Quân Giáo Sinh

Quyển 5 - Chương 128: Ngoại Truyện chi Snow thiên (1)




Snow một mình trốn trong phòng thí nghiệm bí mật, ngọn đèn trên nóc nhà chiếu xuống cả căn phòng một mảnh trắng bệch, bác sĩ Ward nhẹ nhàng sờ đầu cậu, vừa ho khan vừa nói. “Snow…. Cách chế tạo thuốc ức chế chú đã lưu trong máy tính rồi, cháu phải nhớ thật kỹ, sau đó nhanh chóng xóa nó đi…. Thuốc chú để lại đủ để cháu dùng đến năm mười tám tuổi, trong thẻ vẫn còn chút tiền, mật mã là sinh nhật của cháu, về sau phải cố gắng chăm sóc bản thân….”

Tay người đàn ông rũ xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhiệt độ cơ thể cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Snow nắm chặt tay người nọ, nhẹ giọng gọi hắn. “Chú…..”

Thế nhưng người đó cũng không trả lời.

Năm ấy Snow vẫn còn rất nhỏ, cậu cũng không nhớ rõ bản thân rốt cuộc bao nhiêu tuổi, suốt năm năm phải sống trong khoang đông lạnh, khiến quan niệm của cậu về thời gian trở nên vô cùng mơ hồ, khi tỉnh lại từ khoang đông lạnh, cả thế giới tựa như đều tách rời khỏi cậu, nếu không phải bác sĩ Ward vẫn cẩn thận chăm sóc cậu, thân thể cậu không thể hồi phục lại nhanh như vậy.

Vốn tưởng rằng, cha và baba đều không muốn cậu, sau này cậu sẽ cùng chú Ward sống nương tựa vào nhau. Thế nhưng chưa được bao lâu, bác sĩ Ward đã qua đời, chỉ để lại rất nhiều thuốc ức chế và một tấm thẻ, còn có phòng thí nghiệm lạnh như băng này.

Chỗ dựa duy nhất đã không còn, Snow hoàn toàn không biết nên làm gì nữa.

Cậu còn quá nhỏ, bề ngoài nhìn qua cùng lắm chỉ là đứa trẻ tám tuổi, cho dù có tiền cũng không thể mua được đất mộ, đến cả an táng bác sĩ Ward cậu cũng không làm được, chỉ có thể ngơ ngẩn ngồi cạnh di thể người đó trong phòng thí nghiệm mà khóc suốt một ngày.

Cứ để di thể lại chỗ này cũng không phải cách, sau này, Snow rốt cuộc nghĩ ra một ý, cậu lén lút kéo di thể chú Ward ra bên ngoài dùng lửa thiêu cháy, sau đó dùng tay bốc một ít tro cốt cất vào một cái hộp, tìm nơi chôn xuống, ở trước mộ phần thả một ít hoa trắng, tạm thời làm mộ cho Ward.

Snow cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, cậu liền khóa cửa phòng thí nghiệm lại, đi bộ đến trấn nhỏ bên cạnh.

Mùa đông ở tinh cầu Oman cực kỳ lạnh, tuyết rơi đầy trời, gió lạnh thấu xương, Snow một mình đi ở trên đường, nhớ tới mùa đông vào rất nhiều năm trước, khi đó cậu mới năm tuổi, baba cứ như vậy ôm cậu bỏ trốn giữa trời tuyết rơi, bọn họ cùng rời khỏi tinh cầu này, từ đó về sau Snow không còn gặp lại cha mình nữa.

Thế nhưng khi đó, tuy rằng trong lòng cậu có chút buồn bã vì không gặp được cha, nhưng ít nhất còn có baba ở bên cạnh, vào buổi đêm tuyết đổ sẽ dùng chiếc áo ấm áp bọc thân thể nho nhỏ của cậu vào trong ngực, mỗi khi cậu không ngủ được sẽ ôn nhu vuốt ve lưng cậu, kể cho cậu những truyền thuyết xa xôi về các chòm sao….

Thế nhưng lúc này, cậu chỉ còn có một mình.

Bác sĩ Ward vì muốn giữ bí mật, xây phòng thí nghiêm ở vùng ngoại thành vô cùng hoang vắng, xung quanh không có lấy một bóng người. Snow đã không ăn gì suốt hai ngày, đứa trẻ bụng đói kêu vang chỉ có thể mạo hiểm giữa trời tuyết một mình đi tìm thức ăn.

Snow chôn mặt trong khăn quàng cổ thật dày, bước đi thật nhanh giữa trấn nhỏ. Đi rất lâu, rốt cuộc cũng tìm được một cửa hàng bán đồ ăn, đi vào lật chút tiền lẻ còn sót lại trong túi áo mua một bát mì.

Chủ cửa hàng bưng mì đi ra, tiểu Snow đã đói sắp chết lập tức nâng bát lên uống, đôi môi lạnh cóng suýt chút nữa cũng bị bỏng.

Chủ cửa hàng nhịn không được khuyên cậu. “Cậu bé này, cháu ăn từ từ thôi, ai, nhìn cháu có phải đã đói lắm rồi không….”

Snow không nói lời nào, chỉ một mực vùi đầu xuống ăn, một chén mì rất nhanh đã ăn hết, nhưng bụng đói liên tục hai ngày, chút mì đó căn bản không thể lấp đầy được.

Chủ cửa hàng thấy đứa nhỏ hai mắt đỏ hồng như vừa mới khóc vô cùng đáng thương, liền tốt bụng lấy cho cậu một bát nữa, sờ sờ đầu cậu nói. “Ăn chưa no phải không?”

Snow vội vàng nói. “Cháu, cháu không có tiền….”

Chủ cửa hàng cười nói. “Không sao, phần này tặng miễn phí cho cháu.”

Snow cảm kích nhìn hắn. “Cảm ơn.”

Chủ cửa hàng cười nói. “Đừng khách khí. Có phải cháu cãi nhau với cha mẹ hay không? Trời lạnh như thế, ăn xong thì mau về nhà đi, một đứa trẻ chạy loạn như vậy, cha mẹ cháu sẽ lo lắng đó.”

Snow không trả lời, trầm mặc cúi đầu ăn mì.

Cậu không có cha mẹ, cũng không có nhà, từ nay về sau, cậu chỉ còn lẻ loi một mình.

***

Sau khi ăn cơm xong, Snow tự mình đến ngân hàng kiểm tra số dư trong thẻ, tiền bác sĩ Ward gửi trong thẻ ngân hàng cao tới sáu con số, Snow biết giá hàng hóa ở tinh cầu Oman, trấn nhỏ này tương đối hoang vu, mức sinh hoạt không cao, số tiền này cũng đủ để cậu sống trong bảy tám năm, nhưng ngộ nhỡ sinh bệnh hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, số tiền này nhất định sẽ có một ngày dùng hết, cho nên từ giờ trở đi cậu phải học cách tiêu xài tiết kiệm.

Vị trí của phòng thí nghiệm rất hẻo lánh, khoảng cách đến trấn nhỏ này phải đến vài km, chỗ đó gần như là một nơi tách biệt với xung quanh, Snow không thể tiếp tục ở lại đó, hơn nữa cậu còn muốn đi học….

Vì thế, Snow đi đến trung tâm thuê nhà, muốn tìm phòng ở trong trấn nhỏ này.

Cậu nhìn qua vẫn còn nhỏ như thế, mấy chủ nhà tất nhiên không thể giao phòng ở cho một đứa trẻ, Snow nhiều lần năm nỉ cũng không có tác dụng, có người cho rằng cậu bỏ nhà trốn đi, suýt nữa đã giao cậu cho cảnh sát, may mà tính cảnh giác của Snow rất mạnh, trước khi cảnh sát tìm đến đã lén lút chạy mất – cậu không thể để cảnh sát đưa đi, một khi cảnh sát biết cậu không cha không mẹ, nhất định sẽ mang cậu đến viện phúc lợi, mà tất cả trẻ con khi tới viện phúc lợi đều phải đăng kí kiểm tra gen, thân phận Omega của cậu sẽ không giấu được nữa….

Omega không cha không mẹ sẽ có kết cục gì?

Nếu như tốt một chút, sẽ được chính phủ bảo hộ cho ăn ngon mặc đẹp, nuôi đến năm mười tám tuổi, sau đó đưa cho một Alpha xa lạ tiến hành kết hôn sinh con. Mà nếu gặp phải người có ý xấu, nói không chừng sẽ nuôi cậu ở trong nhà….. Dù sao tỷ lệ dân cư ở đế quốc rất mất cân đối, có nhiều người cả đời cũng chưa từng gặp được Omega, Omega nhỏ tuổi như vậy, lại không có bất cứ chỗ dựa nào, còn không phải là con cá mặc người ta ăn thịt hay sao?

Tuy rằng Snow còn nhỏ, nhưng lại hiểu rất rõ, cậu không thể để người khác phát hiện….

Cậu chỉ có thể giống như một chú chuột nhỏ trong kho thóc, lén lút chui vào kẽ hở, tìm kiếm một không gian sinh tồn.

***

Sau này, có một ông lão sống một mình qua đời, Snow nhiều lần cầu xin nhờ vả vị chủ hàng đồ ăn tốt bụng kia, mua được căn phòng nhỏ đó từ trong tay con gái ông lão. Phòng ở kia chỉ có mười mấy mét vuông, dùng tấm chắn ngăn cách ra toilet, phòng ngủ và phòng bếp, tuy rằng chật hẹp, nhưng cũng đã đủ với Snow rồi.

Snow cẩn thận sắp xếp lại chỗ đó, dùng một tấm ván gỗ dựng một giá sách cạnh giường, đặt rất nhiều sách giá rẻ mua được vào đó, bắt đầu lén lút học tập.

May mà lúc cậu còn rất nhỏ cha đã dạy cậu nhận chữ, lại thêm Snow từ nhỏ đã rất thông minh, bắt đầu tự học chương trình lớp một đơn giản, cũng không có áp lực gì đối với cậu…..

Cứ như vậy qua vài năm, đứa trẻ chậm rãi trưởng thành, sau khi tròn mười sáu tuổi, là có thể ra ngoài làm công.

Snow lấy thân phận Beta làm qua rất nhiều công việc vụn vặt, giao hàng ở khách sạn, lắp ráp linh kiện trong nhà máy cơ giáp, hoặc là làm công ở bệnh viện…. Ban ngày bận rộn làm việc kiếm chút tiền, buổi tối trở về căn phòng nhỏ tự học, có đôi khi cậu còn có thể mang theo sách điện tử trên người, giữa trưa lúc người khác đang ngủ cậu liền lấy sách ra lén lút xem một chút….

Sở dĩ phải chăm chỉ như thế, là vì cậu biết, không có giáo viên giảng giải, chỉ dựa vào tự học thì căn bản của cậu sẽ không được như các học sinh khác. Mà các học viện lớn trong đế quốc thi tuyển công khai phải cạnh tranh vô cùng ác liệt, cậu hoàn toàn không thể vào được trường học tốt….

— Huống chi còn là “học viện quân sự St. Romia”, trường học ưu tú nhất đế quốc.

Trước đây, baba thường xuyên ôm cậu, kể cho cậu về chuyện xưa của Diêu Quang tinh, học viện quân sự St. Romia là trường học tốt nhất ở Diêu Quang tinh, nghe nói cha đã tốt nghiệp từ trường này, mà nơi đó cũng bồi dưỡng ra rất nhiều tướng lĩnh ưu tú của Quân bộ đế quốc.

Giấc mộng lớn nhất của Snow, chính là có thể tự mình đến trường học đó nhìn một chút.

Trường học nổi tiếng nhất đế quốc, số lượng tuyển sinh hàng năm ở một nơi hoang vắng như thiên hà Cezar còn không tới mười người, cậu cần phải cố gắng gấp bội, mới có thể bộc lộ tài năng giữa ngàn vạn thí sinh như thế, lấy được thư báo trúng tuyển quý giá này.

***

Vào năm mười tám tuổi, Snow tìm người làm giả thẻ chứng minh thân phận, ngừng tất cả những công việc đang làm, chuyên tâm ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.

Sống một mình qua nhiều năm, không có người thân, cũng không có bạn bè, tuy rằng tuổi cậu còn nhỏ, nhưng tính cách lại ngày càng lãnh đạm, luôn không tự chủ được sinh ra tâm lý đề phòng đối với những người xung quanh – tất cả cũng chỉ xuất phát từ bản năng bảo vệ chính mình.

Kỳ thi tuyển sinh công khai của Quân bộ đế quốc rất nhanh đã đến, Snow biểu hiện không tệ, rốt cuộc cũng thành công lấy được thư thông báo trúng tuyển của học viện quân sự St. Romia.

Ngày nhận được lá thư thông báo với chất giấy tinh xảo ấy, tâm tình Snow vô cùng kích động, thế nhưng cậu không thể chia sẻ niềm vui sướng này với bất cứ ai, đành phải mang theo một bó hoa đến mộ của chú Ward – vào hai năm trước cậu đã dùng số tiền mình kiếm được mua một ngôi mộ cho chú Ward, chuyển hũ tro cốt từ rừng núi hoang vắng đến trong mộ viên.

Snow đứng trước mộ bia, nhẹ giọng nói. “Chú, cháu đã thi đậu vào trường học tốt nhất đế quốc rồi, sẽ nhanh chóng nhập học…. Về sau, cháu sẽ giống như chú và baba, làm một bác sĩ.”

Trên mộ bia không có di ảnh, chỉ khắc một loạt chữ nhỏ màu vàng mang tên bác sĩ Ward, đó là chữ viết do chính Snow khắc lên.

Snow ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt hoa tươi ở trước mộ bia. “Cháu sẽ chăm sóc mình thật tốt, chú hãy yên tâm.”

Tháng một năm ấy, Snow lén lút trở lại phòng thí nghiệm cũ, dựa theo công thức trong trí nhớ chế ra rất nhiều viên thuốc ức chế Omega, dùng lọ thuốc bình thường ngụy trang giấu trong vali hành lí, sau đó lên phi thuyền Trân Châu số hiệu 731 đi từ thiên hà Cezar đến Phá Quân tinh.

Khi đang ngồi trong khoang thuyền vũ trụ sắp xếp lại hành lý, một thiếu niên đột nhiên đi đến.

— Thiếu niên kia có một đôi mắt đen láy trong veo, gương mặt có chút trẻ con thoạt nhìn rất đáng yêu, trên mặt cậu ta mang theo nụ cười sáng lạn rực rỡ, vươn tay đến chủ động chào hỏi Snow. “Chào cậu, tôi tên là Lâm Viễn.”

Hoàn cảnh sống từ nhỏ của Snow đã tạo cho cậu tâm lý đề phòng mãnh liệt đối với người xa lạ, khiến cậu không thể nào thản nhiên ở chung với người khác như Lâm Viễn, đối với thiếu niên này, cậu không có bao nhiêu thiện cảm, chỉ có lệ đáp lại. “Tôi tên là Snow.”

Không ngờ Lâm Viễn cư nhiên cười nói. “Snow? Tên này thật là dễ nghe… Snow, nghĩa là tuyết đó sao?”

Snow giật mình, tên của cậu quả thật có nghĩa là tuyết, là cha đã đặt cho cậu. Bởi vì cậu sinh ra trên một tinh cầu quanh năm tuyết rơi, người một nhà bọn họ từng có một đoạn thời gian hạnh phúc ấm áp ngắn ngủi ở nơi đó….

Sau đó, phi thuyền vũ trụ bị quân liên bang uy hiếp, trong thời khắc sinh tử được nguyên soái Rawson, quân đoàn trưởng quân đoàn Vinh Quang đến cứu viện.

Snow cũng không biết tại sao, cậu trước nay không thích giao tiếp với người khác, vậy mà lại hàn huyên rất nhiều chuyện với Lâm Viễn, có lẽ là vì nụ cười của thiếu niên kia quá mức thuần khiết, cho nên cậu không thể sinh ra cảm giác chán ghét với Lâm Viễn được.

Thậm chí, khi đối diện với khuôn mặt tươi cười của Lâm Viễn, cư nhiên sẽ có loại…. cảm giác thật thân thiết.

Cho đến thật lâu thật lâu sau, Snow mới biết được, loại cảm giác thân thiết kỳ quái này, đến từ chính tương quan huyết thống của bọn họ.

— Baba của bọn họ là một đôi anh em sinh đôi tình cảm vô cùng tốt, trong máu bọn họ, cũng có rất nhiều gen tương tự.

Lại sau đó, phi thuyền Trân Châu số hiệu 731 thuận lợi hạ xuống Phá Quân tinh, Snow rốt cuộc cũng tới được học viện St. Romia mơ ước đã lâu.

Khiến cậu không ngờ là, cậu và Lâm Viễn cư nhiên được phân đến cùng ký túc xá, mà trong ký túc xá này ngoại trừ bọn họ, còn có hai nam sinh Alpha khác – trong đó có một người bình tĩnh trầm ổn, vừa nhìn đã biết là quý tộc gia giáo thực nghiêm, một người khác lại luôn mang theo nụ cười không đứng đắn, mái tóc màu vàng chói mắt, thậm chí vừa thấy mặt đã không biết xấu hổ ôm bả vai Snow, cười hì hì nói. “Bạn học chào cậu a tôi là người sống cùng ký túc xá với cậu tôi tên là Brian…..”

Sự khó chịu khi bị Alpha tiếp xúc thân thể, khiến Snow gần như ngay lập tức theo phản xạ siết chặt nắm tay dùng sức vung qua!

Brian bị đánh ngã xuống đất, che quầng thâm mắt, vẻ mặt ủy khuất nhìn cậu.

“Sao cậu, cậu lại đánh tôi?”

Snow không để ý đến y, trực tiếp kéo vali hành lý xoay người đi vào phòng ngủ, trong nháy mắt khi cửa đóng lại, cậu mang sắc mặt khó coi dựa vào tường hít vào một hơi thật sâu – đụng chạm thân thể với Brian khiến đáy lòng Snow sợ hãi, áp chế chất dẫn dụ đang xuất hiện phản ứng kịch liệt, Snow vội vàng lấy thuốc ức chế trong vali hành lí nuốt xuống.

Về sau phải sống chung một nhà với hai Alpha này sao….

Đáy lòng Snow trong khoảnh khắc ấy đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt.

Cậu không có nhiều cảm giác đối với Caesar, nhưng lại tràn ngập chán ghét đối với người tên Brian vừa gặp chưa lâu đã dựa sát vào mình đó.

***

Thế nhưng cậu lại không ngờ được, cậu sẽ yêu nam sinh kia.

Thật lâu sau, trong đoạn thời gian Brian chấp hành nhiệm vụ không rõ tin tức, Snow luôn nhớ lại những khó khăn và chua xót phải chịu trong những năm gần đây – từ nhỏ đến lớn cậu đã trải qua vô số cực khổ, mỗi lần đều có thể cắn răng vượt qua, còn tưởng rằng cả đời này cậu sẽ luôn kiên cường độc lập như vậy, yên lặng đi con đường của mình, lại chưa từng nghĩ tới, cậu cũng sẽ yêu một người, cũng sẽ vì một người mà hạnh phúc, vui vẻ, đau thấu tâm can.

Cho đến khi Brian trở về, Snow rốt cuộc mới buông bỏ sự kiêu ngạo của mình.

Cậu ôm người kia, nghiêm túc nói. “Tôi yêu cậu….”

— Tôi thừa nhận tôi yêu cậu, cho nên, Brian, ở lại bên cạnh tôi, đừng rời bỏ tôi nữa được không?

— Rất nhiều người đã từng rời bỏ tôi, tôi không thể chịu nổi phải mất đi một lần nữa.

— Chỉ có cậu, trong đêm khuya sẽ cố chấp chờ tôi trở lại. Cậu biết không? Sự chờ đợi của cậu đối với tôi, chính là chút ấm áp duy nhất còn sót lại trong đêm đông rét lạnh.

***

Ngày 1 tháng 7 năm 781, vào ban đêm, Brian và Snow tay nắm tay cùng nhau đi dạo trong trường, khi đến dưới khu ký túc xá, Brian đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Snow. “Đúng rồi, tháng sau cậu mới đến bệnh viện trung ương nhậm chức đúng không?”

Snow gật đầu. “Ừ.”

Brian mỉm cười. “Như vậy, tháng này, chúng ta lại đi du lịch hai người được không?”

Snow nghĩ nghĩ nói. “Tôi muốn đến thủ đô sớm một chút, chuẩn bị cho công việc sắp tới…..”

Brian vỗ vỗ ngực cắt ngang lời cậu. “Có gì mà phải chuẩn bị? Ăn, ở, mặc, đi lại tất cả đều giao hết cho tôi.” Nói xong liền giữ chặt tay Snow lắc lắc, giống như sủng vật to xác lấy lòng chủ nhân. “Snow, cùng đi du lịch đi có được không?”

Snow. “……”

Brian mặt dày nói. “Lúc trước về tinh cầu Oman với cậu, mới được có hai ngày đã bị ba tôi gọi đi, chuyến du lịch đó bị cắt ngang nửa đường, chẳng lẽ cậu không cảm thấy tiếc nuối gì sao?”

Snow. “……..”

Brian tiếp tục lấy lòng lắc lắc tay cậu. “Có được không? Cậu đồng ý đi?”

Snow bất đắc dĩ gật đầu. “Được rồi.”

Brian vừa lòng ôm lấy cậu, hung hăng hôn một cái. “Tôi đã đặt xong vé tàu rồi, sáng ngày mai sẽ xuất phát. Lần này không có ai quấy rầy, hai người chúng ta, sẽ tận hưởng chuyến du lịch tốt nghiệp thật vui vẻ.”

Ánh sao rực rỡ trên đỉnh đầu, từng ngôi sao lấp lánh tựa như vụn kim cương vẩy lên màn trời, đèn đường trong vườn trường tựa như từng vòng xích vàng óng, gió nhẹ ban đêm thổi rối tóc hai người, thiếu niên mặt mang mỉm cười, cái ôm ấm áp như lúc ban đầu.

Snow đối diện với ánh mắt của y, trong lòng rung động, đột nhiên kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên mắt Brian.

Brian giật mình, sờ sờ bên mắt vừa được hôn, có chút kinh ngạc nhìn Snow.

Snow đỏ mặt, thấp giọng nói. “…… Tôi….. Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến, lần đầu tiên gặp cậu…..”

Lần đầu tiên gặp y, Snow từng đấm một quyền vào mắt Brian, để lại cho y một quầng thâm mắt thật lớn. Khi đó căm ghét người này bao nhiêu, thì giờ lại thích người này bấy nhiêu.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, đã biểu hiện đầy đủ tất cả.

Brian tâm tình sung sướng cười cười, gắt gao ôm thiếu niên đang đỏ mặt vào lòng, ôn nhu nói. “Kỳ thật lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã rất có thiện cảm với cậu, rất muốn chủ động tiếp cận cậu, không ngờ lúc ấy cậu lại không nói hai lời trực tiếp đánh tôi….”

Nghe thanh âm ra vẻ tủi thân của y, Snow nhịn không được hơi hơi cong khóe môi. “Sau này sẽ không đánh cậu nữa.”

Brian đột nhiên đổi thành ngữ khí nghiêm túc nói. “Snow, về sau, chúng ta không bao giờ tách ra nữa, có được không?”

Snow giật mình, dưới cái nhìn chăm chú của y, nhẹ giọng đáp. “…. Được.”

Một chữ đơn giản, thế nhưng khi nói ra miệng lại có chút nghẹn ngào.

— Người thiếu niên phiêu bạt mười năm, trải qua khó khăn, dùng vỏ ngoài lạnh lẽo gắt gao bảo vệ bản thân mình, rốt cuộc có một ngày, cậu cũng tìm được chàng trai thuộc về riêng mình, người kia nguyện ý cho cậu một phần đợi chờ ấm áp, khiến cậu không bao giờ phải lo lắng đối mặt với đêm tối và cô độc.

— Brian, có cậu ở bên cạnh, thật tốt.

Hết phần 1.