Quan Hệ Đẫm Máu

Chương 46




Về đến biệt thự cũng đã là đêm khuya, Thiên Châu bước vào phòng ngủ, từ đầu tới cuối trong suốt quá trình điều là một không gian im lặng.

“Ngủ đi.”- lâm Khánh Phong vứt áo khoác sang một bên rồi đi vào phòng tắm.

Thiên Châu nhìn theo bóng lưng hắn, cô chậm rãi nói: “Dương Thiên Ngọc là ai?”

Lâm Khánh Phong dừng bước, quay lại nhìn cô, ánh mắt nheo lại tựa hồ như đang đánh giá câu hỏi của Thiên Châu, ánh mắt lại dần dần di chuyển xuống bụng của cô, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng và kiên nhẫn vang lên: “Ngủ đi, hôm nay cũng mệt rồi.”

“Anh giết mẹ tôi?”

Thiên Châu vẫn tiếp tục hỏi, ngữ khí của cô cũng có phần gắt gỏng, không biết vì sao khi hỏi câu hỏi này trong lòng cô có một cảm giác đau đớn và hi vọng, hi vọng sẽ không nhận một câu trả lời vượt quá sức tưởng tượng của mình.

Một chút hi vọng đó của cô, Lâm Khánh Phong sao lại không nhìn ra được chứ? Hắn bước đến trước mặt Thiên Châu, vén những sợi tóc trước mặt cô ra sau tai, động tác thân mật và dịu dàng như người yêu của nhau, ngữ khí cũng điều điều không để lộ bất kì cảm xúc gì.

“Có ai từng nói với em rằng nếu em không muốn biết câu trả lời thì đừng hỏi chưa?”

Thiên Châu nhìn người đàn ông trước mặt mình, quả nhiên hắn mãi là người hiểu cô nhất, vào lúc này, mỗi động tác dịu dàng của hắn như đang đánh mạnh vào trái tim của cô, Thiên Châu hiểu rồi, cuối cùng cũng hiểu.

Lúc bị truy giết ở rừng cô đã bất chấp tính mạng mà kéo Lâm khánh Phong bỏ chạy.

Lúc ở trên du thuyền, cô đã không chọn trợ giúp Gia Mỹ và Bảo Hưng mà lại mạo hiểm chạy đến chỗ hắn.

Cô không thích uống sữa, nhưng lại vô thức mà để điều đó trở thành thói quen mỗi buổi sáng.

Khi Thiệu Vũ nói rằng cô không được yêu Lâm Khánh Phong, lúc đó đột nhiên cảm giác của cô như muốn giành lại một cái gì đó, không muốn thứ tình cảm đó mất đi.

Cứ như thế, hết lần này đến lần khác Thiên Châu phá bỏ những cấm kị và nguyên tắc mình tự đặc ra, cứ liên tục có những cảm xúc khó gọi trên trong tim, những lần đó cô điều không đi sâu vào phân tích cảm giác của mình, nhưng lần này thì cô đã hiểu rồi.

Cô yêu người đàn ông này.

Đúng, chính vì thế nên lúc hỏi một câu hỏi mang tính quyết định cả cục diện cô mới không muốn nghe thấy câu trả lời: Tất cả là thật.

Lâm Khánh Phong không biết trong đầu Thiên Châu đang nghĩ gì, hắn lại nhớ tới câu nói của cô lúc ở trên du thuyền, cô nói cô cứu hắn là vì nhiệm vụ?

“Em thật sự chỉ vì nhiệm vụ mới cứu tôi?”- Lâm khánh Phong phát hiện, lúc hỏi câu này đã tới lượt bản thân không muốn nghe câu trả lời, hắn âm thầm hi vọng câu trả lời phủ nhận từ phía Thiên Châu.

Nhưng không.

Thiên Châu cũng phủ nhận, nhưng là phủ nhận tình cảm đối với người đàn ông này, cô lạnh lùng nhìn lâm Khánh Phong, nói từng chữ: “Đúng vậy, chỉ đơn giản là nhiệm vụ, chẳng lẽ anh hi vọng tôi cứu anh là vì một thứ tình cảm khác? Anh không trả lời, chứng minh tất cả lời người đó nói điều là sự thật.”

Sắc mặt Lâm Khánh Phong cực kì không tốt, ánh mắt vốn lúc nào cũng mang theo ý cười giờ đã trở nên lạnh lẽo đến độ có thể dùng để giết người bằng tâm lí.

“Được, tốt lắm…”- Giọng nói của Lâm khánh Phong cơ hồ mang theo một ngọn lửa giận không thể xem thường, hơi thở cũng bắt đầu lạc nhịp, hắn bước lên nắm lấy cổ tay Thiên Châu, ép sát cô vào bức tường sau lưng, đôi môi nóng rực nhanh chóng phủ xuống môi của Thiên Châu, nuốt hết những âm thanh của cô vào miệng.

Một nụ hôn không mang theo bất kì tình cảm nào, chỉ đơn giản là phát tiết sự phẫn nộ trong lòng, điên cuồng cắn mút, điên cuồng xâm chiếm.

Thiên Châu cố gắng đẩy hắn ra, nhưng kết quả là càng khiến hai người dính chặt vào nhau hơn.

Chỉ một giây sau, Lâm Khánh Phong lập tức đẩy Thiên Châu ra, kinh ngạc nhìn cô, từ khóe miệng hắn tràn ra một dòng chất lỏng màu đỏ nhìn vô cùng quỷ dị, Lâm Khánh Phong giơ tay lau máu ở miệng.

Người phụ nữ chết tiệt, cô dám cắn hắn?

“Thiên Châu, em to gan lắm, nếu đã vậy chi bằng cho em nếm thử mùi vị của máu.”

Nói rồi, Lâm Khánh Phong lại một lần nữa áp sát cô, một tay khống chế hai cánh tay nhỏ bé của cô, đôi môi nóng bỏng lại một lần nữa áp sát vào môi cô, đầu lưỡi tiến công thần tốc xâm chiếm cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Châu.

Thiên Châu chỉ cảm thấy miệng của mình, mũi của mình điều tràn ngập mùi tanh của máu hoà trộn cùng mùi hương nam tính trên người Lâm khánh Phong, thậm chí cô còn cảm nhận có một dòng nước màu đỏ đang từ từ đi vào cổ họng của mình.

Lâm Khánh Phong chỉ cảm thấy ở ngực mình có một vật gì đó rất lạnh lẽo đang áp sát.

Hắn buông Thiên Châu ra, nhìn cây súng đặt trên ngực mình rồi lại nhìn cô, ánh mắt hắn sâu thẩm tựa hồ không quan tâm đến cây súng nguy hiểm trước mặt mà chỉ quan tâm đến những tâm tư tình cảm trên mặt Thiên Châu.

Thiên Châu thở hổn hển vì nụ hôn mãnh liệt của Lâm Khánh Phong, một tay cô ôm ngực của mình cố gắng điều hòa hơi thở, tay còn lại Thiên Châu nhắm súng về hướng Lâm khánh Phong.

“Lâm Khánh Phong, tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện, Dương Thiên Ngọc là ai?”

Lâm Khánh Phong nhếch môi lạnh lùng: “Em muốn biết? được…”

Ngay lập tức Lâm khánh Phong bước lên, từng bước từng bước đến trước mặt Thiên Châu, còn cô thì từng bước lùi về phía sau, tay cầm súng vẫn không hạ xuống.

Bộ dạng Lâm Khánh Phong lúc này giống như diêm la dưới địa ngục đang từng bước lấy mạng cô, khiến Thiên Châu cực kì kinh hãi, cô muốn chạy nhưng lại không thể bắn người đàn ông này.

Lâm Khánh Phong mặc kệ súng của cô, hắn từng bước đến bên cạnh Thiên Châu sau đó nắm chặt cổ tay cầm súng của cô: “Chẳng phải muốn biết sao, tôi sẽ cho em biết.”

Nói rồi Lâm Khánh Phong lôi Thiên Châu ra khỏi phòng.