Quân Giáo Sinh

Quyển 1 - Chương 12: Thẻ pha lê bí ẩn tái hiện




Cùng lúc đó, tại thiên hà Cepheus, tinh cầu Rumsfeld, vương cung đế quốc Lacey.

Một loạt các công trình kiến trúc có hình thức giống như những giáo đường châu Âu trên địa cầu so le nối tiếp nhau, trên mỗi tòa nhà cao tầng đều khắc một hệ đồ của thiên hà Cepheus hình ngũ giác tinh xảo, mô phỏng một cách chân thật nhất bản đồ của những quần tinh sáng lấp lánh rực rỡ, những ánh sao nhân tạo trên bầu trời tựa như thật tỏa sáng phía xa xa, cả không gian dường như đã hợp thành một thiên hà mênh mông vô ngần.

Đêm khuya yên tĩnh, vương cung trang nghiêm mà túc mục, thỉnh thoảng có những đội hộ vệ hoàng gia mặc quân trang màu trắng đi ngang qua. Bên trong nơi sâu nhất của cung điện, một tấm thảm đỏ trải dọc từ cửa đến tận cùng theo chiều dài của tẩm điện, vương tọa được điêu khắc tinh xảo đặt trên cao, một người đàn ông trung niên ngũ quan thâm thúy ngồi ở chỗ đó, cầm trong tay quang điện não mini, biểu tình vô cùng nghiêm túc nhìn cái gì đó.

— Trand Watson, quốc vương thứ bảy của đế quốc Lacey.

Đúng lúc này, một quả cầu nhỏ màu bạch kim đột nhiên nhảy tới trước mặt Trand, phát ra thanh âm nhu hòa.

“Tâu bệ hạ, thống đốc ngân hàng hoàng gia đế quốc Reck tiên sinh vừa phát đến thỉnh cầu được trò chuyện bí mật, người có tiếp nhận hay không?”

Thống đốc Reck?

Trand buông quang não mini trong tay, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên trên quả cầu, thấp giọng nói.

“Kết nối liên tuyến.”

Mật mã vân tay được thông qua, màn hình lập tức sáng lên phản chiếu trước mắt.

Bên trong màn hình rất nhanh liền xuất hiện một ông lão có bộ râu màu xám, đó chính là thống đốc ngân hàng hoàng gia Reck. Người đàn ông nhẹ nhàng đặt tay phải ở vị trí trái tim bên ngực trái, cúi mình vái chào bệ hạ Trand, cung kính nói.

“Bệ hạ.”

Màn hình có độ mô phỏng vô cùng chân thật, phảng phất như đối phương đang thật sự đứng trước mặt mình.

Trand gật gật đầu với ông ta.

“Chuyện gì?”

Thống đốc Reck biểu tình thận trọng nói.

“Bệ hạ, người đã lệnh cho hệ thống ngân hàng theo dõi động tĩnh của một tấm thẻ pha lê trên đế quốc. Bởi vì phi thuyền vũ trụ trong hành trình vũ trụ bị gián đoạn Internet, cho nên đến tận hôm nay ngân hàng mới nắm được những ghi chép tiêu dùng của tấm thẻ pha lê này.”

Trand luôn luôn bình tĩnh bỗng hơi nhíu nhíu mi, đứng lên khỏi vương tọa, thấp giọng nói.

“Báo cáo tình hình chi tiết cho trẫm.”

Reck lập tức chuyển một phần tư liệu sang, giải thích.

“15 giờ 11 phút ngày 5 tháng 1, tấm thẻ này đã được sử dụng trên phi thuyền Trân Châu số hiệu 731, tiêu phí hết 8 đồng tinh tệ, mua hai hộp bánh quy.”

“…..” Trand trầm mặc một chút. “Có ghi hình giao dịch hay không?”

“Có.” Reck dùng vô tuyến Internet truyền qua một đoạn video ghi hình. “Tiếp nhận thẻ là một người máy trí năng số hiệu 7158 trên phi thuyền. Đây là đoạn ghi hình lúc ấy, mời bệ hạ kiểm tra.”

Video rất nhanh liền được gửi lại đây, Trand lấy ngón tay nhấn mở văn kiện.

Chỉ thấy bên trong khoang thuyền vũ trụ, một thiếu niên có mái tóc ngắn đen tuyền cùng đôi mắt trong veo, nhìn vào danh sách thực phẩm trên ngực người máy, gãi gãi đầu, hỏi.

“Có cái gì ăn ngon không?”

Thiếu niên vừa qua thời kỳ vỡ giọng, thanh âm nghe vào tai vô cùng trong sáng. Một đôi mắt đen láy hiếu kỳ xem xét danh sách một lần, sau đó ấn ngón tay vào một loại bánh quy.

“Tôi muốn cái này.”

Tiếp sau đó liền quẹt thẻ trả tiền, cầm ra hai hộp bánh, mỉm cười nói với người máy.

“Được rồi, cảm ơn.”

7158 nói.

“Cảm ơn, hẹn gặp lại, chúc ngài ăn uống vui vẻ.”

Đoạn ghi hình ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, Trand trầm mặc một lát, thấp giọng nói.

“Lập tức điều tra tư liệu chi tiết của người này.”

“Rõ, bệ hạ.”

Những người đi lên phi thuyền vũ trụ, tại trạm kiểm tra an ninh đều phải đăng ký tư liệu thân phận chi tiết, cùng với khoang thuyền và chỗ ngồi tương ứng của mình. Toàn bộ quá trình này sẽ được một người máy trí năng dùng mắt hồng ngoại ghi lại toàn bộ, cái này cũng là để đảm bảo giao dịch được an toàn, không có gian lận.

Muốn điều tra tư liệu về một hành khách trên phi thuyền, tại đế quốc có công nghệ thông tin phát triển quả thật là một việc vô cùng dễ dàng.

Reck rất nhanh đã tìm ra tư liệu, chuyển một phần qua cho Trand.

— Lâm Viễn, mười tám tuổi, Beta nam, đến từ tinh cầu Ryan ở thiên hà Cezar.

Sớm ngày mùng 5 tháng 1 lên phi thuyền Trân Châu số hiệu 731, chiều ngày 18 tháng 1 tới tinh cầu Phá Quân ở thiên hà Đại Hùng Tinh, sau đó đến Học viện quân sự St. Romia báo danh, là tân sinh trúng tuyển vào học viện hệ chỉ huy quân sự năm nay, nhập trường với thành tích 300 điểm.

Trand nhìn tư liệu trước mặt, hơi hơi nhíu mày.

Reck thấp thỏm hỏi.

“Bệ hạ, thẻ pha lê không hạn ngạch này đã mất tích mười chín năm, ngân hàng hoàng gia có cần gạch bỏ quyền sử dụng của nó hay không?”

“Không.” Trand ngẩng đầu nhìn về phía hình chiếu của thống đốc Reck, thấp giọng nói.

“Đây là quyền hạn trẫm đã ban, không cần gạch bỏ. Tiếp tục theo dõi chi tiêu của thẻ pha lê này, tùy thời báo cáo lại với trẫm.”

Reck lại đưa tay phải để lên vị trí ngực trái, cung kính cúi đầu hành lễ với Trand.

“Rõ, bệ hạ!”

Thông tin bị ngắt, Trand vừa ngồi trở lại trên vương tọa, quả cầu màu bạc trước mặt lại một lần nữa lóe lên.

“Bệ hạ, nguyên soái Rawson xin được trò chuyện!”

Trand không đáp lại, trực tiếp đưa tay đặt ở vùng cảm ứng vân tay.

Trên màn hình trước mặt rất nhanh liền xuất hiện thân ảnh của Rawson. Vẫn như thường lệ, khuôn mặt nam nhân anh tuấn không hề có biểu tình gì, ánh mắt điềm tĩnh không gợn sóng, gặp mặt bệ hạ Trand nắm giữ toàn bộ quân quyền của đế quốc mà vẫn bình thản, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Nam nhân mặc quân trang đứng thẳng tắp, tựa như đỉnh núi cứng rắn đã trải qua nhiều mưa gió.

Rawson đưa tay phải đeo bao tay màu trắng đặt bên cạnh vành mũ, thực hiện một quân lễ tiêu chuẩn đối với Trand.

— Hắn trước nay vẫn luôn thi hành quân lễ đối với bệ hạ Trand, mà không phải là nghi lễ vương thất.

Vào rất nhiều năm trước kia, thời điểm Trand vẫn là vương từ, bọn họ từng cùng nhau học tại Học viện quân sự St. Romia, Trand vốn là học trưởng mà Rawson và Lăng Vũ tôn kính nhất.

Đây chính là lễ nghi thuộc về quân nhân.

Sắc mặt Trand thoáng ôn hòa một chút, đáp lại một quân lễ về phía hắn, thấp giọng hỏi.

“Rawson, trở lại rồi sao?”

Rawson nói.

“Đúng vậy, bệ hạ. Tôi nhận được mệnh lệnh triệu hồi khẩn cấp, liền lập tức trở về thiên hà Cepheus.”

Đây cũng là nguyên nhân quân đoàn Vinh Quang xuất hiện đúng lúc ở thiên hà Cezar, khi ấy vừa hay Trand khẩn cấp triệu hồi quân đoàn, không nghĩ tới trên đường Rawson trở về lại gặp phải phi thuyền chở khách đang bị Flamischer khống chế, liền thuận tay cứu dân chúng trên tàu Trân Châu.

Rawson dừng một chút, nói tiếp.

“Bệ hạ triệu hồi khẩn cấp quân đoàn Vinh Quang, có phải là vì buổi lễ kỷ niệm 600 năm thành lập đế quốc vào ba tháng sau?”

Trand gật gật đầu nói.

“Buổi lễ lần này ngoại trừ mấy tiết mục chúc mừng, còn bao gồm cả cuộc đại duyệt binh, trẫm sợ Liên bang sẽ mượn cớ gây ra chuyện gì đó. Có ngươi ở đây, trẫm sẽ yên tâm hơn. Diễn tập quân sự và thi đấu cơ giáp, để Birch tự mình giám sát là được rồi. Ngươi lưu lại thiên hà Cepheus, đợi buổi lễ này chấm dứt lại trở về.”

Rawson gật đầu.

“Rõ.”

Trầm mặc một lát, Trand mới lên tiếng.

“Đã rất muộn rồi, ngươi về nhà nghỉ ngơi trước đi. Ba ngày sau, trẫm sẽ triệu kiến ngươi cùng vài vị tướng quân ở vương cung, thảo luận chi tiết về diễn tập quân sự.”

Rawson lại hành quân lễ, thấp giọng nói.

“Rõ, bệ hạ.”

Nam nhân anh tuấn mà lạnh lùng, hành quân lễ cũng là một tư thế tiêu chuẩn cẩn thận tỉ mỉ. Ánh mắt hắn băng lãnh không có độ ấm, từ năm đó sau khi Lăng Vũ ra đi, hắn liền biến thành bộ dạng này, gương mặt quanh năm không thay đổi, phảng phất như chỉ là một người máy di động.

Trand thâm trầm nhìn hắn một cái, thu tay lại, cắt đứt cuộc trò chuyện.

********

Ngoài cửa sổ, ánh sao sáng lơ lửng trên bầu trời, thỉnh thoảng có vài ngôi sao băng xẹt qua, điểm xuyết thêm cho cảnh đêm đen kịt.

Trong sự tiến hóa vũ trụ, sao băng đã trở thành cảnh tượng vô cùng quen thuộc, mọi người đều hiểu rất rõ sự hình thành của nó, các nhà khoa học thậm chí còn có thể tự chế tạo ra những cơn mưa sao băng nhân tạo, thế nhưng vẫn có một số người ưa hoài niệm đến cố nhân, lúc nào cũng ghi nhớ truyền thuyết về sự ra đời của nó.

Giống như Lăng Vũ, cậu vẫn luôn tin tưởng, khi một ngôi sao băng lướt qua bầu trời đêm là đại biểu cho một người mất đi. Sinh mệnh con người cũng giống như sao băng, chỉ lóe sáng trong một khoảnh khắc, rồi sau đó nhanh chóng tan biến giữa vũ trụ mờ mịt.

Rawson từng giải thích một cách chi tiết với cậu.

“Sao băng là do bụi vũ trụ rơi xuống qua tầng khí quyển, ma sát kịch liệt với tầng không khí ngoại vi mà sinh ra quang tích.”

Lăng Vũ lại vẫn khinh thường khoát tay nói.

“Ai quản nó hình thành như thế nào chứ, trong đầu cậu chỉ toàn mấy lý thuyết khoa học máy móc, căn bản không hiểu được ý nghĩa của các truyền thuyết.”

Rawson. “…..”

Vào thời điểm đó, bọn họ đang cùng nhau học trong trường quân sự, từ không ngừng khắc khẩu dần dần biến thành sinh tử chi giao.

Là học trưởng của bọn họ, Trand coi hai người cũng giống như em trai của mình.

Nếu Lăng Vũ không phải Omega, nếu năm đó Quân bộ không phái quân đoàn Ám Dạ đi đánh lén tinh cầu Namics, nếu thuốc ức chế Lăng Vũ tiêm vào không đột ngột mất đi hiệu lực trên chiến trường…… hết thảy những chuyện đó đều sẽ không xảy ra, Rawson cũng sẽ không vì thế mà biến thành bộ dáng lạnh băng như cái xác không hồn này.

Bao nhiêu năm như vậy, rất nhiều lần đã đưa ra đề nghị kết hôn với Rawson đều bị hắn lấy chiến sự làm lý do cự tuyệt. Trand biết, bên trong hoa viên nhà Rawson có lập một bia mộ cho Lăng Vũ, cái bia mộ kia, cũng đồng thời được dựng lên trong lòng hắn.

Trand hơi nhíu nhíu mày, nhớ tới thiếu niên vừa rồi nhìn thấy trong đoạn ghi hình.

Thiếu niên kia có mái tóc đen như mực, đôi mắt to trong veo cực kỳ có linh khí, mỗi khi mỉm cười lên, trên mặt dường như được phủ đầy ánh dương quang, cho người ta một cảm giác đặc biệt hoạt bát và ấm áp.

— Lâm Viễn.

Lẩm nhẩm một chút cái tên này, Trand xoay người đi đến máy trí năng thông tin, đặt tay ở mặt trên, thấp giọng ra lệnh.

“Lập tức liên lạc với vương tử Caesar, trẫm có chuyện tìm nó.”

“Rõ, bệ hạ.”

Máy trí năng thông tin bắt đầu nhanh chóng xoay tròn tiến hành nối tiếp mật mã.

Bên trong ký túc xá số hiệu A13 của học viện quân sự St. Romia .

Caesar đang sắp xếp thực phẩm đột nhiên nhận được lời mời kết nối từ vương cung, mật mã mười lăm chữ cái nối tiếp thành hình ngũ giác quen thuộc… Đó là mật mã thông tin chuyên dụng của bệ hạ Trand.

Caesar lập tức dừng việc sắp xếp thức ăn, xoay người đi đến phòng ngủ của mình, khóa trái cửa phòng, thuận tay kéo rèm cửa thật dày che đi ánh sáng, lúc này mới mở cuộc trò chuyện.

Nhìn thấy hình ảnh người đàn ông quen thuộc xuất hiện trên màn hình, Caesar cung kính nói. “Phụ vương? Người tìm con?”

Trand thần sắc bình tĩnh hỏi. “Lần đầu tiên rời vương cung đến trường quân sự học tập, có quen không?”

Caesar nói. “Rất tốt ạ.”

Trand trầm mặc một lát, lại hỏi tiếp. “Caesar, trong số các bạn học của con, có phải có một người tên là Lâm Viễn đúng không?”

Caesar gật gật đầu. “Cậu ấy chính là xá hữu của con.”

Trand nói. “Cậu ấy cũng nhập học với thành tích tối đa giống như con. Là người xuất thân từ một gia đình bình dân, có thể làm được như thế thật không dễ dàng. Chắc chắn là cậu bé rất có thiên phú, hơn nữa còn là một hài tử có nỗ lực.” Trand dừng lại một chút, thấp giọng nói. “Phải ở chung với cậu ấy thật tốt, ta nghĩ, trên người nó có rất nhiều thứ đáng để con học tập.”

“…….”

Tuy rằng trong lòng vô cùng nghi hoặc, Caesar vẫn nghiêm túc gật gật đầu.

Trand tiếp tục nói. “Còn có, không được ỷ lại vào thân phận vương tử mà khi dễ đồng học của con, trẫm không hy vọng nghe được bất cứ phản hồi xấu nào về vương tử Caesar từ trong miệng hiệu trưởng. Con là đứa con ưu tú nhất của trẫm, phải cố gắng học tập ở trường quân sự, ra trường đạt được thành tích cao, đừng khiến cho phụ vương phải thất vọng.”

Caesar lập tức đặt tay phải lên vị trí trái tim, cung kính xoay người hành lễ. “Vâng, thưa phụ vương.”

Sau khi chấm dứt trò chuyện, Caesar vẫn có chút nghi hoặc.

Khi trò chuyện phụ vương lại cố ý nhắc tới Lâm Viễn, chẳng lẽ người tên Lâm Viễn kia năng lực mạnh đến mức khiến cho phụ vương cũng phải nhìn với cặp mắt khác, muốn mời cậu ta tương lai cống hiến vì đế quốc, cho nên mới dặn dò mình phải có quan hệ tốt với Lâm Viễn?

Đương nhiên, cho dù phụ vương không dặn, Caesar cũng sẽ ở chung thật tốt với các xá hữu. Dù sao thì muốn sống trong cùng một nhà ba năm, nếu như quan hệ với mọi người không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của nhau.

Nhưng vấn đề là, không phải hắn muốn ỷ vào thân phận vương tử khi dễ Lâm Viễn, mà là Lâm Viễn vẫn luôn trốn tránh hắn.

Nghĩ đến thiếu niên kia lúc nào cũng giống như một con nhím nhỏ dựng hết cả gai lên nhìn về phía hắn với ánh mắt đề phòng, Caesar cảm thấy vô cùng nghi hoặc – hình như hắn vẫn chưa làm chuyện gì xấu đối với Lâm Viễn đi? Vì sao mỗi khi Lâm Viễn nhìn thấy hắn thì liền mang vẻ mặt đầy phòng bị đó?

Bất kể là vì nguyên nhân gì, ít nhất, quan hệ xá hữu đang căng thẳng vẫn cần phải cải thiện một chút.

Lâm Viễn, Snow… bên trong ký túc xá có hai người thích sử dụng bạo lực, đây cũng không phải là chuyện tốt.

Nghĩ tới đó, Caesar liền quay người trở lại phòng ăn, cầm lấy mấy quả ngũ tinh, chủ động đi đến cửa phòng ngủ của Lâm Viễn, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Lâm Viễn, có đây không?”

Lâm Viễn đang ôm Hobbit xem phim, nghe thấy thanh âm quen thuộc này, nhịn không được nhíu mày.

— Tại sao người kia lại đến gõ cửa a?

— Thật đúng là một xá hữu phiền toái! Tôi không có chọc giận cậu, cậu lại cứ đến trêu chọc tôi!

Lâm Viễn tạm dừng phim, đứng dậy mở cửa nói. “Chuyện gì?”

Nam sinh anh tuấn lộ ra nụ cười thân thiện hỏi. “Cậu có muốn ăn trái cây không?”

“……” Lâm Viễn nhìn thứ gì đó hình sao năm cánh trong tay hắn, sắc mặt cứng ngắc nói. “Đây là…. cái gì?”

Caesar mỉm cười giải thích. “Cái này là quả ngũ tinh, là đặc sản của tinh cầu Rumsfeld ở thiên hà Cepheus, tôi mang đến rất nhiều, cho cậu vài quả nếm thử.” Caesar nhìn thoáng qua Hobbit trong lòng Lâm Viễn, bổ sung nói. “Hobbit hẳn là cũng thích ăn loại quả này.”

Hobbit lập tức phối hợp gật gật đầu, cầm một quả ngũ tinh từ trong tay Caesar, gắt gao ôm vào trong ngực.

“……”

Hobbit thường xuyên bán đứng chủ nhân lại một lần nữa thành công đưa vương tử điện hạ vào bên trong phòng ngủ của cậu.

Hết chương 12.