Quân Đoàn Dị Năng

Chương 42: 42: Ác Mộng Của Cuộc Đời






Đặng Lâm trở về phòng ở ký túc xá không phải vì chưa thu dọn hành lý.

Trước đó khi vừa ra viện anh đã thu dọn tất cả mang đi rồi, nhưng sau khi kiểm tra lại Đặng Lâm còn thấy thiếu một món đồ quan trọng cho nên quay lại lấy bằng được.
Trợ lý Danh rất hiếu kỳ, không biết là vật gì mà khiến Đặng Lâm nhất định phải trở về lấy.

Chỉ thấy Đặng Lâm mở hộc tủ bí mật lấy ra một cái hộp giấy, bên trong là gì không biết nhưng nhìn mức độ trân trọng của anh thì hẳn là thứ ở trong hộp là rất quan trọng.

Đặng Lâm cũng không giao cho trợ lý Danh mà tự mình ôm lấy đi thẳng đến chỗ tiến sỹ Mai.
Vừa đến nơi, Đặng Lâm ngoài ý muốn nhìn thấy Tú Hiền đang cắm cúi cùng Đào Hạnh phân tích mẫu thí nghiệm, còn tiến sỹ Mai đang gõ phím trên bàn làm việc.
Đặng Lâm, "..." Mày không nghe điện thoại của tao vì đang ở đây ư?
Tú Hiền, "..." Tao không có để ý điện thoại!!!
Sau màn trao đổi bằng mắt, Đặng Lâm lên tiếng nói với tiến sỹ Mai.
"Mẹ, ba người đang làm thí nghiệm gì vậy?"
Tiến sỹ Mai không ngẩn đầu nói.
"Chưa thể nói được.

Khi nào có kết quả thì con sẽ biết."
Đặng Lâm chép miệng, anh hiểu rõ tính của mẹ mình, bà sợ nói trước bước không qua nên thường chuyên tâm làm nghiên cứu, khi nào có kết quả mới công bố ra ngoài.

Đặng Lâm cũng không truy hỏi mà quay lại nói với Tú Hiền.
"Anh có một đề nghị cho chú đây Hiền."
Tú Hiền liếc mắt nhìn Đặng Lâm nói.
"Tôi biết anh muốn nói cái gì.

Có điều tham gia thì tham gia, nhưng tôi phải thấy được cái lợi khi tham gia cùng anh chứ."
"Lợi ích?" Đặng Lâm nở nụ cười.

"Chú cần lợi ích mới vào đội của anh hả Hiền?"
Tú Hiền thấy nụ cười của Đặng Lâm thì hơi rùng mình nhưng vẫn cứng miệng.
"Chứ anh nghĩ tôi chạy theo không anh đấy à?"
"À...!" Đặng Lâm kéo dài giọng nhưng anh cũng không muốn tiếp tục kì kèo như đứa trẻ con với Tú Hiền nên cũng nhàn nhạt nói.


"Chú cứ nghĩ kĩ đi, chú muốn ích lợi thế nào."
Sau đó Đặng Lâm lại nói với tiến sỹ Mai.

"Mẹ, con muốn tiến hành cấy ghép cấp A cho Hoàng Danh."
Vừa nghe đến đây bốn người còn lại ngạc nhiên nhìn Đặng Lâm.
"Sếp!!!" Trợ lý Danh thốt lên.

Anh nghĩ lại lời nói của Đặng Lâm lúc trước, lúc đó anh nghĩ sếp của mình chỉ nói vậy thôi, nhưng không ngờ anh ta làm thật.
Tiến sỹ Mai ôn tồn nói.
"Cấy ghép cấp A tuy đã được cấp phép thực hiện, nhưng mà rủi ro khá cao, con chắc chứ?"
Đặng Lâm thản nhiên nói.
"Sau ba mươi tuổi sẽ không thể thực hiện cấy ghép nữa, bây giờ cậu ấy đã hai mươi lăm, tuy nói là còn năm năm để thực hiện nhưng càng sớm càng tốt chứ."
Tiến sỹ Mai nhìn về phía trợ lý Danh, bà muốn biết ý kiến của anh.
"Danh, con thấy sao?"
Nhìn thấy trợ lý Danh xoắn xuýt suy nghĩ, tiến sỹ Mai tiếp tục nói.
"Con không cần để ý lời của thằng Lâm.

Đây là quyết định của con.

Cô tôn trọng quyết định của con."
Trợ lý Danh suy nghĩ một hồi, sau đó đưa ra quyết định.
"Con đồng ý thực hiện cấy ghép.

Sếp nói đúng, thực hiện càng sớm thì tỷ lệ thành công càng cao, hơn nữa có môt số việc trốn tránh mãi không phải là cách.

Nhất định phải đối mặt."
Tiến sỹ Mai nghe vậy thì thở dài, bà cũng biết đứa nhỏ này trải qua nhưng chuyện không dễ dàng gì.
"Vậy thì chuẩn bị đi, mấy ngày nữa chúng ta thực hiện cấy ghép."
Lúc này Đặng Lâm mới cùng trợ lý Danh rời đi.


Trước khi đi Đặng Lâm để lại một câu.
"Một tháng nữa sẽ hội quân.

Từ giờ đến lúc đó, suy nghĩ kỹ một chút."
Đây rõ ràng là lời nhắn lại cho Tú Hiền.

Nhìn bóng lưng Đặng Lâm rời đi, cơ mặt Tú Hiền khẽ co giật.

Uy hiếp trắng trợn!!!
Cuối tuần, Đặng Lâm và trợ lý Danh quay lại học viện một lần nữa.

Theo đúng giao hẹn, viện trưởng giao cho Đặng Lâm danh sách hai trăm học sinh chuẩn bị tốt nghiệp, lại sắp xếp cho hai trăm em ấy tập hợp tại phòng hội nghị để Đặng Lâm khảo hạch.
Nhìn danh sách hai trăm học sinh trên tay, Đặng Lâm chú ý một vài học sinh với điểm số và dị năng nhất định.

Nhưng mà cũng còn xem biểu hiện cụ thể đã.
Trải qua cả một ngày dài sàn lọc, Đặng Lâm nhìn trúng mười người có khả năng tạm xem như đủ tiêu chuẩn.

Mặc dù cách tiêu chuẩn mà anh đưa ra rất xa, nhưng mà những người này còn có khả năng tiếp tục được đào tạo nâng cao.
Trợ lý Danh đến phòng viện trưởng báo cáo và sắp xếp cho những học sinh kia được tham gia chuyến tập huấn do Đặng Lâm tổ chức vào tuần sau.

Viện trưởng cũng không rề rà, sảng khoái duyệt hồ sơ cho những học sinh này.

Vào lúc trợ lý Danh chuẩn bị mang hồ sơ trở về gặp Đặng Lâm, viện trưởng gọi anh lại, không đầu không đuôi nói.
"Đứa trẻ đó đã thức tỉnh thành công rồi.

Nhóm Ngũ hành thuộc tính Quang."
Trợ lý Danh à một tiếng, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc, nhưng những ngón tay cầm hồ sơ trắng bệt cho thấy cảm xúc của anh đang dao động dữ dội.
Viện trưởng thở dài nói tiếp.
"Nghe nói hiện tượng thức tỉnh vẫn còn, có vẻ như sẽ còn thức tỉnh tiếp một năng lực nữa."
Trợ lý Danh rũ mắt, thu hồi tất cả dao động, bình tĩnh nói.

"Quả nhiên là gen trội thì tiềm lực cũng cao."
Nói rồi anh nhìn viện trưởng mỉm cười.
"Cám ơn thầy, viện trưởng Duy.

Em đã biết rồi."
Viện trưởng nhìn bóng lưng trợ lý Danh bước ra khỏi phòng, ánh mắt có chút tiếc thương, cũng có bất đắc dĩ.

Nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng mà vết thương vẫn cứ âm ỉ như vậy cũng không phải cách hay.

Nếu được một lần bùng nổ thì tốt hơn.

Khóe môi viện trưởng kéo thành một nụ cười, ánh mắt lấp lóe, ông chờ ngày bùng nổ này nhiều năm như vậy chắc cũng sắp xảy ra rồi.
Trợ lý Danh trở về ngồi trước bàn làm việc ngẩn người.

Anh suy nghĩ về những gì viện trưởng đã nói, rồi nghĩ về quá khứ của bản thân.

Nếu không có sự kiện năm đó, có lẽ giờ đây anh đã không phải là một trợ lý vô danh chỉ có thể đứng sau lưng hỗ trợ người khác.

Có lẽ anh cũng có thể làm được những điều lớn lao hơn.

Năm đó trợ lý Danh cũng là một đứa trẻ mang gen A.

Anh sinh ra trong một dòng họ tuy lâu đời nhưng ẩn thế.

Bản thân là cháu trai trưởng của trưởng họ, đáng lẽ anh phải được quan tâm giáo dục đào tạo, được hưởng tài nguyên xứng đáng.

Nhưng không, chỉ bởi vì anh là con ngoài giá thú, sinh ra khi cha mẹ chưa kết hôn mà bị ghẻ lạnh, chỉ bởi vì anh mang gen A nên họ mới miễn cưỡng đưa anh về phân gia để nuôi dạy.

Giờ nghĩ lại, trợ lý Danh cảm thấy thật nực cười.

Năm đó anh còn tưởng rằng ông nội yêu thương mình mới mang mình về, nhưng thực tế lại chỉ vì mã gen anh mang trong máu.
Bố của anh là một kẻ nhu nhược, ông ta biết anh chịu ấm ức nhưng ngoài thở dài ra ông chẳng làm được gì.

Anh còn chẳng được gặp người mẹ đáng thương của mình cho đến khi bà qua đời anh mới được đến nhìn mặt lần cuối.

Sau đó vài năm ông nội ép bố anh cưới một người phụ nữ khác, sinh ra một đứa con trai.


Nhưng không may thay, đứa bé này chẳng mang tí gen A nào.
Khi biết kết quả xét nghiệm, bố anh và anh không có cảm xúc gì.

Với ông ấy, anh mang gen A rồi, một đứa khác không mang gen A cũng không sao.

Còn với bản thân anh, đứa bé đó không có nửa điểm liên quan thì anh chẳng quan tâm làm gì.
Nhưng nếu biết được những việc mà họ sẽ làm với bản thân, Hoàng Danh năm đó chắc chắn sẽ bỏ trốn ngay tức khắc.

Đến bây giờ anh vẫn không tài nào hiểu nổi những con người ghê tởm ấy đã nghĩ gì khi thực hiện hành động khinh khủng ấy.
Ngày hôm đó mưa rất to, Hoàng Danh tám tuổi trở về nhà chính từ phân gia, lấy lý do là bà cả mới sinh em trai nên phải về thăm.

Hoàng Danh trong lòng khinh thường, nếu nói thứ tự thì mẹ của nhóc mới là bà cả.

Nhưng mà nhóc không dám nói ra miệng, chỉ âm thầm cười nhạo trong lòng.
Bọn họ đưa nhóc đi nhìn em trai đỏ hỏn đang oe oe khóc trong nôi, lắng nghe bố và bà cả của ông ấy ở phòng bên cạnh tranh cãi.
"Cô điên rồi hả? Sao có thể đối xử như vậy với đứa nhỏ tám tuổi? Nó là con tôi! Nó cũng sắp đến lúc thức tỉnh rồi." Là bố của nhóc đang gầm lên.
"Tôi điên? Nó là con anh vậy thằng Trọng không phải con anh?" Bà cả cũng không thua kém gì mà lên tiếng.
"Đều là con tôi, nhưng sao có thể lấy của đứa này cho đứa kia như vậy được."
"Bố anh muốn nuôi dạy thằng Trọng làm người kế thừa, nếu nó không có gen A thì làm sao kế thừa? Thằng con hoang của anh dù có mang gen trội thì cũng đâu được coi trọng.

Nó mang gen A chỉ vô dụng mà thôi."
"Cô...!" Bố nghẹn họng, hiển nhiên lời bà cả nói là sự thật.

Trong dòng họ này chẳng ai muốn nâng đỡ Hoàng Danh.
"Cô cái gì mà cô.

Đây là lệnh của bố anh, được em trai em gái anh tán thành." Bà cả cười, giọng cười mỉa mai.
Bố không nói gì thêm nữa.

Mà Hoàng Danh nghe được lại ngây ngô không hiểu được sự tàn khốc trong cuộc đối thoại của hai người họ.

Nhóc cứ vậy mà nhìn bố mình bước từ trong phòng ra nhìn mình với ánh mắt phức tạp rồi bỏ ra khỏi nhà, sau đó ngốc nghếch đi theo những người lớn mà nhóc gọi là chú, là cô, là thím ấy xuống tầng hầm của nhà chính.

Nơi diễn ra ác mộng của cuộc đời nhóc..