Quản Gia Ác Ma Hôm Nay Vẫn Tiếp Tục Nỗ Lực

Chương 23-2: 2




Tuy Tần Thích đã khôi phục lại trạng thái bình thường nhưng phiền toái phía sau họ còn rất nhiều, tốt nhất thì nên xử lý bây giờ luôn tránh hậu quả về sau.
"Con biết rồi."
Cảm nhận một chút ma lực còn sót lại trong người, Á Tiêu do dự nhìn về phía người đàn ông ngủ say ở trên giường.
Tần Thích có thể trở về trạng thái bình thường mà không cần sử dụng thuốc ức chế, đây là một vấn đề cần lời giải thích hợp lý, nếu không sẽ bị phát hiện ra điều không thích hợp.
Á Tiêu chỉ là một quản gia "bình thường" mà thôi, tuyệt đối không có khả năng cản nguyên soái lại, chứ chưa nói tới việc có thể trấn áp nguyên soái.
Cho nên biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất bây giờ chính là dùng thiên phú còn lại để *thay đổi ký ức của Tần Thích.
(*Vài chương trước đề cập Á Tiêu có hai thiên phú đặc biệt là khống chế và thay đổi ký ức ý mọi người.)
Nhưng vấn đề là, nếu bây giờ Á Tiêu dùng ma lực để thay đổi ký ức của Tần Thích, thì trong người cậu sẽ không còn sót lại một chút ma lực nào.
Một kẻ mà từ nhỏ vì mạng sống phải liên lục trốn chạy, thì ma lực chính là mạng sống. Không có ma lực thì không còn bất cứ sự đảm bảo nào...
Áp bản năng lo sợ xuống, Á Tiêu lắm lấy chiếc đuôi của mình để cổ vũ bản thân. Nếu muốn tiếp tục kéo lông dê* thì nhất định phải sửa lại ký ức của phản diện!
(*Giống hút máu nhưng tích cực hơn.)
Á Tiêu hạ quyết tâm rồi.
【Chuẩn bị sửa lại ký ức thôi nào.】
Chú Tứ chứng kiến cảnh rối rắm lo âu nhưng vẫn nắm lấy tay của phản diện thì vừa vui mừng lại vừa đau lòng.
Ma lực còn sót lại dần dần bị sói mòn, cho tới khi tia ma lực cuối cùng bị tan biến. Khuôn mặt tái nhợt của Á Tiêu nhìn về phía phản diện.
Thành công rồi.
Vậy kế tiếp Tần Thích có xảy ra chuyện gì cũng không còn liên quan đến cậu nữa, là do trước khi hệ thống phun sương anh ta đã thoát khỏi trạng thái dị hóa rồi ngất xỉu trên mặt đất.
Còn cậu thì vẫn là một quản gia bình thường mà thôi.
Rất logic!
Khi cấm kỵ giả bị mất khống chế trong năm phút đầu tiên có khả năng khôi phục lại lý trí, mặc dù tỉ lệ hơi nhỏ nhưng vẫn lớn hơn 0%.
Đó cũng là lý do tại sao hệ thống phun sương mặc định 5p chứ không phải là lập tức phun luôn. Dù sao thì mấy cái loại thuốc ức chế kiểu này không cần dùng thì đừng đụng tới làm gì.
Đây là thiên phú của ác ma thuộc hoàng tộc, có thể sửa được một tiếng ký ức, tuy hạn chế có hơi lớn nhưng trong trường hợp này thì vừa đủ.
Cậu nhờ chú Tứ canh chừng phản diện còn cậu thì tiến vào căn vòng bên cạnh gọi video cho Meister. Đối phương bên kia bắt máy rất nhanh, giữa không trung hiện lên hình ảnh Meister và khuôn mặt lo lắng của anh ta.
" Nguyên soái bị mất khống chế, cậu ổn không Á Tiêu?"
Tần Thích mất khống chế chỉ trong nháy mắt, khi tín hiệu được bảo đến thì hai phó quan lập tức hành động. Meister và Sauron chạy lên xe rồi phóng đi trong chớp mắt, vừa đi vừa theo dõi tình hình của nguyên soái.
Camera trong biệt thự chỉ tải qua quang não của họ khúc nguyên soái bị mất khống chế suýt chút nữa là giết chết Á Tiêu, nếu không phải người máy bảo mẫu tới kịp thì có lẽ cậu nhóc đã mất mạng rồi.
Nhìn tình huống nguy hiểm như vậy tâm tình hai người đều không ổn tí nào. Người máy cũng đang được che giấu nên nguyên soái không để ý tới nó nữa mà nhảy ra ngoài.
Ngay lúc này tín hiệu theo dõi bị cắt đứt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi nhưng hai anh em họ đã nghĩ đến những tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra một lần, càng nghĩ càng buồn phiền nhưng ngay lúc này họ cũng nhận được điện thoại của Á Tiêu.
Vừa thấy Á Tiêu còn nguyên vẹn hai người liền thở phào nhẹ nhõm, theo dự đoán của họ Á Tiêu chết chính là kết quả tồi tệ nhất, bây giờ nhìn đối phương không bị sao là yên tâm rồi.
"Nguyên soái trong vòng 5 phút sẽ khôi phục lại lý trí, tuy bây giờ đang trong trạng thái hôn mê nhưng thân thể không có ảnh hưởng gì hết."
Á Tiêu cười với hai vị phó quan đối diện màn hình: "Các vị đừng lo lắng quá."
Mà bên kia, khi nghe thấy nguyên soái có thể trong 5 phút khôi phục lại lý trí thì gần như tất cả các gánh nặng đều tan biến.
Âm thanh rầu rĩ của Sauron từ bên trong mặt nạ phát ra coi như đáp lại lời của Á Tiêu, không nhìn cậu mà chuyên chú lái xe.
Meister cong khóe miệng lên, cười cười đáp lại Á Tiêu: "Tôi hiểu rồi, bây giờ bọn tôi đang trên đường đến biệt thự, sẽ nhanh thôi."
Cuộc gọi kết thúc, xe bay lại trở về bầu không khí an tĩnh.
Hai người ăn ý không đề cập đến việc nguyên soái mất khống chế, hoặc là nói đối với việc nguyên soái mất khống chế bọn họ đã nhìn mãi thành quen.
Thứ khiến bọn họ gấp rút chính là trong biệt thự còn một người nữa, đối với quản gia mới thì có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ấy chứng kiến cảnh ấy.
Meister dùng khủy tay chọc chọc vài cái vào bức tượng bên cạnh "Haizz, cậu nghĩ hiện tại Á Tiêu cảm thấy như nào?"
Anh phỏng đoán tiếp: "Anh thấy cảm xúc trên mặt cậu ấy không giống hoảng sợ lắm."
Nhưng sau đó Meister lại tự phủ định suy nghĩ của mình: "Nhưng mà lúc ấy Á Tiêu suýt bị nguyên soái giết làm sao có thể không chút sợ hãi? Hẳn là cậu ấy đang cố cười thôi..."
"Anh biết rồi còn hỏi?" Sauron thấp buồn thanh âm từ mặt nạ phòng độc hạ truyền ra tới.
Meister không để ý đến câu hỏi vặn ngược của em mình, sờ quang não suy nghĩ: "Biểu tình bây giờ của Á Tiêu còn bình thường chứng tỏ cậu nhóc vẫn chưa muốn từ chúc, đây chính là một tin tức tốt."
Sauron liếc anh một cái nhưng không nói gì.
"Kỹ năng nghề nghiệp của Á Tiêu đúng là cao thật."
Nhưng anh cũng rõ ràng được, những điều như vậy không phải dùng từ 'kỹ năng' là có thể bao quát được, mấy quản gia trước của nguyên soái có ai mà không có kỹ năng đâu.
Meister tự hỏi rồi tự phỏng đoán: "Có lẽ là do cậu ấy thực sự rất ngưỡng mộ nguyên soái. Hào quang thần tượng trấn áp cả nỗi sợ mà."
Sauron không quan tâm lắm, trả lời cho có lệ: "Chắc vậy."
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến những quản gia trước từng người rời đi vì cùng một lý do, nhưng lý do ấy chính đáng nên cũng không thay đổi được gì cả.
Meister khá tự tin vào phán đoán của mình, anh ở trong lòng khen Á Tiêu có ánh mắt.
Bên này, Á Tiêu cũng không biết hai phó quan bàn luận gì về mình. Đem vấn đề của phản diện nói cho họ biết xong cũng chả còn gì nói nữa, cậu cúp máy rồi xoay người đi về phía phòng của Tần Thích.
Khóe môi của người đàn ông ở trên giường mím thành một đường thẳng, lông mày nhăn lại, cho dù đang hôn mê cũng có thể thấy được đối phương không hề thoải mái chút nào.
Á Tiêu quơ quơ cái đuôi, tầm mắt đảo qua chung quanh hỗn độn trường hợp.
Á Tiêu lắc đuôi qua lại, ánh mắt đảo qua khung cảnh hỗn loạn xung quanh.
Tần Thích bị mất khống chế trong phòng ngủ, nên nơi này cũng bị phá hủy nặng nhất. Sàn nhà chỗ lồi chỗ lõm, sách với văn kiện nằm lung tung dưới đất, một tầng tro bụi phủ lên toàn bộ căn phòng.
Ban đầu cậu định đưa phản diện tới căn phòng khác, nhưng nghĩ lại anh ta chỉ thích căn phòng này, nếu đổi phòng sợ lúc tỉnh dậy sẽ không cao hứng lắm.
Á Tiêu bước về phía hai cái rương đã được mở ra đang nằm trong góc, cậu ngồi xuống rồi quan sát đồ vật bên trong.
【Có chuyện gì sao?】