Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 21




Tần Việt mười mấy tuổi thà bỏ học để bước vào đời làm việc với mục tiêu rất rõ ràng—— Kiếm tiền mua thuốc cho viện trưởng.

Để đạt được mục tiêu này, cô có thể chịu đựng bất kỳ chuyện gì miễn là nó nằm trong nguyên tắc.

Cô cúi đầu nhẫn nhịn.

Nhưng đúng như lời của viện trưởng, điều kiện thể chất của cô không đủ tốt, tính cách cũng không đủ sôi nổi, những khuyết điểm này khiến cô khó lọt vào mắt xanh của cấp trên.

Vì vậy, một năm đầu tiên, gần như 1-2 tháng cô sẽ đổi việc một lần vì đủ lý do không thể đoán được.

Cũng may lương lậu vẫn thường xuyên đến tay nên cô cảm thấy sống như vậy vẫn có thể tiếp tục gắng gượng được.

Tuổi 18 qua đi hơn nửa, mùa hè đó, Tần Việt nghênh đón bước ngoặt đầu tiên trong kiếp sống làm thuê.

Một ông chủ từ vùng khác tới đây để lập nhà máy muốn tuyển một nhóm công nhân sản xuất theo dây chuyền, công việc chủ yếu là lắp ráp, kiểm tra và hàn các thiết bị điện tử.

Tần Việt kỹ tính khéo tay, hoàn thành khóa đào tạo dạy hàn dự kiến kéo dài 3 ngày trong nửa tiếng, ông chủ vui mừng quyết định giữ cô lại ngay tại chỗ.

Sau một năm đi làm, đó là lần đầu tiên Tần Việt được khen.

Cô rất cảm kích, cảm kích đến độ dù hàng tháng chỉ nhận được lương cơ bản miễn cưỡng đủ sống và mua thuốc cho viện trưởng từ ông chủ, mà tiền lương sản phẩm bị trì hoãn hết lần này đến lần khác cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ đi.

Cô dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi trên dây chuyền sản xuất, hi vọng có thể tạo ra thành tích, hi vọng cuối năm, khi quyết toán, có thể có được mức lương cao.

Cô đã lên kế hoạch sử dụng số tiền này từ rất lâu—— Sắm cho mình vài bộ quần áo mới, tặng quà cho viện trưởng, mua thêm đồ ăn vặt cho các em trong viện, phần còn lại gửi ngân hàng.

Khi đó, cô thật sự đã dồn mọi kỳ vọng vào dịp cuối năm.

Nhưng đến ngày lĩnh lương, cửa nhà máy khóa trái, ông chủ ôm tiền bỏ chạy.

Cuối năm 18 tuổi, cô bất thình lình phải chịu một cơn đả kích chưa từng có.

————

Tần Việt chống bàn ngồi thẳng dậy, vẻ mặt bình tĩnh, "Số tiền đó thực chất chỉ khoảng 10.000 tệ, còn ít hơn một tháng lương của rất nhiều người, nhưng đối với mình đã trông ngóng suốt nửa năm và chỉ mới 18 tuổi, đó là toàn bộ niềm tin của mình vào mọi vật, và cả con người."

Sụp đổ trong khoảnh khắc.

Tới tận bây giờ, Tần Việt vẫn còn nhớ cảm giác ấy, một người sợ lạnh như cô như bị một tảng đá khổng lồ đè ép, chìm xuống đáy sông băng, xung quanh tối tăm không thấy nổi một tia sáng.

Toàn thân cô đông cứng, không còn sức mà vùng vẫy, trốn thoát.

Còn phổi của cô giống như một hang động không đáy, lưu trữ lượng oxy vô tận, giữ cho cô tỉnh táo từng giây từng phút.

Cô chạy không thoát, cũng chẳng thể chết chìm, cuối cùng sau nửa tháng chạy qua chạy lại giữa nhà máy và sở cảnh sát, vì trạng thái tinh thần quá tệ, cô bị một chiếc xe chở rác tông ngã bên vệ đường.

"Mấy ngày sau đó là giao thừa, mình không những không thể mang một đống quà về ăn Tết như đã hứa với viện trưởng mà còn tự đẩy chính mình vào thế thất bại thảm hại."

Giọng điệu của Tần Việt vẫn thong dong, giống như đang kể một câu chuyện không liên quan tới mình, nhưng Quan Hướng Thần chỉ cần nghe qua thôi cũng đã cảm nhận được cảm giác bất lực của tuổi trẻ ấy.

"Mình không dám về nên ngồi một mình bên vệ đường, từ sáng cho tới đêm."

"Mình nhớ lại tất cả những người đã lừa mình, ruồng bỏ mình, không cần mình trong đầu, sau đó mình phát hiện, hận thù cũng thật tốt."

"Việt!" Quan Hướng Thần hoảng loạn vô cùng, "Hận thù sẽ hủy diệt một con người đấy!"

"Nhưng không hận, mình không biết làm thể nào để đứng lên lại."

"Tần Việt!!"

"Ừ." Tần Việt quay đầu nhìn Quan Hướng Thần, mỉm cười an ủi cô nàng, "Hồi đó còn non nớt, không kiên định, nhưng bây giờ chắc chắn sẽ không làm vậy, cậu đừng lo."

Cô nàng không lo làm sao được?

Người bạn thân nhất của cô nàng đã dũng cảm, cũng có năng lực rồi, thế thì có ích gì? Vẫn bị đám người già trong nhà máy và Vệ Tín Thành bắt nạt tới bắt nạt lui, cả ngày làm những việc không phải của mình.

Khi Quan Hướng Thần đang bức bách, Tần Việt đã bắt đầu nói tiếp.

"Lúc ấy đi đường, mình chỉ thấy những người khốn khổ như mình, còn những người vui vẻ, hạnh phúc, đều giống như tiếng hét chói tai, quấy nhiễu mình, khiến mình khó chịu."

"Mình dần dần không kiểm soát được lý trí của bản thân."

"Mình muốn đi phó hoại."

Quan Hướng Thần ớn lạnh sống lưng.

Nếu Tần Việt muốn làm vậy thật thì cả đời sau này cô cũng không thể giải thích rõ ràng được!

"Việt, cậu..."

"Mình đã không đi."

Tần Việt lên tiếng, sắc thái lạnh lùng giữa đầu mày bỗng nhiên trở nên rạng rỡ hơn, cô mỉm cười nhìn về phía trước, giống như vượt qua dòng thời gian, chiêm ngưỡng khoảnh khắc của quá khứ khiến cô tha thiết.

"Thời điểm đó hẳn là Thẩm Kiến Thanh đã ở lại trường làm giảng viên rồi, ăn mặc thời thượng lại lịch sự, chị ấy ngồi trong quán cà phê mèo trên tầng 2 của trung tâm thương mại, vừa lơ đãng trêu chọc đám mèo, vừa nghe điện thoại.

"Chị ấy tiện tay gảy tóc, sau đó cong môi, cảm giác bốn lượng địch ngàn cân rất bắt mắt."

Ánh lửa đong đưa trong mắt Tần Việt, rất kiềm chế, giống như con người cô, cô nói: "Hướng Thần, khoảnh khắc chị ấy cười, cả người chị ấy ngập tràn ánh sáng."

Rạng rỡ tựa ánh bình minh.

Dù giữa họ vẫn còn một khoảng cách nhưng vẫn soi sáng những âm u của thế giới trong cô, khiến chúng không còn chỗ lánh mình.

Cô đột nhiên không còn hận thù nữa.

Tất cả những ngóc ngách bị thế giới này thương tổn trong cô bình phục ngay trong chớp mắt.

Vì vậy, khi lý trí quay trở lại, cô lập tức liên kết Thẩm Kiến Thanh, người đã thay đổi không ít về tướng mạo, với chị gái đã bế cô chạm vào mặt trời trong văn phòng viện trưởng.

Sau đó, cô phát hiện ra rằng, người mà cô đã ngóng chờ bấy lâu này đúng thật chính là người đã cứu rỗi thế giới quan trong cô.

Giây phút ấy, cô mừng đến gần như phát điên.

"Cũng có lẽ là điên thật rồi, trên con đường tìm kiếm chị ấy, mình đã va phải rất nhiều người, nhưng mình không xin lỗi lời nào mà cứ thế đi tiếp." Tần Việt hồi tưởng nói.

Quan Hướng Thần không đánh giá hành vi này, cô nàng li3m đôi môi khô khốc, hỏi: "Tìm được không?"

Tần Việt cười nói: "Nếu tìm được thì đã không có chuyện bám theo chị ấy ở quán bar sau đó rồi."

"Nhưng mình không thất vọng." Tần Việt ngước mắt nhìn máy tính, các dụng cụ và đủ loại bản vẽ trên bàn, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh, "Mình nhìn thấy ở chị ấy thứ mà mình đã đánh mất—— Ánh sáng, mình muốn tìm lại."

"Mình đã từng hứa với trưởng khoa, sẽ dùng vài năm để sống thật tốt. Nhưng khi đó, mình thật sự không có đáp án rõ ràng cho cái "vài năm" này, thêm nữa là đi đến đâu hay đến đó."

"Khi từ "ánh sáng" đột nhiên xuất hiện trong đầu mình, mình ngay tức thì xác định được, xuất phát điểm của mình cách quá xa Thẩm Kiến Thanh, những thành tích mà chị ấy đạt được ở độ tuổi đó, chắc chắn mình sẽ không làm được, vậy nên ít nhất mình phải đi đến một giao lộ, giao lộ đó nối liền với một con đường bằng phẳng, thông thoáng."

"Mình bắt đầu tìm việc có chọn lọc, từ nhà máy nhỏ đến nhà máy lớn, từ không có bảo hiểm xã hội đến ký hợp đồng lao động chính thức, vào ngày cuối cùng cũng vào được Lĩnh Khoa, mình biết mình đã có thể sải bước về phía giao lộ mà mình hằng mong đợi rồi. Mình nắm bắt mọi cơ hội học hỏi, mặc cho cơ hội đó có gắn liền với đồng lương của mình hay không."

Quan Hướng Thần như tỉnh dậy từ trong mơ, "Đây mới là lý do cậu làm hết những việc không nhất thiết phải làm đó hả?!"

Tần Việt nói: "Đúng."

Hô hấp của Quan Hướng Thần trầm xuống.

Tần Việt như vậy cũng liều lĩnh quá.

Mỗi ngày, cô làm việc ở nhà máy 8 tiếng, về nhà làm 6 tiếng, tổng cộng là 14 tiếng, nhưng đồng lương lại ít ỏi đến đáng thương, còn phải gửi phần lớn số tiền về viện phúc lợi, số ít còn lại cũng chỉ đủ cho cô sống trong căn phòng đơn nhỏ khoảng 20m2, ăn uống duy trì mạng sống, nhưng cô chẳng than thở lấy một câu, trong lúc cô nàng vẫn còn đang phàn nàn, cô vẫn cười nói mỗi ngày một quả trứng, một ly sữa, trái cây tươi là lối sống sang chảnh.

Quần què!

Cô cũng tự biết sức khỏe mình kém nên buộc phải chăm sóc bản thân nghiêm túc, hoàn toàn không liên quan tới lối sống sang chảnh.

Vài ngày trước, những gì mà Ngưu Bối làm cùng dây chuyền sản xuất với cô nàng nói mới là lối sống sang chảnh đích thực.

Ngưu Bối nói: "Hôm qua tôi thấy kiện hàng thịt bò nhập khẩu cho con chó của ông chủ rồi, một miếng đủ trả một tháng lương của chúng ta, than ôi, đám người hai chân chúng ta vậy lại sống chẳng bằng đám bốn chân."

Ngưu Bối nói có thể hơi lố nhưng ít nhất cũng cho thấy cuộc sống của một kiểu người.

Ai kia hẳn cũng thuộc kiểu người này.

Cô ấy giảng dạy tại trường đại học top đầu trong nước, chỉ riêng lương công tác và trợ cấp đã đủ cho các cô hít khói, chưa kể phân chia lợi nhuận các dự án.

Tần Việt lại thích cô ấy, môn không đăng, hộ không đối, chao ôi.

Tần Việt biết Quan Hướng Thần đang nghĩ gì, cô nhấc một chân lên ghế, tay đặt lên đầu gối, tựa cằm vào đó, nói: "Một cuộc sống không thời gian giải trí quá nhàm chán, luôn phải có chút điều chỉnh thì mới có thể duy trì về lâu về dài. Điều chỉnh của mình là nhớ về Thẩm Kiến Thanh ở quán cà phê mèo đã khiến mình "nảy sinh khát vọng", chị ấy chẳng cần xuất hiện, chỉ xâm nhập vào cuộc sống của mình từng chút một, đến mức mà khi ở trong quán bar, mình ngẩng đầu, chợt nhìn thấy chị ấy ngồi đó, đầu óc mình liền hỗn loạn ngay tức khắc. Mình không kìm được mà theo sau chị ấy, mặc cho lý trí khuyên nhủ cũng không chịu quay đầu."

Quan Hướng Thần thấu hiểu phần nào, "Cậu đã yêu cô ấy ngay giây phút cậu bất chợt nhìn thấy cô ấy?"

14 năm trông ngóng, 4 năm khao khát, tình cảm Tần Việt dành cho Thẩm Kiến Thanh sớm đã tích tụ đủ trong lòng, chỉ chờ đợi một cơ hội gặp gỡ để bộc phát.

Cảnh tượng đó chắc chắn giống như núi lửa, không ai có thể ngăn cản.

Trước đó, cô còn có một người bạn thân là lesbian, không hề phản đối chuyện đồng tính nên Thẩm Kiến Thanh vừa mở lời, cô liền đi theo người ta theo bản năng.

Cô cho rằng yêu một người như vậy là hợp lý.

Nhưng Tần Việt im lìm một lúc rồi mới nói: "Trên đường theo chị ấy về nhà, thật ra trong lòng mình trống rỗng. Ký ức của mình về chị ấy rất dài, nhưng chưa một ngày nào có sự xuất hiện của tình yêu chứ đừng nói đến là khởi đầu với tình một đêm. Mình yêu chị ấy có lẽ là vào..."

Tần Việt do dự vài giây, nhưng vẫn không nói ra rằng "Khoảnh khắc chị ấy l3n đỉnh".

D*c vọng chiếm hữu khó hiểu của cô đối với Thẩm Kiến Thanh không cho phép cô tùy tiện diễn tả vẻ đẹp của cô ấy với ai khác, bạn thân cũng không được.

Đêm đó cũng là lần đầu của Thẩm Kiến Thanh, nhưng cô ấy quá nhiệt tình, khiến cho Tần Việt lúc ban đầu gần như rất khó đối phó.

Cũng may cô rất kiên nhẫn, khả năng học tập cũng rất mạnh, đồng thời sở hữu đôi bàn tay linh hoạt, chỉ mất vỏn vẹn vài phút để tìm ra trọng điểm và thành thạo bắt nhịp mọi thăng trầm của Thẩm Kiến Thanh.

Chẳng bao lâu sau, cô bị những nét đẹp mà cô chẳng mấy quen thuộc trên người Thẩm Kiến Thanh thu hút.

Những ngóng trông và khao khát dành cho cô ấy trong lòng cô nhanh chóng hóa thành d*c vọng.

Hôn cô ấy, tâm trí cô không kìm lại được mà xuất hiện một âm thanh rằng: Cô muốn Thẩm Kiến Thanh.

Sau đó yêu cô ấy, mang theo nỗi nhớ cô đã tích tụ 18 năm trời, một khi nảy mầm là không có cách nào cứu vãn.

Mà người bướng bỉnh như cô, tự biết bản thân 22 tuổi không làm được gì cách nhau một trời một vực với Thẩm Kiến Thanh vừa mới nộp tài liệu xét duyệt phó giáo sư, nên bất động thanh sắc mà ở yên, chờ mong một ngày nào đó sẽ làm cô ấy ngạc nhiên.

...

Ở một bên, Quan Hướng Thần nhìn Tần Việt thất thần, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.

Mặc kệ Tần Việt phải lòng Thẩm Kiến Thanh khi nào, người rung động trước mãi mãi sẽ luôn ở thế bất lợi.

Quan Hướng Thần thở dài.

Ánh mắt quét qua những chiếc hộp đựng đủ loại sách dưới gầm bàn, cô nàng đã không kinh ngạc nữa, nói thẳng: "Mỗi ngày làm xong việc, cậu còn đọc sách tự học, chuyên ngành thêm 2 tiếng đồng hồ, đến tận 12 giờ hơn, cũng là vì cô ấy??"

Tần Việt nói: "Chủ yếu là vì chính bản thân mình, và cả lời hứa với viện trưởng nữa. Vai trò của chị ấy trong chuyện này chỉ là đặt ra cho mình một thời hạn và mục tiêu rõ ràng thôi."

27 tuổi, bước tới "giao lộ".

Tháng 10, tức hai tháng sau, là kỳ thi cuối cùng cho hệ tự học [1] của cô, sau khi đỗ, cô vẫn còn một bài luận văn tốt nghiệp và một đồ án tốt nghiệp, tham gia bảo vệ tốt nghiệp vào mùa hè năm sau.

[1] Hệ tự học (tự học đại học): Hình thức học tập mà sinh viên tự học và sau đó tham gia các kỳ thi để lấy bằng cử nhân

Chuyện này đối với cô, người đã thực hiện hàng chục dự án lớn nhỏ cho Vệ Tín Thanh suốt 6 năm qua, dễ dàng như trở bàn tay.

Lúc đó cô sẽ bước qua tuổi 26, sớm hơn nửa năm so với dự định là 27.

Cô muốn tự thưởng cho mình.

Quan Hướng Thần hỏi: "Thưởng gì?"

Tần Việt cụp mắt, ngón tay quấn lấy tóc, "Học nghiên cứu sinh, thi vào đại học, học viện của chị ấy, nhưng không phải làm nghiên cứu sinh của chị ấy."

Quan Hướng Thần khó tin, "Đó là Đại học Giang Bình đấy, cậu chỉ có học vị tự học, hướng dẫn nào mà thèm cậu chứ?"

Tần Việt nói: "Viện trưởng viện nghiên cứu khoa học Kha Lương Bình. Mình đã điều tra về ông ấy, ông ấy chỉ chọn sinh viên dựa trên năng lực chứ không phải lý lịch."

"Vậy cậu cũng phải có cơ hội thể hiện trước mặt người ta thì mới cho người ta thấy được năng lực của cậu chứ!"

"Thể hiện rồi, 2 lần lận."

Quan Hướng Thần sững sờ, "Khi nào? 2 lần nào?"

Khóe môi Tần Việt hơi nhếch lên, "Nửa tháng trước. Lần đầu tiên là mình đến học viện của Thẩm Kiến Thanh giao bảng, tình cờ bắt gặp đồng nghiệp của chị ấy gặp rắc rối, mình chủ động nói mình hàn hàn được, lần thứ hai là chị ấy gọi riêng cho mình để nhờ mình giúp."

"Tuy hàn xì chỉ là thứ cơ bản nhất, cách nghiên cứu khoa học còn xa, nhưng Hướng Thần, không gì là ngẫu nhiên cả. Nếu câu chuyện của mình và chị ấy là một cuốn sách, vậy thì người chắp bút thay đã bắt đầu mở đường kể từ ngày mình đi giao bảng rồi." Tần Việt rất tự tin với điều này, "Sau này mình nhất định vẫn sẽ còn cơ hội thể hiện tiếp, mình nhất định có thể thi đỗ."

Quan Hướng Thần nhìn Tần Việt, im lặng một lúc lâu.

Cô nàng thật sự rất thích tính cách của Tần Việt, nghịch cảnh chưa bao giờ là bước đường cùng đối với cô, ngược lại còn có thể thúc đẩy cô trở nên tốt hơn.

Nếu không cô nàng đã không mặt dày nằng nặc đòi làm bạn thân của cô.

Chỉ có điều...

"Việt, ngay cả người mình thích cũng phải ngước nhìn, không mệt ư?"

"Mệt." Tần Việt không chút do dự đáp, "Nhưng nếu vượt qua được, khi đứng cạnh chị ấy, mình sẽ có thể ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, thành thục lão luyện. Khi đó chúng mình sẽ có một sự nghiệp bình đẳng, địa vị xã hội bình đẳng, tương lai bình đằng, mình đứng trong mối quan hệ bình đẳng, dùng tình yêu bình đẳng để lấy lòng chị ấy, bảo vệ chị ấy, chứ không phải để chị ấy cực nhọc dẫn đường cho mình, để chị ấy vì mình mà trở thành đề tài của những cuộc trò chuyện lúc rảnh rỗi trong miệng người khác."

Dứt lời, biểu cảm xưa nay vẫn luôn bình tĩnh của Tần Việt xuất hiện vài giây ngẩn ngơ.

"Hiện tại có chút vấn đề." Tần Việt nói.

Quan Hướng Thần ngờ vực, "Vấn đề gì?"

Tần Việt nói: "Trong lúc mình vẫn chưa đủ tư cách để sánh vai bên chị ấy, tình yêu của mình dành cho chị ấy đã không còn an phận nữa rồi."

Vào ngày ở viện phúc lợi, khi cô xác nhận với Thẩm Kiến Thanh hết lần này đến lần khác rằng cô ấy sẽ không thương hại mình, cô đã đắc ý cho rằng, mối quan hệ cuối cùng cũng được bình đẳng giữa họ đã không còn chênh lệch về hoàn cảnh gia đình, còn lại là về thân phận, địa vị, cô vẫn luôn phấn đấu không ngừng, sớm muộn gì cũng sẽ xóa bỏ được nó."

Vì vậy nên cô đã chủ động lại gần cho cô ấy xoa đầu, rồi nhân lúc cô ấy đã biết mọi chuyện, càn rỡ đề xuất chuyện trả nợ trả lời WeChat muộn bằng những cái hôn.

Cô tự cho rằng mình có thể bất động thanh sắc ẩn náu bên cô ấy qua gần 3 năm thì nhất định sẽ có thể tiến lùi đòi hỏi cô ấy một chút phúc lợi tại giai đoạn đã thăng tiến lên thành "bạn bè", sau đó tiếp tục ẩn mình.

Nhưng cô không bao giờ nghĩ được rằng mình sẽ gặp phải sự việc ngoài ý muốn ở cổng Nam.

Từ bình lặng quan sát trước đó đến nóng lòng thăm dò vào đêm hôm ấy, rồi lại choàng tỉnh khỏi giấc mộng.

Cô như ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc với tộc độ và độ khó khiến con người ta chùn bước, quá đột ngột, trái tim cô dù có vững vàng đến mấy cũng chẳng chịu nổi những biến động ấy.

Rồi lỡ như một ngày không nhịn được mà chạy đi tỏ tình với Thẩm Kiến Thanh thì phải làm sao?

Với giai đoạn hiện tại, quan hệ giữa bọn họ không có sự bình đẳng, Thẩm Kiến Thanh vẫn chưa thích cô chút nào, thế nên mới có thể thốt ra câu "Sau này người cưới được em sẽ may mắn lắm đấy".

Nhưng thật sự, sau khi tàu lượn siêu tốc xuống dốc, con tim cô lại trở nên vô cùng không an phận.

Cô ấu trĩ đến nỗi giận dỗi ăn hết bữa sáng dành cho hai người vì Thẩm Kiến Thanh không thích đồ ăn mình làm, bây giờ trong bụng nhộn nhạo vô cùng khó chịu.

Sau đó...

Cô khó có thể không làm những điều còn quá đáng hơn cả vậy.

Mười mấy tuổi cô đã ra ngoài làm việc, những gì phải trải qua đều đã trải qua, sớm đã không còn là đứa bé không dám hỏi xin mặt trời khi Thẩm Kiến Thanh cao giọng nữa, cô rất giỏi đấu tranh vì chính mình.

Đấu tranh đôi khi sẽ kéo theo gượng ép.

Khi suy nghĩ của Tần Việt hỗn loạn, tinh thần gắng gượng cũng theo đó mà sa sút.

Hôm qua cô làm việc 16 tiếng đồng hồ, bị sự việc ở cổng Nam làm phiền 1 tiếng, sau đó lại dây dưa với Thẩm Kiến Thanh hơn 2 tiếng, vừa mới chợp mắt đã bị đồng hồ sinh học đánh thức, bây giờ mệt mỏi cực kỳ.

Tần Việt tạm thời buông bỏ suy tư, mệt mỏi nói: "Hướng Thần, mình ngủ một lát, buổi trưa đừng kêu mình ăn cơm."

Quan Hướng Thần đã không nhìn nổi bộ dạng uể oải của cô từ lâu, nghe vậy liền lập tức đứng dậy tránh đường, "Mau mau, tốt nhất là ngủ một giấc đến sáng mai luôn!"

Đây chính là ý định của Tần Việt.

2 phút sau, Quan Hướng Thần bị đảo lộn ngày đêm rón ra rón rén khóa cửa giúp Tần Việt, về phòng mình đánh một giấc.

Không biết giấc ngủ này kéo dài được bao lâu, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Quan Hướng Thần gắt ngủ nghiêm trọng, cáu kỉnh nghe máy, "Ai đấy?!"

Đầu dây bên kia, Thẩm Kiến Thanh trầm ngâm một lát, thận trọng nói: "Cho hỏi đây có phải điện thoại của bạn thân Tần Việt không?"

Tần Việt tỉnh cả ngủ, "Vâng, vâng, vâng, ai kia, không đúng, không đúng, giảng viên Thẩm, cô gọi cho tôi có việc gì sao?"

Thẩm Kiến Thanh: "Tôi không gọi được cho Tần Việt."

"Ờ ờ." Cô nàng đã bị tháo thành linh kiện rồi, vẫn chưa được sửa.

Quan Hướng Thần không nói cho Thẩm Kiến Thanh sự thật mà thuận theo câu hỏi, "Cô có việc gấp tìm Tần Việt à?"

Thẩm Kiến Thanh nói: "Vừa rồi tôi xuống tầng vứt rác, nghe giảng viên ở cùng tầng nói buổi sáng có một cô gái đi ra từ nhà tôi, sắc mặt trông rất tệ. Người ra khỏi nhà tôi hôm nay chỉ có Tần Việt, vậy nên muốn hỏi cô ấy bây giờ đã đỡ hơn chưa."

Quan Hướng Thần muốn trực tiếp văng tục.

Chỉ có sắc mặt bạn thân cô nàng là tệ hở?

Rõ ràng tinh thần cũng tệ mà!

Xì——

Đầu óc Quan Hướng Thần xoay chuyển, đột nhiên nảy ra một ý kiến vĩ đại.

"Tôi không có biết! Giảng viên kia có tả kỹ không?! Xưa nay sức khỏe cái Việt vẫn luôn kém ấy mà, ôi trời, cậu ấy không nghe máy liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi không nhỉ?"

Quan Hướng Thần càng nói càng gấp, như thể có chuyện thật.

Thẩm Kiến Thanh im lìm vài giây, trầm giọng nói: "Cô có tiện đến xem cô ấy thế nào không?"

"Không tiện!" Quan Hướng Thần không chút đắn đo, chậm chạp nhận ra giọng điệu của mình không đúng lắm, vội vàng khôi phục lại sắc điệu gấp gáp vừa rồi, nói: "Tôi có việc nên về quê rồi, bây giờ có quay lại ngay cũng phải mất ít nhất 5 tiếng! Lâu như thế, cái Việt mà có chuyện gì thì làm sao đợi được đến lúc tôi về cứu chứ?!"

"Giảng viên Thẩm, hay là cô đi xem cậu ấy đi?" Quan Hướng Thần đột nhiên nói.

Thẩm Kiến Thanh nhất thời lưỡng lự, "Vậy phiền cô gửi địa chỉ nhà Tần Việt cho tôi."

Lông mày Quan Hướng Thần nhếch lên, thiếu điều vui mừng nhảy dựng.

Cô nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, căng thẳng nói: "Ừ, ừ, ừ! Không vấn đề gì! Phiền cô nha!"

Thẩm Kiến Thanh nói: "Không có gì."

Gác máy, Quan Hướng Thần lập tức bấm vào tin nhắn, gửi địa chỉ nhà Tần Việt cho Thẩm Kiến Thanh, đồng thời âm thầm cảm khái trong lòng, Tần Việt ơi là Tần Việt, kiếp trước cậu đúng là chó ngáp phải ruồi mới gặp được bạn thân giỏi giang như mình đó. Chờ được chị Thẩm, giảng viên Thẩm của cậu yêu chiều đi!

"Muahahaha!"

Quan Hướng Thần bị chính tiếng cười kh ủng bố của mình dọa sợ, hắng giọng rồi ngủ tiếp.

Không lâu sau, tiếng cao gót của Thẩm Kiến Thanh vang lên trong hành lang, rất dồn dập, cô ấy lần theo số nhà mà Quan Hướng Thần gửi, tìm thấy nhà của Tần Việt, gõ cửa 3 lần thăm dò.

Bên trong không có ai trả lời.

Cô ấy lại dùng thêm sức, gõ liên tiếp nhiều lần, kết quả vẫn vậy.

Thẩm Kiến Thanh mím chặt môi, nỗi lo lắng chiếm giữ lòng cô ấy bắt đầu cuộn trào.

Cô ấy ngay tức khắc mở nhật ký cuộc gọi, muốn gọi cho Quan Hướng Thần, hỏi cô xem cô nàng có thông tin liên lạc chủ nhà của Tần Việt không.

Không ngờ, vừa mở khóa màn hình, Kha Lương Bình bất thình lình gọi tới.

Thẩm Kiến Thanh cau mày, nhanh chóng vuốt trả lời, "Alô, thầy Kha, hiện tại em có chút chuyện gấp, lát nữa em gọi lại cho thầy được không ạ?"

Kha Lương Bình ôn hòa nói: "Tôi chỉ nói vài lời thôi, không chậm trễ việc của em đâu."

"Em, thôi được, thầy nói đi ạ."

"Sao ạ? Giới thiệu bạn trai cho em?"

"Thật sự không cần đâu, em..."

"Được rồi, thấy gửi thời gian và địa điểm gặp mặt buổi tối cho em đi."

Cuộc gọi kết thúc, mặt mày Thẩm Kiến Thanh sa sầm hơn, ngón tay vừa bấm vào số điện thoại của Quan Hướng Thần.

"Lạch cạch!"

Phía trước, tiếng khóa cửa chợt vang lên.

Thẩm Kiến Thanh sững sờ, vô thức cắt đứt cuộc gọi còn chưa được kết nối thành công.

Gần như đồng thời, cảnh cửa mỏng manh được người bên trong đẩy mở.

Tần Việt đã lấy lại 70-80% tinh thần đứng ở cửa, trầm tĩnh nói: "Giảng viên Thẩm, ngoài "không qua đêm", hình như chúng ta cũng đã thỏa thuận, trong thời gian duy trì quan hệ, không được xuất hiện người thứ ba."

"Tôi..."

"Chị đã vi phạm thỏa thuận."

Tần Việt kéo Thẩm Kiến Thanh vì lo lắng cả đoạn đường nên suy nghĩ vẫn chưa kịp thông suốt vào bên trong, khóa cửa lại, đè cô ấy lên cửa, nhìn cô ấy, như thể đang độc thoại nói: "Không an phận thì không an phận, tôi đi nhanh thêm chút là được."

Thẩm Kiến Thanh không hiểu, "Cái gì không an phận cơ?"

Tần Việt chớp mắt, nói: "Không có gì."

Thẩm Kiến Thanh rất nghi ngờ, còn chưa kịp truy hỏi thì Tần Việt đã nghiêng đầu qua, đôi môi hé mở, vuốt v e môi cô ấy, nhỏ giọng nói: "Giảng viên Thẩm, chị từng nói, thứ 6 hàng tuần, chị sẽ là của riêng tôi. Lời này vẫn còn hiệu lực chứ?"

Thẩm Kiến Thanh nín thở, sau tai mơ hồ nóng lên, "Còn, nhưng hôm nay có buổi tiệc do lãnh đạo của tôi tổ chức, không từ chối được"

"Vậy là chị muốn bỏ rơi tôi, đi hẹn hò với một gã đàn ông nào đó?"

"Tần Việt..."

"Tuy không vui lắm, nhưng tôi thông cảm cho chị, vậy chị cũng phải bồi thường cho tôi một chút chứ nhỉ?"

Thẩm Kiến Thanh bị sự ái muội giữa đôi môi khiêu khích, không khỏi thuận theo lời của Tần Việt, hỏi: "Bồi thường như thế nào?"

Động tác vuốt v e của Tần Việt dừng lại, mũi chạm vào chóp mũi Thẩm Kiến Thanh, hô hấp hòa quyện, giữa đôi môi đang khẽ th ở dốc của cô ấy, chậm rãi nói: "Ngay tại đây, không tiếng động, làm một lần, tôi muốn xem."

Ba chữ một, giống như đánh trống trong lòng Thẩm Kiến Thanh.

Trong những năm quen họ quen biết nhau, đã có vô số lần Tần Việt nói những lời thẳng thắn, ngông cuồng hơn cả vậy, nhưng đều là vào buổi đêm, khi mà vẻ chở che mông lung xuất hiện, cảm giác k1ch thích sẽ bị suy yếu, hôm nay bất chợt xuất hiện tại một buổi chiều đầy nắng, lại còn ngăn cách bởi cánh cửa có mà như không, khuynh hướng bị lo lắng đè nén của Thẩm Kiến Thanh bỗng bắt đầu rục rịch.

Cô nhìn người ở ngay trước mắt, cảm thấy cô có gì đó khác thường, không sao diễn tả được trong chốc lát. Ánh mắt cô vẫn bình thản, vẻ mắt cũng không chút sóng gợn.

Nghĩ không ra, Thẩm Kiến Thanh tự động quy vào tương phản.

Tương phản sản sinh ra k1ch thích.

Sự rục rịch trong lòng dần dà không kiềm chế được, chẳng mấy chốc đã lấn át hoàn toàn lo lắng, buộc cô phải suy nghĩ không đúng mực, người trước người sau, trên giường dưới giường, sư phụ Tần từ trước đến nay chưa bao giờ an phận cả.

Thẩm Kiến Thanh tựa vào cửa nhìn Tần Việt, một lúc sau, xác nhận trên môi cô, "Cơ thể không vấn đề gì chứ?"

Tần Việt mở miệng, hôn cô ấy, "Vẫn còn đôi chút, vậy nên có thể sẽ khá chậm."

Thẩm Kiến Thanh khẽ cười, giơ tay vòng qua cổ Tần Việt, xoa xoa chóp mũi cô, trầm giọng nói: "Được hết."