Lo giá trị cấm kỵ của hắn tăng lên?
Nghe được lý do này, Tần Thích im lặng. Giữ giá trị cấm kỵ luôn ở mức trung bình thấp đúng là nhiệm vụ của quản gia.
Nếu cấm kỵ giả xảy ra vấn đề gì quản gia ở chung một tháng là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là Tần Thích chưa trải qua chuyện này bao giờ.
Anh cúi đầu nhìn Á Tiêu, nhìn cậu rất lâu sau đó mới hỏi: "Cậu không sợ sao?"
"Có gì đáng sợ sao?" Á Tiêu có chút mờ mịt, cậu không hiểu sự sợ hãi mà phản diện đề cập tới là cái gì.
Vị quản gia trước mặt mới hồi sáng suýt nữa mất mạng nhưng hiện tại lại dường như chẳng màng tới, cũng không để trong lòng.
Thậm chí có lẽ thứ duy nhất cậu để trong lòng là tình trạng cơ thể chính anh.
Hầu kết Tần Thích chuyển động.
Người đàn ông di chuyển tầm mắt, xoay người hướng về phía phòng ngủ.
"Cậu muốn tới thì tới, nhưng phải nhớ nếu ở gần tôi thì khả năng bỏ mạng sẽ cao hơn đấy."
Việc có mất khống chế hay không không phải do anh định, cho dù biệt thự này được trang bị an toàn đầy đủ nhưng ai biết Á Tiêu có thể an toàn không.
"Vâng ạ!"
Nhận được sự đồng ý từ Tần Thích, ánh mắt chàng thanh niên sáng bừng lên, hưng phấn gật đầu một cái thật mạnh.
【Yeah! Chú Tứ con đã thành công trà trộn được vô phòng của Tần Thích *ghe hong ghe hong.jpg*, vậy là chúng ta được một đêm hấp thụ giá trị ác ma mà không cần làm gì.】
Nhặt được của hời, Á Tiêu nhịn không được mà lắc đuôi trái phải, nhảy nhót đi lên phòng.
Nhóc con à con không nghe được câu cuối cùng của anh ta sao? Câu đó mới quan trọng á con.
Đi theo khi khả năng mất khống chế vai ác ngủ chung rất nguyhiểm a a a!
Tần Thích không ngờ Á Tiêu lại đồng ý nhanh như vậy, xem ra cậu nhóc này không để tâm lời cảnh cáo thì phải.
Anh dừng lại một chút, khoé miệng muốn mấp máy điều gì nhưng lại thôi.
Bản thân anh cũng không có gì để nói nữa, Á Tiêu lựa chọn chấp nhận rủi ro vì trách nhiệm của cậu ta, mà người được lời cũng là bản thân anh...
Theo tiếng kẽo kẹt, cửa phòng được mở ra. Trong phồng một mảng hỗn độn, giá sách xập xệ, sàn nhà nứt toác... Tần Thích nhìn thoáng qua một lần rồi rũ lông mi xuống.
Anh không thích khung cảnh hỗn loạn này, nhưng nếu phải ở những căn phòng khác thì còn khó chịu hơn.
Tần Thích tránh đi những lỗ thủng trên sàn, nhấc chân đi tới mép giường. Bên ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh gõ cửa.
"Vào đi."
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, tức khắc âm thanh trong trẻo truyền tới: "Nguyên soái, tôi ở phòng của ngài có làm phiền ngài nghỉ ngơi không ạ?"
Thanh niên trước mắt có tinh tế bao nhiêu thì cũng chỉ là một người bình thường, làm sao có chuyện lâm vào tình cảnh đó rồi mà không sợ, chỉ là che giấu đi mà thôi.
Anh cũng không bất ngờ lắm, có lẽ tiếp theo đối phương sẽ rút lại lời nói lúc trước. Muốn sống chính là bản năng của con người, anh không chỉ trích, bởi đây là một điều bình thường.
Tần Thích hơi nghiêng người, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Á Tiêu, anh đang chờ đối phương mở miệng.
Chỉ cần người trước mắt nói, anh sẽ coi cuộc hội thoại vừa nãy như chưa từng tồn tại.
Bức màn dày che khuất ánh sáng của hoàng hôn chiếu vào, chàng thanh niên tóc đen mang theo tí ánh sáng ít ỏi từ hành lang chiếu vào căn phòng tăm tối.
Bây giờ Tần Thích mới thấy rõ được trang phục của cậu, cậu nhóc tóc đen mặc một chiếc áo ngủ, lồng ngực ôm chặt một cái chăn, ánh mắt bừng sáng, trông y như một đứa trẻ sắp được đi vô công viên giải trí mình yêu thích vậy.
Nhìn thế nào cũng không phải kiểu muốn đổi ý, mà giống người chồng nóng lòng muốn gặp vợ mới cưới của mình vậy.
Tần Thích lại tiếp tục im lặng một lần nữa.
"Không có đâu, cậu vào đi."
"Vậy là tốt rồi ạ. Tôi sẽ cố gắng hạ thấp âm thanh xuống, sẽ không quấy rầy nguyên soái ngủ đâu."
Tần Thích trước kia cũng sinh hoạt trong ký túc xá của quân đội, chỉ cần không chạm đến giới hạn, cho dù người đó có làm gì anh vẫn sẽ ngủ được.
Người đàn ông tưởng vị quản gia này sẽ đem chăn gối đến cái sô pha ở góc phòng, nhưng không ngờ được đối phương từ nơi nào tìm được một cái ván giường rồi đặt nó bên cạnh giường.
"Tôi sẽ ở bên cạnh để bảo vệ cho ngài."
Á Tiêu trải chăn gối ra đặt ở trên ván giường rồi bước lên ngồi xuống đệm, biểu cảm nghiêm túc, lời nói lại đầy tính hợp lý.
"Nếu tôi ngủ ở đây, chỉ cần giá trị cấm kỵ dao động, tôi liền chữa cho ngài."
Một bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, không hề có ý đồ gì bên trong.
Tần Thích cũng không ngăn cản, anh chỉ đi vòng qua ván giường của Á Tiêu rồi ngồi xuống giường của mình nhưng trong lòng lại nổi lên một cảm giác rất kỳ lạ.
Quản gia mới này của anh có vẻ là một người khó đoán. Nhưng điều này cũng không xấu.
Bây giờ trong đầu Tần Thích đầy suy nghĩ phức tạp, thậm chí còn có chút dở khóc dở người, tâm trạng liền trở nên thả lỏng hơn.
"Nguyên soái, ngài ngủ đi. Tôi sẽ để ý đến giá trị cấm kỵ giúp ngài."
Thiếu niên mặc chiếc áo ngủ mềm mại, trên mặt toàn là ý cười, cậu ngồi trên ván giường ngước mắt lên nhìn anh. Bởi vì động tác nên cổ áo hơi trượt xuống, lộ ra xương quai xanh trắng nõn gợi cảm.
Lúc đầu Tần Thích còn đang cúi nhìn đối phương, nhưng khi gặp một màn này ánh mắt lại không tự chủ rẽ sang hướng khác.
Chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy, nên một lần nữa đem tầm mắt trở về bên phía Á Tiêu.
Thấy đối phương nhìn chằm chằm mình, Tần Thích đành tìm một đề tài mới: "Áo ngủ của cậu không tồi."
Cái cách chuyển đề tài vẫn dở hơi như ngày nào.
Nhưng người nghe được lại là Á Tiêu, nên khi Tần Thích khen áo ngủ cậu liền bị dẫn dắt theo, còn vui vẻ đáp lại.
"Vâng, tôi rất thích bộ đồ ngủ này!"
【Mắt nhìn của phản diện vẫn tinh tường như ngày nào!】
Á Tiêu không còn gì để nói về đôi mắt thẩm mỹ tuyệt vời này.
Bộ đồ ngủ màu đen này được chọn khi cậu lướt của hàng hệ thống, nó giống như áo bành tô có thể che được cái đuôi của cậu.
Không chỉ vậy nó còn rất đẹp, đặc biệt là họa tiết những cái răng nanh màu đỏ của quái vật. Chúng khiến Á Tiêu nhớ đến thức ăn yêu thích của mình khi con ở ma giới.
||||| Truyện đề cử: Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá |||||
"Nếu nguyên soái thích kiểu này, tôi sẽ mua giúp ngài một bộ giống vậy."
Á Tiêu vui vẻ kéo kéo cổ áo ngủ, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ, ác ma luôn sẵn lòng chia sẻ những đồ vật yêu thích của mình cho người khác.
Cậu đánh giá Tần Thích một lượt, người trước mặt này mỗi ngày đều tập luyện với cường độ cao. Vai rộng eo thon, lưng lại thẳng, cơ bắp trải dài trên cánh tay.
Nếu thân hình này mà mặc thêm đồ ngủ cậu mua thì chắc chắn là một sự kết hợp tuyệt vời!
(T-tôi cũng muốn nhìn thấy 👉👈)
Tần Thích định từ chối, anh đúng là thấy quần áo không tồi những không nghĩ mình sẽ hợp với nó.
Tuy nhiên khi chạm phài ánh mắt mong đợi của Á Tiêu, lời định nói ra liền bị nuốt lại xuống dưới, thôi thì cũng là do tìm cớ...
Bên ngoài có một người máy bảo mẫu đang canh giữ. Đây là mệnh lệnh của Tần Thích, MLN9 sẽ luôn trực ngoài cửa. Một khi anh mất khống chế nó sẽ bảo vệ Á Tiêu ngay lập tức.
Cuộc nói chuyện cuối ngày của hai người cũng dần dần ngừng lại.
Á Tiêu nằm lên chiếc đệm mềm mại, mở thanh tiến độ lên nhìn một lần nữa sau đó thỏa mãn tắt đi.
Chỉ một buối tối thôi mà cậu có thể kiếm được rất nhiều giá trị ác ma!
Cái đuôi vui vẻ mà đập đập lên đệm, sau khi vui đủ rồi Á Tiêu liền đem sự chú ý hướng về Tần Thích phía bên kia.
Anh vẫn chưa ngủ, Á Tiêu nhìn thời gian, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói: "Nguyên soái, tôi đã đem đồ của ông nội ngài cất vào kho trữ đồ ở dưới đầu."
Theo suy đoán của cậu, 8-9 phần là do hai cái rương đó nên Tần Thích mới mất khống chế. Nên bây giờ cậu chỉ có thể nói một cách mơ hồ, tránh việc lại đụng đến cấm kỵ của phản diện.
"Ừm."
Lúc anh tỉnh lại không thấy hai cái rương đâu nên cũng đoán được có lẽ Á Tiêu đã đem chúng đi rồi.
Không có một cấm kỵ giả nào hy vọng bản thân bị mất khống chế, chính anh cũng thế: "Ngày mai cậu hãy đem hai thanh kiếm trong chiếc rương đưa cho Sauron."
"Đem hai thanh kiếm đó hợp thành BNC17."
Dung hợp?
Á Tiêu nghe được lời này không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ phản diện ghét hai thanh kiếm đó đến vậy??
Trong cốt truyện, Tần Thích với ông nội có quan hệ khá tốt, không có khả năng anh ta lại cảm thấy chán ghét hai món đồ do ông mình để lại. Đằng này chúng chỉ đơn giản là hai thanh kiếm.
Việc dung hợp hai thanh kiếm lại còn có ý nghĩa khác sao?
Á Tiêu không nhịn được mà đoán mò.
Nhưng có lẽ phản diện cũng có tính toán riêng của mình: "Được ạ, tôi nhất định sẽ đưa chúng đến tận tay phó quan Sauron."
Chỉ cần có thể tiếp tục hấp trị giá trị ác ma thì có là boom nguyên tử cậu cũng sẽ đưa nó đến tới tay Sauron.
Tầm mắt Tần Thích dừng lại một chút tại ánh mắt màu xanh lam tuyệt đẹp đối diện.
Căn phòng lại tiếp tục rơi vào khung cảnh yên tĩnh.
Khoảng 10 giờ tối, Tần Thích ghé mắt xuống thì thấy quản gia đã ngủ từ lúc nào.
Thang niên cuộc tròn chiếc chăn lại ôm vào lòng, ngay cả khi ngủ trên môi vẫn treo một nụ cười hạnh phúc.
Một suy nghĩ chạy qua ý thức của anh. Mơ thấy điều gì đẹp lắm sao?
Có lẽ lý do khiến Á Tiêu có thể ngủ ngon trong tình cảnh này không phải vì cậu có một lá gan lớn mà là tâm của cậu lớn, lớn đến mức bao dung tất cả sự nguy hiểm của anh.
Bên tai ngập tràn tiếng hít thở nhẹ nhàng, anh nghĩ rằng bản thân sẽ phải mất một lúc lâu để ngủ nhưng có lẽ do hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên anh vô giấc rất nhanh.
Trong lúc ngủ Tần Thích có cảm giác, cách một khoảng thời gian Á Tiêu sẽ đứng lên coi giá trị cấm kỵ trên tay anh. Chẳng qua hành động của cậu khá nhẹ nhàng, không cảm nhận được nguy hiểm nên anh không bị giật mình tỉnh giấc.
Khi tỉnh lại cũng là lúc mặt trời ló dạng. Quản gia cũng không còn ở bên cạnh nữa, đệm giường màu trắng được xếp ngăn nắp chỉnh tề.
Bên này, nhờ một đêm ở cạnh phản diện mà giá trị ác ma đã lên tới 7 điểm. Mộng giữa ban ngày là đây chứ đâu!
Há há há!!!
Nhóc ác ma vừa hát vừa tưới nước cho các bông hoa trong vườn.
Lúc Tần Thích xuống Á Tiêu cũng vừa làm xong vài lát bánh mì, tất nhiên là phải kèm thêm vài cái trứng chiên hình dạng xương khô rồi ^^!
Sau khi hai người dùng bữa sáng xong Tần Thích liền đi tới tổng bộ. Lần này Á Tiêu không có đi theo.
Cậu phải đợi Sauron tới biệt thự để đưa hai thanh kiếm, hôm nay Sauron sẽ tới để sửa chữa lại biệt thự.
Bởi vì không cần phải ở bên cạnh phản diện nên Á Tiêu rất tự do, lúc thì mở cửa hàng hệ thống ra lướt dạo, mua vài món đồ chơi "xinh đẹp" để trang trí biệt thự. Lúc lại thì nằm ườn lên sofa, chỉ khi Sauron tới cậu mới đứng đắn lại một chút.
【Chú Tứ ơi, vui quá đi!!】
Á Tiêu vừa nói vừa đưa một thìa kem vào miệng, hạt nổ đặc chế của Ma Giới nổ bùm bùm trong miệng, sướng đến tận óc.
【Con quyết rồi, con sẽ đi theo chế độ làm việc 6 ngày nghỉ 1 ngày, không thể ngày nào cũng làm việc được!!】
Mà Tần Thích bên này thì không biết rằng quản gia cần cù lúc nào cũng bên cạnh mình, vì mới được trải nghiệm cảm giác ngày cuối tuần của người lao động nên chuẩn bị xin nghỉ mỗi tuần 1 ngày.
Việc anh tới tổng bộ cũng không có gì bất ngờ, đó là trách nhiệm. Thậm chí vì hôm qua không tới nên lượng công việc anh phải xử lý tăng lên gấp bội.
"Nguyên soái, theo như dữ liệu điều tra được gửi đến từ viện nghiên cứu cho thấy. Trong 48 tiếng sau khi Trương Bình qua đời, trong máu có một thứ được xác nhận là giống 80% với thứ được đính lên bảng số trong tiệc cưới.
Meister càng nói càng nghiêm túc. Điều đã khẳng đỉnh được rằng có cùng một kẻ đứng sau hai sự kiện kia.
Mà Tần Thích đang ngồi cũng không có biến hóa kiểu ngoài ý muốn, chỉ ừ một tiếng.
Nhận được tín hiệu Meister liền nói tiếp, nhưng giọng nói có chút mơ hồ.
"Trong sinh nhật của trưởng quan Victoria xuất hiện một kẻ bí ẩn mang mặt nạ, xác định đối phương không thuộc về căn cứ số sáu và đến giờ vẫn chưa xác định được tung tích của đối phương."
Tần Thích nâng lên mí mắt nhìn về phía Meister. Hai sự kiện kia đều nằm trong dự đoán của anh nhưng kẻ bí ẩn này là ngoại lệ.
"Tiếp tục điều tra."
"Vâng."
Sau khi xử lý xong công việc cũng đã 6 giờ tối.
Lúc này Tần Thích quên mất quản gia của mình, chờ tới lúc quay lại biệt thự nhìn thấy quản gia tóc đen đang vui vẻ đứng đợi ngoài cửa, anh mới cảm thấy có chút kỳ lạ trong người.
Có lẽ là do anh bỗng ý thức được hôm nay xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều.
Á Tiêu tiến đến đi đằng sau Tần Thích trong phạm vi 1m: "Nguyên soái, Sauron đã chế tạo lại vũ khí rồi đưa lại đây rồi ạ."
Chế tạo vũ khí không tốn bao nhiêu thời gian, buổi sáng Sauron tới lấy nhưng 3 giờ chiều đã đưa sản phẩm mới qua rồi.
Tần Thích đáp lại một tiếng. Anh tiến về phía phòng khách, một cái hộp màu đen được đặt trên bàn.
Á Tiêu tò mò không biết thứ vũ khí bên trong có hình dạng gì, lúc Tần Thích mở ra cậu liền nghiêng đầu qua nhìn.
Người đàn ông cũng không ngại để cậu xem, thậm chí còn vô thức xịch qua một bên.
"Thứ này khá nguy hiểm, cậu đừng đụng vào."
"Vâng ạ."
Đồ vật bên trong khiến cho cậu cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Đó là một cái móng vuốt sắc sảo, nó lóe lên ánh sáng bạc do phản quang. Những đốt xương tinh tế được phỏng theo hình dạng các ngón tay, cổ tay cũng làm hoàn toàn từ kim loại màu bạc, xinh đẹp tuyệt vời!!
Thì ra hai thanh kiếm đã được hợp lại để tạo ra thứ này sao.
Nếu cậu nhớ không lầm thì đây chính à vũ khí yêu thích nhất của phản diện, là thứ đã đâm thủng bụng của Duy Thời và em trai anh ta là Tần Sâm.
Và cũng là thứ anh ta dùng để kết thúc sinh mạng của mình.
——————
Editor
Anh Tần như này có tính là overthinking không nhỉ 🤣
Tui sẽ sửa lại: khi suy nghĩ của các nhân đề cập đến Á Tiêu tui sẽ dùng thiếu niên nha còn ngôi thứ 3 thì tui sẽ dùng thanh niên. Tại độ tuổi của em thành niên rồi nhưng tác giả miêu tả ẻm dễ thương quá nên tui nghĩ nếu để thanh niên thì có lẽ sẽ khiến tưởng tượng của một số bạn bị cấn.
Những chương trước tui sẽ sửa sau nha
Với lại tui không hay tương tác nhưng tui và bạn beta rất trân trọng những người đã đọc, đã thích cũng như đã bình luận cho bộ truyện này🫶🏻. Cám ơn các bạn đã luôn chờ đợi và luôn ủng hộ ❤️