Một ngày nghỉ kết thúc, Tần Việt lại bắt đầu cuộc sống bộn bề lặp đi lặp lại của mình.
Mỗi ngày thức dậy lúc 5 rưỡi, 7 giờ đi làm, ngoài công việc của mình còn phải dẫn dắt Cốc Đào, đối phó với Vệ Tín Thành, rất bận rộn, tuy nhiên tần suất giúp đỡ những tên "cáo già", theo như Quan Hướng Thần gọi, xử lý những bảng mạch phức tạp dường như đã giảm đi rất nhiều.
Tan làm về, cô làm bảng cho Cốc Đào luyện tập, xử lý dự án giám sát bếp chính cho Vệ Tín Thành, sau đó dành chút thời gian để làm việc của mình, bận bịu đến tận 12 giờ sáng.
Cuộc sống gần như không có khoảng nghỉ của cô bị Quan Hướng Thần phàn nàn không dưới một lần.
Nhưng cô cảm thấy vừa đủ.
Bận rộn buộc cô phải kỷ luật, nếu không, cơ thể, hình ảnh và tinh thần cô có lẽ đã sớm bị cuộc sống với hệ thống ba ca phá hủy.
————
Bộ phận bảo trì.
Đúng 10 giờ, mọi người ồ ạt buông việc trong tay xuống, chạy đi tận hưởng 15 phút nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Tần Việt gọi Cốc Đào sang một bên, đưa cho cô bé một chiếc hộp giấy nói: "Trong này là mấy tấm bảng tôi sửa, những tấm đánh dấu số 1 cần cô tìm ra vấn đề bảo trì và xử lý, số 2 cần cô vẽ sơ đồ nguyên lý dựa trên luồng tín hiệu."
Cốc Đào kinh ngạc, "Sư phụ, chị muốn em học mạch điện ạ??"
"Ừ, xưa nay vẫn luôn chủ yếu là hàn máy, sau này càng phát triển thì chỗ đứng cho thợ hàn càng ít, không có gì đảm bảo được, kể cả có thì cô cũng không thể làm cả đời được. Dây chuyền sản xuất vẫn luôn cần những người trẻ dồi dào sức lực và thời gian." Giọng Tần Việt hờ hững nhưng lại rất kiên nhẫn, "Bây giờ cô có thể thấy công việc tính theo sản phẩm không vất vả, tiến độ tụt lại phía sau những người khác, cùng lắm cũng chỉ tốn thêm thời gian để bù vào thôi. Qua vài năm nữa cô lập gia đình, tuổi tác cũng dần tăng, lập tức sẽ trở nên trầy trật. Nếu thời điểm đó, kỹ thuật vẫn chưa bắt kịp thì con đường duy nhất là thất nghiệp, nhưng Cốc Đào, phụ nữ không có sự nghiệp tức là không có chính mình, chẳng bao lâu nữa, cô sẽ bị những thứ nhỏ nhặt ăn tươi nuốt sống đến nghẹt thở."
"Cốc Đào, cô thích trang phục theo mốt, thích tút tát bản thân sành điệu, xinh đẹp, liệu có chấp nhận được cuộc sống phải mở miệng hỏi xin, nhìn sắc mặt của người khác chỉ để mua một thỏi son không?" Tần Việt hỏi.
Cốc Đào không chút do dự lắc đầu, "Không ạ!"
Tần Việt nói: "Vậy tranh thủ bây giờ vẫn còn thời gian thì tích lũy, chừa lại đường lui sau này đi. Những gì tôi biết, những gì cô muốn học, tôi đều có thể dạy cô."
Cốc Đào trong lòng nóng ran, mắt đỏ ửng.
Kể từ khi vào nhà máy đến hiện tại, đây là lần đầu tiên có người khác nói chuyện chân thành với cô bé đến thế, lại còn lo liệu hết mọi thứ cho cô bé, trong lòng không thể không xúc động.
"Sư phụ, cảm ơn chị." Cốc Đào cảm kích nói.
Tần Việt không khách sáo với cô bé, chỉ hỏi: "Bàn giao toàn bộ bảng cho tôi trong vòng một tuần, có vấn đề gì không?"
Cốc Đào vội vàng mở hộp ra xem, vẻ mặt bối rối, "Một tuần có hơi eo hẹp quá không ạ?"
Tần Việt nói: "Khi nhân sự thông báo cho cô nghỉ việc, họ sẽ không cân nhắc xem tiền tiết kiệm của cô có đủ trả tiền thuê nhà tháng sau hay không đâu."
Cốc Đào sửng sốt, ôm chặt chiếc hộp, kiên định nói: "Trong vòng một tuần em nhất định sẽ làm xong!"
Tần Việt "ừ" một tiếng rồi quay người rời đi.
Cốc Đào đột nhiên nhớ ra gì đó, vội gọi Tần Việt lại, "Sư phụ?"
Tần Việt ngoảnh lại, "Còn chuyện gì?"
Cốc Đào đỏ bừng mặt, ngập ngừng hồi lâu mới nặn ra một câu hoàn chỉnh, "Những dịp lễ tết sau này, nếu chị không có nơi nào để đi thì có thể tới nhà em, bố mẹ em cực kỳ nhiệt tình, nấu ăn cũng ngon nữa."
Tần Việt lập tức hiểu ra—— Cốc Đào đã biết chuyện của cô, chuyện mà một người học việc cũng biết, những sư phụ dày dặn kinh nghiệm kia nhất định còn biết nhiều hơn.
Chẳng trách dạo này bọn họ ít đùn đẩy những việc rắc rối cho cô hơn hẳn.
Như vậy cũng tốt, 2 tháng tới đây cô sẽ rất bận, không có thì giờ dư thừa dành cho người khác.
————
3 rưỡi tan làm, Tần Việt vừa bước vào phòng thay đồ, sư phụ Tào đã được điều đến ca giữa vội vàng chạy tới nói: "Tiểu Tần, cô thay ca với tôi được không? Con trai tôi ở trường đánh lộn, đánh con người ta chảy máu, giáo viên yêu cầu tôi tới ngay!"
Tần Việt không chút chần chừ, "Được, cô đi đi."
Mắt nhìn theo sư phụ Tào rời đi, Tần Việt cài lại nút áo chống tĩnh điện, quay người đi về xưởng.
Quan Hướng Thần vội vội vàng vàng chạy tới làm ca tối nhìn thấy cô đi vào phòng thay đồ, ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu còn chưa về??"
Tần Việt nói ngắn gọn, "Thay ca với người khác."
"Ờ ờ." Quan Hướng Thần gật đầu lia lịa.
Bỗng nhớ tới điều gì, Quan Hướng Thần đi nhanh tới bên cạnh Tần Việt, sắc mặt nghiêm túc nói: "Việt, lát nữa cậu đi thêm mấy bước, đến trạm xe buýt ở cổng Nam Đại học Giang Bình mà bắt xe."
Tần Việt cởi tóc búi, nắm ngón tay thon dài đều chằm chặp luồn qua mái tóc đen nhánh, vuốt thẳng chúng rồi mới nói: "Cổng Nam không có xe chạy thẳng."
"Mình biết, nhưng không phải cổng Tây đang thi công hay sao, mình vừa mơ mơ màng màng xuống xe chỗ đó, ngẩng đầu lên là một đám đàn ông c ởi trần, thiếu điều dọa mình chết khiếp." Quan Hướng Thần nghĩ lại vẫn còn sợ, vỗ ngực nói: "Hình như bọn họ đang bàn chuyện ăn thịt nướng ở ngã tư cạnh cổng Bắc. Chắc cậu cũng quen quán nướng đó, ở ngay cạnh trạm xe mà cậu bắt buýt về đó! Cậu không được phép đi tới đó đâu đấy!"
Tần Việt cười, nói: "Cậu đừng tự mình dọa mình, cô Thẩm nói những kỳ nghỉ những năm gần đây đều bố trí thi công trong trường mà chưa thấy có chuyện gì xảy ra cả."
Quan Hướng Thần không nghe, "Dù sao cậu cũng không được đi, với thân thể này của cậu, nếu xảy ra chuyện gì thật thì có chạy cũng không thoát."
"Á! Sắp muộn rồi!" Quan Hướng Thanh kinh hô, thần tốc chạy mất.
Tần Việt lắc đầu cười, cất điện thoại vào túi, khóa cửa tủ rồi rời đi.
Bầu trời bên ngoài đã tăm tối từ lâu, chỉ có vầng trăng lưỡi liềm vắng lặng treo lơ lửng phía chân trời.
Bản thân Tần Việt đi bộ không nhanh, mệt vào lại càng chậm, chỉ lững thững ra khỏi nhà máy thôi cũng đã mất 10 phút.
Con phố lúc gần 12 giờ tĩnh lặng vắng vẻ, gió thổi, lá cây xào xạc, khuếch đại vẻ đìu hiu sau cơn náo nhiệt.
Đi về phía Nam sẽ ngang quang một con phố thương mại đã hiu quạnh, ngẩng đầu chính là cánh cổng uy nghiêm của Đại học Giang Bình.
Một con đường, một bên dẫn tới gấm vóc phồn hoa, một bên là tầm thường, ồn ào xuyên suốt quanh năm.
Tần Việt rảo bước chậm rãi trên đường, vô cớ nhớ đến Thẩm Kiến Thanh.
Đã gần nửa tháng kể từ khi họ gặp mặt ở viện phúc lợi.
Trong thời gian này, họ đã có một ngày thứ 6.
Buổi sáng hôm ấy, vẫn như thường lệ, sau khi lên tàu điện ngầm, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Kiến Thanh, hỏi cô ấy buổi tối có gặp không.
Gửi xong, cô liền cất điện thoại đi, quán tính tưởng rằng tin nhắn này phải đến chiều hoặc tối mới được trả lời.
Không ngờ, chưa tới trạm tiếp theo, trong túi cô bỗng vang lên thông báo cuộc gọi thoại của WeChat, người gọi là Thẩm Kiến Thanh đang đi công tác ở nơi khác.
————
"Tần Việt, tôi đang làm thủ tục lên máy bay, chiều nay về Giang Bình!" Khi bận rộn, tốc độ nói của Thẩm Kiến Thanh sẽ rất nhanh, "Tôi đã mua cho em một ít đông trùng hạ thảo và tổ yến ở đây, tan làm em cứ trực tiếp tới chỗ tôi, tôi chỉ em cách ăn. Dạ dày và sức đề kháng của em thật sự rất yếu, phải mau tẩm bổ mới được."
Tần Việt vẫn luôn tẩm bổ, một quả trứng, một ly sữa hàng ngày, bình thường chú ý cân bằng chế độ ăn uống, hoa quả theo mùa có đắt đến mấy cũng vẫn chịu bỏ tiền ra mua.
Quan Hướng Thần nói cô chăm sóc bản thân rất nghiêm túc.
Nhưng những thữ đắt tiền như đông trùng hạ thảo và tổ yến, cô cũng chỉ thấy chúng trong các cửa hàng được trang trí xa hoa, không mua được.
Vòng tròn xã hội của cô toàn là những người bình thường chạy vạy khắp nơi để kiếm ba bữa cơm, chứ đừng nói là được tặng.
Thẩm Kiến Thanh là người đầu tiên, với tư cách là bạn bè, sự hào phóng của cô ấy rất lạc quẻ với cuộc sống hiện tại của cô.
Trên tàu điện ngầm rất ồn, Tần Việt tựa vào cửa toa cuối cùng, áp chặt điện thoại vào tai, nói: "Cảm ơn. Bao nhiêu tiền, tôi chuyển WeChat cho chị."
Thẩm Kiến Thanh lớn tiếng, "Tặng em đó, chuyển cái gì mà chuyển!"
Tần Việt ngước mắt nhìn chính mình phản chiếu trên tấm kính đen, im lặng vài giây rồi hỏi: "Cô Thẩm, sao đột nhiên chị lại đối với tôi tốt như vậy?"
"Đau lòng cho em đấy." Thẩm Kiến Thanh mở miệng, yếu tố trêu chọc hiện lên rất rõ trong ngữ điệu nhanh nhẹn, "Không phải chứ, đây mới là lần đầu tiên tôi mua đồ cho em, sao phải xúc động thế?"
Đầu ngón tay thon trắng của Tần Việt xoa xoa mặt sau điện thoại, nói: "Cái tốt mà tôi nói không đơn giản chỉ chuyện mua đồ."
Thẩm Kiến Thanh khó hiểu, "Còn cái gì nữa?"
"Trả lời WeChat cũng rất nhanh."
"..."
"Tần Việt, chuyện WeChat tôi đã phát hiện từ trước rồi, xin lỗi nhé, cứ bận là lại quên kiểm tra điện thoại." Thẩm Kiến Thanh bỗng nhiên áy nay, "Nhưng không phải chỉ trả lời muộn mỗi em đâu, với ai cũng vậy hết."
Tần Việt nói: "Tôi biết, chị rất tập trung vào công việc, tôi nhìn thấy lúc ở phòng thí nghiệm rồi."
Thẩm Kiến Thanh thở phào, hứa hẹn: "Sau này tôi sẽ cố gắng hết sức trả lời em kịp thời."
Tàu đến trạm, Tần Việt đứng lùi vào trong, tránh đường cho người lên tàu.
"Trong thời gian làm việc, tôi không được mang điện thoại theo, bình thường sẽ xác nhận mọi chuyện cần được xác định trước rồi mới đi làm. Nghe những lời này của chị xong lần tới gửi tin nhắn, có thể tôi sẽ cứ thế đợi mãi, lỡ như có ngày chị lại quên thì phải làm sao?" Tần Việt từ tốn hỏi.
Thẩm Kiến Thanh suy nghĩ, hỏi lại: "Em nghĩ phải làm sao?"
Tàu khởi động, Tần Việt lại ngẩng đầu, đối diện với chính mình trên tấm kính.
"Muộn 1 tiếng, hôn tôi 1 phút, vượt quá 1 phút thì tính là 1 tiếng, ngoại trừ trường hợp đặc biệt." Tần Việt nói.
Thẩm Kiến Thanh im lặng 2 giây, chợt bật cười, "Em chắc chưa?? Yêu cầu này nhìn sao cũng là chuyện tốt."
Ánh nhìn nơi đuôi mắt Tần Việt liếc quanh, nhỏ giọng nói: "Chị nói tôi hôn môi rất mãnh liệt, có lúc khiến chị không thở nổi mà."
"Đúng thật." Ý cười gần như th ở dốc truyền qua ống nghe, Thẩm Kiến Thanh lại nói, âm thanh trở nên chậm rãi, uể oải, "Cứ quên nói cho em biết, một trong những nguyên nhân quan trọng tôi lại tìm tới em lần nữa là vì tôi đã khám phá ra khuynh hướng mà em có thể thỏa mãn."
"Khuynh hướng gì?"
"Nghe những lời có phần táo bạo, hoặc, muốn gì sẽ không cho cái đó, phải dùng đó làm yêu cầu, sau đó phải thật nhiều chiêu trò..."
Thẩm Kiến Thanh dừng lại một chút, sau đó giọng nói trở nên rất trầm, giống như đang nỉ non bên tai, "Mới chế ngự được tôi."
"Vậy sư phụ Tần, thật sự không cân nhắc thay đổi yêu cầu khác sao?" Thẩm Kiến Thanh khôi phục âm lượng bình thường nói: "Hôn môi, nhìn thế nào đi chăng nữa cũng là đang lợi dụng tôi chứ không phải để cho tôi chừa."
Tần Việt đổi chân trụ, cầm chắc điện thoại nói: "Không."
————
Tần Việt nhớ lại cuộc gọi, cảm giác lạnh lẽo thường ngày khi bước đi một mình đã trở nên rất mờ nhạt.
Cô vuốt v e chiếc điện thoại trong túi, trong đầu chậm rãi nảy ra một ý nghĩ xấu xa: Sắp tới 12 giờ đêm, Thẩm Kiến Thanh chắc chắn đã nghỉ ngơi rồi, nếu bây giờ cô gửi tin nhắn cho Thẩm Kiến Thanh, liệu có phải sáng mai cô ấy mới nhìn thấy không nhỉ? Vậy thì, cho dù cô ấy rời giường lúc 6 giờ thì cô cũng được hôn cô ấy 7 phút vào buổi gặp tối mai. Mức độ này là xưa nay chưa từng có.
Tần Việt ngừng vuốt v e điện thoại.
Vài giây sau, cô lấy điện thoại ra, nhấn mở khung trò chuyện WeChat với Thẩm Kiến Thanh.
Khi gửi WeChat, Tần Việt đã quen dùng ký tự, bàn phím là kiểu bàn phím đầy đủ 26 phím, nếu không để ý kĩ thì rất dễ gõ sai chữ, đặc biệt là khi cô đang đi ở nơi tối nhất giữa hai ngọn đèn đường, điện thoại sẽ tự động điều chỉnh độ sáng theo môi trường, khiến các chữ cái trên bàn phím càng thêm khó đọc.
Vậy là Tần Việt nâng điện thoại lên, tập trung cúi đầu gõ chữ.
2 phút sau, tin nhắn đã xóa rồi lại sửa được gửi đi, Tần Việt cất điện thoại, ngẩng đầu, bỗng thấy bóng người sau lưng giơ tay lên.