Quan Hệ Không Đứng Đắn

Chương 17: Là gia súc hả




“Tê…”

Nghiêm Hải An là bị đau tỉnh, rõ ràng không uống rượu, nhưng tối hôm qua quá dày vò, hoàn toàn không ăn khớp liên quan với giấc ngủ tốt đẹp, sáng nay thức dậy thì có loại nhức đầu y hệt say rượu.

Thực ra nhức đầu không coi vào đâu, chủ yếu vẫn là đau thắt lưng, đau mông. Dù sao đã nhiều năm cậu không lên giường cùng người khác, các bộ vị có liên quan cũng rèn luyện không đủ, cộng Die nd da nl e q uu ydo n thêm tối hôm qua phát sinh đầu tiên lại là ở trên xe, đương nhiên trên áo mưa có chút thuốc bôi trơn với tinh thần đi vào, lúc đó cậu cũng thật là t*ng trùng lên óc rồi, thế nào lại cảm thấy vô cùng thoải mái chứ? Quả thật tựa như uống thuốc.

Không đúng, trọng điểm không phải việc này.

Nghiêm Hải An nhéo nhéo sống mũi.

Sao cậu lại lên giường cùng Tôn Ngôn?

Người ngủ ở bên cạnh giật giật, cũng tỉnh dậy.

Tôn Ngôn mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa đúng thấy được Nghiêm Hải An đang suy tư cuộc sống. Có lẽ cậu trở về tinh thần nhỏ như vậy chốc lát, nhớ lại đủ loại phát sinh tối hôm qua.

Xoa xoa tai, Tôn Ngôn ngáp lên, tay dài duỗi ra, thuận tay chuyển qua bao thuốc lá trên tủ đầu giường cùng cái bật lửa, chọn một cây, hít một hơi thật dài, quay đầu hỏi: “Muốn không?”

Nghiêm Hải An từ trạng thái suy tư hồi phục lại tinh thần, cầm lấy từ trên tay anh. Tôn Ngôn lại châm một cây, ném bao dieendaanleequuydonn thuốc lá trở về mặt bàn. Hai người đều ngủ ở giường như nhau, lẳng lặng hút thuốc.

Trong lúc nhất thời đều có chút như bừng tỉnh giấc mộng.

Nghiêm Hải An hút xong trước, nhìn lướt qua gian phòng. Tôn Ngôn này đánh súng quay về nhà mình, vẫn là đánh rất có thành ý. Mặc dù chuyện này làm cho có chút lúng túng như vậy, nhưng mọi người đều là người trưởng thành, không cần biết lúc đó có phải ăn ý thuận theo bầu không khí làm hay không, nói chung một lớp mười một không uống thuốc, làm cái gì cũng rõ ràng, chuyện anh tình tôi nguyện tất cả mọi người được thoải mái, vào sau khi sự việc xảy ra xoắn xuýt thì quá kiểu cách.

Hiểu rõ ràng một điểm này, Nghiêm Hải An ấn dập tắt điếu thuốc lá ở trên khăn giấy, vô cùng tự nhiên hào phóng xuống giường nhặt quần áo. Tôn Ngôn một tay cầm cái gạt tàn thuốc, híp mắt quan sát cậu.

Bỗng chốc Nghiêm Hải An nhìn thấy áo mưa đã dùng qua nằm bên chân giường, tính toán tối qua tổng cộng làm hơn bốn năm lần, còn có mấy cái cũng không biết là ném đi đâu. Mình là làm đã lâu, một khi trải qua dĩ nhiên là không ngừng được, chỉ là không ngờ thể lực Tôn Ngôn tốt như vậy.

Cảm thán rất nhiều, Nghiêm Hải An cũng có chút hiểu được. Cuộc đời cậu tự nghiệm thấy là không tốt lắm, khi đó toàn dựa vào một lời tình yêu cố nén quá khứ, sau đó cũng không có gì vui vẻ, sáp nhập dựa vào nhịn, xuất tinh dựa vào thô lỗ. Thế cho nên một thời gian rất dài da.nlze.qu;ydo/nn cậu cũng không để tâm với loại sự tình này, lần này gặp được Tôn Ngôn, trước mặc kệ vấn đề tác phong cá nhân, kỹ thuật kia là tốt thật, tối hôm qua cậu mới bị xuyên vào một lần đã bắn.

Cậu nghĩ có chút nhộn nhạo, may mà kịp thời dừng lại, vậy mà một cái tay tới an ủi, cánh tay cường tráng vòng qua hông của cậu, giữ cậu lui về phía sau.

Sau lưng Nghiêm Hải An trần trụi dán lên thân thể Tôn Ngôn, buổi sáng bộ vị người đàn ông hưng phấn đâm trên cái mông của cậu, ra hiệu vô cùng ý vị mà trượt qua trượt lại.

Không biết mùi vị thuốc lá kia rốt cuộc là trên người Tôn Ngôn, hay là trên người mình, cột hai người làm một thể, còn thân mật hơn bọn họ dán lên da thịt nhau.

Cậu cảm thấy hô hấp của Tôn Ngôn ở sau tai mình: “Tôi thấy rằng hai chúng ta rất ăn nhịp, cậu cảm thấy thế nào?”

Đây cũng là một yêu cầu, lí trí Nghiêm Hải An vẫn còn đang suy tư việc yêu cầu này bao gồm nội dung cụ thể, thân thể cũng đã làm ra phản ứng.

Ôi thắt lưng của tôi ….

Nghiêm Hải An khổ não thở dài, xoay người ôm lấy Tôn Ngôn, hôn lên.

Khi hai người nằm ngã xuống giường chuẩn bị giao lưu thêm một bước thì, tiếng chuông đặc biệt chợt vang lên. Nghiêm Hải An nghiêng đầu, tránh Tôn ngôn tiếp tục xâm nhập: “Đợi một chút…”

Tôn Ngôn đang vui mừng, hận không thể ngay lập tức vác súng nhập động, tiến lên trước một lần nữa tìm được môi của cậu: “Đừng động tới nó.”

“Tôi nói đợi chút,” Nghiêm Hải An đẩy anh ra, động tác nhanh chóng chạy xuống giường tìm quần: “Là điện thoại của Dịch Sinh.”

Ban đầu vẻ mặt Tôn Ngôn chỉ không hài lòng chợt trầm xuống, im lặng không nói nhìn phía dưới Nghiêm Hải An còn vểnh lên mà nhận điện thoại: “A lô? Cậu đã tỉnh rồi?”

“Ừm, tối hôm qua ngủ được tương đối sớm, bây giờ liền tỉnh dậy, sao cậu không có ở nhà hả?” Mạc Dịch Sinh ở bên kia miễn cưỡng nói: “Ôi, mình lại muốn ngủ.”

“Tỉnh dậy thì đừng ngủ.” Nghiêm Hải An qua loa mà tóm lược, “Tôi hôm qua mình đi chỗ bạn, trong tủ lạnh còn có sữa tươi và bánh mì, chính cậu đi lấy một chút.”

Mạc Dịch Sinh hỏi: “Vậy bao lâu cậu về?”

“Trước giữa trưa,” Nghiêm Hải An suy nghĩ chuyện cần làm hôm nay một vòng, đều là công việc thường ngày, không có sự kiện trọng đại, “Cậu ăn cơm thì đi phòng vẽ tranh, không có chuyện là phải lộ mặt, hướng dẫn những học viên kia một chút. Không được toan tính giảm bớt thủ tục, sữa tươi hâm nóng lên uống nữa, nghe được không?”

Dặn dò một phen, Nghiêm Hải An mới cúp điện thoại, lăn qua lăn lại phía dưới cũng tự nhiên mềm cuống. Cậu quay đầu lại với Tôn Ngôn: “Vậy tôi đi trước, cảm….”

……Cảm ơn chiêu đãi của anh.

Lời này nói ra hình như có chút kì lạ, Nghiêm Hải An như bị sét đánh một chút, sau khi cân nhắc ngược lại nói: “Lần sau nói chuyện tiếp nhé.”

Không biết lần sau có còn hay không.

Thân thể Tôn Ngôn trần trụi nằm ở trên giường, vẻ mặt nham hiểm đến độ muốn tích nước, còn cười ngoắc ngoắc tay với cậu. Nghiêm Hải An không nghi ngờ gì, tới gần, bị anh một phát bắt được, lật người đè xuống giường.

“Cậu rất có năng lực đó, Nghiêm Hải An.” Một tay Tôn Ngôn bắt lấy cổ tay cậu, một tay nắm cổ của cậu, khiến cậu không thể giãy dụa, cười đến mức giống như chỉ có mưu đồ lang sói khác: “Tôi cũng là bộ dáng này, cậu còn muốn nói đi là đi?”

Cổ Nghiêm Hải An bị anh khống chế, không khỏi có chút hoảng hốt, mặt nghiêm túc cau mày nói: “Tôi đã nói qua, tôi còn có việc.”

Nói chưa dứt lời, vừa nói liền nhắc nhở Tôn Ngôn, một cú điện thoại tùy tiện của Mạc Dịch Sinh là có thể dễ dàng gọi người từ trên giường của mình đi, điều này có thể chịu đựng? Thiếu gia nhà họ Tôn chưa từng ăn loại móp méo này.

“Tôi mặc kệ trong lòng cậu có người không có người, nhưng khi ở trên giường của tôi thì là người của tôi.” Ngón cái của Tôn Ngôn không chút để ý vuốt ve qua lại ở hầu kết của Nghiêm Hải An, âm di@en*dyan(lee^qu.donnn trầm mà cười, cúi đầu nhẹ giọng nói ở bên tai Nghiêm Hải An, “Không nghe lời nữa, lão tử làm chết cậu.”

Âm thanh anh khàn khàn mang theo chút u ám, lộ ra cỗ hấp dẫn bá đạo của người đàn ông, nhưng thái độ này làm Nghiêm Hải An có phần nổi nóng, thân thể quay qua muốn tránh thoát áp chế của Tôn Ngôn, Tôn Ngôn bị cậu trái đạp một chút phải đánh một chút, đâm ra thật sự bực bội, thiếu chút nữa hai người trực tiếp đánh nhau ở trên giường, nhưng thân thể trần trụi, tuổi trẻ nhiệt huyết, từ đánh đánh đó liền biến thành bắn.

Lúc này Tôn Ngôn không mang bao ngoài liền đâm vào trong, Nghiêm Hải An phản đối không có hiệu quả, bị đè ở trên giường ra sức khinh thường. Cậu nằm lì ở trên giường, đưa lưng về phía Tôn Ngôn, cắn cổ tay của mình, chỉ có giọng mũi đang hừ hừ.

Cậu bị làm quá nhiều lần, cơ thể vô cùng nhạy cảm, giống như một cây đào mật đủ chín, thoáng dùng sức đâm một cái, sẽ chảy ra nước ngọt ngào.

Tôn Ngôn sau lưng cậu, bắp đùi cường tráng dâng tư thế quỳ, cảm giác vuốt ve tốt đẹp trên mông thịt, từ phía sau thưởng thức bộ dáng hoàn toàn khuất phục của Nghiêm Hải An. Anh lấy tính khí chỉ chừa mềm ở bên trong, lại đâm cả cây tiến vào, qua lại mấy lần thì làm thắt lưng Nghiêm Hải An cũng mềm nhũn, chỉ dựa vào cánh tay của anh ôm mới không đổ xuống giường.

Trong miệng Nghiêm Hải An phát ra mấy tiếng ô ô, giống như bị dồn ép phải khóc. Tôn Ngôn cong người xuống, thân thể nóng rực đặt lên cậu, giống như dụ dỗ người liếm làn da thật mỏng sau tai cậu. Ý thức Nghiêm Hải An bất tỉnh, nghiêng mặt sang bên, như con mèo cố sức cọ cọ cái gối, cong người, như là muốn giấu toàn bộ thân mình ở dưới thân Tôn Ngôn.

Cái động tác ỷ lại này kích thích dục vọng khó tả trong lòng Tôn Ngôn, anh cẩn thận giữ Nghiêm Hải An, vật dưới quần dịu dàng rút ra xuyên vào, thuốc bôi trơn hòa cùng dịch thể ở tính dục kéo dẫn ở giữa bị ép ra ngoài, lúc đầu mắt vừa thấy còn tưởng là Nghiêm Hải An tiết ra d*m thủy ẩm ướt, vừa đưa tay sờ, ướt đẫm.

Anh nhỏ giọng nói: “Cậu bị tôi xuyên vào tiết ra nước.”

Con ngươi Nghiêm Hải An mở to, cắn vỏ gối, làm cho động tác của Tôn ngôn đẩy mình gần cao trào.

Vừa mấy hiệp, Nghiêm Hải An ấn hông của mình, có loại cảm giác thực sự không đứng dậy được nữa, nửa khuôn mặt cọ cái gối đầu, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Anh là gia súc sao?”

Tôn Ngôn tinh thần sảng khoái, trong lòng không tự chủ được nhìn bầu trời quang đãng rất xa, thấy Nghiêm Hải An lẳng lặng nằm ở chỗ này, không ngoan được lại ngoan, nửa người trên vai rộng eo hẹp còn lộ ở bên ngoài, xương dfienddn lieqiudoon bả vai theo hô hấp nhẹ nhàng lên xuống, giống như cánh bướm nhẹ nhàng dao động, không nhịn được đi lên cắn một cái, vui mừng mà nói: “Cảm thấy ban ngày gặp phải gia súc khó chịu?