Tôi là một người đàn ông.
Người yêu của tôi
cũng sẽ là một người đàn ông.
Và,
tôi gọi đó là một phép màu.
………….
Bệnh của Ngụy Trì cũng không nhẹ, cái tật sĩ diện tới chết không chịu sửa cuối cùng chỉ làm khổ bản thân thôi. Ban đầu chẳng qua là cảm vặt, nhưng thuốc không chịu uống, mệt cũng không ở nhà mà nghỉ, thậm chí có người quan tâm thì hắn liền bảo thủ “Tôi đây chưa từng biết hình dáng cái cổng bệnh viện nó ra làm sao nhé!”
Nếu không phải là Quân Quân chạy sang tiệm cắt tóc nhờ giúp đỡ, sợ rằng Ngụy Trì sẽ như đống bùn nhão, nằm dài trên ghế salon chờ người ta tới nhặt xác.
………
Sau khi bước ra khỏi phòng cấp cứu, khuôn mặt của Nghiêm Nghiễm có vẻ căng thẳng “Bây giờ thì anh biết cái cổng bệnh viện nó có hình dáng thế nào rồi chứ?”
Ngụy Trì đi sau, gãi đầu, hắn thật sự lúng túng “Thật ra thì trước kia cũng biết, nhưng mà chỉ là, chỉ là…”
Ngẩng đầu lên một chút đã không thấy bóng dáng Nghiêm Nghiễm đâu, cậu đã tới xếp hàng chờ ở trước cửa nhà thuốc bệnh viện.
Bây giờ đang là khoảng thời gian giao mùa nên tiết trời nóng lạnh đột ngột, rất nhiều người bị cảm cúm, đặc biệt là trẻ nhỏ. Lúc này, tuy là nửa đêm, trong đại sảnh vẫn chật kín người đợi tới lượt khám bệnh, đăng ký, lấy thuốc, làm xét nghiệm,… hơn phân nửa đều là bị cảm mạo phát sốt làm cho nhiệt độ trong phòng cũng nóng dần lên. Nhiều tới mức cô hộ sĩ nhỏ nhắn đứng ở cửa ngoài chẳng thèm hỏi han, hễ thấy ai bước vào là phát cho ngay một cái nhiệt kế. Ngay cả ghế ngồi trong tiền sảnh cũng được tạm thời chưng dụng làm nơi truyền dịch cho bệnh nhân, các y bác sĩ mặc áo trắng phau đi tới đi lui khiến cảnh tượng trước mắt như mờ, như ảo.
Trước cửa nhà thuốc bệnh viện cũng là một dãy người rồng rắn lên mây, Nghiêm Nghiễm cầm đơn thuốc đứng lẳng lặng ở vị trí sau cùng, Ngụy Trì tự giác đứng kế bên cậu. Khuôn mặt Nghiêm Nghiễm có phần không hài lòng, chỉ tay vào chiếc ghế trống gần đó “Ngồi xuống đi…”
Tay áo của Ngụy Trì vén lên cao, bên tay phải còn được bịt một miếng bông nhỏ do hắn vừa phải lấy máu để xét nghiệm ban nãy “Anh không sao, không phải…”
Lời còn chưa dứt, Nghiêm Nghiễm nhìn hắn chằm chằm, con mắt liếc qua một cái. Ông chủ Ngụy không sợ trời không sợ đất của chúng ta liền cúi đầu, sờ sờ mũi, chớp chớp mắt…tỏ vẻ biết điều bước sang bên cạnh “Vậy, anh chờ cậu bên đó…”
Từ lúc Nghiêm Nghiễm chạy sang cửa hàng của Ngụy Trì thì sắc mặt của cậu đã khó coi như thế, xanh mét cả lên, cứ như là bực mình do vừa bị ai trêu chọc vậy. Trên đường đi tới bệnh viện, dù Ngụy Trì có pha trò đủ kiểu nhưng cậu cũng chỉ ậm ừ cho có lệ. Bình thường, đã quen nhìn thấy một Nghiêm Nghiễm nhỏ nhẹ, ôn hòa; dù cho có bị Ngụy Trì hắn lấy khuyết điểm của cậu ra làm trò cười thì Nghiêm Nghiễm vẫn bình tĩnh, ứng phó hết sức tế nhị, khéo léo. Còn Nghiêm Nghiễm lúc này làm cho Ngụy Trì có phần nể sợ…
Nghe lời mà ngoan ngoãn ngồi ở ghế nhựa… đủ thứ tạp âm đại sảnh lộn xộn vọng vào tai Ngụy Trì, tiếng trẻ con khóc rống, tiếng bệnh nhân rên rỉ thống khổ, tiếng người nhà ân cần hỏi thăm…đầu óc vốn đã hỗn độn của hắn chìm vào trong mê man. Cố gắng mở to mí mắt hơn một chút, Ngụy Trì thu trọn hình ảnh của Nghiêm Nghiễm gần đó. Hoàn toàn có thể nhận ra cậu giữa đám đông ồn ào, một thanh niên trẻ tuổi áo trắng quần đen, dáng người dong dỏng cao…trầm tĩnh một nét mặt đặc thù…Hệt như ngày đầu gặp gỡ, qua một lớp khói bụi mờ mịt của xác pháo đì đùng, cái đầu đen thuần chất của cậu nổi bật giữa những màu sắc xanh, đỏ, tím, vàng xung quanh. Dáng vẻ của Nghiêm Nghiễm khi ấy vừa khoan thai vừa linh hoạt…có cái gì đó rất rõ mà lại mơ hồ, rồi tựa như mơ hồ nhưng lại hiển thị ngay trước mắt, hư hư thực thực…dấy lên trong lòng Ngụy Trì cảm giác an bình đến lạ…
Lúc ở phòng cấp cứu được bác sĩ khám bệnh cho cũng như thế. Ngụy Trì ngồi ở ghế, Nghiêm Nghiễm đứng ngay phía sau. Hắn nhận ra rằng, hắn càng lúc càng thêm tin cậy người này, đặc biệt là sau khi nghe đoạn hội thoại của cậu với vị bác sĩ kia.
“Bắt đầu cảm từ lúc nào?”
“Dạ. Hơn một tuần trước.”
“Đã uống thuốc gì chưa?”
“Dạ chưa, anh cháu quên mất.”
“Uống thuốc mà cũng quên?”
“…” Ngụy Trì ủ rũ như một chú cún cưng nhìn Nghiêm Nghiễm, cậu không nói, liếc ngang hắn một cái.
“Ngoài cảm ra còn thấy có biểu hiện gì khác không?”
“Có ạ, đầu óc choáng váng, cả người mệt mỏi.”
“Sao bây giờ mới chịu đi khám?”
Ngụy Trì biết Nghiêm Nghiễm sẽ trừng mắt với hắn nên vội vàng cúi đầu.
Giọng nói của Nghiêm Nghiễm có vẻ rất đau lòng “Dạ, cứ tưởng là để từ từ rồi sẽ khỏi.”
“Bậy nào!” Cơn giận dữ của một lương y đầy trách nhiệm ập tới, tiếp theo đó là một loạt những lời trách cứ bệnh nhân “Nếu bệnh mà cứ để từ từ sẽ khỏi thì người ta còn mở bệnh viện ra để làm gì? Bác sĩ tư cũng treo bảng dẹp tiệm luôn đi. Hai anh biết có bao nhiêu bệnh nặng tới chết người đều do phát triển từ cảm cúm thông thường mà ra không? Các anh thật là…mấy người trẻ bây giờ càng lúc càng không biết quý trọng bản thân là gì…”
“Chuyện này…” Ngụy Trì muốn nói vài lời, hắn cẩn thận ngẩng đầu lên quan sát thái độ của ông bác sĩ. Bả vai lập tức bị đè xuống, Nghiêm Nghiêm vừa tỏ vẻ ngại ngùng vì đã sơ suất vừa dùng khóe mắt lợi hại tặng cho Ngụy Trì một cái liếc mắt đầy kiên quyết. Bàn tay đặt trên vai Ngụy Trì bóp lại một cái làm cho hắn đau tới độ muốn quỳ rạp xuống đất ngay tức khắc.
Dù vậy, đến lúc ra khỏi phòng, Nghiêm Nghiễm vẫn ân cần đỡ Ngụy Trì đứng dậy. Dù cho nét mặt vẫn không có cảm xúc gì nhưng ánh mắt cậu vẫn không thể che dấu sự lo lắng hàm chứa trong đó.
Nghiêm Nghiễm à, nó là một đứa rất dễ mềm lòng. Chú Khoan thường nói như vậy. Mà mềm lòng quá thường không tốt, dễ bị kẻ xấu lừa gạt, lợi dụng.
Quang cảnh trong phòng truyền dịch cũng không khác mấy so với những nơi mà hai người vừa đi qua, dòng người nườm nượm nối đuôi nhau ra vào qua một cái cửa nhỏ hẹp, có khi phải đưa chân ra trước, lê từng bước một mới có thể vào được phía trong. Hai người ráo rác tìm kiếm một lúc thật lâu mới tìm được mã số của mình ở một chiếc ghế gần cuối phòng. Lần này, rút kinh nghiệm, không phải để Nghiêm Nghiễm nhắc nhở, Ngụy Trì ngồi ngay xuống ghế “Em cũng tìm một chỗ mà ngồi đi, tiếp nước biển kiểu này mất nhiều thời gian lắm.”
“Không cần, tôi đi mua cho anh cái gì đó để ăn.”
“Lát nữa đi ăn thì cũng giống nhau cả thôi.” Ngụy Trì nói.
Nghiêm Nghiễm tiếp tục cau mày, giống như là đang cố gắng kiềm chế điều gì. Ngụy Trì nhìn thấy đôi môi của cậu hé mở trong chốc lát “Nếu đói mà tiếp nước sẽ không có tác dụng gì cả. Ngay cả điều này mà anh cũng không biết?”
“Thì anh nói rồi, anh đã vào bệnh viện lần nào đâu..” Ngụy Trì vẫn hùng hồn cãi lại, dứt lời rồi mới phát hiện cái cớ đó dùng không được nữa rồi, hắn vội vàng sửa ngay “Ừm…thì…bây giờ thì anh đã biết… Lần sau sẽ không như thế nữa.”
“…” Khuôn mặt Nghiêm Nghiễm vẫn bình thản như nước hồ mùa thu không gợn sóng, thật lâu sau mới nghe thấy thanh âm phát ra từ trong kẽ răng “Thảo nào mọi người cứ hay bảo…”
Nghiêm Nghiễm muốn nói lại thôi. Ngụy Trì tò mò “Bảo sao?”
Nghiêm Nghiễm tế nhị “Kẻ ngốc thì không bao giờ sinh bệnh.”
“Ai?” Đầu óc của người đang phát sốt chắc chắn không thể phản ứng lanh lẹ như người bình thường “Sao lại nói thế? Này, này, không được đi, phải nói cho anh biết em có ý gì trước đã.”
Nghiêm Nghiễm không nói lời nào, nhét cái phiếu truyền dịch vào trong tay Ngụy Trì, xoay người, biến mất trong đám đông tấp nập. Tay nắm tấm phiếu mới nhận từ Nghiêm Nghiễm, Ngụy Trì ngây ngốc nhìn vào một dãy dài những chai thuốc đủ loại được treo lủng lẳng bên trên, vẻ mặt hắn dại ra. Trong đầu hắn vẫn kịp lưu lại hình ảnh của Nghiêm Nghiễm trước khi đi khỏi đây, góc nhìn nghiêng của khuôn mặt dịu dàng đó, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng kia; còn có… nụ cười rất ngắn, rất ngắn thôi hiện lên nơi khóe môi.
Cười cái gì nhỉ? Có cái gì hay đâu mà cười? Chả lẽ thật sự có nhà khoa học nào đó nói là kẻ ngốc thì không bao giờ mắc bệnh? Bỏ đi, dù sao thì nụ cười đó cũng tốt hơn là vẻ mặt khó hiểu lúc chiều… Chỉ cần em cười là anh lập tức cảm thấy vui vẻ.
Trong phòng truyền dịch này yên tĩnh hơn so với đại sảnh một chút, có mấy ông bố, bà mẹ trẻ tuổi tay chân luống cuống dỗ con đang khóc nỉ non; có cô ở tuổi trung niên thì đang lo lắng, chăm sóc cho bà mẹ tuổi già sức yếu. Còn có cả một cậu học sinh dùi mài kinh sử, tay này tiếp nước, tay kia ôn lại kiến thức trong sách giáo khoa. Cha mẹ của Đậu Nha mà có được đứa con như thế thì không biết họ vui mừng tới cỡ nào. Nhưng thu hút nhất chính là một đôi tình nhân, ngồi chung một ghế, gặm chung một quả táo, đọc một cuốn tiểu thuyết gì đó. Thỉnh thoảng, hai người kề tai to nhỏ vài lời, chẳng để ý gì tới những người xung quanh mà chuyện trò thân mật, rôm rả, có lẽ còn chưa hài lòng nếu chưa để cho thiên hạ thấy được tình ý ngọt ngào của hai người.
Thời gian dần trôi về đêm, nhiều người đã thiếp đi trên ghế. Ngụy Trì buồn chán hết nhìn nghiêng rồi lại ngó dọc. Nghiêm Nghiễm đưa cho hắn một hộp sữa tươi “Anh cũng chợp mắt một lát đi, chẳng phải mới nói còn choáng váng đầu sao?”
Ngụy Trì cắn ống hút, tinh thần của hắn tốt hơn lúc chiều rất nhiều “Giờ thì khá hơn rồi. Lúc nãy hình như là do đói quá thì phải.” �
“Anh… Stop!” Nghiêm Nghiễm ngăn không được bật cười, vuốt nhẹ mái tóc “Chịu không nổi anh luôn.”
Khi Nghiêm Nghiễm cười trông rất đẹp, khóe miệng cong cong như trăng lưỡi liềm, Ngụy Trì như phát sốt “Em ít nói ít cười mà mấy chị mấy em kia còn kéo tới nườm nượp. Nếu em đứng ngoài cửa mà cười một cái, anh đảm bảo bọn họ sẽ sùng bái em không khác gì thần tượng âm nhạc.”
Nghiêm Nghiễm nói: “Tôi không phải loại người thích bán rẻ tiếng cười.”
Ngả người dựa xuống phía sau, Ngụy Trì làm bộ như thật, nhìn ngắm Nghiêm Nghiễm từ trên xuống dưới “Nếu em mà đi bán nụ cười, nhất định anh sẽ bao trọn gói, mua bằng hết.”
Càng nói càng thái quá.
Nhưng kỳ lạ hơn là, biết rõ ràng người kia đang phóng đại hóa vấn đề nhưng trái tim Nghiêm Nghiễm vẫn nhảy lên từng nhịp. Cậu bối rối tránh đi cái nhìn của hắn. “Lại nói hươu nói vượn cái gì đó!”
Ánh đèn trong bệnh viện sáng ngời, mục đích giúp cho y tá có thể dễ dàng tìm được tĩnh mạch của bệnh nhân lại vô tình giúp Ngụy Trì nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Nghiêm Nghiễm. Hắn chạm nhẹ vào người cậu “Nghiêm Nghiễm”
“…” Nét mặt của cậu biến đổi không ít.
Giọng nói của Ngụy Trì trầm hơn một chút “Nghiêm Nghiễm.”
“Muốn gì?” Hít sâu một hơi, Nghiêm Nghiễm quay đầu lại.
Ngụy Trì ngồi phịch vào bên trong ghế, ai oán: “Anh đói.”
Nghiêm Nghiễm lấy trứng luộc trong trà nóng mới mua đưa cho hắn.
Ngụy Trì vẫn ngồi yên không nhúc nhích, vẻ mặt chân thật “Em nhất định chưa đi chăm người bệnh bao giờ!”
Nghe vậy, lông mày của Nghiêm Nghiễm ngẩng lên. Ngụy Trì chỉ cười không nói, hắn đưa mắt ý bảo là tay trái mình đang bị ghim bằng kim thuốc. Tay phải của hắn quơ quơ hộp sữa tươi.
“…” Nghiêm Nghiễm hiểu ý, ngồi xổm xuống dưới, lột vỏ trứng vẫn còn nóng hổi, ngón tay thon dài đỏ lên do tiếp xúc với hơi nóng. Cậu đưa quả trứng ra “Này!”
Ngụy Trì vẫn lắc đầu nguây nguậy, lại tiếp tục giơ cánh tay trái và lắc lắc hộp sữa bên tay phải “Anh là bệnh nhân.”
Mặt của Nghiêm Nghiễm đỏ hơn lúc trước, đôi mắt sáng ngời nhìn xuống rất thấp, rất thấp “Ngụy Trì…” giọng nói của cậu mang vẻ kiên quyết.
Ngụy Trì không chịu thỏa hiệp, hắn đắc ý “Anh đang bị bệnh, vị bác sĩ kia đã nói em phải chăm sóc anh chu đáo hơn còn gì.”
Ngụy Trì yên lặng nhìn, lặng thinh đợi. Phúc chốc, Nghiêm Nghiễm đưa tay chậm rãi, Ngụy Trì cúi đầu, hài lòng mà há miệng ra…
Mấy đôi tình nhân trong phòng truyền dịch này, đôi thì quàng chung một loại khăn quàng cổ, cặp thì đeo nhẫn cùng loại hoặc điện thoại di động cùng màu. Hai người thanh niên trẻ tuổi ở góc phòng, một người truyền dịch, người còn lại ngồi xổm trước mặt hắn. Có người đang đỏ mặt xấu hổ vì vô ý chạm vào đôi môi của ai đó. Lại có kẻ hí hửng vì được hôn nhẹ vào ngón tay ngọt ngào của người kia.
Nghiêm Nghiễm cắn răng “Cứ như chết đói ngay không bằng!”
Liếm môi, chép miệng, Ngụy Trì rất thông minh dừng lại đúng lúc. Hắn len lén nhìn, len lén vui mừng, vui vẻ ngồi lại chỗ cũ. Thật ra mà nói, trứng luộc hôm nay ngon hơn ngày thường.