phê đá mang đi.” Mạc Tôn nói.

“Dạ, xin quý khách đợi một chút.” A Thành thu tiền, xoay người đi chuẩn bị.

Mạc Tôn order đồ uống xong, định ngồi xuống một bàn nào đó ngồi chờ, khi xoay người, đôi mắt lơ đãng đảo qua chợt phát hiện trong tủ kính trước quầy có để mấy phần bánh sandwich. Mạc Tôn vui mừng “Ở đây cũng bán sandwich nữa hả, lấy cho tôi một cái.”

Quả Quả đi đến, gói phần sandwich lại đưa cho Mạc Tôn. Hình như Mạc Tôn đói bụng nên bóc vỏ gói bánh sandwich ra cắn một miếng to, vừa ăn vừa ngồi xuống một cái ghế chờ cà phê. Khi đi ngang qua Y La còn có tâm trạng rất tốt khen một câu “Sandwich quán cô cũng khá ngon đó, mai mốt tôi đặt cho bữa trưa nhá.”

“anh thích ăn à?” Y La liếc mắt nhìn anh rồi hỏi.

“Mùi vị khá ngon.” Mạc Tôn bình luận.

“Sau này tôi không bán nữa.” Y La nói, trên mặt hiện lên ý cười vì đã thực hiện được việc gì đó. Tôi cho anh thích ăn này, tôi cho anh làm cơm trưa này, về sau chị đây không bán sandwich nữa, hừ!

Đầu tiên Mạc Tôn ngẩn ra, nhìn bộ dạng ‘tiểu nhân đắc chí’ của Y La, thân mình đột nhiên tiến tới gần, từ trên cao nhìn xuống Y La.

“anh … anh làm cái gì vậy?” Người đàn ông này đứng gần quá làm gì, Y La không tự chủ mà rút lui khí thế.

Mạc Tôn cười ngả ngớn “Nếu tôi nói tôi cũng rất thích cà phê ở đây thì có phải cô cũng nghỉ bán cà phê luôn không?”

“anh …” Y La đỏ bừng mặt, tức giận.

“Tiên sinh, cà phê đá đã xong rồi ạ.” Đúng lúc này, giọng nói của A Thành vang lên.

“Ấu trĩ!” Lưu lại tiếng cười nhẹ, Mạc Tôn đến quầy thu ngân cầm sáu ly cà phê đá, đẩy cửa ra khỏi quán cà phê.

Y La trơ mắt nhìn Mạc Tôn biến mất ở cửa, cục nghẹn chèn ở trong ngực không cách nào thoát ra được. Bây giờ cảnh sát đều đáng ghét như vậy sao? (Chúng cảnh sát: Vỏ ốc này chúng tôi không đổ đâu!)

==

Mạc Tôn mang cà phê về cục cảnh sát đưa cho Tiếu Bân phân chia cho các thành viên trong đội.

“Lão đại, anh mời bọn em ạ” Tiếu Bân vui mừng ngạc nhiên không thôi.

“Cám ơn lão đại!”

“Cám ơn lão đại!”

Trong phòng vang lên những tiếng cám ơn liên tiếp.

Tiếu Bân mang cà phê phân chia xong, đưa một ly đến trước mặt Mạc Tôn, nghi hoặc hỏi “Lão đại, cà phê này là ở tiệm đối diện ạ?”

“Ừ.” Mạc Tôn không chút để ý trả lời.

“anh còn nghi ngờ người ta à.” Tiếu Bân lập tức nói “Ngày hôm qua em đã hỏi hết rồi, cô Y La này đúng là không có vấn đề gì đâu.”

“Đương nhiên là trực giác của lão đại anh vẫn luôn chuẩn xác. Nhưng nếu đúng như anh nói, cô gái kia có khả năng hiểu biết tháo gỡ bom thì hôm qua đã không bị dọa đến như vậy. Với lại sao cô ta không ở cục cảnh sát mà gỡ bom luôn mà cần chờ đến khi anh trăm cay ngàn đắng đưa ra bờ biển làm gì.” Tiếu Bân tiếp tục nói “Hơn nữa, anh cũng xem lý lịch của cô ấy rồi đó, từ nhỏ đến lớn không có thời gian gián đoạn nào, không có gì khả nghi lại chẳng có chút liên hệ nào với bom mìn, người ta học đại học là học thiết kế quảng cáo đó.”

“Nói xong chưa?” Mạc Tôn nhìn Tiếu Bân.

“Nói xong rồi ạ.”

”Nói xong rồi thì tránh ra, đừng có cản trở anh ngủ trưa.” Mạc Tôn nói xong, hai chân dài giơ lên đặt gác lên bàn, sau đó ngả người ra sau, thoải mái dễ chịu nhắm mắt lại.

Tiếu Bân nào dám quầy rầy nữa, xấu hổ sờ sờ cái mũi, bưng ly cà phê của mình trốn sang một bên làm chuyện của mình đi thôi.

Mạc Tôn nhắm mắt lại, nhớ lại tiếp xúc ngắn ngủi giữa anh với Y La lúc nãy, xác nhận cái cô nhóc ngốc nghếch đến mức suýt chút nữa chính mình đưa mình vào chỗ chết đúng là không phải người có gì khả nghi.

Chẳng lẽ đúng là do anh ở đây đã lâu nên cảm giác đối với sự việc bất thường đã giảm xuống?

==

Buổi tối 10 giờ rưỡi, Y La từ quán cà phê về nhà, bắt đầu tắm rửa cho chú mèo.

Y La cầm một bồn tắm nhỏ, vừa tắm cho mèo hoa vừa cùng hệ thống gỡ bom 0018 đã an tĩnh một ngày nay nói chuyện phiếm.

“Tiểu tám à, nước chúng tôi ấy mà, là một quốc gia có độ an toàn rất cao.” Vì gọi hệ thống bằng cái tên hệ thống tháo gỡ bom mìn 0018 rất dài dòng nên Y La dứt khoát chọn cho nó một tên ngoài như vậy.

“cô có ý gì?” Hệ thống tháo gỡ bom hỏi.

“An toàn, cậu biết an toàn có nghĩa là gì không? Chính là hệ số nguy hiểm vô cùng thấp. Đất nước chúng tôi có chế độ quản lý đối với vũ khí, người thường không thể cất giữ vũ khí bên mình. Ngay cả xã hội đen đánh nhau thì cũng chỉ hay sử dụng hung khí là dao mã tấu các kiểu thôi. Ngẫu nhiên cũng có kẻ sử dụng súng, nhưng đó đều là những nhóm xã hội đen có máu mặt, số đó rất hi hữu.” Y La “Càng đừng nói đến bom, bom rất là khó thấy.”

“Nhưng mà …”

“Tôi biết, cậu muốn nói sự việc ngày hôm qua hả. Hôm qua đúng là một việc vô cùng hiếm thấy, không tin cậu lật lại xem tin tức của đất nước chúng tôi một năm lại đây đi. Chuyện giống như ngày hôm qua, chắc là phải mười năm mới có một.” Y La nói “Cho nên a, cậu muốn thông qua việc tháo gỡ bom mà có được năng lượng chắc là lâu lắm. Chẳng lẽ không có phương pháp khác để có năng lượng sao? Mấy người ở hành tinh các cậu, lúc mà thiết kế ra cậu, sao không đồng thời thiết kế ra mấy trái bom cho cậu tháo gỡ khi cần thiết nhỉ.”

“Quặng kim loại ở hành tinh A-6 có thể cung cấp năng lượng cho tôi, nhưng ở trái đất tôi đã rà quét qua, không có khoáng thạch cùng loại.” Hệ thống tháo gỡ bom trả lời.

“Vậy là không có biện pháp rồi, vậy cậu cứ từ từ đợi thôi.” Y La vừa nói vừa lấy một khăn lông mới bế mèo hoa lên, đi vào phòng khách lấy máy sấy sấy lông cho mèo.

Mèo hoa nhỏ kêu meo meo, rất là ngoan ngoãn.

“Lý do tôi kí kết hiệp ước với con người chính là để tháo gỡ những quả bom vô cùng tân tiến do hệ thống chế tạo bom tạo ra, những quả bom này đi trước kỹ thuật khoa học trên trái đất. Nếu kí chủ của hệ thống chế tạo bom không tạo ra bom gây nguy hiểm cho sự an toàn của trái đất thì tôi cũng không để ý, sẽ yên tĩnh chờ hành tinh của tôi đến đón về, đây vốn chính là dự định ban đầu của tôi.” Hệ thống tháo gỡ bom nói.

“Vậy chúng ta cứ an tĩnh chờ xem. Tôi nghĩ, chỉ cần không dính đến bom mìn, tôi rất vui khi được làm bạn cùng với cậu.” Cầm máy sấy vui vẻ sấy lông cho mèo hoa, Y La tuyệt đối không bao giờ ngờ đến, những lời nói văn vẻ lúc nãy của cô, chỉ một tuần sau liền bị vả mặt, mà còn vả đến thật kêu.

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống tháo gỡ bom: Có tôi ở đây, cô muốn nghỉ là nghỉ sao?