Quân Giáo Sinh

Quyển 5 - Chương 103: Mang thai




Kỳ phát tình lần đó đột nhiên tới, chưa chuẩn bị bất cứ biện pháp tránh thai nào, trên tinh cầu hoang tàn vắng vẻ này, cũng căn bản không thể tìm được thuốc tránh thai, tất cả đều tự nhiên mà phát sinh như vậy, cậu cũng bị Rawson đánh dấu hoàn toàn. Omega trong kỳ phát tình có tỷ lệ thụ thai cực cao, hiển nhiên, đứa nhỏ của cậu và Rawson, trong bất tri bất giác, đã hình thành trong bụng Lăng Vũ….

Bởi vì các Omega có thể chất khác biệt, chẳng những khoảng cách giữa các kỳ phát tình không giống nhau, đến cả biểu hiện sau khi mang thai cũng sai lệch rất nhiều, tinh thần mệt mỏi và cảm giác buồn nôn mãnh liệt đều là dấu hiệu thường thấy nhất khi bắt đầu mang thai, năm đó lúc có Tiểu Viễn, trong thời kỳ đầu mang bầu Lăng Vũ hầu như không có bất cứ phản ứng nào, đến cả tin tức mang thai cũng là Rawson báo cho cậu biết khi cứu cậu ra khỏi ngục giam Quân bộ, chính cậu không hề có cảm giác không thoải mái gì, không ngờ, lần này phản ứng cư nhiên lại trầm trọng như vậy, xuất hiện cũng sớm như vậy.

Có lẽ là do sau khi sinh hạ Tiểu Viễn vẫn tiêm thuốc ức chế liên tục mười tám năm, chất dẫn dụ trong cơ thể Lăng Vũ luôn bị dược vật mạnh mẽ áp chế, giờ lại bị Rawson đánh dấu, tựa như mãnh thú ngủ say rất lâu đột nhiên bị người ta đánh thức ở trong thân thể điên cuồng xông lên…. Choáng đầu, buồn nôn, tinh thần mỏi mệt, không muốn ăn, một loạt bệnh trạng liên tiếp xuất hiện, khiến Lăng Vũ cá tính kiêu ngạo ảo não không thôi.

Là Omega, Lăng Vũ vẫn thích nhất chiến trường tràn ngập thuốc súng khói lửa liên miên kia, cậu chưa từng nghĩ tới việc ở nhà sinh con dưỡng cái cho người khác. Lúc trước có Tiểu Viễn là ngoài ý muốn, năm đó cậu thành công trốn khỏi thiên hà Cepheus, khi chạy trốn qua vũ trụ mênh mông đến được tinh cầu Namics, thai nhi trong bụng đã sắp ba tháng, cậu không thể bỏ đứa nhỏ kia được, nên đành chấp nhận sinh hạ Tiểu Viễn dưới điều kiện gian khổ…..

Hiện giờ, lần ngoài ý muốn thứ hai này, cậu rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

Nếu có thể lựa chọn, cậu tuyệt đối sẽ không mang thai. Phản đồ Quân bộ rất nhanh sẽ có hành động, bệ hạ không chừng sẽ gặp nguy hiểm, mang thai lúc này quả thực chính là họa vô đơn chí….

Sắc mặt Lăng Vũ tái nhợt nhíu chặt mày, nhẹ nhàng đặt ngón tay thon dài lên bụng, biết chỗ đó đã tồn tại một sinh mệnh nhỏ dung hợp giữa cốt nhục của cậu và Rawson, thiếu tướng Lăng Vũ vốn luôn bình tĩnh, trong nhất thời lại tâm loạn như ma.

***

Hôm nay Rawson thu hoạch không tồi, điều khiển Hắc Long đến một chỗ khác trên tinh cầu xa lạ này dạo một vòng, không chỉ tìm được sơn động có chứa vô số khoáng thạch năng lượng, còn hái được rất nhiều quả dại có thể ăn, mấy ngày nay hắn và Lăng Vũ vẫn dựa vào quả dại để sống qua ngày, tuy rằng thức ăn đơn điệu lại thiếu thốn, nhưng may mà loại quả dại này giàu anbumin và vitamin, có thể bù đắp tiêu hao hằng ngày của cơ thể con người, còn chưa đến mức đói khát.

Lo lắng Lăng Vũ một mình ở lại sơn động sẽ có nguy hiểm, Rawson sắp xếp lại đống quả dại mới, lập tức điều khiển Hắc Long quay về.

Khi trở lại nơi hai người đặt chân, liếc mắt liền thấy được thân ảnh quen thuộc kia – Lăng Vũ mặc quân trang màu lam sẫm ngồi ở bên giường, cúi đầu tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, ngón tay thon dài đặt trên bụng, sắc mặt có chút tái nhợt mất tự nhiên.

Rawson đặt quả dại lên bàn, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lăng Vũ, nâng đầu cậu lên, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, thấp giọng hỏi. “Em làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy, thân thể không thoải mái sao?”

Lăng Vũ dời tầm mắt, lạnh nhạt nói. “Tôi không sao.”

Tâm tình của cậu hôm nay hình như không tốt, Rawson liền không hỏi nhiều nữa, cầm mấy quả dại lau sạch sẽ, đi đến trước mặt Lăng Vũ đưa trái cây cho cậu, mỉm cười nói. “Hôm nay mang Hắc Long tìm được quả dại mới, hương vị không giống với mấy quả ăn lúc trước, có muốn nếm thử không?”

Lăng Vũ đưa mắt nhìn trái cây màu đỏ trong tay Rawson, dạ dày nhất thời một trận buồn nôn.

Mấy ngày nay cậu vẫn làm bộ không có chuyện gì mà ăn trước mặt Rawson, trên thực tế, cậu căn bản không hề có cảm giác thèm ăn, ăn cái gì cũng muốn ói ra.

Cố nén cảm giác muốn nôn, Lăng Vũ xoay người đi, ngữ khí cứng ngắc nói. “Tôi không đói bụng, cậu cứ ăn đi.”

Tay Rawson cầm trái cây đặt trước mặt cậu, không nói gì, trong sơn động nhất thời trở nên xấu hổ trầm mặc.

Cá tính Rawson vốn vô cùng cứng rắn, ở trước mặt Lăng Vũ, hắn đã cố gắng tỏ thái độ mềm mỏng, cũng tận lực ôn hòa, nhưng Lăng Vũ cứ liên tục không nhìn hắn nhiều lần như vậy, vẫn khiến hắn nhịn không được thấy bốc hỏa trong lòng –

Lăng Vũ lạnh lùng như băng rất khó lấy lòng cũng thôi đi, nhưng rõ ràng lúc trước khi đánh dấu hoàn toàn không khí giữa hai người vẫn còn rất tốt, Lăng Vũ thậm chí còn nói ra miệng “Cậu là duy nhất đối với tôi”, lúc ấy Rawson thực vui vẻ, cho rằng mình rốt cuộc cũng phá được vỏ bọc lạnh lùng của Lăng Vũ, tiến vào lòng cậu, không ngờ, kỳ phát tình vừa qua, Lăng Vũ liền trở mặt, tốc độ trở mặt quả thực còn nhanh hơn lật sách.

Có Omega bạc tình như vậy sao?

Omega bình thường sau khi bị đánh dấu hoàn toàn, không phải là nên sinh ra cảm giác ỷ lại và lòng trung thành với Alpha của mình sao? Tại sao Lăng Vũ nhìn thấy mình vẫn lạnh lùng thản nhiên chẳng khác gì thấy người lạ như vậy? Nhất là hôm nay, cư nhiên lộ ra biểu tình ghét bỏ không kiên nhẫn này?

Rawson tức giận trong lòng, nhịn không được đưa tay gắt gao nắm cằm cậu, buộc cậu ngẩng đầu lên, hung hăng hôn xuống –

Nụ hôn này vô cùng bá đạo, đầu lưỡi không chút khách khí cạy ra khớp hàm trực tiếp tham nhập vào khoang miệng Lăng Vũ, tưa lưỡi thô ráp dùng lực đảo qua niêm mạc miệng, tựa như muốn dùng hương vị của mình triệt để nhuộm đẫm nam nhân trước mặt.

Đầu lưỡi Rawson cường thế liếm qua mỗi một nơi có thể đến được bên trong khoang miệng, tại mỗi một góc đều lưu lại dấu vết thuộc về mình.

“…… Ưm…. Ưm ư…..”

Môi Lăng Vũ bị ngăn chặn hoàn toàn, đầu lưỡi bị mút đến run lên, vốn đã phải đè nén cảm giác buồn nôn mãnh liệt, bị Rawson đột nhiên hôn sâu như vậy, Lăng Vũ cơ hồ sắp không thở nổi, sắc mặt khó coi dùng sức đẩy Rawson.

Lăng Vũ phản kháng giống như lửa cháy đổ thêm dầu, hoàn toàn khơi dậy dục vọng chiếm hữu mãnh liệt từ tận trong xương của Rawson.

Lăng Vũ càng đẩy hắn, hắn lại càng không buông tay, một bàn tay ôm chặt eo Lăng Vũ làm sâu sắc thêm nụ hôn, tay còn lại tham tiến vào quân phục của cậu, vén áo sơ mi lên, theo vùng bụng bằng phẳng nhẹ nhàng sờ lên trên.

Mấy ngày nay sau khi kỳ phát tình qua đi, Rawson lo lắng tình trạng thân thể của Lăng Vũ, lại thêm hai người đều muốn nhanh chóng trở lại tinh cầu Namics, nên Rawson vẫn duy trì khoảng cách vừa phải với Lăng Vũ, người mình thích nằm bên cạnh lại không thể làm gì, Rawson kỳ thật đã phải nhẫn đến vô cùng vất vả, không ngờ Lăng Vũ cư nhiên trở mặt nhanh như vậy.

Rõ ràng ngày đó lúc hoan ái cậu cũng thực thoải mái, thực thích…..

Rawson có chút không cam lòng, tựa hồ muốn khơi lại ký ức ba ngày phát tình kia cho Lăng Vũ, tay hắn theo bụng một đường đụng đến trước ngực, chuẩn xác nắm lấy hạt nhũ bên phải, ái muội dùng đầu ngón tay xoa nắn.

Hô hấp Lăng Vũ đột nhiên cứng lại, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng mất tự nhiên.

“…. Ưm….. Cậu…. Buông, buông tay….”

Mắt thấy tay Rawson càng ngày càng hạnh kiểm xấu, mặt Lăng Vũ đỏ lên, dùng hết toàn lực hung hăng đẩy Rawson ra –

Dù sao cũng là một tướng quân, thân thủ không phải Omega bình thường có thể so được, một cú đẩy này, tránh khỏi trói buộc của Rawson không nói, còn thiếu chút nữa đẩy Rawson lui về phía sau một bước.

Hai người tựa như dã thú thở dốc đối diện nhau, một lát sau, Lăng Vũ rốt cuộc không nhẫn nại nổi, mạnh mẽ xoay người đi đến cửa sơn động, hạ thấp người che dạ dày, liều mạng nôn ra một trận.

Rawson giật mình, phản ứng đầu tiên là: nụ hôn của tôi có ghê tởm như vậy sao?

Thần sắc phức tạp quay đầu nhìn về phía Lăng Vũ, lại phát hiện sắc mặt Lăng Vũ cực kỳ khó coi, tuy rằng cậu vẫn đang nôn mửa, nhưng hoàn toàn không ói ra được thứ gì, thanh âm nôn khan tê tâm liệt phế cơ hồ muốn ói hết cả dạ dày ra ngoài này, khiến trái tim Rawson đột nhiên đau xót – thân thể cậu là thật sự không thoải mái nên tâm tình mới không tốt sao?

Cơn tức vừa rồi bị coi nhẹ, bị vắng vẻ nhất thời tan thành mây khói, ngược lại bị đau lòng mãnh liệt thay thế, Rawson vội vàng hai ba bước đi đến bên cạnh Lăng Vũ, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, thấp giọng hỏi. “Sao rồi? Không có việc gì chứ?”

Lăng Vũ. “………….”

Tên ngu ngốc này, ngay cả Omega của mình mang thai cũng không nhìn ra? Còn muốn tôi chính miệng nói cho cậu sao?

Tâm tình Lăng Vũ vốn không tốt, chống lại ánh mắt thân thiết của Rawson lại càng tâm phiền ý loạn, nếu không phải nam nhân này, cậu cũng sẽ không mang thai lần nữa, không chỉ bị hắn lấy các loại tư thế xấu hổ chiếm giữ thân thể, còn phải vì nam nhân này hoài đứa nhỏ, loại cảm giác này thật sự quá tệ!

Thấy Lăng Vũ không vui nhíu mày, Rawson lại càng lo lắng, lập tức gọi Hắc Long ra nói. “Hắc Long, mau kiểm cho em ấy một chút, nôn ác liệt như thế liệu có phải ăn cái gì hư bụng rồi không?”

Hắc Long. “……….”

Làm cơ giáp cấp S trí năng cao, Hắc Long cũng không thể không cảm thán, kinh nghiệm của chủ nhân ở phương diện nào đó quả thực là thiếu thốn đến đáng thương!

Kỳ thật cũng không thể trách Rawson được, hắn chỉ từng thích một Omega là Lăng Vũ, năm đó sau khi có được Lăng Vũ thì hai người liền chia lìa đến mười chín năm, lúc Lăng Vũ có mang Tiểu Viễn hắn không ở bên cạnh, đối với các loại phản ứng của Omega trong thời gian mang thai cũng hoàn toàn không quen thuộc, thấy Lăng Vũ nôn mửa, hắn liền lập tức nghĩ là ăn đồ hỏng này nọ, mà không phải…. Lăng Vũ lại có bảo bảo.

Hắc Long cẩn thận xem xét thân thể Lăng Vũ một lần, rất nhanh liền đưa kết quả kiểm tra đến trước mặt Rawson, dùng thanh âm bình tĩnh thản nhiên nói. “Chủ nhân, tướng quân Lăng Vũ mang thai, các hạng mục chỉ tiêu thân thể đều trong phạm vi bình thường.”

Rawson. “………….”

Tuy rằng tỷ lệ thụ thai của Omega trong kỳ phát tình lên tới hơn 90%, nhưng vẫn có 10% xác suất sẽ không mang thai, Lăng Vũ tiêm thuốc ức chế trong thời gian dài, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh dục, Rawson còn tưởng lần này không có đứa nhỏ, không ngờ cư nhiên lại có bảo bảo?

Kinh ngạc qua đi, nối gót tới là kinh hỉ cực đại!

Nhìn bộ dáng Lăng Vũ sắc mặt tái nhợt, đau lòng mãnh liệt hỗn loạn với vui sướng cực độ, tựa như gió bão quét qua khiến đại não Rawson nháy mắt trống rỗng.

Sau khi khiếp sợ trầm mặc ba giây, Rawson mới phản ứng lại được, trên mặt lập tức hiện lên tươi cười, tay đặt trên lưng Lăng Vũ tiếp tục mềm nhẹ vuốt lưng cậu, ngữ khí cũng càng trở nên ôn nhu. “Em, em mang thai, là thật sao?”

Lăng Vũ. “…………….”

Rawson bởi vì kinh hỉ quá mức mà nói năng có chút lộn xộn. “Tốt quá, chúng ta lại có thêm một đứa nhỏ, Tiểu Viễn sắp được làm anh, nó nhất định sẽ rất vui vẻ… Đúng rồi, lần này tôi muốn ở bên cạnh em chăm sóc em thật tốt, cùng nhau chờ con chúng ta ra đời…. Xin lỗi, vừa rồi tôi không biết em mang thai, còn tưởng em không để ý tới tôi, là muốn trở mặt không chịu thừa nhận….”

Thấy Lăng Vũ chậm rãi dừng nôn khan, Rawson liền vươn hai tay, ôn nhu đỡ cậu đứng lên, xoay người nhẹ nhàng ôm Omega của mình lên giường, thật cẩn thận đặt xuống.

Động tác cẩn thận nhỏ nhặt này, thật giống như hắn đang ôm trong lòng trân bảo độc nhất vô nhị.

Lăng Vũ được hắn ôm lên trên giường, đối diện với ánh mắt vui sướng tới cực điểm của Rawson, có chút không tự nhiên dời tầm mắt.

Trên thực tế, ngay khoảnh khắc khi biết mình mang thai, phản ứng đầu tiên của Lăng Vũ là muốn bỏ đứa nhỏ này, dù sao hiện giờ thời cơ căn bản không thích hợp để sinh con, mà cậu quả thực cũng không muốn sinh.

Thế nhưng……

Khi Rawson biết được cậu mang thai, loại vui sướng mãnh liệt khó có thể che giấu này, khiến Lăng Vũ đột nhiên có chút không đành lòng đả kích hắn.

Rawson ân cần rót một chén nước cho Lăng Vũ, đưa tới trước mặt cậu, thấp giọng nói. “Đến, uống miếng nước đi.”

Lăng Vũ nhận lấy chén nước, uống xuống mấy ngụm, cảm giác buồn nôn bình ổn một chút, sắc mặt cũng dần dần tốt lên, vừa định mở miệng nói về vấn đề bỏ đi hay để lại đứa nhỏ, lại nghe Rawson thân thiết hỏi. “Thân thể cảm thấy thế nào? Có phải rất vất vả hay không?”

Lăng Vũ xấu hổ nói. “……. Không sao.”

Rawson nghiêng đầu nhìn Lăng Vũ, phát hiện sắc mặt cậu cực kỳ tái nhợt, biểu tình trên mặt không thấy một tia vui sướng nào….

Cậu không hề vui vẻ, không giống mình chờ mong đứa nhỏ này đến….

Đáy lòng bỗng nhiên đau xót, Rawson siết chặt nắm tay, vui sướng trên mặt dần dần rút đi, trầm mặc thật lâu, mới thấp giọng hỏi. “Có phải em…. không hi vọng mình mang thai đúng không? Em…. không muốn đứa nhỏ này sao?”

Lăng Vũ trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói. “Đúng vậy.”

Hai chữ này, tựa như búa tạ hung hăng nện vào lòng Rawson!

Tâm tình vui sướng khi biết ái nhân mang thai, lại bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào một mảnh lạnh lẽo.

Lăng Vũ quay đầu nhìn Rawson, giải thích. “Hiện tại không phải là thời điểm để sinh con, tôi hoài nghi Quân bộ gần đây sẽ phát sinh thay đổi, bệ hạ cũng rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, tôi phải mang theo quân đoàn Ám Dạ….”

Rawson thấp giọng cắt ngang cậu. “Những điều em nói tôi đều biết.”

Xét về lý trí, Rawson tất nhiên rất rõ ràng, hiện tại căn bản không phải thời cơ thích hợp để sinh con. Đế quốc rất có thể sẽ xảy ra chính biến, hắn và Lăng Vũ thân là tướng lĩnh Quân bộ, trên người có rất nhiều trách nhiệm nặng nề không thể không gánh vác.

Thế nhưng, xét về mặt tình cảm, hắn căn bản không thể bình tĩnh để Lăng Vũ bỏ đứa nhỏ kia đi!

Đó là cốt nhục thân sinh của hắn và Lăng Vũ, sinh mệnh nhỏ kia di truyền toàn bộ gen của hắn và Lăng Vũ, đang im lặng trưởng thành trong bụng Lăng Vũ, chuẩn bị đến với thế giới này, lấy thân phận con của Rawson và Lăng Vũ bắt đầu cuộc sống mới của nó.

Cứ như vậy bóp chết sự tồn tại của đứa nhỏ kia, thật giống như khoét đi một khối máu thịt ở nơi mềm mại nhất trong trái tim.

Sao hắn có thể vứt bỏ sinh mệnh nhỏ bé kia được?

Hai người đồng thời trở nên trầm mặc, không khí cứng ngắc trong sơn động thật khiến người ta hít thở không thông.

Lăng Vũ cũng không biết vì sao, vốn dĩ muốn bỏ đứa nhỏ này đi, nhưng khi thấy biểu tình mất mát của Rawson, đối diện với ánh mắt thất vọng của hắn, đáy lòng Lăng Vũ đột nhiên sinh ra một loại đau đớn co rút mãnh liệt –

Rõ ràng hẳn là phải lý trí một chút, sớm bỏ đi đứa nhỏ mới đúng, nhưng đứa nhỏ trong bụng lại có huyết mạch tương liên với bọn họ, thật sự phải giết chết cái phôi thai kia, cậu đột nhiên lại không thể tàn nhẫn xuống tay được.

Nhất là, nghĩ đến biểu tình kinh hỉ phát ra từ nội tâm trong khoảnh khắc Rawson biết được cậu mang thai, Lăng Vũ liền cảm thấy tâm như bị đao cắt.

Ý tưởng muốn từ bỏ đứa nhỏ, cư nhiên bắt đầu dễ dàng dao động….

Thật lâu sau, Rawson mới thấp giọng nói. “Tuy rằng…. Tôi thực hi vọng em có thể sinh hạ đứa nhỏ này, nhưng tôi cũng biết hiện giờ thời cơ không thích hợp, nếu em…. nếu em không muốn đứa nhỏ này, tôi sẽ tôn trọng quyết định của em.”

Thanh âm hắn trầm thấp, mang theo một tia khàn khàn, một câu nói đến vô cùng gian nan, tựa như cố gắng kìm nén thống khổ không thể nói nên lời.

Rawson nhẹ nhàng cầm tay Lăng Vũ, quay đầu nhìn Lăng Vũ, nhẹ giọng nói. “Thật xin lỗi, Lăng Vũ, tôi không nên làm cho em mang thai…. Nếu không phải trên tinh cầu này không thể tìm được thuốc tránh thai, chúng ta lúc ấy nên ngăn chặn loại khả năng mang thai này…. Em không muốn đứa nhỏ, tôi sẽ tôn trọng quyết định của em…. Nhưng vừa nghĩ đến bề ngoài của đứa nhỏ kia có lẽ sẽ rất giống em, tôi liền không thể tàn nhẫn xuống tay được, sẽ nhịn không được khổ sở….”

Đáy lòng Lăng Vũ mạnh mẽ run lên, tay bị Rawson cầm cứng ngắc đặt trên đầu gối, không biết làm thế nào cho phải.

Vừa nghĩ đến bề ngoài của đứa nhỏ kia có lẽ sẽ rất giống em, tôi liền không thể tàn nhẫn xuống tay được, sẽ nhịn không được khổ sở?

Từng câu từng từ Rawson nói đập vào trong lòng, dù sao Lăng Vũ cũng không phải ý chí sắt đá, cảm xúc khổ sở của Rawson tựa hồ cũng lây nhiễm sang cậu, khiến cậu nhịn không được nhớ lại bộ dáng Tiểu Viễn vui vẻ gọi cậu là baba trước đây.

Vừa nghĩ đến thai nhi trong bụng sẽ giống như Tiểu Viễn, là một sinh mệnh tươi sống, đáy lòng Lăng Vũ cũng đau nhói.

“Tôi…. tôi cũng không phải chán ghét đứa nhỏ này, chỉ là, hiện giờ thời cơ quả thật có chút không hợp…..”

Lăng Vũ sắc mặt tái nhợt siết chặt ngón tay, thở sâu, quay đầu nhìn Rawson nói. “Chuyện này cũng không cần vội ra quyết định, chờ chúng ta trở lại tinh cầu Namics rồi nói sau, có lẽ sự tình không tệ như tôi nghĩ.”

Rawson không khỏi khiếp sợ nhìn về phía cậu – Lăng Vũ cư nhiên phân vân?

Nói cách khác, cậu cũng muốn lưu lại đứa nhỏ này?

Niềm vui thật lớn khiến Rawson nói không nên lời, chỉ có thể dùng hành động để biểu lộ cảm xúc kích động của mình. Rawson vươn hai tay, ôm Lăng Vũ vào lòng, dùng lực siết chặt –

Loại ôm ấp mạnh mẽ này, tựa như muốn đem hai người hòa thành một thể, chặt đến độ phát đau.

Lăng Vũ bị Rawson ôm, cảm nhận sức mạnh từ cánh tay hắn và ấm áp trong lòng, cư nhiên sinh ra một cảm giác an tâm.

Rawson rõ ràng rất muốn đứa nhỏ này, nhưng không thể không nhịn đau vứt bỏ, tôn trọng quyết định của mình.

Người như vậy, sao mình có thể nhẫn tâm nhìn hắn chán nản và khổ sở?

Có nam nhân này ở bên cạnh, cho dù mang thai, có lẽ cũng có thể xử lý được tốt mọi chuyện đi?

Cá tính Lăng Vũ vốn quyết đoán kiên định, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu do dự về việc gì đó, thậm chí còn thay đổi chủ ý.

Đứa nhỏ của hai người đang trưởng thành trong bụng cậu, mới một tháng mà thôi, căn bản chưa thể nhận ra sự tồn tại của nó, nhưng Lăng Vũ lại cảm thấy, dường như có một sức mạnh thần kỳ nào đó, đang lan sang trái tim cậu và Rawson, gắt gao nối liền linh hồn bọn họ với nhau.

Hết chương 103.