Quân Giáo Sinh

Quyển 5 - Chương 139: Ngoại Truyện chi Lăng gia huynh đệ thiên (1)




Hôm này vừa đúng vào ngày các trường đại học ở thủ đô khai giảng, Lăng Vũ đã sớm liên hệ với một trường học nổi tiếng – học viện Sao Paulo, đây là một trường học tư nhân ở thủ đô, điều kiện rất tốt, quản lý cũng vô cùng nghiêm khắc.

Rất nhiều năm về trước, trẻ con từ 5 đến 14 tuổi ở Quân bộ đế quốc và vương thất gần như đều đến học ở trường này, sau 14 tuổi, bởi vì nguyên nhân mà mọi người đều biết, nhóm Omega sẽ bị đưa đến các trường học chuyên biệt tiến hành học tập tri thức sinh lý trong 4 năm, sau đó sẽ kết hôn vào năm 18 tuổi, mà các Alpha và Beta lại được phép tự do thi vào trung học và đại học.

Đây là hệ thống giáo dục đã truyền thừa từ mấy trăm năm nay của đế quốc, thế nhưng, từ vài năm trước sau khi cuộc nội chiến quy mô lớn bùng nổ, quốc hội đế quốc do dân chúng tự tuyển cử đã hoàn toàn hủy bỏ chế độ truyền thống này, hiện giờ nhóm Omega đến năm 14 tuổi sẽ không bị cưỡng ép đưa đến các trường Omega để học những tri thức sinh lý vô vị, vào năm 18 tuổi cũng sẽ không bị cưỡng chế kết hôn, có được quyền lợi tự do đến trường giống như Alpha và Beta.

Cùng với cải cách thể chế giáo dục quy mô lớn, học viện Sao Paulo ở thủ đô tất nhiên không cam chịu lạc hậu, mở rộng diện tích trường học lên gấp đôi, ngoại trừ năm nhất đến năm chín ban đầu ra, còn thiết lập hệ thống trung học, hơn nữa còn thu nhận các học sinh ưu tú từ bên ngoài. Học sinh tham gia tuyển sinh công khai không cần phải có gia thế hiển hách, chỉ cần thành tích đạt tiêu chuẩn, trường học còn có thể cấp các loại học bổng đa dạng cho những học sinh đến từ gia đình bình dân.

Học viện Sao Paulo vốn dĩ là loại trường học quý tộc tư nhân mà Lăng Vũ chán ghét nhất, chỉ nhận con cháu của Quân bộ và vương thất, may mà hiệu trưởng thực thông minh thay đổi nội quy trường học từ vài năm trước, mời một đám giáo sư nổi tiếng, hơn nữa còn công khai tuyển chọn những học sinh có thành tích ưu tú…..

Hiệu trưởng đã sớm nghe nói trong nhà nguyên soái và tướng quân có một tiểu mập mạp sắp đến năm tuổi, nguyên soái và tướng quân là loại gen gì chứ? Sinh ra đời sau chắc chắn sẽ là thiên tài! Mầm non ưu tú như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua….

Vì thế, hiệu trưởng cơ trí trước tiên gửi đến một bức thư giới thiệu về cuộc tuyển chọn của trường cho tướng quân Lăng Vũ, ngôn từ thành khẩn mong tướng quân có thể đưa con trai đến trường học tập, phân tích liệt kê ra các loại ưu điểm về điều kiện thiết bị và giáo viên của trường….

Lăng Vũ suy xét một hồi liền đáp ứng, cũng trả lời lại: Không cần đối xử khác biệt với Lăng An, cũng không được nói cho giáo viên và các học sinh thân phận thật của Lăng An, để nó yên ổn học xong trung học, nếu nó ở trong trường phạm phải sai lầm gì cũng không cần khách khí, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng.

— Quả nhiên là tướng quân, đủ sảng khoái!

Hiệu trưởng một hơi đáp ứng, lập tức hẹn ngày mang đứa nhỏ đến trình diện với Lăng Vũ.

Kết quả, bởi vì nguyên nhân nào đó không thể dự tính được, ngày đầu tiên tiểu mập mạp đến trường, baba cư nhiên không chịu rời giường đưa bé đi.

Mà là ca ca nắm tay tiểu mập mạp đưa bé đến trường học.

Sau khi học viện Sao Paulo được xây dựng thêm, số lượng học sinh gần như tăng gấp đôi, để tránh tắc đường vào giờ cao điểm, chỉ riêng làn đường trên không để vào cổng trường cũng đã dựng đến năm tầng. Ngày tân sinh báo danh, cửa trường học khắp nơi đều là các vị phụ huynh đưa con đến trường, các loại xe riêng cao cấp, xe huyền phù có khắc huy hiệu quân đoàn trong Quân bộ, xe chuyên dụng khảm nạm đồ án màu bạch kim của vương thất đế quốc….

Các loại xe nối liền không dứt, cửa trường học nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.

Lăng Viễn nhìn cảnh tượng này, lại nhìn thoáng qua tiểu hồ ly đang biến thành xe huyền phù của mình — hồ ly cả ngày lười biếng, nằm trong công tắc không gian không muốn đi ra, hôm nay Lâm Viễn đưa em trai đến trường, bảo nó tạm thời biến thành một chiếc xe chở hai người đi, hồ ly ngáp một cái, rất không tình nguyện biến thành một chiếc xe nhỏ màu cam – chỉ có hai chỗ ngồi, cũng chỉ chứa được có hai người.

Lăng Viễn. “…..”

Nhìn bộ dáng sau khi biến xong của nó, Lăng Viễn trực tiếp câm nín.

Đối với đài cơ giáp bất cứ lúc nào cũng có thể chết máy này, chủ nhân như Lăng Viễn thật sự rất bất đắc dĩ. Biến hình rất tiêu hao năng lượng, nó lười biến phức tạp, vì thế liền đổi thành xe huyền phù mini đơn giản nhất, thể tích nhỏ nhất…..

Giống như đồ chơi của trẻ con vậy.

Chiếc xe nhỏ như vậy đi trên đường nhìn đúng là keo kiệt.

Đặc biệt là đứng giữa một đống xe cỡ lớn xa hoa, xe nhỏ màu cam đáng thương giống như một chú kiến nhỏ chen giữa đàn voi.

Không ai ngờ được, chiếc xe nhỏ màu cam rất không nổi bật này cư nhiên lại có hệ thống trí năng cao cấp nhất đế quốc – cơ giáp song cấp S Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Lăng Viễn yên lặng mở tiểu hồ ly ra, băng băng xuyên qua dòng xe huyền phù siêu cấp xa hoa như một chú cá nhỏ, tiểu hồ ly nhà mình lười đến sắp rỉ sét, trong lòng Lăng Viễn không nhịn được hoài niệm về đài cơ giáp hoạt bát Bạch Vũ của Caesar.

Lăng An trái lại rất vui vẻ vì có thể cùng ngồi cơ giáp với ca ca, bé biết đây là cơ giáp chuyên biệt của ca ca, Cửu Vĩ Thiên Hồ siêu cấp lợi hại, trước kia mới chỉ thỉnh thoảng gặp qua nó mấy lần, hơn nữa đều là hình thái trí năng, hôm nay là lần đầu được cưỡi nó…. Cho dù đối với tiểu mập mạp không gian bên trong xe thật sự là…. có chút chật hẹp, nhưng Lăng An vẫn rất vui vẻ thỏa mãn.

Anh em hai người lái xe phía trước, dựa theo hướng dẫn đi đến bãi đỗ xe, Lâm Viễn thu hồi tiểu hồ ly, mang theo em trai đi đến nơi báo danh cho tân sinh.

***

Nơi báo danh cho tân sinh xếp hàng dài dằng dặc, danh tiếng của ngôi trường này càng ngày càng cao, trẻ em đến nhập học hôm nay hiển nhiên rất nhiều, Lâm Viễn kéo tay em trai đứng trong đội ngũ chờ đợi.

Thời tiết mùa hè rất nóng, tiểu mập mạp nhanh chóng bị nắng chiếu ra một thân mồ hôi, may mà chế độ thẻ thân phận buộc định khiến quá trình báo danh được đơn giản hóa hơn rất nhiều, đội ngũ di chuyển vô cùng nhanh, không đến mười phút đã tới lượt bọn họ.

Giáo viên nữ ở nơi tiếp đãi cười đến thật ôn nhu. “Xin chào anh bạn nhỏ, xin hãy lấy thẻ thân phận ra đăng ký tin tức.”

Lăng An ngoan ngoãn đưa thẻ thân phận ra, nữ giáo viên quẹt thẻ một cái liền thấy được tư liệu chi tiết của bé —

Họ tên: Lăng An Bessemer.

Giới tính: Alpha nam.

Ngày sinh: Ngày 22 tháng 3 năm 780.

Thành viên gia đình:

Cha Alpha: Rawson Bessemer.

Cha Omega: Lăng Vũ.

Anh trai Omega: Lăng Viễn Bessemer.

….

Nữ giáo viên trực tiếp sợ ngây người!

Tiểu mập mạp trước mặt này, cư nhiên là con trai của nguyên soái Rawson và tướng quân Lăng Vũ.

Còn có, anh trai Omega là sao thế này? Sao bé còn có anh trai Omega nữa?!

Ngay khoảnh khắc sắc mặt nữ giáo viên bắt đầu cứng ngắc, Lăng Viễn nhịn không được hỏi. “Cô à, có vấn đề gì sao?”

Nữ giáo viên vội vàng điều chỉnh lại biểu tình, cười nói. “Không, không thành vấn đề, xin chờ một lát, hệ thống đang nhập tư liệu….”

Lâm Viễn gật gật đầu, sờ đầu em trai. “Có phải rất nóng không? Chờ một lát nữa, sẽ xong nhanh thôi.”

Lăng An ngoan ngoãn gật đầu. “Vâng.”

Thừa dịp hệ thống đang nhập tư liệu, nữ giáo viên lén lút đánh giá thanh niên trước mặt một chút, tuổi tác khoảng đầu hai mươi, dáng người gầy, một đôi mắt to mà sáng ngời, trên mặt tựa như trải đầy ánh mặt trời, lúc cười rộ lên cho người ta cảm giác đặc biệt ấm áp.

Người này liệu có phải chính là anh trai của Lăng An? Là Omega?!

Nguyên soái và tướng quân cư nhiên còn có con trai Omega….

Nữ giáo viên tâm tình phức tạp nhìn hai anh em tay nắm tay cảm tình rất tốt trước mặt, biết được tin tức kinh thiên động địa như thế, vậy mà hiệp nghị bảo mật của trường học khiến cô không thể nói ra miệng, chỉ có thể yên lặng tự mình khiếp sợ ở trong lòng, loại cảm giác này thật sự nghẹn muốn chết.

Tư liệu nhanh được đăng ký xong, nữ giáo sư lấy ra một chiếc thẻ mới đưa cho Lăng An. “Đây là thẻ con có thể sử dụng trong thời gian ở trường học, được lưu hành nội bộ trong trường, con được phân đến ban ba năm nhất, ký túc xá số 701 khu 7 phía Đông, được viết hết trên thẻ. phải bảo quản thật tốt nha!”

Lăng An nhận lấy chiếc thẻ, liền thấy trên thẻ có viết mấy hàng chữ nhỏ, bao gồm tên, lớp, số ký túc xá linh tinh, cho dù làm mất thì người nhặt được cũng rất dễ trả về.

Lăng Viễn thoải mái nói. “Nhận lấy thẻ rồi, đến cảm ơn cô giáo đi.”

Lăng An ngẩng đầu lên nghiêm túc nói. “Cảm ơn cô ạ.”

Nữ giáo viên bị đôi mắt trong veo của đứa nhỏ nhìn vào, lập tức mềm lòng, cười sờ sờ đầu bé. “Ngoan, không cần khách khí. Để anh con mang con đến ký túc xá đi, thời khóa biểu gì đó buổi tối sẽ có người đến phát cho con.”

Lăng An gật gật. “Hẹn gặp lại cô ạ.”

Dứt lời liền xoay người đi cùng ca ca.

Nữ giáo viên nhìn hình ảnh hai anh em sóng vai đi xa, nhất thời cảm thấy rất hâm mộ tướng quân Lăng Vũ…. Hai con trai đều ngoan như vậy, vị Alpha trong nhà kia lại là thần tượng của dân chúng đế quốc, hiện giờ tướng quân chắc đang hạnh phúc lắm đi?

Trên thực tế, lúc này Lăng Vũ chẳng hề hạnh phúc một chút nào, tối hôm qua bị người nào đó nhiệt tình ép buộc một đêm, thắt lưng cậu đau đến muốn rời ra, hai chân cũng sắp mất đi tri giác, cả thân thể bủn rủn vô lực như bị xe tải nghiền qua, trong lúc ngủ mơ còn không ngừng mắng Rawson là cầm thú.

Trái lại là Rawson, ôm Omega nhà mình trong lòng, ngủ đến là thỏa mãn hạnh phúc.

***

Lúc Lâm Viễn mang theo tiểu mập mạp đi đến ký túc xá,, tiểu mập mạp nhất thời đau khổ cúi đầu xuống.

Ký túc xá 701, quả nhiên là ở tầng 7….

Mà khiến cho người ta đau khổ hơn là, vì để bọn trẻ có thể nuôi dưỡng thói quen rèn luyện thân thể từ nhỏ mà không ỷ lại vào công nghệ hiện đại, khu ký túc xá này cư nhiên – không có thang máy!

Nhìn tiểu mập mạp thở hồng hộc lết lên trên, lết đến đầu đầy mồ hôi, Lâm Viễn nhịn không được đau lòng. “Tiểu An em có leo được không? Có muốn anh nói với giáo viên, sắp xếp cho em ở tầng một hay không?”

Lăng An thở hổn hển, tạm dừng một chút ở góc rẽ, ngẩng đầu nhìn ca ca, nghiêm túc nói. “Không cần. Baba bảo em sau khi đến trường không được dùng bất cứ đặc quyền nào, giáo viên nói gì thì chính là như thế…. Tầng bảy cũng không sao, em leo được.”

Vì thế, tiểu mập mạp hộc hộc hộc hộc lết lên trên, Lâm Viễn đi theo phía sau bé, rất lo lắng bé không leo nổi sẽ rớt xuống.

Kết quả tiểu mập mạp cư nhiên thực kiên cường một hơi trèo lên bảy tầng!

Lâm Viễn hồi nhỏ cũng rất mập, vì vậy hiểu cực rõ nỗi khổ của mập mạp, đối với tiểu mập mạp mà nói, leo cầu thang là chuyện rất khổ sở, hơn nữa mỗi ngày đều phải leo lên bảy tầng…. Bảy tầng a, đúng là một loại tra tấn!

Nhìn tiểu mập mạp mệt bở hơi tai, cũng sắp mất nửa cái mạng rồi….

Lâm Viễn có chút đau lòng sờ sờ đầu em trai. “Về sau mỗi ngày đều phải trèo lên trèo xuống như vậy, đến bảy tầng…. Trường này có còn nhân tính hay không a? Giày vò trẻ con như vậy?”

Lăng An dùng mu bàn tay lau mồ hôi, ngẩng đầu nói. “Không sao, lúc ca ca học ở trường quân đội nhất định còn vất vả hơn…”

Lâm Viễn sửng sốt một chút, cười cười nói. “Không tệ nha, biết so với anh của em nữa! Hồi anh đây ở trường quân đội rất lợi hại đó, đi bộ phụ trọng chạy mấy km cũng không thở gấp chút nào…..”

Lâm Viễn còn đang ba hoa, phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc.

“Yêu, tôi còn tưởng là ai chứ, nháo ầm ĩ ngoài cửa, hóa ra là Lâm Viễn tiểu quái thú a…..”

Âm cuối kéo dài kia, nghe vào tai khiến người ta đặc biệt muốn đánh, Lâm Viễn quay đầu, liền thấy một thanh niên đẹp trai tóc vàng cười tủm tỉm tựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Lâm Viễn giống như xem kịch vui.

Lâm Viễn trợn trắng mắt. “Brian? Cậu ở đây làm gì?”

Brian nhún nhún vai. “Đưa em tôi đến trường a, còn cậu, chạy đến trường học làm gì?”

Lâm Viễn. “……”

Lâm Viễn đột nhiên nghĩ đến, Brian cũng có em trai, hơn nữa năm đó vương thúc Berg và baba là mang thai cùng năm, hai đứa nhỏ hẳn cũng cùng tuổi. Năm nay tiểu An năm tuổi, đến tuổi tới trường, nói cách khác, em trai Brian cũng năm tuổi?

Brian hình như cũng phát hiện điểm này, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Lâm Viễn. “Không thể nào? Cậu cũng đưa em cậu đến trường?”

Lâm Viễn nghiêm túc gật gật đầu, ngẩng lên nhìn về phía phòng ngủ phía sau Brian, Brian thân hình cao lớn, cái đầu màu vàng vừa vặn che khuất số phòng.

Trong lòng Lâm Viễn đột nhiên có loại dự cảm không tốt. “Vậy…. Em cậu được phân đến ban mấy? Phòng ký túc xá nào a?”

Brian sờ sờ mũi nói. “Ban ba, ký túc xá 701 a, sao vậy?”

Lâm Viễn. “……..”

Thấy vẻ mặt tiểu quái thú như nuốt phải ruồi bọ, da đầu Brian run lên một trận, vội vàng đứng xích sang bên cạnh, chỉ chỉ dãy số trên ký túc xá phía sau. “Không, không thể nào?! Em cậu cũng ở 701?!”

Lâm Viễn biểu tình trầm trọng gật đầu. “Ban ba, 701.”

Brian. “………”

Trầm mặc thật lâu sau, Brian nghẹn ra hai chữ. “Tôi dựa vào.”

Lâm Viễn nhịn không được dùng mắt to trừng y. “Cái biểu tình đó của cậu là thế nào hả? Em của tôi cực kỳ hiểu chuyện đó! Tôi còn chưa ghét bỏ em trai cậu thì thôi, nếu em cậu mà giống cậu, vậy thì đúng là bi kịch a! Năm đó ở trường sống cùng ký túc xá với cậu đã đủ xui xẻo rồi, sao em trai tôi với em trai cậu lại bị phân đến cùng ký túc xá nữa chứ…. Tiểu An nhà tôi không thể bị em cậu dạy hư được.”

Brian nhướn mày nói. “Nói cái gì vậy? Em tôi từ nhỏ đã cực kỳ ngoan ngoãn rồi nha! Coi lại em trai cậu đi, nghe nói nguyên soái và tướng quân bình thường rất bận nên ít khi quan tâm đến con trai, em cậu là do cậu dạy dỗ ra đúng không? Xem cái tên đầu gỗ như cậu, cũng không biết em trai bị cậu giáo dục thành cái dạng gì!”

Hai xá hữu cũ từ khi còn đi học đã không hợp nhau, suýt chút nữa đã đánh nhau vì vấn đề em trai cậu ngoan hơn hay em trai tôi ngoan hơn.

Lăng An. “…….”

Ca ca vừa thấy mặt người này đã cãi nhau, Lăng An không rõ tình hình, chỉ có thể cúi đầu yên lặng đi theo phía sau ca ca.

Đúng lúc này, một đứa nhỏ đột nhiên đi ra từ phía sau Brian, đứa nhỏ kia có mái tóc màu vàng mềm mại, một đôi mắt lam xinh đẹp hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa, sau đó nhẹ nhàng đưa tay kéo kéo tay áo Brian, nhỏ giọng nói. “Ca ca, đừng ồn….”

Brian. “………”

Thanh âm mềm mềm của đứa nhỏ nháy mắt khiến lửa giận của Brian tắt ngúm, ngừng cãi nhau, cúi đầu ôn nhu xoa xoa đầu em trai nhà mình, hỏi. “Tắm xong rồi sao?”

Bled ngoan ngoãn gật đầu. “Vâng.”

Ánh mắt Lâm Viễn rơi xuống người đứa nhỏ bên cạnh Brian, ngưng một chút, nhịn không được nói. “Em cậu…. thật đáng yêu a….”

Brian đắc ý nói. “Đây không phải nói thừa rồi sao!”

Lúc này Lâm Viễn mới yên tâm một chút, cậu vẫn sợ tính cách em trai Brian sẽ khiến người ta ghét giống Brian, giờ nhìn thấy như vậy, đứa nhỏ này thật nhu thuận, hẳn là sẽ không làm hư em trai nhà mình.

Vì thế Lâm Viễn mỉm cười kéo tiểu mập mạp từ phía sau ra. “Đến đây, tiểu An, làm quen một chút với bạn mới của em đi, bạn ấy tên là….” Lâm Viễn nghiêng mắt nhìn Brian. “Em cậu tên là gì?”

Brian còn chưa kịp nói, đứa nhỏ đã mỉm cười vươn tay về phía Lăng An. “Chào cậu, tớ tên là Bled, còn cậu?”

Làn da đứa nhỏ trắng đến gần như trong suốt, gầy teo, lúc cười rộ lên trên mặt có lúm đồng tiền đáng yêu, mái tóc màu vàng dưới ánh mặt trời sáng bừng rực rỡ, ngọn tóc vừa tắm rửa xong còn đang không ngừng nhỏ nước, giống như là….. giống như là tiểu thiên sứ.

Lăng An nhìn bé một cái, không được tự nhiên vươn tay nói. “Chào cậu, tớ tên là Lăng An.”

Hai vị ca ca bên cạnh đồng thời sửng sốt một chút.

Hai đứa nhỏ nhìn qua hình như rất hợp duyên nha? Sao một chút cũng không kế thừa cái gen vừa gặp mặt đã muốn đánh nhau của hai ca ca vậy….

Hai ca ca liếc nhau, Lâm Viễn gãi gãi đầu, Brian sờ sờ mũi, chờ hai người phục hồi tinh thần, liền phát hiện bạn nhỏ Bled đã kéo tay bạn nhỏ Lăng An đi vào ký túc xá, đứng trước một cái giường thân thiện giới thiệu giống như chủ nhân. “Lăng An, đây là giường của cậu, tớ ngủ ở giường bên cạnh.”

Brian kinh hãi. “Chờ, chờ một chút, em không thể tùy tiện nắm tay người ta như vậy được, Lăng An người ta là Alpha đó….”

Lâm Viễn dùng ánh mắt xem một tên bệnh thần kinh nhìn y, đen mặt lên tiếng nhắc nhở. “Em tôi mới có năm tuổi!”

Brian nhíu mày. “Vậy cũng không được! Bled, em mau buông nó ra đi, tay cầm tay như vậy thật sự không tốt a!”

Bled đành phải buông Lăng An ra, quay đầu vô tội nhìn về phía anh trai, cười cười nói. “Anh, tay cậu ấy thực mềm a.”

Brian. “…….”

Lâm Viễn. “…….”

Trên tay mập mạp toàn là thịt, nắm vào đương nhiên rất mềm rồi.

Đây chính là nguyên nhân bạn nhỏ Bled rất vui vẻ kéo tay Lăng An a.

Lăng An nghe nói như thế, rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó yên lặng gục đầu xuống, nhìn bàn tay thịt thịt của mình….

Bled thật đáng ghét…. Nói chuyện trực tiếp như vậy thật sự là rất đáng ghét….

Tiểu mập mạp cảm thấy tim mình cũng vỡ mất rồi.

Hết phần 1.