Cái đuôi ngay lập tức rũ xuống.
Á Tiêu không hiểu, rốt cuộc là mình làm sai ở đâu.
Ảo ảnh phản diện trong mô phỏng tương tự 45% so với thực tế, theo lý mà nói sẽ không quá khó. Nhưng mới chỉ bước vào liền thất bại là làm sao?
Chẳng lẽ do cậu bước chân trái trước??
Thầy giáo đã mô phỏng lại nguyên soái theo những thông tin mà hệ thống đưa ra, nếu vậy hẳn cậu phải hoàn thành một cách hoàn mỹ mới đúng.
【Ký chủ, cậu có muốn thử lại lần nữa không?】
Mô phỏng thực tiễn có thể khiến các kỹ năng trở nên hoàn hảo hơn. Nhưng trừ lần đầu tiên được thử miễn phí, những lần sau đều tốn 2 tích phân.
Á Tiêu nhìn con số 24 lẻ loi trên màn hình, cậu quyết định thử thêm lần nữa. Lần trước thất bại quá nhanh, cậu muốn biết rốt cuộc bản thân đã sai ở đâu.
"Được, chú mở đi."
【Tiến vào không gian mô phỏng——】
Á Tiêu một lần nữa xuất hiện trong thư phòng với tách cà phê trên tay.
Mà cách đó không xa ảo ảnh vẫn đang xử lý văn kiện như trước. Á Tiêu nghĩ nghĩ, lựa chọn bước chân phải.
Giày da sạch sẽ đạp lên nền gỗ, một tiếng cộp như có như không vang lên.
Giây tiếp theo, cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện, ảo ảnh nhìn Á Tiêu một cái, bên tai liền vang lên tiếng máy móc quen thuộc.
【Khiêu chiến thất bại.】
Á Tiêu:...:))
Trong cốt truyện, phản diện là một kẻ không bình thường, nhưng chưa tới mức vì bước chân gì trước liền chán ghét một người.
Cho nên rốt cuộc vì sao lại thất bại?
Á Tiêu không phải là một ác ma dễ nhận thua, cậu nhìn bản thân từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở vết bẩn trên áo bành tô.
Chàng thanh niên cởi áo, đổi thành sơ mi trắng kết hợp quần yếm đen. Đối với quản gia thì mặc như vầy hẳn sẽ hợp hơn.
Nhưng mà, tiêu chuẩn phán định có chút bất thường.
Bởi vì thầy giáo đang mô phỏng phản diện, mà đối với phản diện nếu không mặc đúng có khi nào bị phán nhiệm vụ thất bại không?
Cũng có khả năng lắm chứ đùa.
Cậu suy nghĩ chút lát rồi đưa áo cho người máy bảo mẫu. Giặt, hong khô, ủi nếp gấp,... Sau một loạt động tác, chiếc áo bành tô dính bẩn đã trở nên sạch sẽ.
Cậu khoác áo lên người, sửa lại cổ tay một cách hoàn chỉnh: "Chú Tứ, một lần nữa."
【Được.】Hệ thống cũng đã chứng kiến nãy giờ, nghe muốn thử một lần nữa thì không nhịn được mà cổ vũ cho Á Tiêu.
【Ký chủ cố lên.】
Hệ thống cũng không rõ cách cho điểm của bài mô phỏng, có lẽ chỉ có Tần Thích mới lý giải được tại sao thầy giáo phán định Á Tiêu thất bại.
Con sẽ làm được!!!
Á Tiêu ở trong lòng đáp lại hệ thống.
Lại trở về thư phòng, lông mi cậu khẽ run, nhìn về ảo ảnh phía trước, sau đó liền trực tiếp nhấc chân đi qua.
【Khiêu chiến thất bại. 】
Hệ thống:......
Á Tiêu:......
【Thật ra cũng không ngoài ý muốn lắm...】
Cái đuôi dựng lên, Á Tiêu ngồi xổm xuống mặt đất cắn móng tay, sóng lưng cong xuống. Cả người như cây cung đã kéo căng hết mức, nhưng ánh mắt lại sáng hơn rất nhiều.
Đây là trạng thái công kích mà chỉ khi gặp được kẻ địch mới có thể lộ ra của ác ma, khiêu chiến thất bại nhiều lần đã gợi lên lòng hiếu thắng của ác ma Á Tiêu.
"Điều này không liên quan."
Nếu thầy giáo đã phán cậu thất bại, chứng tỏ trong cốt truyện đã viết qua hoặc những quản gia trước đã tìm ra được vấn đề.
"Không bị sa thải chỉ là bước đầu tiên, điều con muốn đạt được là tín nhiệm của phản diện. Vì thế con nhất định phải làm tốt hơn những quản gia kia."
Như vậy mới có thể ở bên cạnh phản diện lâu dài để hấp thụ giá trị ác ma, mọc ra cánh của mình.
Á Tiêu biết rõ mục tiêu của bản thân hơn bất kỳ ai.
Chú Tứ gạt đi nước mắt cha già.
Đây chính là đứa nhỏ mình nhìn từ nhỏ đến lớn! Bất khuất, kiên cường, dũng cảm bước lên!!
"Chú Tứ, chú gửi lại cốt truyện cho con đi." Cậu không tin cậu đọc từng câu từng chữ mà vẫn không biết nguyên nhân thất bại là gì.
Sau khi hệ thống gửi cốt truyện tới, cậu trượt ngón tay xuống liên tục nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Chả có gì hữu dụng."
Trong cốt truyện, những vấn đề liên quan đến phản diện rất ít, ngay cả người em trai của phản diện cũng không hiểu anh ta được mấy phần.
Cậu không tin mình không tìm ra, chàng ác ma lấy ra cuốn nhật ký của quản gia, đọc một trang lại một trang, ngay khi đảo mắt tới một dòng chữ bỗng chốc cái đuôi dựng thẳng lên.
【Ngày thứ 13, rốt cuộc phải kéo dài bao lâu nữa. Tôi chịu đủ rồi, biệt thự thì tăm tối, cấm kỵ giả lại dễ dàng mất khống chế, nơi như vậy hít thở còn khó, làm sao có thể sống nổi!!! Rốt cuộc đến khi nào tôi mới có thể thoát ra khỏi hoàn cảnh này.】
......
【Ngày thứ 15 của tháng thứ 5 khi ở đây. Hôm nay lúc đưa cà phê cho nguyên soái đang xử lý văn kiện ở thư phòng. Tôi không cẩn thận làm rớt cà phê, người đàn ông đó lạnh lùng nhìn tôi một cái nhưng lại không mất khống chế, tôi phải suy nghĩ thêm một chút.】
【Ngày thứ 19 của tháng thứ 5, tôi đã nắm được thời gian.】
Những lời này thì có vấn đề gì sao?
Theo hệ thống, điều này chỉ biểu lộ rằng quản gia thứ nhất không chịu được phản diện, hơn 5 tháng từ thời điểm bắt đầu liền lên kế hoạch chạy trốn, cuối cùng lại chết thê thảm dưới tay Trùng tộc.
Á Tiêu chỉ vào một dòng trong nhật ký: "Cà phê rơi trên mặt đất, phản diện lạnh lùng nhìn đối phương, mà khi con làm nhiệm vụ lúc tới gần ảo ảnh, anh ta cũng nhìn con."
Theo cốt truyện và nhật ký của quản gia đầu tiên, việc phản diện xử lý văn kiện và uống cà phê trong thư phòng chỉ có vài câu.
"Nếu thầy giáo dựa vào những lời này để hình thành tiêu chuẩn, vậy con cùng với tách cà phê rơi trên mặt đất có điểm tương đồng, chính là quấy rầy phản diện đang xử lý văn kiện."
Hệ thống nghe xong trầm mặc một chút. Ông cảm thấy luận điểm của Á Tiêu khá gượng ép.
Suy cho cùng tiếng bước chân của ác ma so với nhân loại nhẹ hơn rất nhiều, nếu tiếng bước chân nhỏ như vậy mà còn bị phát hiện, thì rốt cuộc phản diện mẫn cảm tới mức nào.
Không chờ hệ thống sắp xếp ngôn ngữ, Á Tiêu vừa xoa tay vừa nở một nụ cười, hứng thú bừng bừng đi khiêu chiến lần nữa.
Thôi kệ đi. Vậy cũng tốt.
401 hiểu Á Tiêu, tính sau khi thằng nhóc này thất bại liền an ủi cậu.
Dưới cái nhìn chăm chú của hệ thống, ác ma tóc đen lại một lần nữa xuất hiện trong thư phòng.
Lúc này đây, Á Tiêu chỉ bưng cà phê và không làm thêm bất cứ động tác dư thừa nào.
Một phút trôi qua.
Ảo ảnh đang phê duyệt văn kiện rốt cuộc cũng có động tác. Thất bại? Hệ thống hồi hộp trong lòng nhưng lại phát hiện ảo ảnh chỉ đem văn kiện ra chỗ khác, sau đó lấy một tập văn kiện mới.
Ngay lúc này, ảo ảnh ngẩng đầu lên, nhìn Á Tiêu một cái.
Chẳng lẽ kết thúc rồi sao?
Hệ thống run rẩy mà đỡ gọng kính viễn thị, thuật số trong người rối tùm lum, một giây, hai giây.... Ủa?
Không nói gì hết?
Á Tiêu biết mình đoán đúng rồi, cậu nhẹ nhàng đi qua, đem cà phê đặt cạnh tay nguyên soái.
Một âm thanh điện tử vang lên:【 Đinh, chúc mừng ký chủ đã vượt qua bài huấn luyện với thành tích cao nhất. Phần thưởng: 1500 tích phân, bao tay trắng x1.】
Hệ thống:??? Vậy luôn?
"Quả nhiên, phản diện không thích có người hay bất cứ âm thanh gì quấy rầy khi đang làm việc." Á Tiêu trưng ra bộ mặt đắc ý vì đã tìm ra sự thật, "Nếu muốn đưa cà phê thì cũng phải đợi anh ta làm xong."
Trong nhật ký của quản gia đầu tiên cũng có thể thấy được, nếu làm phiền phản diện cũng không mất khống chế, chỉ là tâm tình không tốt thôi.
"Con cảm thấy, đây không phải là cấm kỵ của phản diện, chỉ là phản diện có thói quen và quy tắc của riêng mình mà thôi."
Thậm chí mấy quản gia trước đều không phát hiện được thói quen nhỏ này.
"Phản diện đúng là một người đàn ông phiền toái." Á Tiêu thở dài một câu, sau đó nghiêm túc mà nhận xét "Không hổ là phản diện."
Nhóc con đi nhẹ vậy còn có thể phát hiện, đưa cà phê cũng không ảnh hưởng người làm việc. Người gì đâu mà vừa nhiều quy tắc lại mẫn cảm, thật mệt mỏi.
【Ký chủ vất vả rồi.】
Hệ thống đau lòng cho nhóc con của mình, ông cũng biết rằng so với thầy giáo mô phỏng thì phản diện thật sự sẽ khó đối phó hơn nhiều.
Ảo ảnh tương tự 45% so với thực tế, nhưng lòng người luôn luôn phức tạp, mô phỏng không thể hiểu rõ một người 100%.
Nhưng 45% cũng đủ để Á Tiêu nhìn ra được một số vấn đề của phản diện.
【Ký chủ muốn tiếp tục sao?】
Á Tiêu có hứng thú rất lớn đối với phản diện, đặc biệt là lúc nãy lòng hiếu thắng của cậu mới được khơi lên "Đương nhiên, cuộc huấn luyện của con chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Tuy nói như thế, nhưng Á Tiêu cũng không lập tức bắt đầu mà mở hệ thống giao diện ra.
Cậu luôn nhớ rõ ràng mục đích chính là mua được chiếc áo bành tô chống bẩn mà cậu đã nhắm trúng trước đó. Giá 1000 tích phân.
Cái giá này nếu đặt giữa các kiện hàng khác thì sẽ hơi đắt đỏ, nhưng mỗi lần vượt ải mô phỏng đều đạt nhiều tích phân, đúng lúc có thể mua một cái.
Á Tiêu lướt xuống giao diện mua sắm, sau đó không rời khỏi mà nhìn chằm chằm vào mục đồ chơi khủng bố.
Cửa hàng hệ thống luôn cập nhật những đồ vật mới mẻ, tất nhiên là để kích thích dục vọng mua sắm của ký chủ.
Á Tiêu nhìn giao diện cửa hàng trừ bỏ mấy vật phẩm đứng đắn, còn lại đều mang ngoại hình quỷ dị, đồ chơi tác dụng không quá lớn nhưng ngoại hình rất khủng bố.
Ngón tay Á Tiêu run rẩy.
Phảng phất như gặp khiêu chiến lớn nhất của cuộc đời ác ma.
【Ký chủ mau nhịn xuống!】Hệ thống giật mình, ngay lập tức phát ra tiếng nhắc nhở.
Theo giọng nói của cha già hệ thống cất lên, Á Tiêu nháy mắt hoàn hồn, nhanh chóng đưa tay ấn chọn - mua - trả tiền một cách nước chảy mây trôi*, nhanh đến mức có thể nhìn ra tàn ảnh.
(*Nước chảy mây trôi: chỉ sự vật lưu chuyển không ngừng, trôi qua không quay trở lại).
Chờ sau khi làm xong một loạt động tác, Á Tiêu dùng mu bàn tay lau chùi mồ hôi vô hình trên trán, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Nguy hiểm thật, suýt chút nữa lại trúng quỷ kế của cửa hàng rồi."
( =)) vãi ò)
Hệ thống trầm mặc một chút.
Ông nhìn kho hàng đột nhiên xuất hiện một đống đồ chơi phế vật, cùng với giao diện còn hẳn 20 tích phân. Không khỏi hỉ cực mà khóc*.
(Hỉ cực mà khóc: vui quá khóc.)
Ký chủ vậy mà mua còn dư lại 20 tích phân!
Tuyệt cà là vời!!
Á Tiêu cũng cảm thấy chính mình rất tuyệt. Cái đuôi phía sau phẩy tới phẩy lui.
Á Tiêu khoe với hệ thống: "Con còn mua kem bảo dưỡng đuôi và sừng nữa. Không hề hoang phí tích phân."
Đuôi và sừng muốn đẹp thì phải bảo dưỡng tỉ mỉ.
Hệ thống lộ ra vẻ mặt vui mừng, khích lệ nói: "Ký chủ giỏi quá!"
Á Tiêu cũng rất đồng ý với câu khích lệ này.
Đôi mắt cậu cong cong, phần chóp đuôi hình tam giác chạm chạm vài cái trên mặt đất, xem ra vô cùng cao hứng.
Á Tiêu kết thúc giao lưu với hệ thống.
Cậu sửa sang lại quần áo một lần nữa, sau khi xác định không còn vấn đề liền tiến vào huấn luyện mô phỏng.
Huấn luyện này vẫn còn có ích.
Ít nhất có thể giúp cậu lý giải những vấn đề của phản diện trong cốt truyện.
Hy vọng rằng trước khi nhìn thấy phản diện, bản thân cậu sẽ được trau dồi thêm nhiều kỹ năng và vốn hiểu biết.
Tốt nhất là có thể đạt được thiện cảm và tín nhiệm càng nhanh càng tốt.
Một bên khác, Meister vừa xử lý những việc liên quan đến bữa tiệc vừa trao đổi với đại biểu căn cứ số bốn, trên quang não đột nhiên phát ra một tiếng động.
Liếc mắt một cái, anh liền gọi Sauron vừa trở lại "Cậu mang cấm kỵ giả bị mất khống chế về trước đi."
Sauron ừ một tiếng, "Cậu muốn làm gì?"
"Uy Thành, cậu phát video lên đi."
Meister chỉ vào quang não đang phát sáng trên cổ tay, nhìn Sauron rồi gật đầu một cái sau đó liền bước về phía hội trường lầu hai.
Trên đó yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ánh sáng màu lục phát ra từ màn sáng ở giữa không trung.
Người đàn ông đô con quệt vết máu màu lục trên mặt, nhếch môi nở nụ cười tươi với Meister.
"Đã lâu không gặp, Uy Thành."
Trên mặt Meister không có biểu tình gì bất thường, anh cười nói: "Anh cùng nguyên soái bên đó thuận lợi không?"
"Cũng tạm." Trên hình chiếu giữa không trung Uy Thành đang dùng ngón trỏ cọ cọ chóp mũi, nở một nụ cười hàm hậu, "Hơn hai ngày nữa nguyên soái sẽ trở về."
"Hơn hai ngày?"
Meister cũng đã đoán được: "Cũng nên trở về rồi, sau khi về liền phải tham gia mùa xuân gặp gỡ, vừa lúc có thể cùng Á Tiêu hợp tác thảo luận trước."
Nói đến quản gia mới, trong mắt Meister hiện lên ý cười thật lòng: "Á Tiêu so với những quản gia trước kia thì tốt hơn nhiều."
Uy Thành nãy giờ vẫn chưa nói câu nào.
Thấy đối phương trầm mặc Meister liền ý thức được chuyện gì đó, "Phát sinh việc gì?"
"Giá trị cấm kỵ của nguyên soái lại tăng."
Dự cảm xấu đã xảy ra, trên mặt Meister hoàn toàn không còn ý cười.
"Nếu quản gia mới tới có thể tin tưởng thì phải mau chóng sắp xếp cho cậu ta và nguyên soái gặp mặt." Uy Thành đè thấp âm thanh, lộ ra vài phần nghiêm trọng.
"Tôi hiểu." Meister thở ra một hơi, châm rãi gật đầu.
Anh biết sự tình bây giờ rất nghiêm trọng. Ban đầu Meister còn định thảo luận với Á Tiêu về nguyên soái để cậu yên tâm hơn chút, không cần vì lời đồn mà coi nguyên soái thành hồng thủy mãnh thú.*
(*Hồng Thủy Mãnh Thú: nước lũ và thú dữ, ám chỉ những tai họa rất ghê gớm.)
Nhưng mà xem ra, mọi việc sắp không thể kiểm soát nữa rồi.
Hy vọng đến lúc đó, cậu ấy và những quản gia trước sẽ không giống nhau.