Quan Đạo Vô Cương

Chương 63: Chương 62: Gánh nặng





Đang suy nghĩ trong lòng thì điện thoại trong phòng vang lên. Thượng Quyền Trí bước vào phòng sách, cầm điện thoại lên nghe:
- Xin chào, tôi là Thượng Quyền Trí.
- Lão Thượng à, tôi là Trương Dụ Hòa, có xem tin tức của đài truyền hình trung ương về đại hội thể thao Châu Á không? Haha, không nghĩ là Nam Đàm có thể nhanh chân chạy đến trước. Chẳng những quảng cáo um sùm, mà còn hướng những đoàn đại biểu tặng cây kiwi sinh thái của Nam Đàm chúng ta. Vừa rồi, Bí thư Hải Hoa có gọi điện thoại hỏi tôi về loại cây kiwi sinh thái của Nam Đàm. Tôi cũng cảm thấy mơ hồ, đành phải hướng Bí thư Hải Hoa làm kiểm điểm rằng tôi không có rõ lắm. Lê Dương các người sao lại không nói không rằng mà đánh trống rùm beng bên ngoài thế?
Thượng Quyền Trí vừa mừng vừa sợ:
- Phó Chủ tịch tỉnh Trương, cây kiwi ở Lê Dương chúng tôi chủ yếu tập trung ở một số huyện phía Nam. Nam Đàm khí hậu và thổ nhưỡng đặc biệt thích hợp cho việc gieo trồng cây kiwi. Cho nên ba năm trước chúng tôi đã nhập về một số lượng hạt giống cây kiwi có chất lượng tốt. Năm nay đã bắt đầu cho kết quả. Vừa lúc Thế vận hội Bắc Kinh được diễn ra, các đồng chí ở huyện cảm thấy cây kiwi dinh dưỡng phong phú, giàu vitamin C, rất thích hợp trong việc trợ giúp dinh dưỡng cho các vận động viên. Cho nên bọn họ hy vọng được tặng quả kiwi này cho các vận động viên nước ta, biểu lộ sự ủng hộ của quần chúng Lê Dương đối với các vận động viên. Mấy ngày trước, các đồng chí ở huyện cũng đã nói qua với tôi nhưng không nói cụ thể rõ ràng nên tôi cũng không để ý. Không nghĩ rằng….

- Haha, lão Thượng, chuyện này cũng là chuyện tốt, cũng không nên trách cứ các đồng chí ở huyện. Bí thư Hải Hoa vừa rồi trong điện thoại đã nói cho tôi biết, để tạo nên thương hiệu cho loại cây kiwi Nam Đàm như vậy thật không dễ dàng gì. Nhất định là phải bảo vệ cho thật tốt. Hướng Đại hội thể thao Châu Á để quyên tặng cây kiwi là chuyện rất tốt, là một sáng kiến để tạo nên thương hiệu cho các loại trái cây của Xương Giang chúng ta. Sáng kiến của các đồng chí ở huyện Nam Đàm rất có ý nghĩa kinh tế, đáng ngợi khen.
Sau khi nói chuyện xong với Phó chủ tịch tỉnh Trương Dụ, chưa kịp định thần thì điện thoại lại vang lên lần nữa.
- Chủ tịch địa khu Thượng, tôi là Thẩm Tử Liệt, báo cáo với ngài một tin tức tốt. Công ty phát triển khai thác Nông nghiệp của huyện Nam Đàm chúng ta đã ký kết được với bà con tiểu thương ba ngôi chợ hoa quả bán sỉ lớn nhất Bắc Kinh. Bọn họ bao tiêu hai trăm ngàn kg kiwi của Nam Đàm chúng ta, giá cả cũng vượt qua dự tính của chúng tôi. Tôi đã bảo lão Chu đại diện cho huyện đến ký kết hợp đồng với các thương lái. Rất nhanh, cây kiwi của huyện Nam Đàm chúng ta sẽ tiến đến thủ đô, để dân chúng Bắc Kinh có thể nếm được hương vị trái kiwi của Nam Đàm chúng ta.
Trong điện thoại, Thẩm Tử Liệt rất hưng phấn. Dĩ nhiên là sự thuận lợi đã vượt qua dự đoán của y. Cho nên y đã vội vàng báo cáo với Thượng Quyền Trí.
- Tử Liệt, đây là một tin tức tốt. Nhưng ngày hôm nay, Hoài Sơn và Phụ Đầu hai huyện này đã báo cáo với tôi, nói rằng sản lượng kiwi của họ đang có nguy cơ bị ế. Tình hình khá nghiêm trọng, khả năng là có ít nhất sáu trăm ngàn kg kiwi còn chưa có nguồn ra. Bí thư Lực Hành cũng đã cùng tôi nghiên cứu hai huyện này, hiện tại cây kiwi của Nam Đàm đã có danh tiếng, mở ra nguồn tiêu thụ rất lớn. Ý của tôi là mọi người có thể nhân cơ hội này để tiêu thụ số lượng kiwi của hai huyện Hoài Sơn và Phụ Đầu hay không?
Thượng Quyền Trí ngừng một chút, dường như sợ là chuyện này cũng không phải chỉ dựa vào một hai câu là có thể giải quyết.
- Tôi nghĩ, Nam Đàm vẫn dựa theo hình thức của mọi người mà tiêu thụ. Cậu cứ về trước, để lại một số người ở lại làm tiếp công tác. Sau khi trở về thì chúng ta lại tiếp tục thương lượng làm sao để xử lý chuyện này.
Thẩm Tử Liệt cúp điện thoại, hít sâu một hơi, nhìn Lục Vi Dân và Chu Du Minh cười:
- Chủ tịch địa khu Thượng rất cao hứng. Tuy nhiên, lại giao cho chúng ta một nhiệm vụ khó khăn. Ông ấy bảo số lượng kiwi của Hoài Sơn và Nam Đàm đang bị tồn động, chưa có nguồn tiêu thụ, tình hình căng thẳng. Ít nhất là còn không dưới sáu trăm ngàn kg. Hy vọng là huyện Nam Đàm của chúng ta có thể dùng con đường của mình, để trợ giúp Hoài Sơn và Phụ Đầu đem số lượng hàng ế tiêu thụ ra bên ngoài.

Thẩm Tử Liệt và Chu Du Minh ánh mắt đều dừng lại trên người Lục Vi Dân.
Phải nói lúc này đây, thu hoạch lớn như vậy thì công lao đều thuộc về Lục Vi Dân.
Nếu không phải là quyên tặng cho các vận động viên, nếu không phải Lục Vi Dân thông qua bạn học của hắn ở đài truyền hình trung ương để đưa tin thì cây kiwi của huyện Nam Đàm không có khả năng thuận lợi tạo nên thương hiệu như vậy, cũng không có thuận lợi ký kết với thương lái ở các chợ đầu mối hoa quả ở Bắc Kinh. Mặc dù đây giống như là dệt hoa trên gấm nhưng tâm tư này không phải ai cũng có thể làm được.
Lục Vi Dân trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Phó bí thư Thẩm, bốn trăm ngàn kg kiwi của Nam Đàm chúng ta tiêu thụ đã được chứng thực. Nhưng sáu trăm ngàn kg của Hoài Sơn và Phụ Đầu thì còn có chút vấn đề. Số lượng cây kiwi của huyện Hoài Sơn và Phụ Đầu không thua gì huyện Nam Đàm chúng ta, nhưng dù sao cũng có sự khác biệt lớn. Chúng ta vừa mới tạo dựng được thương hiệu cho mình, nếu làm không tốt thì sẽ giống như là đập bể nó. Đây là việc thứ nhất. Sáu trăm ngàn kg không phải là con số nhho3. Cho dù có bảo chúng ta tìm đường thì ở thủ đô, nếu muốn tiêu thụ một lúc sáu trăm ngàn kg này khả năng còn có một chút vấn đề. Chủ yếu là vấn đề thời gian, đây chính là việc thứ hai.
- Vi Dân, vậy chủ ý của cậu là gì? Đây là nhiệm vụ mà Chủ tịch địa khu Thượng đã giao cho chúng ta. Tôi nghe giọng của ông ấy trong điện thoại rất trầm thấp, phỏng chừng là bên Hoài Sơn và Phụ Đầu đang gây áp lực rất lớn.

Trải qua chuyện vừa qua, Thẩm Tử Liệt đối với Lục Vi Dân rất có niềm tin, trong ánh mắt bao hàm sự cổ vũ và mong đợi.
- Haha, Bí thư Thẩm, tôi nghĩ chúng ta còn phải nghĩ rất nhiều biện pháp. Cũng may là cây kiwi của huyện Nam Đàm đã được quảng cáo trên đài truyền hình trung ương. Hơn nữa là trong đại hội thể thao Châu Á nên được toàn dân chú ý. Cho nên, chúng ta đã có được ưu thế. Nếu muốn mở ra con đường tiêu thụ thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ý của tôi vẫn là, Hoài Sơn và Phụ Đầu thống nhất sẽ do công ty phát triển khai thác nông nghiệp của Nam Đàm chúng ta đóng gói tiêu thụ, nhưng vẫn cổ vũ mọi người tự thể hiện bản lãnh của mình đi tìm nguồn tiêu thụ. Bắc Kinh đã có thì còn Thượng Hải, Quảng Châu, Hàng Châu, Vũ Hán, Nam Kinh… Tôi nghĩ mọi nơi đều có thể thử xem. Người của huyện chúng ta không đủ thì có thể tìm người ngoài, và cũng chính là những cửa hàng bán lẻ hoa quả, chỉ cần có thể bán ra là được.
Lục Vi Dân nói xong thì ánh mắt mọi người đều sáng lên. Nếu chuyện này làm không xong, thì Hoài Sơn và Phụ Đầu có thể thông qua công ty Phát triển Khai thác Nông nghiệp hiện đại Nam Đàm để thống nhất tiêu thụ. Như vậy, mượn danh tiếng của cây kiwi Nam Đàm, công ty vừa có thể lấy được khoản phí dụng quản lý, vừa hoàn thành nhiệm vụ mà địa khu giao cho.