Thẩm Kiến Thanh gần như đã dùng toàn bộ sức lực để nói những lời này.
Vừa hét xong, cô ấy cảm thấy cả đầu đều đang ong ong, cổ họng cũng dao động đau đớn, ngứa ngáy, cô ấy hoàn toàn không khống chế được chính mình, cúi xuống, chống gối, ho kịch liệt.
Nước miếng văng trên người, nước mắt mất kiểm soát trào ra.
Điều này khiến cho thần kinh và sự thảm hại không có nơi đặt chân trong lồng ngực cô ấy dâng trào trong nháy mắt, vừa nhìn thấy chân Tần Việt cử động, cô ấy lập tức lùi một bước lớn về sau, lạnh lùng nói: "Đừng tới đây!"
Tần Việt dừng lại, ngón tay giữ lấy túi giác dần siết nắm lại thật chặt.
Cô từng ho, ho rất thường xuyên, dùng nắm tay chặn lại, hoặc rụt cằm vào trong cổ áo để chặn miệng, là kiểu họ sẽ không thể làm phiền đến người khác, nhưng có lúc vẫn sẽ cảm thấy lồng ngực như sắp nổ tung, không thở nổi.
Thẩm Kiến Thanh như vậy...
Chỉ nhìn thôi, cô đã cảm thấy ngũ tạng của cô ấy đang trên bờ vực sụp đổ.
Tần Việt im lặng đứng đó, sau vài giây, đôi môi từ từ mím lại thành một đường thẳng.
Chấp nhận việc cô đã nhìn thấy gì đó thật sự khó đến vậy ư?
Một người không hề biết gì về cô ấy, có nhìn thêm mấy đi chăng nữa vẫn không hề biết gì mà?
Người đó an toàn như vậy, việc gì phải lo lắng, ngược lại chính Tần Việt cô, hoang mang, bối rối, nơm nớp lo sợ, để rồi cuối cùng nhận được câu "Em cho mình là cái gì của tôi chứ?".
Kẻ "biến thái" có toàn bộ nửa đầu cuộc đời xoay chị, nửa sau cũng chỉ cần chị.
Là do chính miệng bạn thân của cô phong.
Cô như vậy, thấy tính cách chị bỗng nhiên thay đổi chỉ vì một bó hoa hồng, lẽ nào cô không nên lo lắng sao?
Đó là hoa hồng.
Chỉ những ai từng trải qua tình yêu mới có thể vừa yêu vừa hận, nhạy cảm đến tột cùng.
Vậy nên giảng viên Thẩm, Thẩm Kiến Thanh, có thể chị đã từng có tình yêu của mình, nhưng tôi, tới tận bây giờ vẫn chưa có được chị, như vậy, chẳng phải tôi mới là người phải lo lắng hay sao?
Nhưng tôi không dám lo lắng.
Vậy mà chị lại nói với tôi, tôi không lo lắng cũng là sai.
Vậy thế nào mới là đúng?
Gió ngoài ban công kéo tới từng đợt, rèm cửa đung đưa.
Ragdoll bị dọa sợ cuối cùng không trụ được nữa, nhảy xuống "bộp", nhát cáy kêu: "Meo——"
Tần Việt buông thả lỏng tay, im lặng gần một phút mới nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Kiến Thanh, nói: "Tôi không muốn can thiệp vào chuyện của chị."
Thẩm Kiến Thanh: "Không muốn can thiệp thì tại sao không cho tôi nhặt hoa?!"
"Tôi..."
"Em hiểu nhưng lại giả ngơ, nhìn tôi phát điên xong rồi muốn lên giường với tôi, sau đó dùng đủ trăm phương ngàn kế dỗ dành tôi, nhìn tôi khóc, nhìn tôi cầu xin em, như vậy không phải rất có cảm giác thành tựu hay sao? Phải rồi, em rất thích cảm giác kiểm soát người khác mà, em lúc nào cũng như vậy cả!"
Sự dữ dội của Thẩm Kiến Thanh bị những câu từ thiếu suy nghĩ của chính mình đẩy lên đ ỉnh điểm.
Ngược lại, Tần Việt chỉ điềm tĩnh nhìn chằm chằm Thẩm Kiến Thanh, lại im lặng thêm 5-6 giây rồi mới nói: "Tôi không hề." Tốc độ nói chậm rãi khác thường, giống như tiếng thở dài bất lực.
Sự tương phản quá lớn như đổ thêm dầu vào lửa, Thẩm Kiến Thanh mím chặt môi, nặng nề thở hắt ra qua mũi, gào lên: "Tần Việt! Em muốn xem trò cười của tôi!"
Thế giới đột nhiên lắng xuống.
Hai người nhìn nhau từ khoảng cách ngắn, gần như có thể nhìn rõ cảm xúc đang dâng trào trong đồng tử của đối phương.
Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh vài giây, mắt tối sầm, sau đó lên tiếng giữa khung cảnh im lặng chết chóc, "Chị nói chị hiểu rõ tôi đến từng chân tơ kẽ tóc nên chị nói gì, làm gì, tôi đều vui vẻ chấp nhận, vì những gì chị nói, chị làm đều đúng, chị quang minh chính đại. Còn tôi mù tịt về chị, không biết khi nào sẽ giẫm phải mìn, chọc chị giận giống như hôm nay nên tôi chỉ có thể che giấu những gì nhìn thấy, dốc hết tâm tư để duy trì sự cân bằng trong mối quan hệ của chúng ta."
"Thẩm Kiến Thanh, như vậy là quá đáng à?" Tần Việt bình tĩnh hỏi.
Họ tên đầy đủ và câu hỏi đột ngột giống như một xô nước đá bỗng xối xuống từ trên đỉnh đầu, sự k1ch thích mạnh mẽ khiến Thẩm Kiến Thanh lập tức cứng đờ ngay tại chỗ, toàn thân tê dại vì từng cơn lạnh lẽo.
"Chị nói đúng." Tần Việt nhìn thẳng Thẩm Kiến Thanh, không chớp mắt lấy một lần, "Tôi quả thật chẳng là gì của chị cả, không nên biết chuyện của chị, càng không nên can thiệp, nếu chị cảm thấy sự tồn tại của tôi khiến chị khó chịu thì chúng ta..."
Tần Việt cúi đầu rồi lại ngước lên, nói: "Dừng lại."
Hai chữ nhẹ tênh oanh liệt hơn cả tiếng sấm rền bên tai.
Toàn thân Thẩm Kiến Thanh chấn động, hai mắt rỗng tuếch, khi tầm nhìn tái nhợt tập trung trên gương mặt vô cảm của Tần Việt, rồi lại bất chợt cắn chặt môi, trong đầu không ngừng vang lên những âm thanh.
"Nếu chị sẽ không có người khác, vậy thì có thể cho tôi tiếp tục ngủ cùng chị mãi được không? Tôi cũng sẽ không kết hôn."
"Suốt đời này chị sẽ chỉ tìm một người tình, tôi mà đi, chị sẽ chỉ còn lại một mình."
"Hoặc, tôi cũng có khuynh hướng của riêng tôi." "Chị."
Những ngón tay của Thẩm Kiến Thanh cuộn chặt lại, ngón cái gắt gao cấu các khớp xương.
Cái gì mà suốt đời, cái gì mà khuynh hướng, quả nhiên đều là giả dối, nói thay lòng cái là thay, giống hệt với những bông hồng bị xé nát, tất cả đều là những kẻ dối trá!
Vậy mà cô ấy lại tin lời của kẻ dối trá!
Mới đêm qua thôi vẫn còn đang tin tưởng!
"Giảng viên Thẩm, chị đừng khóc, chạm đỉnh là chuyện tốt."
"Không sao, ôm chặt tôi sẽ không run nữa."
"Được, chị không muốn dừng thì chúng ta tiếp tục, đến mai cũng được."
"..."
Lý trí của Thẩm Kiến Thanh chịu xung đột kịch liệt, phóng tầm mắt ra xa cũng không thể thoát khỏi những bông hồng nằm trong túi rác, hai yếu tố này tấn công từ hai phía, từ trong ra ngoài, bức bách cô ấy muốn gào thét.
Nhưng không được.
Cô ấy đã là giảng viên, dù muốn hay không cũng phải làm gương cho người khác, phải kiềm chế, lịch sự, nếu không...
"Đùng!"
Chiếc piano nơi chân tường bất ngờ bị ragdoll giẫm lên, phát ra tiếng động.
Thẩm Kiến Thanh vội vàng ngẩng đầu lên, sau đó bỗng bị nét mặt của Tần Việt làm cho bất ngờ, bình thản, không gợn sóng, mở miệng, giọng nói càng bình tĩnh hơn, "Giảng viên Thẩm, chị muốn dừng lại với tôi không?"
Trái tim của Thẩm Kiến Thanh chợt trùng xuống, như có tảng đá nghìn cân rơi, cô ấy muốn cúi xuống nhưng lại không thể, hơi thở nặng nề, qua tầm nhìn lu mờ phát hiện Tần Việt vẫn còn muốn nói, lập tức nghiến răng nghiến lợi hét lớn, "Em đi đi! Ngay lập tức!"
Tần Việt chỉ đành ngậm chặt miệng, đứng trong căn phòng khách im ắng chết chóc vài giây, không nói một lời, xách túi rác đi ra ngoài, bước chân vững vàng, đóng cửa, mở cửa cũng không nhanh, không chậm, giống như những chuyện vừa nói không ảnh hưởng chút gì đến cô.
Nhận thức này lại khiến Thẩm Kiến Thanh một lần nữa phẫn nộ.
Nhìn thấy ragdoll đang cẩn thận từng ly từng tí giẫm trên piano có ý định kêu, cô ấy lập tức rút liên tiếp ba tờ khăn giấy, vo tròn thành một cục rồi ném thẳng vào mặt nó, giận dữ nói: "Mày dám kêu tiếng nào nữa là tao sẽ thòng dây quanh cổ, treo mày lên cây, cho mày tự sinh tự diệt đấy!"
Lông lá ragdoll dựng đứng, thoắt cái chạy mất không thấy tung tích.
Thẩm Kiến Thanh đứng một mình trong phòng khách nhìn sàn nhà nhốn nháo, những âm thanh hỗn loạn vẫn còn đang đấu đá lung tung trong đầu, những cảm xúc dâng trào bị dồn nén trong lồng ngực không có nơi nào để giải tỏa, cô ấy cảm thấy mình sắp phát điên rồi, chậm rãi cúi xuống như không chống chọi nổi nữa, tay đỡ chiếc bàn trà thấp bé.
Hơi thở dồn dập và nặng nề chẳng mấy chốc đã vang lên trong phòng khách.
Thẩm Kiến Thanh há miệng thở nhưng vẫn cảm thấy trong ngực nặng trĩu, ngột ngạt.
Cô ấy nghiến chặt răng, tận lực nuốt xuống cơn đau đang dân lên trong cổ họng từng chút một.
Bỗng, điện thoại vang lên, giống như một tín hiệu kỳ quái.
Thẩm Kiến Thanh hít một hơi, bên tai sa vào tĩnh mịch.
Tiếng chuông vang dội dồn dập không ngừng truyền tới từ phía sau, nhưng cô ấy dường như đã bị giam trong một hộp kính dày và bị đưa đến một thế giới khác, thính giác mờ nhạt, mơ hồ, không thể phân biệt rõ thứ gì.
Cô ấy chỉ có một nghi ngờ: Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Hình như cô ấy đã mất bình tĩnh với Tần Việt, vô duyên vô cớ.
Khi đó cô ấy là rất giống một kẻ tâm thần, nếu không thì sao lại hét lên với người vô tội như vậy chứ?
Những ngón tay áp trên mép bàn của Thẩm Kiến Thanh cuộn tròn lại, gắt gao ghim vào góc bàn.
Tiếng chuông ngừng rồi lại reo, có thể thấy rất gấp.
Thẩm Kiến Thanh nhắm mắt lại, không nhớ mình đã đứng thẳng như thế nào, làm sao tìm được chiếc điện thoại đã bị mình tiện tay ném lên bàn ăn, rồi nghe máy, nhận ra Kha Lương Bình bằng cách nào.
Mọi hành động của cô ấy đều rất máy móc, hỏi một đáp một lời Kha Lương Bình, hoàn toàn không biết ông đã nói gì.
"Thành ủy Giang Bình và ban công tác thanh niên đã tổ chức hội trại chủ đề 2 ngày 1 đêm, mục đích rất rõ ràng, tập hợp các nhân tài trẻ, cấp cao từ của các ngành nghề, tẩy não, làm công tác tư tưởng để các em yên tâm ở lại Giang Bình phát triển."
"Vâng."
"Trường chúng ta có 5 suất, ban công tác của viện vừa gọi cho tôi, bảo học viện chúng ta cử ra một người, tôi báo là em. Có vấn đề gì không?"
"Không ạ."
"Vậy em mau chóng chuẩn bị, nghe theo ban công tác của viện, có lẽ khải giảng xong là phải đi luôn."
"Vâng."
Cuộc gọi kéo dài 3 phút kết thúc, Thẩm Kiến Thanh đã hoàn tỉnh táo trở lại, cô ấy cúi đầu, nhìn thấy rau xanh, ngô và trứng đã được bóc vỏ bày biện trên bàn, nhịp tim liền va vào xương cốt.
Tần Việt chẳng biết gì cả, còn trẻ hơn cô ấy nhiều, nhưng lại một mực nhân nhượng cô ấy, nhường nhịn cô ấy, nhưng cô ấy đã làm gì vậy?
Cảm giác tội lỗi nhanh chóng phủ kín Thẩm Kiến Thanh.
Khi tay vịn lên tường, cô ấy bỗng nhiên hoàn hồn, đầu ngón chân chạm vào đôi cao gót đã được sắp xếp gọn gàng, ngước lên, áo khoác cũng đã được treo lên tử tế, chiếc khăn lụa do Tần Việt tiện tạy giặt tối qua, phơi khô sáng nay được vắt cẩn thận bên cạnh, tất cả đều sóng yên biển lặng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cớ sao trong lòng cô ấy lại hỗn loạn, căng thẳng đến thế?
Thẩm Kiến Thanh cúi đầu, hình ảnh Tần Việt ngồi xuống dưới đất thu dọn hiện lên trong đầu, nước mắt cô ấy lăn dài.
Đã nhiều năm vậy rồi, tại sao chỉ cần chịu chút k1ch thích thôi là cô ấy sẽ lập tức đánh mất lý trí?
Hoặc còn chẳng động tay, không phải cố ý, nhưng cô ấy vẫn sẽ trở nên nhạy cảm bất thường, khó giữ bình tĩnh.
Cô ấy đã trưởng thành rồi, sắp già rồi, đã không còn ai dám bắt nạt cô ấy từ lâu rồi.
Cô ấy đã tham gia vào sự nghiệp trồng người rồi, nhưng trái lại, tại sao lại bắt đầu bắt nạt người khác?
Thôi bỏ đi.
Có thể dồn ép đến mức Tần Việt phải nói ra những lời như vậy, cô ấy nhất định đã bắt nạt cô đến độ thất vọng tột cùng rồi.
Thẩm Kiến Thanh vịn tường ngồi xổm, bờ vai trùng xuống, quỳ trên đầu gối khóc thầm, không nghe thấy một tiếng nức nở nào nhưng nước mắt lại như nước vỡ bờ kè, ào ạt tuôn trào, thật lâu không thể dừng.
Cô ấy nghĩ, chắc chắn hôm nay mình điên rồi, nếu không tại sao đột nhiên lại yếu đuối đến vậy, chẳng ra dáng giảng viên chút nào.
Thật sự, cô ấy đã không như thế này trong rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều năm rồi.
Ragdoll ở cửa ban công ngó đầu ra nhìn một lúc rồi thận trọng chạy tới, ngồi trên tủ thay giày, dùng chân cọ cọ Thẩm Kiến Thanh.
"Meo, meo..."
Ragdoll cứ kêu mãi.
Thẩm Kiến Thanh bị gọi đến nổi giận, đập mạnh vào tủ thay giày, khàn giọng hét lên: "Mày thôi meo meo meo đi có được không?!"
Ragdoll ngơ ngác giơ chân, vài giây sau, nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Kiến Thanh, "Meo——"
————
Khi Thẩm Kiến Thanh xuống tầng, Tần Việt đã dựa vào tường xem điện thoại được gần 5 phút.
Đến phút thứ 6, cô siết nhẹ điện thoại rồi tắt màn hình, quay người đi ra ngoài, ngồi tàu điện ngầm đi làm.
Vừa đến phòng thay đồ của Lĩnh Khoa, Quan Hướng Thanh đã lập tức đi tới, nói: "Cậu đến muộn? Tuy Vệ Tín Thành mong cậu làm gà đẻ trứng vàng cho hắn, không dám làm gì cậu, nhưng mà! Lương của chính cậu sẽ bị trừ đó! 50 tệ! Đủ ăn mấy chục xiên thịt nướng rồi đó!"
"Cậu nói đi, đêm qua cậu đã làm gì?" Quan Hướng Thần nhìn chòng chọc hỏi.
Tần Việt đứng trước tủ buộc tóc, thay quần áo, vẫn bình tĩnh, "Không làm gì."
Quan Hướng Thần: "Không làm gì mà đến muộn?! Ờ, cũng có thể chỉ là ngủ thôi."
Quan Hướng Thần căn cứ vào tiêu chuẩn thức dậy của mình để so sánh với Tần Việt xong, tiện thể ngáp một cái, tựa vào vai cô, nói: "Ca đêm sắp giết chết mình rồi, cũng may ngày mai được chuyển sang ca trưa, nếu không mình lo sẽ không cầm cự nổi mất, nhưng sau đó phải sang bộ phận bảo trì của cậu một thời gian, tuần trước một lô hàng có vấn đề kỹ thuật, tất cả đều phải sửa lại thủ công, nghĩ thôi mà đã muốn chết rồi."
Tần Việt đã sớm quen, cô nhạt nhẽo "ừ" một tiếng, bàn tay đang nắm lấy cửa tủ khựng lại một lát, giơ lên, đẩy chiếc điện thoại thường đặt ở mép tủ vào trong góc rồi mới đi ra ngoài.
Ra ngoài được 2-3m thì bỗng nhiên lại ngoảnh lại, nói: "Mai cậu nghỉ một ngày đi, mình làm luôn ca trưa của cậu."
Quan Hướng Thần vui mừng khôn xiết, nghĩ lại, "Không đúng! Mai là thứ 6 mà!"
"Có vấn đề gì cả?"
"Mình chắc chắn không có vấn đề gì cả."
Quan Hướng Thần bước nhanh hai bước, nhướng mày nói: "Không phải thứ 6 cậu phải đi gặp ai kia nên mấy năm nay, hễ cứ bị xếp vào ca trưa thứ 6 là cậu sẽ đi tìm mình đổi hay sao? Sao lần này lại ngược lại? Có biến!"
Quan Hướng Thần dựa vào kinh nghiệm của người từng trải, không đợi Tần Việt lừa đã chắc nịch nói: "Hai người cãi nhau!"
Tần Việt ngước mắt, "Không để mình đi thì tiền lương bị trừ của mình không chỉ còn là 50 thôi đâu."
Quan Hướng Thần quả quyết giơ tay, "Mời!"
Tần Việt quay người rời đi.
Quan Hướng Thần chống cằm như tượng Người suy tư nhìn theo.
Chậc, quần áo vẫn chưa thay, chắc chắn đêm qua không về nhà!
Ấy, đi đường mà cúi gằm như cún nhà có tang, đảm bảo là cãi nhau rồi!
"Xì!"
Quan Hướng Thần siết chặt quyền, đấm vào lòng bàn tay, sốt sắng.
Nếu là trước đây, hai người có rạn nứt thì cô nàng cũng không có ý kiến, thậm chí sẽ mở tiệc chúng mừng bạn thân mình được tìm kiếm tình yêu mới.
Còn bây giờ, trời ơi, cô nàng sầu đến bạc đầu tới nơi rồi!
Quan Hướng Thần lo lắng không yên chạy đến khu sản xuất, tóm lấy một người quen, hỏi: "Có bảng của Viện 2 Đại học Giang Bình không??"
Người quen kiểm tra rồi cười nói: "Có thật này."
"Sao cô biết?" Người quen cười hỏi.
Quan Hướng Thần: "Tôi có biết đâu, đến để hỏi mà. Này, bây giờ xuất hàng luôn được không? Tôi đi giao cho."
"Được thì cũng được thôi, nhưng bây giờ mới có 7-8 giờ giảng viên chắc còn chưa đến trường đâu."
"Tôi đợi được."
"Cô đợi được nhưng chưa chắc đã vác được, lần này là lô nhỏ 200 kiện, nguyên một thùng."
"Tôi kéo xe đẩy hàng tới."
Người quen vui mừng, "Cô muốn vào Đại học Giang Bình đến thế cơ à?"
Quan Hướng Thần nói: "Dạo này chịu chút k1ch thích, rất hối hận vì quá khứ tôi đã không học hành tử tế, tranh thủ tận dụng cơ hội này, trải nghiệm không khí học tập của trường nổi tiếng, xây dựng niềm tin quyết tâm thành công cho kiếp sau."
Người quen thiếu điều chết cười với cô nàng ăn nói vớ vẩn một cách rất nghiêm túc, "Vậy tôi in hóa đơn xuất hàng nha, cô đến kho hàng đợi đi."
"Phải rồi, chỉ có những người của kho mới được giao lô hàng nhỏ, tốt nhất là cô trà trộn vô đó, đừng có tính chuyện kéo xe đẩy hay gì cả." Người quen nhắc nhở, "Đến giờ sẽ có xe kéo thẳng đến tận viện 2, lắp biển số tạm thời [1]."
[1] Biển số tạm thời: Biển số cho phép xe cơ giới được chạy tạm thời trên đường, thời hạn thường không quá 30 ngày
Quan Hướng Thần vỗ tay hai lần, giống như máy chế tạo cầu vồng vô cảm, "Biển tạm thời mà cũng lấy được, mạng lưới nghiệp vụ của chúng ta lớn ghê, xuất sắc ghê, khiến người ta kích động ghê."
Người quen: "Đi đi."
Quan Hướng Thần: "Được."
9 giờ sáng, Quan Hướng Thần chạy đến trước gương chỉnh mũ áo để kiểm tra đầu mình có bạc không lần thứ 6 cuối cùng cũng được lên xe van đi đến Đại học Giang Bình như ý nguyện, quả nhiên giống như người quen nói, có biển tạm thời, cả đường hanh thông.
Đến dưới tầng, người trong kho vừa dỡ hàng vừa gọi cho Trần Vi.
Còn Quan Hướng Thần thì hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm hành lang tầng 1 hẹp dài tăm tối.
Ai kia ơi, tốt nhất là cô nên ở đây, tốt nhất là để tôi gặp được cô.
Giây tiếp theo, Quan Hướng Thần gãi gãi đầu, trong lòng tự hỏi, "Ai kia trông như thế nào nhỉ?"
"Chị Quan, giúp em một tay, đóng cửa lại." Em trai kho hàng kẹp điện thoại ở vai nói.
Quan Hướng Thần hoàn hồn, vội vàng đi tới đóng cửa, sau đó theo cậu lên tầng, thẳng đến 312.
Nhậm Giai Văn đã chờ ở cửa.
Thấy hai người tới, Nhậm Giai Văn vội vàng mở cửa ra rộng nhất, nói: "Phiền hai người giúp tôi mang vào với."
Em trai kho hàng: "Không thành vấn đề."
Quan Hướng Thần đi vào theo, tầm nhìn quét nhanh bên trong, chỉ còn lại tiếng thở dài.
"Mời cô ký nhận." Em trai kho hàng cầm phiếu giao hàng, bảo Nhậm Giai Văn ký tên.
Nhậm Giai Văn nhận lấy, đang chuẩn bị đặt bút thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra cửa, nói: "Cô Thẩm, cô đến rồi."
Đồng tử ảm đạm của Quan Hướng Thần sáng rực, nghe thấy giọng nữ trầm vang lên từ phía sau, "Ừ, Trần Vi đâu?"
Nhậm Giai Văn: "Nhà cô Trần Vi có việc, đến muộn ạ."
Thẩm Kiến Thanh: "Nếu cô ấy đến thì bảo cô ấy tới 305 tìm tôi."
Nhậm Giai Văn: "Vâng."
Vừa dứt lời, Thẩm Kiến Thanh đã muốn đi, Quan Hướng Thần miệng nhanh hơn não, buột miệng nói: "Cô Thẩm!"
Thẩm Kiến Thanh hơi cau mày, "Cô là?"
Quan Hướng Thanh vội vàng vòng qua Nhậm Giai Văn, đi ra cửa, nói: "Quan Hướng Thần, bạn thân của Việt!"
Cùng lúc đó đang hét lên trong lòng, má ơi! Cô ấy đẹp thật đó! Chị đẹp! Nhưng sao mà hốc mắt lại đo đỏ thế nhỉ?
Tay xách túi của Thẩm Kiến Thanh siết chặt, vẻ mặt vẫn như thường lệ, "Xin chào, cô tới giao hàng à?"
Quan Hướng Thần hoàn hồn ngay tức khắc, "À, đúng."
"Sau hôm Việt suýt gặp chuyện ở cổng Nam, cũng may là có cô kịp thời tranh thủ qua chăm nó, nếu không tôi ở quê lo chết mất." Quan Hướng Thần vẻ mặt lo âu nói xong, mỉm cười, "Vẫn luôn muốn cảm ơn cô, không ngờ hôm nay lại gặp được. Cảm ơn cô nhé."
Thẩm Kiến Thanh: "Việc đơn giản mà, không cần khách sáo. Tần Việt cô ấy..."
Thẩm Kiến Thanh nói được nửa chừng, cụp mí mắt, đưa tay lên vuốt tóc rồi mới lại nói: "Ổn chứ?"
Ơ ơ ơ??
Tiếng chuông cảnh báo vang lên inh ỏi trong đầu Quan Hướng Thần.
Vẫn còn hỏi ổn hay không được mà, như này là cãi nhau chắc rồi!
Còn nữa!
Miếng băng cá nhân trên ngón tay cô ấy là sao??
Không chỉ cãi mà còn đánh luôn hở?
Quan Hướng Thần thầm chửi "đm", bạn thân cô nàng chỉ là một con gà yếu đuối, đánh nhau thật chẳng phải là bị người ta hành hạ đến chết thì là gì?
Kỳ này căng!
Chẳng trách mới sáng bảnh mắt ra, bạn thân cô nàng đã cúi gằm mặt mày, yếu ớt, ỉu xìu!
Đm, đm, đm! Cô nàng giận rồi đó nha!
Nhưng vì hạnh phúc tương lai của bạn thân, cô nàng đành phải nhịn thôi!
Quan Hướng Thần âm thầm nghiến răng nghiến lợi, mặt mày bí xị, nói: "Không ổn lắm."
Đầu óc Thẩm Kiến Thanh chưa yên tĩnh được bao lâu đã lại tức thì kêu ong ong, giống như bị người ta tát một cái, nhưng cô ấy còn chưa mở miệng dò hỏi chi tiết, Quan Hướng Thần đã nói "Cô Thẩm, tôi đi trước đây", nhanh chóng rời đi cùng đồng nghiệp.
Thẩm Kiến Thanh đứng ở cửa nhìn bóng lưng cô nàng, bàn tay đang xách túi càng lúc càng siết chặt.
Nhậm Giai Văn ở bên cạnh nhìn một lúc, chần chừ nói: "Cô Thẩm, cô không sao chứ?"
Thẩm Kiến Thanh giật mình, vội vàng thả lỏng tay, nói: "Không sao. Em ở đây một mình phải cẩn thận, nếu sợ thì qua 305, mấy sinh viên ở lại trường của tôi hôm nay đều có mặt ở đó."
Nhậm Giai Văn nhìn sắc mặt kiềm chế của Thẩm Kiến Thanh, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Vâng, cảm ơn cô Thẩm."
Thẩm Kiến Thanh không nói gì, cũng không đến 305 mà đến văn phòng tầng 3.
Thẩm Kiến Thanh chỉ là phó giáo sư, chưa có văn phòng riêng, dùng chung một gian phòng với 3 giảng viên khác, bọn họ đều có nhà có cửa, rất ít khi tới đây vào dịp nghỉ hè, lúc này càng thuận tiện hơn cho cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh bật điều hòa, mệt mỏi quăng mình lên ghế.
Đầu óc cô ấy loạn cào cào, nhắm mắt lại, tất cả những gì nghĩ đến là khuôn mặt vô cảm của Tần Việt khi rời đi.
Trước kia đã nhìn thấy rất nhiều lần, cô ấy chưa bao giờ cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hôm nay lại bứt rứt một cách khó hiểu.
Bứt rứt quá!
Thẩm Kiến Thanh vồ lấy điều khiển điều hòa, ấn liên tiếp mấy lần, trực tiếp chỉnh nhiệt độ xuống 20.
Chẳng mấy chốc, cái rét thấu xương ập tới.
Thẩm Kiến Thanh mở mắt, tựa đầu vào lưng ghế, nỗi lòng hỗn loạn dần dần nguội lạnh, nối tiếp đó là sự áy náy tích tụ suốt buổi sáng, trương phềnh khiến cổ họng cô ấy khó chịu.
Cô ấy liên tục nhớ lại ngữ khi cùng nét mặt của Quan Hướng Thần khi nói "Không ổn lắm", cuối cùng không nhịn được, vào lúc 10 giờ—— Giờ bắt đầu 15 phút giải lao ở xưởng, nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, bấm số của Tần Việt.
Sau một hồi im lặng thật lâu, trong ống nghe vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở, "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau."