Quan Hệ Bất Chính

Chương 18




Trời ngày càng lạnh, mấy cửa hiệu ngoài phố thi nhau trang hoàng mặt tiền chào đón giáng sinh sắp về

: bông tuyết hình lục giác, cây tùng giống như cây thông rồi mấy ngôi nhà gỗ nhỏ được phủ một lớp xốp như tuyết trắng. Bà ngoại của Ngụy Trì bắt hắn phải dựng lên một cái ổ nho nhỏ cho mấy con mèo hoang ở một góc dưới tầng trệt của khu chung cư. Hai người thường xuyên đến quán đồ nướng quen thuộc ăn khuya, mấy hôm nay ở đó có thêm một con chó cao chừng nửa người rúc vào bên cạnh bếp than đỏ rực. A Kim gãi cổ nó một cách thân mật nói với Ngụy Trì và Nghiêm Nghiễm “Đây là anh em của tao, Vượng Tài. Trời lạnh, nằm im ở đây cho ấm nhé!”

A Lục chẹp miệng đa cảm “Sao mùa hè thì không nhớ nhà, cứ mỗi khi gió lạnh thế này thì lại cồn cào trong người nhỉ?”

A Tam đặt mông ngồi xuống ghế “Đần, vì lạnh chứ sao.”

Tiết trời vừa lạnh lại vừa có mưa phùn nên càng buồn hơn, Nghiêm Nghiễm đã bôn ba gần nửa tháng khắp đầu đường cuối ngõ mong tìm được chỗ để dung thân.

Ở Thượng Hải, mỗi ngày đều có cả chục tòa nhà cao vút mọc lên từ mặt đất. Mở chuyên mục quảng cáo trên báo chí phần lớn đều là thông tin công bố bắt đầu giao dịch, bán lô của một dự án chung cư cao cấp nào đó. Còn nhà ở cho người có thu nhập thấp thì chỉ được xây nhỏ giọt và được quy hoạch ở một góc hẻo lánh trong thành phố. Nhưng dù vậy, muốn tìm được một chỗ ở trong khu hẻo lánh đó cũng không phải chuyện dễ. Diện tích phòng, thông gió, giao thông, chợ búa… có rất nhiều thứ cần phải cân nhắc khi chọn một chỗ trọ, mà cái gì cũng phải ở mức độ mình cảm thấy hài lòng. Trên đời này không có người nào thập toàn thập mỹ, cũng không có phòng ốc nào hoàn toàn phù hợp với mong đợi của người đi thuê.

Nghiêm Nghiễm cũng không ước muốn gì nhiều, chỉ cần có một chỗ yên tĩnh đánh một giấc thật sảng khoái cho tới sáng là được. Nhưng mà dường như cái mong muốn nhỏ bé đó cũng khá xa vời với những người nhập cư như cậu. Phòng có giá thuê khá rẻ thì nhìn xung quanh tơi tả gần hết, cửa giả thì lỏng lẻo, chỉ sợ ở chưa được ba ngày đã bị trộm lấy hết đồ. Nơi hợp nhãn một chút thì hỏi ra, tiền thuê tới vài vạn một tháng, vậy thì có nhịn ăn cũng không đủ tiền mà trả.

Một người cùng phòng trọ với Nghiêm Nghiễm ngồi trong phòng bực tức “Hai vợ chồng nhà chủ chỗ tôi làm này, ở đâu cũng có nhà, thậm chí còn qua cả ngoại quốc sắm biệt thự. Nhìn người ta mua nhà cứ như mình mua mớ rau ngoài chợ mà phát ham. Còn tôi đây, muốn có một chỗ che mưa che nắng thôi mà cũng chật vật.”

…………………

Ngụy Trì xoa xoa mái tóc mềm mại của Nghiêm Nghiễm “Đến nhà anh ở đi.”

Ngụy Trì hỏi “Bao giờ lại đi xem phòng?”

Nghiêm Nghiễm nói: “Chủ nhật này.”

“Ừ.” Ngụy Trì gật đầu, “Anh sẽ đi với em.”

Trong lòng Nghiêm Nghiễm xuất hiện một niềm vui nho nhỏ “Được.”

Thuận tay kéo Nghiêm Nghiễm vào trong ngực, Ngụy Trì vuốt từng lọn tóc mềm mại của cậu, miệng hắn thì thầm như vẻ như ấm ức “Anh không ăn thịt em đâu mà sợ!”

Đôi mắt Nghiêm Nghiễm khép hờ, cậu đưa tay chặn mấy ngón tay không chịu an phận của Ngụy Trì lại “Thằng mập nói rằng, chỉ có thể tin được 50% lời nói của anh.”

“Stop .. ──” Ông chủ Ngụy cảm thấy mình thật oan uổng.

……………………

Chủ nhật là một ngày trời đầy mây, sáng sớm mà không nhìn thấy mặt trời ở đâu cả, chỉ thấy một màu xám xịt.

Người môi giới bất động sản không ngừng bảo đảm với Nghiêm Nghiễm “Phòng này tuy có vẻ xa nhưng giao thông rất tiện lợi, chỉ cần đi bộ năm phút là ra tới trạm xe điện ngầm. Đứng ở đó là anh có thể nhìn thấy mái nhà của phòng mình.”

Nghiêm Nghiễm cùng với Ngụy Trì đi tới trạm xe điện ngầm, chả nhìn thấy cái gọi là “mái nhà” kia đâu mà chỉ thấy một công trường đang thi công đất cát bụi tung mù trời.

“Nhà em đây hả?” Tay che trán tò mò nhìn xung quanh, Ngụy Trì cố tình ra vẻ ân cần hỏi thăm Nghiêm Nghiễm.

Nghiêm Nghiễm chạy đi hỏi thăm rồi lục kiếm mãi ở nơi vắng vẻ này mới mua được một tấm bản đồ để dò đường.

Bác bán hàng chỉ đường rất tận tình. Hai người ngồi đợi thêm một hồi lâu mới thấy có chuyến xe buýt đi về khu dân cư trong quảng cáo. Trên đường đi, xe lắc lư gập ghềnh lên xuống hơn cả cưỡi ngựa, tới nỗi Ngụy Trì phải đứng lên chứ không dám ngồi cho cái ghế nó “mát xa” xương cốt của mình thêm nữa.

Hắn quệt miệng cảm thán “Đi bộ năm phút đồng hồ?”

Nghiêm Nghiễm xấu hổ, nhỏ giọng trả lời hàng chục lần trên xe “Người môi giới nói thế.”

Ban đầu Nghiêm Nghiễm cũng cảm thấy kỳ quái nếu đúng thật là vừa tiện lợi lại giá rẻ như thế thì sao đăng báo cả nửa năm nay vẫn chưa có ai thuê. Chắc có lẽ do những người tìm tới xem qua căn phòng này đều đã nhận ra, mặc dù đúng là nó nằm dọc theo tuyến tàu điện ngầm thật nhưng nhà ga còn đang xây, tàu điện vẫn chưa có, biết bao giờ mới có diễm phúc ngồi lên nó mà đi vào trung tâm thành phố đây? Rồi tới lúc đó, liệu giá phòng nó có rẻ như bây giờ không hay là lại tăng lên? Chỉ có mình Nghiêm Nghiễm là bị năm chữ “Nhà cho thuê giá rẻ” hấp dẫn nên mới nhanh chóng đi thăm quan.

“Người môi giới đâu?” Bị đất cát bụi mù bám đầy mình, sắc mặt Ngụy Trì cũng trở nên khó coi.

“Anh ta bảo hôm nay anh ta có việc đột xuất, không tới được.” Bây giờ suy nghĩ lại một chút, chắc có lẽ anh ta cũng biết mình đã tâng bốc quá lời nên không dám vác mặt tới. Mà ở chỗ khỉ ho cò gáy này, nếu muốn tới đây, chắc chỉ còn cách phải chịu “hành xác” như hai người lúc nãy.

“Tiền mướn rất rẻ, lại là phòng mới…” Khó khăn biện giải cho mình, Nghiêm Nghiễm cũng cảm thấy chột dạ.

“Nói nhảm, ở cái nơi hẻo lánh này, có chết cũng chả ai biết nếu không hạ giá xuống thì có ma tây nó mới thèm tới ở!” Ngụy Trì lấy điện thoại di động ra nhìn giờ theo thói quen “Chết tiệt, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có.”

“Người môi giới cũng nói qua tín hiệu sóng từ hơi yếu một chút.” Dù sao cũng đã rồi, có đi tìm nữa cũng chả có nơi nào khá hơn. Như đã trút được gánh nặng, Nghiêm Nghiễm lại cảm thấy có phần thảnh thơi.

Ngụy Trì nhăn mày “Vậy sau này làm sao anh tới tìm em đây?”

………………………

“Phần phật …” một trận gió, bụi đất đỏ bay lên, sắc trời tím dần đi rồi âm u hẳn. Trạm xe buýt nơi hai người đang đứng chưa được xây xong nên không có mái che, Nghiêm Nghiễm lấy tay kéo Ngụy Trì đang thở hồng hộc “Ngụy Trễ, anh có mang dù không?”

“A? Mang dù làm gì? Trời này thì làm gì có…” Từng giọt nước lạnh như băng rơi chậm rãi xuống mái tóc của hai người. Nghiêm Nghiễm cúi đầu chậm rãi, Ngụy Trì cố gắng nói hết câu “…mưa.”

“Sáng nay đài báo có nói nhưng lúc ra cửa lại quên mất.” Nghiêm Nghiễm tiếc nuối. Rõ ràng không phải là mình đi mướn phòng thế mà có người mới sáng sớm đã phấn chấn như dửng mỡ gọi điện thoại liên tục réo cậu phải nhanh chóng xuống dưới nhà kẻo hắn phải chờ.

“Anh chưa bao giờ phải đi tìm nhà cả, từ trước tới giờ nếu không ở chỗ bà ngoại thì cũng ở trong tiệm.” Ngụy Trì đã bình tâm hơn một chút.

Mưa rơi tí tách dưới đất, không quá lớn nhưng mãi mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Hai người co đầu rụt cổ đứng ở dưới tấm bảng nhà chờ xe buýt. Ngụy Trì lấy áo khoác của mình che lên đầu Nghiêm Nghiễm “Về thôi, để hôm nào đi tìm chỗ khác. Ở đây xa quá, mỗi tối anh đưa em về đây rồi lại quay về nhà anh thì trời cũng vừa sáng.”

“Ừ.” Nghiêm Nghiễm nhỏ giọng đồng ý, cậu cúi xuống nhìn đôi giầy ướt nhẹp của hai người. “Ngụy Trễ.”

“Ừ?”

“Vừa rồi chú tài xế nói phải hai tiếng mới có một chuyến xe.”

“Ờ, thế mình còn phải đợi bao lâu nữa?”

Nghiêm Nghiễm bình tĩnh nhìn hắn: “Mới vừa có chiếc qua mất rồi.”

“Hử? Lúc nào?”

“Lúc anh giơ chân lên khoe rằng chân anh dài, anh cao to ấy.”

Ngụy Trì ngẫm lại, rồi mắt trừng to, gân xanh nổi lên rồi lại giơ chân “A? Vậy làm sao bây giờ?”

Có thể làm sao được nữa? Phải dựa vào đôi chân cao kều của anh mà về thôi chứ còn sao?

Hai người ướt sũng lõm bõm đi dưới mưa về tới trạm xe điện lúc trưa. Nước mưa thấm từ áo khoác vào tận áo bên trong, trông bọn họ như mới được vớt từ dưới nước lên.

Không để ý tới bùn lầy đầy trên đất, Ngụy Trì mệt mỏi đặt mông ngồi xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Nghiêm Nghiễm “Nghiêm Nghiễm, bây giờ anh mới biết em là người dễ bị lừa gạt như vậy.”

Nghiêm Nghiễm áy náy, cúi đầu, im lặng nghe hắn càm ràm.

“Nếu thằng môi giới ấy bảo không thu tiền thuê cho ở miễn phí thì em có tin không?”

“Rốt cuộc là đầu óc em để đi đâu vậy…”

Phía sau “Toét toét…” có hai tiếng còi ô tô vang lên, Nghiêm Nghiễm quay đầu nhìn lại, chính là chiếc xe buýt hai tiếng mới có một lần.

Đúng là bi kịch. Từ đầu tới cuối đều là một thảm họa.

“Về gần tới nhà rồi xe mới tới.” Ngụy Trì cũng thấy, lẩm bẩm tự nói một mình. Hắn lên xe, trợn mắt há mồm nhìn cô gái trên tấm áp phích quảng cáo một hồi lâu không nói lời nào.

Nghiêm Nghiễm xoa xoa trán mình, khẽ tiến lại gần Ngụy Trì, nắm lấy tay hắn “Thật xin lỗi, Ngụy Trễ.”

“E hèm…”

……………………

Vẻ mặt như đưa đám tiêu tan, Ngụy Trì để mặc cho Nghiêm Nghiễm lần đầu tiên chủ động dắt tay mình vào tận trạm xe điện ngầm. Quét thẻ, vào nhà ga, hai người đàn ông ướt như chuột lột nắm tay nhau thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Ngụy Trì đứng trên thang máy, tỏ vẻ thiệt thòi.”Nghiêm Nghiễm .”

“Ừ?”

“Về rồi đi chơi game với anh.” Bạn đang �

Nghiêm Nghiễm đồng ý “Được.”

“Đêm nay đi ăn khuya.”

“Ừ.”

“Rạng sáng có trận đá bóng, ở lại xem với anh.”

“… Được rồi.”

Lọn tóc của cậu vẫn đang rỉ nước, trên khuôn mặt trắng nõn vẫn nhợt nhạt những hạt mưa đông, quần áo ướt đẫm bó sát vào thân hình gầy gò. Ngụy Trì nói một câu, Nghiêm Nghiễm đáp một tiếng, mặt mày vui vẻ, nụ cười hiền lành, giọng nói vừa ngại ngùng vừa uyển chuyển.

Tàu điện lao vù vù trong cơn mưa chiều cuối đông. Rồi dừng lại.

Trở tay để nắm thật chặt bàn tay của Nghiêm Nghiễm, Ngụy Trì kéo cậu lại “Nghiêm Nghiễm .”

Nghiêm Nghiễm thuận thế quay đầu “Cái gì?”

Cửa khoang xe mở rộng, hành khách trên tàu kinh ngạc nhìn hai người thanh niên ướt sũng. Mắt kiếng của Ngụy Trì cũng bị dính nước. Đôi con ngươi trông có vẻ long lanh của hắn đảo mấy vòng nhanh như chớp. Không để ý tới mọi người xung quanh, Ngụy Trì kéo Nghiêm Nghiễm lên tàu, một tay ôm luôn cậu vào trong người. Mũi giày sát nhau, lồng ngực gần kề.

Nghiêm Nghiễm khó hiểu “Ngụy Trễ ?”

Ngụy Trì đem mặt vùi thật chặt vào cổ Nghiêm Nghiễm, hít một hơi thật sâu “Không có gì, anh chỉ muốn ôm em một cái.”