Mấy ngày nay đầu óc Đường Ngọc choáng váng, cứ thế nằm li bì trên giường, ngoại trừ uống thuốc chính là ăn cơm, ăn xong lại ngủ nên cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu.
Hiện giờ y vừa mở mắt ra thì đã thấy Vĩnh Vương đang ngồi bên cạnh.
"Tỉnh chưa? Đúng lúc đấy, ăn chút gì rồi uống thuốc đi."
"À......" Đường Ngọc không còn ho nhiều nhưng trận cảm này vẫn làm đầu óc y lùng bùng, lộ ra vẻ trẻ con hiếm thấy, y càu nhàu "lại uống thuốc nữa à".
"Không uống thuốc sao khỏe được, ngươi nhìn lại mình đi, y như gà con vậy." Vĩnh Vương đỡ người trong chăn ngồi dậy rồi ghét bỏ bóp cánh tay mảnh khảnh của Đường Ngọc một cái, "Gầy muốn chết, mai mốt về phủ mỗi sáng phải luyện công với bản vương nghe chưa."
Đường Ngọc không còn sức lực nên chỉ biết ngồi ngây ra để mặc người bóp véo.
Vĩnh Vương cáu kỉnh vặc lại: "Việc gì? Chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng ngươi hay sao?"
Trên mặt Đường Ngọc lộ ra chút ý cười rồi mau chóng dằn xuống, chậm chạp nói: "Tiệc ngắm hoa mai mùa đông để tuyển phi cho ngài đấy, các ma ma chuẩn bị lâu lắm rồi, đang mong ngài mau cưới khụ khụ khụ......"
Y chưa nói hết đã ho sặc sụa, trong tay lập tức bị nhét vào một cái chén.
"Được rồi được rồi, mau uống nước đi." Vĩnh Vương châm chọc, "Với thân thể này của ngươi sau này cưới vợ tính sao hả, có động phòng nổi không đấy?"
Đường Ngọc suýt nữa sặc nước, giương mắt trừng hắn, đáng tiếc mấy ngày nay y bị bệnh tật làm suy yếu nên chẳng có chút hung dữ nào mà cứ như mèo con xòe vuốt.
"Nói ngươi đấy, còn đỏ mặt lên nữa ha ha ha." Vĩnh Vương tự cho mình rất thấu hiểu, "Cùng là nam nhân cả mà, có gì không nói được chứ."
"Tiểu nhân không có ý định đó......" Y nhìn vị vương tử hoàng tôn này từ khi y bị bệnh vẫn tự hạ thấp địa vị trông nom y rồi rũ mắt nói, "Tiểu nhân chỉ muốn ở bên gia tận tâm hầu hạ chứ chẳng mong gì khác."
Gia cũng nên thành thân đi thôi.