Quan Hệ Đẫm Máu

Chương 28




Đêm tối, gió thổi mây tan, hạt mưa lớn đọng trên tấm cửa kính trong suốt của cửa sổ sát đất, dần tan đi chỉ còn hơi nước mờ mờ trong không trung.

Khung thủy tinh trong suốt ánh lên gương mặt tuyệt mỹ của Thiên Châu, cô đứng ở đó yên lặng mà nhìn ra bên ngoài, ánh mắt vẫn trầm tĩnh, lạnh nhạt.

Cho đến khi…

Cô cảm nhận được hơi thở của một người nào đó trong phòng, Thiên Châu quay lại, đã thấy Lâm Khánh Phong đang khoanh tay đứng ở cửa, vẻ mặt hắn không mấy tốt, đôi mắt như đang nhen nhúm một ngọn lửa giận nhìn Thiên Châu.

Thiên Châu vờ như không thấy sự tức giận trong đôi mắt đó, cô hờ hững và lạnh nhạt nói: “Thiên chủ, tôi đề nghị anh từ này đừng dùng chìa khóa tổng bộ để vào phòng người khác như vậy.”

Lâm Khánh Phong càng tối mặt hơn, hắn vẫn đứng yên ở đó nhìn Thiên Châu, khóe miệng nhếch lên: “Tại sao? Chẳng phải đêm nào tôi cũng phải vào phòng em sao?”

Thiên châu nhíu mày: “Đây là lịch sự tối thiểu, còn nữa từ nay về sau không cần anh vào đây.”

Nói là thế, nhưng không hiểu vì sao trong lòng Thiên Châu có một cảm giác mất mát…

“Lịch sự tối thiểu? Em nên biết cụm từ này không nên dùng cho tôi.”- Lâm Khánh Phong vừa nói, từng bước từng bước đi về phía Thiên Châu, bước chân hắn chậm rãi nhưng có thể thấy vô cùng nguy hiểm: “Còn nữa… tối hôm nay, tối ngày mai và nhiều ngày sau tôi sẽ ngủ ở đây.”

Người phụ nữ đáng chết, dám buông một câu nói hờ hững vô tâm đến vậy? đem sự quan tâm của hắn ra mà hất hủi? Giờ phút này, Lâm Khánh Phong thật sự muốn giết chết cô.

Thiên Châu nhíu mày, cô cảnh giác từng hơi thở đang ngày càng gần của hắn, nhưng vẫn em bản thân mình không lùi về phía sau, sau khi nghe Lâm Khánh Phong nói thì không thể kinh ngạc hơn nhìn hắn: “Thiên chủ, xin nhấn mạnh một điều, đây là phòng của tôi.”

Lâm Khánh Phong nở nụ cười nguy hiểm: “Luôn miệng gọi tôi là thiên chủ, em muốn nhắc nhở tôi rằng em là thuộc hạ của tôi sao?”

Thiên Châu nhíu mày, quả thật không chịu được cái loại hơi thở nguy hiểm như đang chiếm hết không khí kia, cô đi thật nhanh về phía cửa phòng, mở cửa ra nhìn Lâm Khánh Phong: “Ra ngoài! Thiên chủ, tôi không muốn trở mặt với anh.”

Lâm Khánh Phong bật cười, đôi mắt nheo lại nhìn Thiên Châu một lúc như đang toan tính điều gì, nhưng hắn vẫn bức về phía cửa, chỉ có điều hắn không ra khỏi phòng mà lại đứng trước mặt Thiên Châu, giọng nói nguy hiểm vang lên: “Vậy thì cứ trở mặt đi, thật đúng lúc, tôi cũng đang muốn… trở mặt.”

Nói rồi, bàn tay Lâm Khánh Phong vòng ra phía sau nắm lấy cửa phòng.

~ Rầm ~ Cảnh cửa phòng bị một lực đẩy mạnh tạo ra một tiếng vang lớn rồi khép lại.

Thiên Châu chưa kịp suy nghĩ thì đã bị một lực lớn đẩy mạnh vào cửa, sau đó một cánh tay cũng vòng qua đặt trên cánh cửa sau lưng khiến cô hoàn toàn không còn đường thoát.

Lâm Khánh Phong nhếch mép, nâng cằm cô lên, rồi hôn cô cuồng nhiệt còn Lâm Khánh Phong không dè đặt xâm chiếm lấy cô... Khi đôi môi của hắn vừa chạm vào môi cô, lý trí của hắn như bị tan chảy, toàn thân nóng bừng. Hắn khao khát cô, trái tim cô, cơ thể cô, tất cả những gì thuộc về cô. Nhưng cô gái lòng dạ sắt đá vẫn cắn chặt răng, thể hiện rõ sự chối từ!

Thiên Châu cả kinh vùng vẫy, nụ hôn lần này so với lần ở trên cầu hôm trước không giống nhau,ít ra… cô cũng không có cảm giác sợ hãi như bây giờ… Thiên Châu ra sức đẩy người đàn ông trước mặt ra nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, có mạnh mẽ hơn nữa, có lý trí hơn nữa, thì cũng đâu thể so với sức lực của đàn ông.

Lâm Khánh Phong dùng sức cạy hai hàm răng của cô, chiếm lấy đôi môi cô, bắt đầu hôn mãnh liệt. Hơi thở nồng cháy của hắn khiến tim cô đập loạn, cô lấy hết sức đẩy hắn ra. Hắn giữ chặt hai tay cô trên cánh cửa, áp sát lên người cô, cả người cô nằm gọn trong vòng tay hắn…

“Um!”- Thiên Châu cố chấp nghiêng đầu tránh nụ hôn của hắn, nhưng lại không ngờ rằng hành động né tránh của mình khiến nụ hôn kia thuận thế trượt xuống chiếc cổ trắng nõn như ngọc thạch của cô.

Lâm Khánh Phong gặm nhắm vành tai nhỏ của cô, cảm nhận được cô gái trong lòng đang run lên thì càng thêm đắc chí,một bàn tay hắn giữ chặt tay cô, bàn tay còn lại đặt lên eo cô rồi từ từ di chuyển, du ngoạn khắp nơi trên người cô.

“Lâm Khánh phong! Đủ rồi, mau buông tôi ra!”- Thiên Châu lớn tiếng nói, cô không thể khống chế sự tức giận của mình mà gọi cả họ tên của hắn.

Giọng nói của Lâm Khánh Phong khàn khàn, trầm thấp như tiếng câu hồn của ma quỷ vang lên bên tai cô: “Đủ sao? Vẫn chưa đủ, ngoan, rồi em sẽ biết cái gì gọi là…”- Lâm Khánh phong cố ý dừng lại, day nhẹ vành tai mẫn cảm của cô sau đó nhấn mạnh từng chữ: “Không-bao-giờ-đủ!”

Nói rồi, Lâm Khánh Phong bế bỗng Thiên Châu lên, đi về phía giường ngủ.

Thiên châu thật không dám nghĩ tới Lâm Khánh Phong sẽ làm như vậy với mình, nhất thời chẳng biết nói gì, chỉ có thể trừng to mắt mà nhìn hành động làm càn của hắn, ngay sau đó cô cảm thấy cả người mình rơi xuống giường sau đó một hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô. Lâm Khánh Phong đã đè lên người cô…

Nụ hôn thô bạo và mãnh liệt của hắn lại lần nữa rơi xuống, gặm nhắm cái môi nhỏ của cô, phát hiện Thiên Châu đang cố chấp cắn chặt răng càng khiến Lâm Khánh Phong tức giận, người con gái này quả đúng là vô tâm vô phế mà.

“Mở miệng ra!”- Lâm Khánh Phong nhíu mày nhìn Thiên Châu, gương mặt cô đã bị kích thích đến đỏ ửng vì nụ hôn của hắn, nhưng vẫn còn lí trí để cắn chặt răng ngăn không cho hắn xâm nhập.

Người con gái này… rất đặc biệt!

Lâm Khánh Phong tự hỏi bản thân, sao bây giờ hắn mới nhận ra một điều…

Hắn, hứng thú với cô.

Thiên Châu không thể nói chuyện, vì một khi nói chuyện sẽ khiến hắn có cơ hội, cô chỉ dùng ánh mắt quật cường nhìn hắn.

Lâm Khánh Phong làm ra vẻ tiếc nuối lắc đầu: “Nha đầu, em thật không ngoan, rồi em sẽ biết hậu quả của việc chọc giận tôi sẽ như thế nào.”

Nói rồi hắn tiếp tục hôn cô, bàn tay to lớn cũng không ngừng di chuyển trên người Thiên Châu.

Khi phát hiện Lâm Khánh Phong đang cởi áo của mình, Thiên Châu lúc này chợt bừng tỉnh, người đàn ông bên trên… đang muốn…

Không được!

Thiên Châu giơ tay vùng vẫy nhưng rất nhanh đã bị đôi tay to lớn của Lâm Khánh Phong giữ lại, cố định trên đầu.

Lâm Khánh Phong cười nguy hiểm nhìn cô: “Sợ rồi sao? Quả thật hiếm thấy cái vẻ mặt hoảng sợ khi không phải gặp ác mộng của em.”

“Anh… hạ lưu!”- Thiên Châu trừng mắt nhìn Lâm Khánh Phong, nếu ánh mắt là vũ khí hạt nhân thì không biết Lâm Khánh Phong đã chết bao nhiêu lần rồi.

Lâm Khánh Phong nhếch miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Không sai, cuối cùng em cũng hiểu ra tôi sẽ làm gì với em… những cảnh sắp tới còn hạ lưu hơn nữa.”