Quan Đạo Vô Cương

Chương 367: Chương 350: Áp lực như núi





Chiêm Thái Chi thì không nói nữa, tâm tư của phụ nữ rất khó nắm bắt. Lục Vi Dân từ cấp cao như vậy xuống, hơn nữa lại hành xử độc lập như vậy, chỉ sợ một số lãnh đạo hơi hẹp hòi một chút đều có chút tâm tư tế nhị nào đó. Mà Dương Hiển Đức từ góc độ ý nghĩa nào đó mà nói cũng đại diện cho thái độ của Lý Đình Chương. Cũng khó trách Lục Vi Dân này có chút sợ, dường như lập tức liền biến thành kẻ thù chung của mọi người.
 Khiến Lương Quốc Uy có chút xúc động không phải là việc Lục Vi Dân xin giúp đỡ, mà là một phen luận thế cục của Lục Vi Dân.
 Đúng vậy, tình hình Song Phong hiện tại rất gian nan, mà cục diện của chính mình càng gian nan.
 Năm nay thế cục bất thường, phong trào lớn mà chuyến tuần hành phía nam mang lại thổi khắp cả nước, Phong Châu cũng không ngoại lệ. Ủy ban nhân dân Địa khu không ngừng có động thái, yêu cầu cũng càng lúc càng cao. Theo như lời Lục Vi Dân nói, ai không nhìn thấy thay đổi này, người đó sẽ phải trả giá. Lương Quốc Uy cũng tán thành quan điểm này.
 Ấn tượng về Song Phong và mình trong mắt lãnh đạo chủ chốt Địa ủy cũng không tốt, vụ việc Vĩnh Tề và Chu Minh Khuê hoặc nhiều hoặc ít đều có chút ảnh hưởng đối với mình. Nhưng đây cũng không phải mấu chốt, mấu chốt là Song Phong không tìm được con đường phát triển. Không tìm ra làm như thế nào để thực hiện đột phá, mà trong tình hình các huyện khác đều có động thái lớn, biểu hiện kiểu này của Song Phong là rất chướng mắt.
 Lương Quốc Uy sao lại không muốn có động thái gì, nhưng việc này nói thì dễ chứ làm thì sao?
 Thu hút đầu tư không có khởi sắc, mấy doanh nghiệp có thể đếm được trên đầu ngón tay của huyện nếu không phải phải dở sống dở chết thì là bước đi gian khó. Tình hình tài chính đều túng quẫn không chịu nổi như thường thấy, đâu cũng cần tiền, đâu đâu cũng đều là lỗ thủng, Lý Đình Chương cũng là sứt đầu mẻ trán, không dễ sống. Mỗi ngày miệng đều hô hào phải có đột phá, phải có động thái, lấy nào là bước đi mới, nào là động thái lớn?

 Nhưng không có, vậy có nghĩa là Song Phong chẳng làm được trò trống gì. Mà chẳng làm được trò trống gì vào lúc này cũng liền có nghĩa hoặc là Huyện ủy đi ngược lại với ý đồ của Địa ủy, hoặc là chính Bí thư Huyện ủy bất tài, đã không còn thích ứng được với nhịp bước của thời đại. Hai kiểu kết quả đều có thể làm cho một Bí thư Huyện ủy như mình bị điều chỉnh, việc này đương nhiên là Lương Quốc Uy không thể chấp nhận.
 Lục Vi Dân trong lời nói có lẽ có chút ý muốn phân biệt thanh minh cho hắn. Nhưng đúng như lời hắn nói, ít nhất hắn dám làm, dám thử, đúng hay sai, thành công hay không, đều chứng minh là đang hành động. Ít nhất hắn cũng ghi được chút điểm với bên trên, có đập vỡ bát cũng được coi là rửa bát, không rửa bát vĩnh viễn sẽ không đập vỡ bát. Lời này có tác động không nhỏ tới Lương Quốc Uy.
 Khi huyện tìm không nổi hành động nào thích hợp hơn để báo cáo kết quả công tác với Địa ủy, cho dù là một thử nghiệm sai lầm hoặc là thất bại, ít nhất cũng có thể chặn miệng một số người ở Địa ủy. Ít nhất Song Phong chúng tôi vẫn là dũng cảm thử nghiệm.
 Trong hội nghị ngày hôm qua, Phó bí thư phân công quản lý kinh tế Địa ủy Thường Xuân Lễ không chút khách khí phê bình đích danh Song Phong và Phụ Đầu, nói hai huyện Song Phong và Phụ Đầu quý bốn sắp có kết quả tổng kết, biểu hiện vẫn như mộng du. Y hỏi trực tiếp lãnh đạo chủ chốt và lãnh đạo phân công quản lý công tác kinh tế của hai huyện rằng họ đã xem bảng kê khai số liệu kinh tế chưa, xem có hiểu bảng kê khai số liệu hay không. Nếu như ngay cả đến bảng kê khai số liệu cũng xem không hiểu, tranh thủ mà sớm xin từ chức. Nếu xem mà hiểu, có thấy đỏ mặt hay không, có thấy áp lực hay không. Nếu như không thấy có áp lực, thì chứng tỏ bộ máy lãnh đạo hai huyện này không đạt tiêu chuẩn. Nếu có áp lực mà tìm không ra biện pháp, con đường, không có động thái, như vậy bộ máy lãnh đạo hai huyện này cũng đều không đạt tiêu chuẩn, Địa ủy sẽ suy xét điều chỉnh.
 Lời nói sắc bén, cay nghiệt, thái độ cứng rắn, có thể nói là khai thiên lập địa. Nhất là đây là từ miệng một Phó bí thư Địa ủy nói ra, thì càng cảm thấy làm cho người ta không thể tin nổi. Nhưng những người đang ngồi đều hiểu rõ, Thường Xuân Lễ không phải kẻ điên, cũng là tay già đời chìm nổi trên chính đàn nhiều năm. Nếu không phải được Lý Chí Viễn ngầm mớm ý rõ ràng cho, Thường Xuân Lễ ngay cả ăn gan hùm mật gấu, uống nhiều rượu Phong Đăng Đặc Khúc cũng không dám nói những lời kiểu đó trong hội nghị như thế này.
 Chiêm Thái Chi ngày hôm qua khi cùng mình quay về đã lần đầu tiên đề nghị mình suy xét xem có nên mở một hội nghị Huyện ủy mở rộng để nghiên cứu công tác kinh tế hay không, tiến hành xác định phân loại các loại số liệu một lần nữa. Thế đủ thấy đối phương cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

 Song Phong nhất định phải có động thái, hơn nữa còn phải có động thái khiến Địa ủy cảm thấy chấp nhận được, nếu không chỉ sợ mình sẽ thật sự không qua được cửa ải này. Mà với tình hình trước mắt mà nói, có lẽ theo như lời Lục Vi Dân nói, nơi xó xỉnh như Oa Cố nếu như có thể làm ra một chút động thái, có lẽ có thể giảm bớt một ít áp lực cho huyện.
 Nghĩ đến đây, Lương Quốc Uy cảm thấy có lẽ mình nên mở một cuộc họp hội ý bí thư, điều chỉnh lại bầu không khí này trong trụ sở Huyện ủy.
 - Tề Nguyên Tuấn thật không ra sao! Trong mắt còn có Quận ủy hay không? Y muốn làm gì, bất đồng trong công việc mà đẩy đến tận huyện. Muốn mượn thế, dùng danh nghĩa lãnh đạo để chỉ đạo người khác, hay là cảm thấy mình đã mọc đủ lông đủ cánh rồi?
 Sau khi Chương Minh Tuyền từ huyện về liền tức giận đùng đùng, không chút khách khí mà nổi giận ở trong phòng Lục Vi Dân.
 - Bí thư Lục, ngọn gió này không thể để lâu. Oa Cố xưa nay đã có bầu không khí chủ nghĩa bè phái, chủ nghĩa cá nhân. Anh là Bí thư Quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn, nhưng trong thị trấn Oa Cố, những người này vẫn chỉ coi anh là Bí thư Quận ủy, chưa từng coi anh như Bí thư Đảng ủy thị trấn. Kiểu xuất phát điểm này đã là có vấn đề!
 - Anh Chương, nói chuyện chú ý một chút!
 Lục Vi Dân lại tỏ ra rất bình tĩnh.

 - Ở huyện có chút mưa gió cũng không phải chuyện gì quá lớn. Ông Tề cũng có ý tưởng của ông Tề, huống chi tôi không cho rằng đây là ý của ông Tề.
 Chương Minh Tuyền kinh ngạc, nhìn Lục Vi Dân chằm chằm:
 - Không phải ý của Tề Nguyên Tuấn, ý của anh là...
 - Ông Tề làm như vậy có ý nghĩa gì?
 Lục Vi Dân hỏi lại.
 - Nếu như nói tôi là Chu Minh Khuê, có lẽ còn có chút khả năng. Nhưng anh thấy chỉ bởi vì tôi và y có một số bất đồng trong công việc, Huyện ủy liền có thể điều chỉnh công tác của tôi ư? Có loại khả năng này sao? Nếu như không có khả năng đó, cũng có nghĩa là sau này tôi và y còn phải tiếp tục làm cộng sự của nhau. Anh không suy xét sau này triển khai công tác như thế nào?
 Chương Minh Tuyền cũng dần bình tĩnh lại. Hơn một tháng qua, y và Lục Vi Dân tiếp xúc với nhau nhiều, cũng hiểu càng lúc càng rõ về lối suy nghĩ và ý tưởng trong công việc của Lục Vi Dân. Từ lúc ban đầu là kính trọng nhưng giữ khoảng cách, thờ ơ đứng nhìn rồi dần dần đến hiểu được, lại đến dần dần bị hấp dẫn. Tác phong làm việc của Lục Vi Dân càng làm cho y cảm thấy huyện cử Lục Vi Dân đến nơi đây đảm nhiệm chức Bí thư Quận ủy tuyệt đối cũng không phải vô căn cứ.

 Lục Vi Dân không phải loại thích đầu óc nóng lên là bỏ qua tình hình thực tế mà làm việc, cũng không phải loại tham thành công lớn, tham vọng viển vông nhưng vừa gặp phải khó khăn liền ủ rũ không gượng dậy nổi. Trước khi đưa ra quyết định đối với mỗi công việc nào, Lục Vi Dân càng nhiều là điều tra tìm hiểu rõ, nghiên cứu phân tích, thậm chí gần như là tới thái độ hà khắc. Chỉ là tình hình gieo trồng dược liệu của mấy xã, thị trấn này, thay đổi từ năm 82 đến năm 92, sản lượng, chủng loại, quy mô cùng với thay đổi giá cả thị trường, hắn đều yêu cầu danh sách số liệu tương đối chi tiết. Còn đối với việc người ở Oa Cố đi ra địa phương khác kinh doanh dược phẩm lại yêu cầu đều phải liệt kê tình hình của từng nhân viên, bao gồm tình trạng hiện nay và phương thức liên lạc của bọn họ. Đến các xã, thị trấn đều cảm thấy vị Bí thư Quận ủy này quả thực như xuất thân từ nhân viên thống kê, chẳng những yêu cầu chi tiết, hơn nữa quan trọng hơn là phải chuẩn xác.
 Sau khi lấy được những số liệu này, Lục Vi Dân mới bắt đầu nêu ra ý tưởng của mình, để cho mọi người tham khảo. Mà quy hoạch này chỉ nghiên cứu thảo luận trong phạm vi nhỏ, hơn nữa còn liệt kê ra một loạt những điều kiện tiên quyết cần đạt được nếu muốn khởi động quy hoạch này. Có thể nói Lục Vi Dân đã bỏ ra tâm huyết tương đối nhiều cho công việc này, hơn nữa cũng đưa ra yêu cầu tương đối chu đáo, tỉ mỉ cho từng bước cụ thể của hạng mục này. Chương Minh Tuyền làm công tác kinh tế lâu như vậy, tự cho là mình coi như là rất có nghề, nhưng sau khi chứng kiến tác phong của Lục Vi Dân, mới xem như thực sự hiểu rõ cái gì mới gọi là làm đến nơi đến chốn, cái gì gọi là tính trước làm sau.
 
 Câu hỏi lại của Lục Vi Dân khiến cho Chương Minh Tuyền tỉnh ngộ, y lập tức hung hăng nói:
 - Mẹ nó, đúng là bị ép rồi. Thị trấn Oa Cố thật là miếu nhỏ gió yêu ma lớn, nước cạn ba ba nhiều. Anh và Tề Nguyên Tuấn không ngờ lại cùng bị người ta ngấm ngấm mưu tính, mẹ nó, còn có pháp luật hay không?