Khi Vĩnh Vương vội vã chạy tới thì thư phòng hắn đã sắp bị dọn trống, khoai môn và ma ma đang đứng trong sân nói chuyện.
"Khoai môn!"
Phu nhân tương lai của hắn nghe giọng lập tức quay đầu nhìn hắn, sắc mặt vẫn như thường lệ, còn cười cong mắt nói khẽ.
"Gia, ngài về rồi."
Vĩnh Vương thở phào một hơi, bộ dạng này của y không giống như đã tóm được đuôi hắn, hắn đứng vững rồi hỏi: "Các ngươi ở đây làm gì thế...... Thư phòng này đã bao giờ dọn dẹp đâu, dọn nhiều mệt lắm."
"Ma ma nói muốn nhân dịp này sắp xếp lại các phòng ở dãy nhà chính......"
Khoai môn còn chưa nói xong thì ma ma đã tiếp lời, ngữ khí tràn đầy mơ ước: "Giờ phải dọn dẹp trước để sau này có tiểu chủ tử khỏi mất công bận rộn nữa."
"Ầy, chuyện này đâu cần vội." Vĩnh Vương nhất thời tự hỏi có phải ma ma vui quá nên quên mất khoai môn không sinh con được không, nhưng nếu giờ nhiều người biết quá thì sẽ khó giữ bí mật, hắn không muốn dây dưa nên nói lảng đi, "Sao bàn đọc sách cũng dời ra ngoài thế này?"
Một câu bảy tám phần lại làm Vĩnh Vương nơm nớp lo sợ, tâm tư hắn rối tung rối bời, cuối cùng chỉ thốt ra một chữ.
"Ờ."
Cũng may chẳng ai phát hiện hắn thất thố, khoai môn lo nói chuyện với ma ma nên gạt Vĩnh Vương sang một bên không để ý nữa.
Họ đổi thư phòng sang chỗ khác, cũng may người hầu quen việc nên cũng không quá phiền phức. Đợi đến cuối ngày đã làm xong đại khái, chỉ còn mấy vật trang trí linh tinh cần sắp xếp lại thôi.
"Ma ma về trước nghỉ ngơi đi ạ, chuyện còn lại cứ để con lo liệu được rồi."
"Được, phu nhân vất vả rồi."
Ma ma về phòng mình, khoai môn sai người thắp nến lên, lúc này mới rảnh nói chuyện với Vĩnh Vương vẫn đang bất động như núi.
"Gia, bình hoa này ngài thấy để đâu mới hợp...... Gia?"
Chẳng biết Vĩnh Vương đang nghĩ gì mà hỏi một đằng đáp một nẻo.
Khoai môn ôm bình hoa tức cười: "Ngài sao thế? Đang hỏi ngài chính sự mà thất thần làm gì."
Vĩnh Vương lộ vẻ khó xử, hồi lâu sau mới dè dặt hỏi: "Lúc các ngươi dọn dẹp có thấy......"
Quỳnh Ngọc chờ hắn nói tiếp, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn: "Hả?"
Tráng sĩ Vĩnh Vương quyết chí mở miệng: "Có thấy một cái hộp không?"
Quỳnh Ngọc vỗ vỗ đống hộp gỗ chồng lên nhau cao bằng nửa người bên cạnh: "Hộp ngài thường dùng đều ở đây, cái nào ít dùng đã bảo người hầu đem vào kho rồi."
Vĩnh Vương thở phào một hơi: "À."
"À cái gì?"
Vĩnh Vương nhẹ nhõm vỗ ngực: "Đem vào kho thì tốt, đem vào kho thì tốt."
Thấy bộ dạng thấp thỏm của Vĩnh Vương, Quỳnh Ngọc cười khúc khích: "Ngài không có gì muốn nói với ta sao?"
Y vừa nói vừa bưng một cái hộp bạc đính tơ vàng ra khỏi phòng ngủ.
"Đừng đừng đừng!" Vĩnh Vương ôm chầm cả người lẫn hộp, "Khoai môn bảo bối của ta, ngươi đừng trêu ta mà, nam nhân của ngươi tốt xấu gì cũng là Vương gia, cũng cần mặt mũi chứ bộ."
"Vậy ngươi nói ta nghe xem......" Quỳnh Ngọc vùng ra khỏi vòng tay hắn rồi đặt cái hộp lên bàn, cẩn thận mở khoá lấy một cuộn giấy dày ra.
Y mở ra ngay trước mặt Vĩnh Vương, trên giấy không phải ai khác mà chính là Thôi Quỳnh Ngọc y.
Ban nãy y đã lén giở ra xem, tranh này vẽ lâu lắm rồi, ít nhất cũng bảy tám năm trước. Trên tranh vẽ y đòi quạt mát cho Vĩnh Vương đêm hè, sau đó mình lại nằm gục trên chiếu ngủ say, gò má hằn vết chiếu tre cũng bị con rùa thúi này vẽ ra.
Khoai môn vừa thẹn thùng vừa xấu hổ: "Đây là vẽ lúc nào? Chẳng phải ngài chỉ biết vẽ rùa thôi sao!"
Thấy khoai môn thẹn thùng, Vĩnh Vương lại thản nhiên ôm người từ sau lưng không buông.
"Đó...... Đó là cố ý chọc ngươi cho vui thôi."
Hắn trải rộng cuộn tranh ra cho khoai môn xem, bên trong có khoai môn xụ mặt, khoai môn vui vẻ, khoai môn khổ sở.
Con rùa thúi này đã âm thầm vẽ khoai môn không biết bao nhiêu lần.
"Tranh vẽ trước kia thì cũng thôi đi, mới đây ngài toàn vẽ gì thế này!" Quỳnh Ngọc che mặt chỉ vào bức tranh ghi ngày gần nhất có hình tượng hết sức khó coi, "Ngài không biết xấu hổ à?"
Thoại bản ngoài chợ cũng không có tranh minh hoạ làm chảy máu mũi như bức này, chỉ sợ sẽ bị quan phủ bắt đi thôi!
"Ngươi tưởng tự dưng bản vương ném hết qυầи ɭóŧ chắc?" Vĩnh Vương nói tỉnh bơ, "Dù sao cũng phải có lý do chứ."
Tuy hơi mất mặt nhưng giờ để phu nhân bảo bối biết cũng không sao...... Hắn ngang nhiên hôn khoai môn chụt chụt làm mặt khoai môn đỏ bừng, "Bản vương có ý đồ xấu với ngươi từ lâu rồi, nhưng ta là người chính trực nên vẫn cố giấu tình ý, nếu không phải bản vương cương trực công chính thì chỉ sợ đã sớm dọa khoai môn ngươi chui lại xuống đất rồi."
Khoai môn nhìn mấy bức tranh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đáng xấu hổ kia thực sự nhịn không được giẫm chân hắn một cái, tức giận nói: "Vậy ta còn phải cám ơn ngươi nữa à?"
Vĩnh Vương khẳng khái cười một tiếng.
"Phu nhân thật biết điều."
Xứng đáng được hôn ba cái.
Hì hì.