Á Tiêu quyết định đi tìm Emily trước sau đó đi sau đó cậu sẽ đi tìm Thịnh Thành.
Bữa tiệc đã bị gián đoạn giữa chừng, các quân nhân ở đây đều cảm thấy có chút áp lực, bọn họ không hiểu được vụ ám sát lần này, như một trò đùa vậy. Người chiến đấu bên cạnh mình lại là kẻ thù.
Mà đối phương còn không giống những kẻ thù bình thường khác, không có ý định giết chết nguyên soái và rồi sau đó lại chết một cách quá buồn cười.
Emily ngậm điếu thuốc trong miệng, đôi mắt phóng ra nhìn toàn bộ đại sảnh, trên khuôn mặt không giấu nổi vẻ bực bội, cho tới khi nhìn tới Á Tiêu thì đôi lông mày của cô mới buông lỏng ra, dập điếu thuốc rồi nói: " Tình hình hiện tại rất loạn, cậu nhớ phải đi bên cạnh tôi đó."
"Vâng."
Đôi mắt cậu cong lên, lời của Emily vô tình vậy mà lại trùng hợp với kế hoạch của cậu.
Quản chỉ là một đứa trẻ tay trói gà không chặt mà thôi. Tình hình của bữa tiệc không ổn định, bảo vệ quản gia, giúp nguyên soái đỡ phải lo quá nhiều chính là trách nhiệm của cô.
Emily đi theo Á tiêu đi tìm Thịnh Thành. Lúc đang đi thì nghe được nguyên nhân Á Tiêu biến mất, cô không nhịn được mà cười một tiếng, " Cậu cũng may mắn phết đấy."
Cách chết của Clay thật sự quá khó hiểu.
Nguyên soái vốn đã giải quyết xong đối phương nhưng ngay lúc đội hộ vệ nâng Clay đi mấy khối máu thịt của hắn liền tan thành máu loãng.
Nhất định là phía sau Clay còn có ai đó, nhưng Á Tiêu không cần biết, cũng chẳng phải mấy cảnh tưởng gì tốt đẹp.
Á Tiêu nhìn thấy biểu cảm phức tạp ở trên khuôn mặt của Emily cũng hiểu được rằng tuy Thịnh Thành không gây tổn hại gì cho Tần Thích nhưng lại khiến cho căn cứ số 6 một ấn tượng sâu sắc.
Hai người tìm thấy Thịnh Thành đang đứng lẫn trong một nhóm quân nhân, biểu tình của anh ta có chút tái nhợt, một bộ biểu cảm y chang với những người xung quanh nên không có gây ra sự khác biệt gì.
"Anh còn ổn không vậy?"
Một âm thanh quen thuộc vang lên liền khiến biểu cảm của Thịnh Thành cứng lại, nhưng lúc quay đầu về phía Á Tiêu thì biểu cảm đã trở lại bình thường.
Anh ta gật đầu chào hỏi với Á Tiêu và Emily, tỏ ra là mình vẫn ổn: " Không có gì đâu, các vị đừng quá lo lắng." Nói xong thì Thịnh Thành liền quay qua Á Tiêu quan tâm hỏi han: " Sao cậu lại ở đây, cậu không đi theo nguyên soái sao?"
"Nguyên soái có việc cần phải xử lý rồi."
" Thì ra là như vậy à."
Thịnh Thành nhìn vị quản gia tóc đen trước mắt mình, không hiểu tại sao đối phương lại tìm mình, nhưng dự cảm xấu trong lòng của hắn ngày càng tăng. Sau đó hắn liền chứng khiến tên quản gia này mặt hơi đỏ, xấu hổ cười nói với hắn, âm thanh còn rất là thẹn thùng nữa chứ:
" Hôm nay tôi quên đưa tư liệu mới cho anh, cho nên mới tới đây để trao đổi với anh về công việc tiếp theo."
Vừa nghe xong thì mặt Thịnh Thành vẫn cười nhưng trong lòng thì không muốn cười lắm.
Kế hoạch tâm huyết vừa mới thất bại giờ còn bị bắt tăng ca... Cmn chứ tăng ca cái đống tư liệu chó còn chê đó thì có gì đáng để tra!!
Sợ não mình dư nhiều chỗ quá hay gì?!
Đã vậy mẹ nó mắc gì kế hoạch của hắn lại thất bại?!!
Rốt cuộc bên phía tên ngu Trương Bình đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ thì hay rồi vừa mới thất bại xong còn phải đi về tổng bộ để tăng ca!
Uất hận không ngừng tràn ra trong tâm trí hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống. Hắn không được phép bị bại lộ.
Thịnh Thành tức muốn bóp nát quang não, hắn mỉm cười nhận lấy nhiệm vụ, còn cảm thán hai ba câu: " Hôm nay nên là ngày vui nhất của trưởng quan Victoria."
" Không biết tại sao Clay lại làm như vậy.."
Giọng nói có chút tiếc nuối và phẫn nộ.
Nghe được đối phương muốn phủi sạch hiềm nghi của bản thân, nên cậu liền nghiêm túc trả lời hắn: " Bên tổng bộ nhìn vậy chứ có vài người cũng.... lắm nhưng lại hay thích thể hiện ý, mà tại vì bọn họ.... nên chúng ta không hiểu được là bình thường thôi mà, anh không cần để ý đâu."
Thịnh -bị người khác chửi ngu, thích thể hiện- Thành: " Cậu nói rất đúng:)."
Á Tiêu liền cười theo, chứ chẳng lẽ tôi sai:)
【Ký chủ trông có vẻ rất thỏa mãn nhỉ.】
【Đúng rồi chú.】
Bởi vì để Trương Bình tiết lộ bí mật nên cậu đã sử dụng kỹ năng của mình, 20 giá trị ác ma cực khổ ngày đêm trước sự đau khổ của cậu mà từ từ biến mất... Cho nên bây giờ cậu mà không chút giận lên Thịnh Thành thì tên cậu không phải Á Tiêu.
Sau khi chửi Thịnh Thành một trận hả dạ thì cuối cùng Á Tiêu cũng nguôi giận, cậu nhích nhích cái đuôi sau đó ngồi xuống bên cạnh Emily chờ phản diện kết thúc cuộc họp. Tuy rằng mất HAI MƯƠI điểm nhưng cậu đã bảo vệ được Tần Thích, tiến độ hấp thu sẽ không bị chậm lại
Vui quá đi ^^
Hệ thống cũng cảm thấy vui vẻ nhưng người già thì nghĩa nhiều 【 Nếu kế hoạch bây giờ thất bại liệu Thịnh Thành có thực hiện một kế hoạch khác trong thời gian ngắn không ta?】
【Tất nhiên là sẽ có rồi ạ!】
Đây chính là điều chắc chắn sẽ xảy ra. Á Tiêu lấy cốt truyện để giải thích với chú Tứ. Ở trong nguyên tác, Wetterding phản bội đầu quân cho nhân vật chính.
Còn Thịnh Thành thì giúp đỡ cho nhân vật chính rất nhiều, nhưng hắn không hề xem nhân vật chính là đồng minh.
Nói ra thì hắn giống như một cái la bàn, hướng dẫn nhân vật chính nhìn ra những "sự thật" bị che giấu, khiến cho đám người đi theo nhân vật chính càng ngày càng có mâu thuẫn với Tần Thích. Không chỉ vậy anh ta còn có thể thoải mái giết chết Clay và Trương Bình mà không hề lo lắng gì.
Nhìn là biết đằng sau Thịnh Thành không phải thứ dễ đoán gì.
Nhưng Á Tiêu không quan tâm, cậu chỉ muốn bảo vệ Tần Thích mà thôi, chỉ cần Tần Thích không sao thì thân phận của Thịnh Thành chưa bao giờ gây tò mò cho cậu.
【Nhưng theo tình hình hiện tại, chỉ cần Thịnh Thành đủ thông minh thì sẽ không hành động lúc này, lần hành động tiếp theo ít nhất cũng phải tới lúc gặp gỡ mùa xuân.】
Hệ thống vừa xoa kính viễn thị vừa vận chuyển CPU đang nóng lên. Á Tiêu cũng không muốn chú Tứ phải động máy vì những vẫn đề này 【 Điều đó không có liên quan đến chúng ta, chỉ cần Thịnh Thành không đụng đến Tần Thích, thì chúng ta không cần phải để ý gì hết!】
Cuối cùng hệ thống cũng bớt lo lắng 【Ký chú nói rất đúng.】
Còn Á Tiêu thì vẫn tiếp tục suy nghĩ, theo như lời của Trương Bình thì trưởng quan Victoria chết sẽ khiến phản diện bị thương?
Ngay lúc này, báo cáo xét nghiệm tử thi của Clay và Trương Bình cũng được đưa ra.
Những vị thủ lĩnh trong phòng họp khi nhìn vào bản báo cáo thì đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
" Clay và Trương Bình có số liệu giống cấm kỵ giả trong tình trạng bị mất khống chế." Người đang thuyết trình về số liệu chính là Meister.
" Tuy rằng chỉ có sự khác biệt rất nhỏ, nhưng lại ở trong phạm vi hợp lý, bên bộ phận pháp lý tậm thời nhân định rằng hai người này là bị mất khống chế."
Tuy nói vậy nhưng mà ai cũng nhìn ra được lúc đó trạng thái của Clay không hề giống bị mất khống chế rồi dị hóa, nếu nói biến thành một con quái vật nguyên thủy không có lý trí thì đúng hơn.
Các thủ lĩnh đều chung chí hướng nhìn về phía người đang ngồi vị trí chủ tọa.
Tần Thích nhìn lên một cái rồi nói: " Xét nghiệm kỹ hơn nữa, điều tra những người tiếp xúc thân cận với Clay và Trương Bình, không được để sót bất cứ thông tin gì."
Meister liền đáp lại
"Vâng!"
Các thủ lĩnh ngồi ở đây không có ý kiến phản đối gì, trong căn cứ số 6, người mạnh nhất là nguyên soái, điều duy nhất bọn họ cần làm là nghe mệnh lệnh của nguyên soái.
Có một vị trung tướng đưa ra câu hỏi.
"Nguyên soái, ngày có muốn đưa chuyện này lên báo không ạ?"
"Không cần."
Ánh mắt Tần Thích tối đi, " Cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi."
Cũng chỉ một câu nói khiến những người ở đây nhận ra được, đúng vậy tuy có hơi mới lạ nhưng đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Victoria đang chống quải trượng ngồi bên trái, ông nâng mắt lên nhìn về phía Tần Thích. Tên nhóc này từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, cũng chính cảm xúc như vậy cũng khiến những quân nhân ở đây cũng trở nên bình tĩnh theo. Trông như là chỉ cần 1 ngày Tần Thích vẫn ở đây căn cứ số 6 vĩnh viễn luôn được bảo vệ.
Victoria nắm chặt quải trượng.
Theo sự hiểu biết của ông về tên nhóc này, lúc nãy khi Tần Thích coi báo cáo xét nghiệm tử thi thì không phải một người không biết gì hết.
Rốt cuộc thì tên nhóc này lại giấu diếm điều gì?
Á Tiêu ở bên ngoài đợi khoảng 2 tiếng đồng hồ thì hội nghị mới kết thúc.
Các quân nhân lần lượt đi ra, nhưng không thấy bóng dáng của nguyên soái nên Á Tiêu và Emily liền đi về phía trước, gõ cửa vài cái, sau khi được sự chấp nhận của nguyên soái thì liền đi vào.
Lúc nãy cậu mới bị mất 20 điểm giá trị ác ma...
Nên là bây giờ cậu nhớ Tần Thích lắm luôn.
Trong phòng ngoài Tần Thích và hai phó quan thì còn có Victoria đang trưng ra bộ mặt nghiêm túc.
Xem ra là lại đang chiến tranh ngầm với nhau rồi.
Á Tiêu thì không để ý bầu không khí lắm, cậu gật đầu với trưởng quan một cái, sau đó liền đi tới phạm vi bán kính 1m xung quanh phản diện.
【Ting, bắt đầu thu thập giá trị ác ma.】
Á Tiêu liền cảm thấy được thỏa mãn.
Victoria gật đầu đáp lại Á Tiêu, sau đó nhìn về phía Tần Thích trong lòng cười nhạo tên này vài câu.
Cái thằng nhóc này nhìn vậy mà cũng rất là xấu xa, vậy mà dám dùng chiêu trò với ông bởi vì ở trước mặt quản gia bình thường thì ông không thể truy hỏi được nữa, tưởng ông không nhận ra sao?
Mặt dày thì thôi nhé!!
Tuy nói vậy nhưng cảm xúc của Victoria vẫn ổn định, tuy Tần Thích mặt dày nhưng tên nhóc này đúng rồi, ông không thể tiếp tục mở miệng khi có một người thường ở đây.
Quản gia chỉ là một người thường mà thôi.
Cả đời Victoria chính là bảo vệ những người như vậy mà sống.
"Nguyên soái, ngày mai ngài có thể tới nhà ta một chuyến được không?"
Khuôn mặt của Victoria nở một nụ cười hòa ái, nhưng do không cười thường xuyên, nụ cười trên khuôn mặt của ông hơi sượng một xíu.
Trong ánh mắt của Tần Thích xuất hiện một chút khó hiểu.
" Ta có một tứ muốn đưa cho ngài, là do ông nội ngài để lại."
Ông thề, khi nghe đến như vậy mà tên nhóc ương bướng này vẫn nói ra một chữ "không" thì ông tên là Victoria.
Ông nội của phản diện? Á Tiêu liền dựng lỗ tai lên mà nghe lỏm.
Sau một đoạn thời gian trầm mặc.
Một âm thanh trầm cất lên cất thúc câu chuyện: "Đã hiểu."
Trên đường trở về Á Tiêu cảm nhận được Tần Thích không hứng thú lắm.
Lúc thân chủ đang không vui thì quản gia nên làm gì nhỉ? Cậu nhớ lại những điều viết trong sổ tay quản gia, muốn tìm cách đối ứng.
Tâm trạng của Tần Thích lúc này đúng thật là chẳng ra gì. Hai cái xác nhân loại, nam nhân tóc đen, di vật của ông nội.. Một đống điều bao phủ lấy toàn bộ thân thể và tâm trí hắn.
Lông mi của hắn rũ xuống, cả bản thân hắn như là đang đắm chìm trong thế giới của mình không thể thoát ra được.
"Nguyên soái."
Tần Thích động đậy một cái, liếc về phía bên cạnh, sau đó quản gia liền ném một vật nhỏ mềm mại hình cầu qua chỗ hắn.
Hắn nhìn thoáng qua. Đây là một tròng mắt màu đỏ.
Dùng sức một cái, tơ máu xong quanh phồng lên, tròng mắt cũng trở nên biến dị, buông ra thì tròng mắt khôi phục nguyên trạng
"Đây chính là đồ chơi tròng mắt giải tỏa áp lực."
"Nếu nguyên soái thấy chán, có thể bóp nó vài cái."
Tần Thích không có hứng thú lắm, nhưng hắn cũng không muốn quản gia thấy buồn nên tùy ý bóp bóp vài cái.
Khi lòng bàn tay của hắn dùng sức, tròng mắt trong lòng bàn tay lại tiếp tục biến dị. Lại còn có tiếng chóp chép vang lên, cảm giác như là bóp tròng mắt thật vậy.
"Cũng được."
"Ngày cũng thấy thú vị đúng không ạ?"
Sauron và Meister ngồi phía trước nghe toàn bộ câu chuyện:....
Meister: cmn sao lại cứ thấy quen quen kiểu gì ý nhờ...