Thỉnh thoảng, tôi hay nghĩ về cái người ta gọi là “khái niệm trong lòng người khác”.
Như kiểu đừng đi đào sâu vị trí của mình trong lòng một ai đó, những điều bạn nhận được, đôi khi là thất vọng nhiều hơn niềm vui.
Vì bạn cứ nghĩ bạn quan trọng, bạn cứ nghĩ bạn là một phần nào to lớn trong cuộc đời một người mà bạn hằng tin tưởng. Nhưng sự thật dường như, bạn chỉ là một phần, có thể lưu lại được, thì cũng có thể xóa được mà thôi
**
Như mọi ngày, giờ tan ca của Dương Tịnh An vẫn rất trễ, hôm nay cô lại cố tình ở trễ hơn thường lệ, lúc đi ra khỏi sở cảnh sát, Thiên Châu cứ liếc ngang liếc dọc như một tên trôm khiến bảo vệ ở đây phải nghi hoặc nhìn cô.
Mãi mà không thấy động tĩnh gì, Dương Tịnh An mới thở phào nhẹ nhõm sau đó ưỡn thẳng ngực đi ra khỏi sở cảnh sát.
~ Két ~
Trời ạ!
Dương Tịnh An đứng hình vài giây sau đó chửi thầm một tiếng, mặc kệ mà đi tiếp, tránh ôn thần nào ngờ vô dụng.
Gương mặt đáng ghét của Lâm Khánh Nam như mọi lần lại lộ ra khiến Dương Tịnh An chỉ muốn dùng hết sức mà đánh thật mạnh.
“Cô Dương, có thể dành cho tôi một chút thời gian không?”- Lâm Khánh Nam lười biếng nói, nhưng lời nói có vẻ rất đàng hoàn hơn hằng ngày.
“Cô đây không rãnh.”- Dương Tịnh An hất cằm.
“Là bàn công việc đó.”
“Công việc?”- Dương Tịnh An nghi hoặc nhìn Lâm Khánh Nam, giữa cô và hắn thì có gì mà là công việc nhỉ?
**
“Cô Dương, mời ngồi.”- Lâm Khánh Phong đặt chỗ tại một nhà hàng cao cấp, thấy hai người đi vào thì giơ tay về phía ghế đối diện.
Dương Tịnh An mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng ngồi chung bàn với hai người đàn ông có diện mạo giống hệt nhau như vậy khiến cô cũng có một chút gì đó áp lực.
“Hai người tìm em có chuyện gì?”- Dương Tịnh An nhìn Lâm Khánh Phong.
Gương mặt lạnh như băng ngàn năm của Lâm Khánh Phong hoàn toàn đối ngược với cái vẻ cà lơ phất phơ lúc nào cũng hiện hữu nụ cười tỏa nắng của Lâm Khánh Nam, nhưng ít ra thì như Lâm Khánh Phong cũng không làm người ta chán ghét ngược lại rất có sức hút, còn cái tên ôn thần kia… Dương Tịnh An chỉ hận không thể xét nát cái nụ cười ‘hiền lành’ ấy.
“Cô Dương, chắc cô cũng đã có phán đoán về vụ án moi tim gần đây.”- Lâm Khánh phong vào thẳng vấn đề, đây là tác phong thường ngày của hắn.
“Xin lỗi, chuyện liên quan đến vụ án…”- Dương Tịnh An định từ chối nhưng bị Lâm Khánh phong giơ tay ngăn lại.
“Chuyện liên quan đến vụ án tại trấn Phong Điền 19 năm trước tin chắc là cô cũng đã xem qua, so với hình thức thì hoàn toàn trùng khớp với vụ Windy.”
Dương Tịnh An gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nạn nhân là người quen của cô.”- Lâm Khánh Phong nhìn thẳng vào Dương Tịnh An: “Bà ta tên là Dương Thiên Ngọc.”
Dương Tịnh An khá ngạc nhiên, nhưng sau đó lại bật cười: “Anh trai à, trên thế giới có nhiều người mang họ Dương như vậy, sao nhất thiết lại là người của nhà họ Dương bọn em?”
Lâm Khánh Phong ngược lại nhàn nhã khoanh hay tay dựa vào ghế: “Có phải hay không cô hỏi mẹ cô là ra ngay.”
“Hình như anh đang muốn cho em biết điều gì…”- Dương Tịnh An nghi hoặc nhìn Lâm Khánh Phong, lại nghe giọng nói càn rỡ bên cạnh.
“Cô Dương thân yêu, những gì cần nói chúng tôi cũng đã nói, thật ra thì kẻ này muốn nhằm vào chúng tôi, nên bên phía chúng tôi cũng sẽ điều tra.”
Dương Tịnh An đứng lên, liếc Lâm Khánh Nam một cái sau đó mỉm cười nhìn Lâm Khánh Phong: “Về chuyện này em sẽ điều tra.”
Quay đi được vài bước, cô lại đứng lại nhìn hai người đàn ông: “Có chuyện này… theo phán đoán của em, hung thủ có lẽ là một tín đồ của dị giáo.”
Lâm Khánh Phong cười nhạt gật đầu dường như đã sớm đoán ra được chuyện này, cũng không quá ngạc nhiên.
Sau khi Dương Tịnh An đi, Lâm Khánh Nam nhìn Lâm Khánh Phong: “Xem ra cô nhóc này cũng có chút bản lãnh, nhanh như vậy là đã có thể đoán ra manh mối quan trọng rồi.”
Lâm Khánh Phong lạnh lùng nhếch môi: “Anh thật sự muốn biết, thủ lĩnh của dị giáo này là ai?”.
Lâm Khánh Nam thở dài, ngã người ra phía sau ghế, uể oải nói: “Anh xem, bọn họ gây nhiều bất lợi cho chúng ta như vậy rốt cuộc là muốn gì? Dị giáo không lẽ cũng có hứng thú với lợi nhuận của ma túy mang lại?”
Lâm Khánh Phong im lặng một lúc, đầu mày khẽ nhíu lại sau đó giãn ra.
“Thứ hắn ta muốn không phải là tiền mà là người, hơn nữa là một người có trái tìm trung thành tuyệt đối.”- Dừng một lúc, hắn nói tiếp: “Giống như năm đó… họ đã làm.”
Lâm Khánh Nam cũng im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc hẳn lên nhìn Lâm Khánh Phong: “Anh đi xem Thiên Châu thế nào đi, cô ấy xuất viện đã một tuần rồi.”
Đôi mắt lạnh nhạt của Lâm khánh Phong hằn lên những tia máu đầy mệt mỏi, không phải Lâm Khánh Nam chưa thấy dáng vẻ làm việc cật lực của anh trai, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy người này mang một nỗi đau lại càng thêm vẻ tiều tụy như vậy, kể từ hôm nói ra cậu “Bỏ đứa nhỏ” ở bệnh viện, Lâm Khánh Phong cũng không hề quay lại xem Thiên Châu, dường như chỉ tập trung vào tình hình của các tổ chức vào vụ án của Dương Thiên Ngọc.
**
Bên khung cửa sổ, tấm rèm tơ màu vàng khẽ lay động trong gió. Ánh trăng xuyên thấu qua lớp cửa kính, chiếu lên một người đàn ông anh tuấn, khôi ngô.
Dù chỉ đứng yên lặng nhưng hết sức uy nghiêm, tạo cho người khác cảm giác áp bức, không thể hít thở.
Một bàn tay trắng như bạch ngọc nhẹ nhàng vòng qua vòng eo rắn chắt, cả thân người con gái áp sát vào tấm lưng rộng lớn kia, giọng nói dịu dàng mang theo một vẻ yếu ớt lại như đang làm nũng vang lên.
“Khánh Phong, anh có tâm sự sao?”
“Em nhìn ra được?”- Lâm Khánh Phong sắc mặt vẫn lạnh nhạt, ánh mắt nhìn ra thành phố xin đẹp bên ngoài, mặc cho người con gái phía sau ôm mình.
Hồng Loan gật đầu: “Em ở bên cạnh anh lâu như vậy sao lại không nhận ra được chứ? Có điều, em sẽ không hỏi, vì em biết chuyện làm anh phiền não em sẽ không giúp được gì?”
Lâm Khánh Phong cười nhạt, gở cánh tay như rắn của Hồng Loan ra, quay lại nhìn cô ta: “Ai nói em không giúp được gì? Em, giúp được rất nhiều.”
Nói rồi, cánh tay vòng qua vòng eo nhỏ bé bế cả người Hồng Loan lên, đi thẳng vào phòng ngủ.
Hồng Loan là tình nhân cố định của Lâm Khánh Phong, lúc trước mặc dù có bao nhiều phụ nữ bên ngoài nhưng Hồng Loan vẫn là người phụ nữ ở lại bên cạnh hắn lâu nhất, cô ta cho hắn cảm giác rất yên lặng, cô ta biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, lúc nào nên lùi bước lúc nào nên tiến lên, tâm địa cũng không quá phức tạp như những người phụ nữ khác.
Từng hơi thở như những điệu nhạc sôi động nhưng cũng vô cùng nóng bỏng bao trùm cả căn phòng, nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể đàn ông như thiêu đốt, cơ hồ sắp đem Hồng loan tan chảy, cô ta cũng chủ động dâng hiến đôi môi của mình, hai tay vòng qua cổ Lâm Khánh Phong, đôi môi đỏ nhẹ nhàng áp sát môi hắn, sau đó một bàn tay như rắn mà lần tìm tới từng chiếc cúc áo sơ mơ trên người hắn.
Bàn tay của Lâm Khánh Phong thuần thục du ngoạn trên người Hồng Loan khiến cô ta khó chịu như bị lửa đốt mà ngọ nguậy, bàn tay lớn kia nhanh chóng di chuyển tới ngực cô ta, thuần thục xoa bóp hai nụ hoa nhỏ kia.
“Lâm Khánh Phong, đủ rồi mau buông tay ra.”
“Anh…hạ lưu.”
“Không uống, có đánh chết cũng không uống.”
“Nếu thật sự là anh giết mẹ tôi, tôi sẽ hận anh, cả đời.”
“Anh…định đi sao?”
Hai mắt Lâm Khánh Phong mở ra, như đang từ cõi mộng trở về, đột nhiên hắn chẳng còn hứng thú gì, một cảm giác phiền não dâng lên trong đầu.
Hồng Loan đang say tình đột nhiên bị cảm giác ngưng trong từ người đàn ông làm hụt hẫng, cô ta mở to mắt nhìn Lâm Khánh Phong, giọng nói yếu ớt, nức nở: “Khánh Phong, em muốn…”
Lâm Khánh Phong nhìn qua gương mặt ửng đỏ của Hồng Loan, sau đó không nói lời nào đứng dậy chỉnh lại quần áo.
Điều này khiến Hồng Loan cực kì hoảng hốt, cô ta nhìn thấy Lâm Khánh Phong định rời đi thì nhanh chóng chạy đến ôm hắn từ đằng sau: “Khánh Phong, đêm nay ở lại đây, có được không?”
Lâm Khánh Phong nhíu mày, gở bỏ vòng tay nhỏ bé của cô ta, không quay lưng lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngủ sớm đi.”
Nhưng hai tay của Hồng Loan vẫn nắm chặt cánh tay hắn, hai mắt cũng đong đầy nước, như kiểu chỉ cần một tác động nhỏ sẽ làm dòng nước kia tràn ra ngoài.
“Có phải em làm không đúng chuyện gì không? Anh, anh ở lại đây một đêm không được sao?”- Đã gần một tháng nay, Lâm Khánh Phong không đến đây, nơi này là biệt thự do hắn mua cũng chính là tổ ấm đối với Hồng Loan, đã một tháng nay, người mà cô ta ngày đêm mong nhớ cuối cùng cũng đến nhưng tại sao anh lại kì lạ như vậy?
Lâm Khánh Phong nhíu mày, có thể thấy hắn đã bắt đầu không vui: “Hồng Loan, em nên biết, sự kiên nhẫn của anh có hạn, ngủ đi.”
Lần này là một thái độ kiên quyết xùng với vẻ không vui trong đáy mắt của Lâm Khánh Phong khiến Hồng Loan không thể không nghe theo, cô ta vô thức buông tay.
Lâm Khánh Phong rời khỏi biệt thự, không sai, trước giờ sự kiên nhẫn của hắn có hạn, hắn chưa từng lãng phí cho bất kì ai, chỉ duy có người phụ nữ lòng dạ sắc đá kia mà thôi.
Chết tiệt! rõ ràng là muốn cùng Hồng Loan, sao trong đầu lại cứ vọng lại hình ảnh của cô?
Trong trí nhớ là hình ảnh lúc cô cố gắng kháng cự đêm hôm đó, là câu mắng khẽ như không con sức lực của cô, là vẻ bướng bỉnh khi bị bắt uống sữa, là nét mặt bi ai khi nói ra một chữ hận kia, còn có… là cái níu kéo đêm hôm đó, mặc dù chỉ là giả nhưng lại đánh sâu vào từng tầng cảm xúc trong lòng hắn.
Lâm Khánh Phong cố gắng đè nén cái suy nghĩ muốn phóng xe về biệt thự ôm cô vào lòng, muốn hôn từng giọt nước mắt của cô, hắn có thể tưởng tượng bây giờ, trong màn đêm u tối, cô gái nhỏ lại ngồi thu mình trong góc tường, yếu ớt và bật lực, cảnh tượng đó quả thật quá tàn nhẫn đối với hắn, thậm chí còn đáng sợ hơn âm mưu và thủ đoạn trong hắc đạo mà hắn từng trải qua.
Lướt qua từng ngọn đen đường, chiếc xe màu đen cô độc dưới thành phố xa hoa náo nhiệt.