Tôn Phiêu Vân cũng được xem là nữ cường nhân. Mặc dù cô ta công tác tại cục Xúc tiến thương mại, thậm chí còn làm tới cấp bậc Trưởng phòng, nhưng chồng của cô lại là một người không có năng lực. Vẫn luôn dạy học tại một trường trung học bình thường. Hiện tại cũng chỉ làm tới chức tổ trưởng bộ môn. Tần Lượng vận dụng mối quan hệ của cha mẹ, giúp chồng của cô được điều đến trường trung học trọng điểm thành phố Vân Phong. Cho nên Tôn Phiêu Vân mới đáp ứng chuyện biên chế của Chu Tiểu Nghệ.
Chuyện Chu Tiểu Nghệ chính thức chuyển biên chế thật ra cũng không khó. Chủ nhiệm Tôn Phiêu Vân hướng Phó cục trưởng đề cử Chu Tiểu Nghệ. Phó chủ nhiệm kiêm quản tổ dự án số 1 hướng Phó cục trưởng đề cử thủ hạ của mình Hứa Lương Huy. Còn một Phó chủ nhiệm kiêm quản tổ dự án số 2, trước giờ không tranh quyền thế là Trần Khải, sau khi biết rõ tình huống, một nhân tuyển cũng không đề cử.
Hai danh ngạch, hai người được đề cử. Hơn nữa, Phó cục trưởng Đới gần đây cũng không can thiệp quá sâu vào công tác của thuộc hạ. Chính bản thân ông cũng không có người cần an bài. Cho nên, chuyện Chu Tiểu Nghệ và Hứa Lương Huy tiến vào biên chế, không cần tuyên bố trong hội nghị sáng thứ hai thì cũng đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Hiện tại, chuyện Chu Tiểu Nghệ chính thức được tuyển vào biên chế cơ bản đã định. Tần Lượng lại đưa ra yêu cầu mới, muốn Tôn Phiêu Vân giúp Chu Tiểu Nghệ ngồi lên vị trí chủ quản tổ 4. Nhưng Tiền Đông cũng muốn Hứa Lương Huy ngồi lên vị trí kia. Cho nên mới có sự cạnh tranh.
Tôn Phiêu Vân dĩ nhiên coi đây là điều kiện, bảo cha mẹ Tần Lượng giúp chồng của cô giành được chức vị lãnh đạo của trường trung học thành phố. Vậy theo một ý nghĩa nào đó chính là tư chất cộng hưởng. Cha của Tần Lượng và Cục trưởng cục Giáo dục trước kia là bạn học đại học. Mẹ của Tần Lượng lại là Phó hiệu trưởng phân công quản lý dạy học của trường trung học. Chuyện này nếu Tần Lượng thật lòng muốn giúp thì vẫn có thể giúp được.
- Tôn tỷ yên tâm. Em đã hỏi ba mẹ rồi. Chuyện này vấn đề không lớn. Trường trung học này mặc dù là trường trọng điểm của tỉnh. Nhưng Hiệu trưởng, Hiệu phó đều là người quen của Bộ Giáo dục. Nhất định sẽ nể mặt Cục Giáo dục thành phố. Mẹ của em ở trường cũng có vài phần tiếng nói. Chỉ có điều, phương diện điều chỉnh nhân sự vốn dính đến việc có nhân sự an bài, nên hơi chút phức tạp. Thôi lão sư qua đó, nhiều lắm là trước ngày mùng một tháng Năm sẽ giúp cho anh ấy ngồi lên vị trí Phó chủ nhiệm phòng Giáo dục được rồi.
Tần Lượng đương nhiên là miệng đầy lời đáp ứng. Cho dù không phải là vì Chu Tiểu Nghệ, thông qua loại trao đổi tài nguyên này, sẽ giúp y tiến thêm một bước thân mật với Tôn Phiêu Vân. Trên thực tế, cha của Tần Lượng giúp chồng của Tôn Phiêu Vân, chủ yếu là muốn giúp Tần Lượng kéo gần quan hệ với lãnh đạo của y, khiến cho Tôn Phiêu Vân chiếu cố Tần Lượng nhiều hơn một chút. Căn bản không biết Tần Lượng là lấy chuyện của Chu Tiểu Nghệ trao đổi lợi ích với Tôn Phiêu Vân.
- Chuyện Tiểu Nghệ phụ trách tổ dự án thứ tư, tôi sẽ nói với Cục trưởng Đới. Mặc dù hơi khó, nhưng tôi nghĩ Cục trưởng Đới sẽ tôn trọng ý kiến của tôi nhiều một chút. Tiền Đông chỉ có quan hệ với Chủ nhiệm Tề Hải Ưng. Lão Đới đối với bọn họ ấn tượng không thể nào tốt.
Tôn Phiêu Vân mỉm cười. Lần này Tần Lượng cho cô ta cái hẹn mùng một tháng Năm cũng coi như khiến cô tương đối hài lòng.
Dù sao chuyện của Chu Tiểu Nghệ phụ trách tổ bốn cũng chỉ cần cô trước mặt Cục trưởng Đới nói mấy câu mà thôi. Còn chuyện lão Thôi chồng cô được điều đến trường trung học trọng điểm của tỉnh, ngồi lên vị trí Phó chủ nhiệm phòng Giáo dục của trường, lúc này dính đến việc điều chỉnh nhân sự, cán bộ đề bạt, độ khó lớn. Loại trao đổi này, cô không hề nghi ngờ là mình được lợi lớn hơn.
- Ừ, về sau Tiểu Nghệ và em đều là cấp dưới của Tôn tỷ. Chúng em sẽ cố gắng làm việc, không phụ lòng kỳ vọng của chị. Chị cũng nên bảo vệ chúng em nhiều hơn.
Tần Lượng hướng Tôn Phiêu Vân nói đến vấn đề trung tâm, Chu Tiểu Nghệ cũng ở một bên phụ họa vài câu.
Trong mắt của cô ta, Tần Lượng càng ngày càng hoàn mỹ. Điều kiện gia đình tốt như vậy, bản thân cũng rất biết nỗ lực, rất biết giữ mối quan hệ với lãnh đạo,. So với cái gã đầu óc ngu si tứ chi phát triển, gặp chuyện chỉ biết đánh nhau kia còn mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
- Nhất định là vậy. Tôi không bảo vệ thì còn ai bảo vệ nữa chứ?
Tôn Phiêu Vân mỉm cười. Bên trong phòng làm việc nhỏ tràn đầy khí sắc an lành.
Dương Bân tất nhiên không có khả năng biết rõ việc trao đổi lợi ích trong căn phòng nhỏ kia, cũng không biết hai danh ngạch vào biên chế của cục đã vô duyên đối với hắn.
Hắn hiện tại đang rất bận rộn với một chuyện khác.
Thừa dịp Tần Lượng nói chuyện với Chủ nhiệm Tôn trong phòng, những đồng nghiệp khác lại lo bản báo cáo cho Tần Lượng và Chủ nhiệm Tôn, Dương Bân cầm điện thoại di động đến chỗ ngồi của mình, bắt đầu nghiên cứu chức năng mới của nó.
Khiến cho thế giới trở lại một khoảng thời gian nào trước đó, có lẽ cũng chỉ có thể có trên Tivi, hoặc trong tiểu thuyết, nhưng hiện tại lại phát sinh trên người của hắn. Điều này không thể không khiến cho Dương Bân cảm thấy miên man bất định.
Nếu như hết thảy đều là sự thật, hắn chẳng phải trở thành nhân vật nam chính có dị năng trong các quyển tiểu thuyết rồi sao?
Bởi vì phải đi con đường làm quan này, Dương Bân cũng xem không ít những quyển tiểu thuyết quan trường. Phàm là nhân vật chính có chút dị năng hoặc trọng sinh đều hô phong hoán vũ trong quan trường. Một bước lên mây.
Nếu quả thật có thể như vậy, tương lai hắn có thể lợi dụng công năng cường đại của di động, triệt để thay đổi nhân sinh của hắn và vận mệnh gia đình hắn, khiến cho cha mẹ khổ cực của hắn có thể tự do hưởng thụ. Chứ không cần lớn tuổi như vậy mà còn lo chuyện công việc của hắn, bốn phía cầu người tặng lễ.
Tiến độ thế giới nếu quả thật có thể tùy ý chứa đựng và nhập vào một sự kiện đơn giản, ví dụ như mua sổ xố, từ ban ngày cho chạy nhanh đến buổi tối, sau khi biết rõ kết quả lại trở về ban ngày.
Sau khi trở lại ban ngày, dùng dãy số trúng thưởng mua hơn mười tờ, từ đó trúng được vài tỷ. Đời này cái gì cũng có, cái gì cũng không cần buồn.
Xài hết, lại tiếp tục lặp lại như cũ.
Cái gì là quan trường, cái gì là người giàu nhất thế giới, cái gì là xe sang mỹ nữ. Tất cả đều là cứt chó.
Nhưng...
Một cảnh tượng khiến cho Dương Bân thất vọng xuất hiện.
Điện thoại bây giờ, ngoại trừ chức năng có sẵn trong máy, hắn thử chụp một tấm hình thì đều biến thành ảnh chụp bình thường, không còn chức năng phản hồi lại trước đó.
Không chỉ như thế, hắn còn vô pháp xóa đi trang phục trên tấm ảnh chụp.
Màn quỷ dị vào buổi sáng đã không phát sinh. Chiếc điện thoại tựa hồ đã trở lại điện thoại nhái bình thường. Ngoại trừ giao diện là đổi, chức năng tăng nhiều mà thôi.
Tất cả chức năng đặc dị đã biến mất.
Dương Bân thử đi thử lại rất nhiều lần nhưng không thành công. Căn bản chẳng có gì phát sinh như trước đó.
Chuyện xảy ra buổi sáng chỉ là tạm thời? Hay là một loại ảo giác?
Tại sao lại hoài nghi cảnh tượng buổi sáng là ảo giác? Bởi vì Dương Bân phát hiện tấm ảnh hắn chụp Đường Oánh căn bản không có trong điện thoại. Xem ra khẩu trang và kính râm biến mất đã từng là ảnh chụp thứ nhất trong thế giới tiến độ.
Nhưng Dương Bân lại rất nhanh phủ nhận phỏng đoán ảo giác vừa rồi. Bởi vì trong túi áo của hắn vẫn còn tấm danh thiệp của Đường Oánh cho hắn. Xem ra là danh thiếp trợ lý của cô. Tấm danh thiếp này tồn tại, đủ để chứng minh buổi sáng hắn xác thực đã cứu Đường Oánh. Đường Oánh cũng đã nói muốn mời hắn ăn cơm nên mới đưa cho hắn danh thiếp này.
Chủ nhiệm Tôn dường như đã nói trợ lý của Đường Oánh tên là A Kiệt? Như vậy Lý Thiên Chân là ai? Đường Oánh vì cái gì mà đưa danh thiếp với tên Lý Thiên Chân cho hắn?
Có lẽ cô có đến mấy trợ lý lận. Đối với một minh tinh lớn như cô mà nói, nhiều trợ lý cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. Có người phụ trách sự vụ, có người phụ trách quan hệ xã hội. Minh tinh danh tiếng lớn, tương ứng công việc sẽ càng nhều. Nhân viên công tác bên cạnh cũng sẽ không ít.
Dương Bân bước vào nhà vệ sinh gọi điện cho Tiếu mập. Điện thoại đã bị Tiếu mập tẩy thành cái dạng gì, chắc hẳn nguyên lý bên trong cũng chỉ có gã mới biết.
Nói không chừng, có thể khiến cho hắn lặp lại được như lần thứ nhất?
Nếu như có thể thành công, cái gì cũng không làm, trước tiên đem đi xổ số rồi nói sau.
Nhưng, sau khi điện thoại được thông, đối với việc Dương Bân nói rằng có thể xóa đi quần áo của con gái, có thể trở lại thời gian một khắc chụp được tấm ảnh, Tiếu mập hiển nhiên cho rằng Dương Bân nếu không uống rượu quá nhiều thì chính là đầu óc hỏng rồi. Căn bản là đang đùa gã.
Tiếu mập bảo Dương Bân nếu đã có thể làm biến mất quần áo của phụ nữ trong tấm ảnh, tốt nhất là quần lót cũng nên biến mất đi. Nhưng Dương Bân dĩ nhiên là chưa làm kịp. Cho nên cũng không thể chứng minh lời nói của hắn với Tiếu mập.