*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhan
Ngày hôm sau Cố Hiểu Xuyên không đi làm, hai người đều dậy muộn.
Quan Hà mãi mới có một giấc ngủ an ổn, thẳng đến giữa trưa ngửi được mùi đồ ăn mới tỉnh lại.
Cố Hiểu Xuyên bận bịu trong bếp, nồi canh sôi ùng ục nghi ngút khói.
Quan Hà vươn vai, đứng dậy thay một bộ đồ thoải mái, xỏ dép lê đi tới tủ lạnh tìm rượu, nào ngờ mở tụ lạnh ra lại thấy toàn bộ rượu đã biến thành sữa bò Vượng Tử (*).
(*) Sữa bò Vượng Tử:
Đầu sỏ gây tội nghe Quan Hà “A” một tiếng vừa nấu ăn vừa nói: “Uống rượu hại thân, sau này chúng ta uống sữa thôi.”
Quan Hà lấy một lon sữa ra, đóng cửa tủ lạnh lại rồi nghênh ngang đi vào phòng bếp, nhìn thấy Cố Hiểu Xuyên vẫn tinh lực dồi dào như cũ thì cười ra tiếng: “Thế về sau cậu cũng không còn cơ hội rượu say loạn tính nữa.”
Cố Hiểu Xuyên không dừng động tác trên tay, còn rảnh rỗi nhìn sách dạy nấu ăn bên cạnh, trả lời: “Không sao, tôi say sữa.”
“Cậu mua sách nấu ăn khi nào thế?” Quan Hà mới tỉnh ngủ, giọng khàn khàn làm Cố Hiểu Xuyên nhất thời không nghe được anh nói gì. Hắn tắt bếp rồi quay đầu nghi hoặc nhìn anh.
Quan Hà ho vài cái thanh giọng, lười biếng hỏi lại: “Sách này ở đâu ra?”
“Lúc cậu ngủ, tôi đi mua đồ ăn rồi mua nó luôn. Nhiều năm rồi không làm cơm, sợ không hầu hạ được cậu, cậu lại chạy đi tìm Hà Thanh thì tôi biết làm sao?” Cố Hiểu Xuyên bình tĩnh bưng bát canh, vẻ mặt nghiêm trang.
Quan Hà cười, tầm mắt dừng trên eo hắn một chốc, trêu ghẹo: “Còn khỏe chán nhỉ?”
Tuy cùng tuổi với Quan Hà nhưng nghe anh nói thế Cố Hiểu Xuyên vãn xấu hổ đỏ bừng mặt, cười gỡ lại bưng canh lên bàn.
Thật ra hắn cũng mỏi eo lắm, hồi sáng mới dậy còn đau, may là thể chất tốt nên phục hồi nhanh.
Quan Hà đi tới phụ giúp bưng đồ ăn lên. Hai người ngồi xuống cùng uống một lon sữa rồi cùng nhau ăn cơm trưa.
Hồi ở nước ngoài Cố Hiểu Xuyên rất ít khi xuống bếp, nhưng mà tay nghề thuở trước không tồi nên giờ cơm nước không quá khó ăn, chỉ là so với Hà Thanh thì còn kém chút.
Cố Hiểu Xuyên trong lòng lo lắng, mà thấy Quan Hà không nói gì mới miễn cưỡng ép lo lắng xuống.
Giữa trưa ánh nắng dạt dào, có hơi nóng.
Bàn ăn nho nhỏ vừa đủ hai người ngồi, mâm cơm đơn giản.
Tiếc là không có rượu.
Quan Hà thở dài, đành xem lon sữa như bia vậy.
Ăn cơm xong, anh vừa định hút điếu thuốc đã bị Cố Hiểu Xuyên đang thu dọn chén bát tới ngăn lại, nói cái gì mà hút thuốc hại phổi, còn nói sẽ giúp anh bỏ thuốc. Quan Hà bắt đầu nghi ngờ có phải mình chơi Cố Hiểu Xuyên một đêm xong hắn bắt đầu cai quản anh chặt chẽ.
“Được rồi, đừng như ông già thế chứ. Chúng ta ra công viên đi dạo nhé?” Cố Hiểu Xuyên cho mèo ăn, giục anh ra ngoài.
Quan Hà ngờ vực hỏi lại: “Không phải già rồi mới thích đi bộ à?”
“Không lẽ ở nhà mãi cậu không chán à? Đến tuổi chúng ta rồi dễ béo lắm, mà càng béo thì càng lắm bệnh…”
Quan Hà đứng dậy ngăn lại Cố Hiểu Xuyên lảm nhảm, hai người sửa soạn một chút rồi ra ngoài.
Bên ngoài có hơi nóng, giữa trưa ít người nhưng hai anh đẹp trai đi cùng nhau vẫn thu hút ánh mắt người ta lắm.
Đi được một đoạn thì Quan Hà lên cơn thèm thuốc, cổ họng hơi ngứa, ho khan vài cái. Cố Hiểu Xuyên xoa lưng cho anh, nhíu mày: “Nói cậu hút ít thuốc thôi rồi mà, đau họng lắm hả?”
Quan Hà ừ một tiếng, tiếp tục đi với Cố Hiểu Xuyên. Nào ngờ mới được một đoạn thì ông trời nói đổi sắc mặt là đổi ngay, mây đen kéo tới chuẩn bị đổ mưa.
Hai người chật vật chạy tới dưới mái hiên một của hàng tiện lợi trú mưa. Quan Hà nhịn không nổi mua một bao thuốc, mặc kệ chuyện cai thuốc, rút một điếu ra hút một hơi.
Trong cửa hàng mở vài khúc tình ca tiếng Quảng Đông, Quan Hà ngân nga vài câu, thanh tuyến trầm thấp. Cố Hiểu Xuyên nghiêng đầu nhìn sườn mặt anh rồi cũng nhỏ giọng hát theo.
Quan Hà hút xong hai điếu thuốc thì mưa ngừng. Cố Hiểu Xuyên nhìn chân trời thở dài, bỗng thấy hơi tiếc nuối.
Thấy Quan Hà đi đằng trước quay đầu lại nhìn, hắn cười cười rồi lập tức đi theo.