QUẢN GIA, QUẢN CẢ CUỘC ĐỜI!!

Chương 45




Trinh Trinh cả một ngày dài không thể tập trung vào công việc. Cô mơ mơ màng màng trong từng cử chỉ của chính mình. Bước xuống sảnh lớn cô liền thấy bóng xe anh ở đằng xa. Ánh mắt dâng lên chút buồn rồi bước ra ngoài. Mở cửa bước vào xe liền bị anh kéo lại mà ôm chặt

- Nhớ em đến phát điên lên được.

- Không phải lúc trưa đã gặp rồi sao?

- Đâu có đủ!! Anh chính là muốn khảm em vào người anh mà mang em đi khắp nơi. Lúc nào cũng ở cạnh anh!!

- Anh thật là...

Anh buông cô ra rồi chỉ chỉ lên môi mà chu ra

- Hôn cái nào!!

Cô bật cười đặt nhẹ môi lên môi anh. Gia Minh nhanh chóng lợi dụng mà kéo cô vào nụ hôn sâu, môi lưỡi dây dư triền miên mãi không muốn dứt.

Một năm qua cái tên Gia Minh này mặt dày lên không kém, anh không còn là tên cứng nhắc phải học từng câu thả thính trên mạng mà là một tên đại vô sỉ. Đến khi cảm nhận cô hết dưỡng khi anh liền buông ra để cô lấy lại nhịp thở

- Em có nhớ anh không đấy??

- Không!!

Anh nheo mắt lại, hôn chụt lên môi cô

- Nhớ hay không?-Không!!

*chụt*

- Nhớ hay không??

- Không!!!

*chụt chụt chụt chụt chụt*

- Aaa...em nhớ...nhớ mà...

- Ngoan ngay từ đầu phải hơn không? Em muốn đi đâu?

- Ưm...đi ăn gì trước đã!!

- Được!!

Anh cho xe lăn bánh, chỉ có điều cô không biết mọi hình ảnh kia lại lọt vào mắt Tống Vinh. Hắn ta thở ra ngoài một hơi sâu rồi bắt xe trở về nhà.

Anh đưa cô tới một nhà hàng lớn gần trung tâm thành phố. Cả hai khoác tay nhau bước vào khiến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía họ. Chọn đại một bàn cạnh của sổ, anh đưa tay lật menu rồi hỏi cô

- Em muốn ăn gì?

Cô giật menu lại mà chun mỏ lên cãi

- Tự em chọn!!

- Được được...em chọn hết đi!!

- Anh ăn gì?

- Nước lọc!!

Cô biết anh trêu cô nên đưa cuốn menu gõ nhẹ lên đầu anh rồi quay lại tiếp tục với chuyên môn lựa món ăn. Xong xuôi cô gấp lại đưa cho phục vụ. Gia Minh cứ tủm tỉm cười khiến cô khó hiểu

- Anh sao vậy?

- À không, anh đang nghĩ đến ngày mai có thể thấy em trong bộ váy cưới cô dâu. Chắc sẽ đẹp lắm!!

Cô có chút khựng lại rồi nở một nụ cười cứng nhắc với anh. Cô đưa mắt nhìn anh mà một cổ cảm xúc hỗn loạn bên trong đang trào dâng.

Phục vụ mang những món ăn bày lên bàn rồi cúi chào bước đi. Anh nhíu mày nhìn đĩa thịt xào rồi đưa đũ ngồi nhặt từng miếng thịt rũ ra bỏ vào chén cô. Trinh Trinh khó hiểu nhìn anh

- Anh làm gì vậy?

- Không phải em không ăn được đậu xanh sao? Đã không ăn được sao lại gọi ra thế này!!

- Tại em biết anh thích món thịt xào với đậu nên...

- Đồ ngốc, lần sau đừng như vậy nữa!! Em không thể ăn được thì anh cũng không nhất thiết phải ăn!!

Lựa xong anh liền hạ đũa xuống kéo đĩa cá hấp lại mà lựa ra từng thớ thịt bỏ qua một cái chén khác cho cô. Sau đó mới cầm đũa lên ăn phần ăn của mình. Tim cô nghẹn lại nhìn người con trai trước mặt, anh yêu thương, cưng chiều cô đến như vậy. Mà cô lại mang trong mình một quá khứ dơ bẩn...liệu đó có phải là quá thiệt thòi với anh hay không.

Gia Minh nhíu mày gõ vào chén cô

- Em lại làm sao vậy? Hôm nay em cứ liên tục mất tập trung như vậy?

- Ơ...không có gì đâu...

Cô cúi xuống ăn từng miếng thịt mà anh gắp cho cô, gắp từng thớ cá không còn chút xương mà cho vào miệng. Nghẹn bứa ngay cổ họng...cô có phải là quá may mắn. Chính vì những hành động nhỏ nhặt này của anh mà cô càng muốn có anh bên cạnh. Đưa mắt lên nhìn anh cô khẽ cất giọng

- Gia Minh!!

- Hửm??

- Anh sẽ mãi không buông tay em đúng không?

- Em sao vậy??

- Hứa với em đi!!

- Ừm sẽ không bao giờ buông tay em!!

- Kể cả khi em có làm sai đi chăng nữa!!

Anh nhíu mày nhìn cô, thấy cô có vẻ nghiêm túc nên anh đứng dậy bước qua ghế cạnh cô mà ngồi xuống, kéo cô lại người mình rồi để cô dựa vào thành ngực

- Đồ ngốc, buông tay em thì anh ở với ai hửm?

- Ai mà biết được!!

Anh siết chặt vòng tay mình hơn mà nói với cô

- Quản gia ư? Anh muốn quản cả cuộc đời còn lại của em!!

Cô bật cười ngước mắt lên nhìn anh rồi hôn chụt lên môi anh. Biết là lời hứa này so với quá khứ kia chẳng là gì, nếu khi anh biết chuyện có oán giận cô thì cô cũng chẳng có quyền gì mà ép anh phải nắm tay cô tiếp. Chỉ là lời nói này...ít ra nó khiến tâm cô bình yên hơn đôi chút...

Gia Minh gắp miếng cá vào chén cô rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán

- Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ăn thôi!!

Cả hai ăn xong, anh liền đưa cô trở về Lại Gia vì anh sợ cô mệt, sáng mai cả hai còn phải đi thử đồ cưới. Chiếc xe màu đen sáng bóng đậu trước cửa Lại Gia. Anh xuống xe mở cửa cho cô rồ ôm lấy vòng eo con kiến của cô rồi khẽ vuốt nhẹ mái tóc

- Ngủ sớm đi, mai anh qua rước em!!

- Ừm!!

Cô thoát khỏi vòng tay anh dự bước vào nhà liền cảm giác không đúng thì quay lại, anh với khuôn mặt phụng phịu nhìn cô

- Em không nỡ cho người ta nụ hôn tạm biệt sao??

Cô bật cười bước lại nhón chân lên mà tìm đến môi anh. Gia Minh lật người cô lại, áp cô vào cánh cửa xe rồi điên cuồng mút máp cánh môi, đến khi cô hết dưỡng khí anh mới buông tha, dứt ra anh không quên cắn nhẹ một cái vào môi dưới khiến cô e dè mà rụt người lại.