Quan Đạo Vô Cương

Chương 336: Chương 325: Quyết định chủ ý





- Phát triển kinh tế phải là nhiệm vụ hàng đầu, hạng mục công việc này không nắm giữ nổi thì ai ở địa khu cũng chẳng thể ngóc đầu lên nổi, đều phải chịu thua kém người khác.
Hắn tổng kết.
- Bí thư Lương và Chủ tịch huyện Lý có lẽ cũng đã đi họp vài lần, ngồi dưới khán đài nghe lãnh đạo phê bình mình điều này khoản kia, cảm giác đó thật không dễ chịu gì. Nhìn thấy người bên Cổ Khánh, Phong Châu, rồi lại nhìn Song Phong chúng ta, nói như là ngồi trên đống lửa cũng không quá.
- Xếp hạng bét cũng chỉ có mấy nơi, hoặc là chúng ta, hoặc là Phụ Đầu, thỉnh thoảng Đại Viên cũng rơi vào. Hoài Sơn và Nam Đàm hai năm nay về cơ bản đã thoát ra khỏi cái bóng của tầm cuối bảng rồi.
Thái Vân Đào cũng tương đối hiểu mấy tình hình này. Dù sao ông ta cũng phải giúp đỡ cụ thể Phó bí thư phân công quản lý kinh tế Chiêm Thái Chi, phụ trách công việc thu hút đầu tư, không hiểu rõ tình hình đối thủ cạnh tranh là không được.
- Áp lực của mấy người Bí thư Lương lớn, Phó bí thư Chiêm và tôi cũng không nhẹ nhàng gì. Phó bí thư Chiêm đều nói là đến nỗi bà bây giờ ngủ cũng chẳng ngon, đến nằm mơ cũng đều nghĩ có phải đã có người đến Song Phong chúng ta đầu tư hay không? Như cậu vẫn là tốt, ngồi ở vị chí nhẹ nhàng, mệnh chúng tôi khổ thật.
Lục Vi Dân hơi động lòng.
Thái Vân Đào và Lương Quốc Uy quan hệ ra sao hắn còn chưa rõ cho lắm. Nhưng nghĩ một chút từ Trưởng phòng Văn hóa thể thao một bước lên đến Ủy viên thường vụ Huyện ủy, thì cho dù là chức Ủy viên thường vụ ngồi không cũng không thể. Trong này chắc chắn cũng có truyện. Từ lần đầu gặp mặt hắn đã cảm nhận được sự ngưỡng mộ của Thái Vân Đào với mình, có lẽ không ngoài vị trí Trưởng ban Tuyên giáo làm y thèm muốn thôi. Đương nhiên là bên này có thể cũng có ý muốn vứt bỏ gánh nặng thu hút đầu tư này đi.
- Chủ tịch Thái, câu nói này của ngài tôi không hiểu. Huyện ủy còn chưa sắp xếp công việc chính thức cho tôi, sao tôi sẽ ngồi ở vị trí thoải mái được?

- Tiểu tử này, chớ có được lợi rồi mà ra vẻ, ghế Trưởng ban Tuyên giáo không phải để dành cho cậu mà có thể để trống lâu như vậy ư? Người do bên huyện tiến cử bị Địa ủy từ chối rồi, ông Cố và ông Ngụy hận cậu thấu xương đây này.
Ông Ngụy theo lời của Thái Vân Đào là Phó ban Tổ chức kiêm Trưởng phòng Nhân sự đương nhiệm Hàn Trung Thần. Cái tên này đặt rất hay nhưng vận khí lại không tốt như vậy. Ông ta là cán bộ cấp phòng nhỏ nhiều năm, có thể nhìn thấy như sắp thành công. Huyện ủy tiến cử ông ta làm Phó chủ tịch huyện, còn Phó chủ tịch huyện bây giờ là Cố Ngọc Xuyên vào Ủy viên thường vụ làm Trưởng ban Tuyên giáo. Kết quả là Lục Vi Dân xuất hiện, trực tiếp làm cho việc tốt của hai bọn họ đều tan thành mây khói.
- Chủ tịch Thái, nếu tôi nói tôi không muốn làm Trưởng ban Tuyên giáo này, ngài sẽ thấy tôi nói vậy có chút dối trá phải không?
Hắn mỉm cười đáp.
Thái Vân Đào ngạc nhiên, nhìn đánh giá Lục Vi Dân một lượt. Nhìn dáng vẻ đối phương không giống như đang nói đùa, lúc này mới chầm chậm nói:
- Cậu không phải đang đùa đấy chứ? Vậy cậu định làm gì? Cũng không thể Huyện ủy không sắp xếp cho cậu một công việc mang tính thực chất, để cậu làm một Ủy viên thường vụ hữu danh vô thực chứ?
- Đương nhiên là không. Tôi có một ý tưởng, nhưng mới chỉ là suy nghĩ bước đầu, tôi trẻ tuổi, kinh nghiệm công việc cũng không nhiều, hơn nữa là thiếu sót kinh nghiệm của công tác cơ sở. Ý kiến của tôi là nếu Huyện ủy cho phép, tôi muốn đến quận, xã làm việc.
Lục Vi Dân cũng không che dấu.
- Đi về quận, xã?

Ánh mắt Thái Vân Đào hướng vào hắn, ông ta nghĩ ra một vài điều.
Dự tính hội nghị thường vụ lần này phải nghiên cứu về việc điều chỉnh bộ máy quận Vĩnh Tế/ Bí thư Quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn e rằng lần này phải nhận trách nhiệm, cũng phải thay đổi vị trí. Xem ra người này muốn đến Vĩnh Tế, đây cũng coi là việc lấy tiếng tăm tốt nhất rồi.
Nhưng công tác cấp cơ sở không thể bằng được bên trong cơ quan. Người này một lòng một dạ muốn đi cái gọi là “thâm nhập cơ sở” nhưng không biết nỗi khổ của cấp cơ sở là rất nhiều người đều không tưởng tượng được. Hiện tại công tác ở xã, thị trấn không dễ làm, chỉ có đến đến vị trí đó ngồi thì mới thực sự biết được vị trí đó và miệng núi lửa cũng chẳng khác là bao, không chú ý một chút là đốt chính mình.
Anh không thấy bí thư quận, xã đều vắt óc suy tính để được điều quay về huyện. Nhưng theo thường lệ của Song Phong, thường thì Chủ tịch xã, thị trấn sẽ không được xem xét điều về cơ quan huyện lị, chỉ có bí thư nhậm chức đủ kì là sẽ xem xét. Nhưng xem xét không có nghĩ là có thể cho anh một vị trí ưng ý, hòa thượng nhiều mà cháo thì ít, hằng năm việc thay đổi người luôn có người vui, người chán chường.
Đối với một huyện nông nghiệp như Song Phong này mà nói, sự chênh lệch giữa cơ quan quận, xã và huyện lị là rất lớn. Đây cũng là lý do mà rất nhiều người thà nhất định ở trong cơ quan làm chức phó đến già cũng không chịu đi đến xã, thị trấn làm bí thư, chủ tịch xã. Đặc biệt là những quận, xã xa xôi thì sợ như quỷ đồ.
- Vi Dân, tôi phải nhắc cậu, công tác quận xã không dễ làm. Nhất là hai năm nay, giá lương thực giảm mạnh, nông dân thu nhập khó khăn, việc thu thuế nông nghiệp, phí thủy lợi và các khoản thu ở xã, thị trấn rất khó khăn. Mỗi năm xoay quanh việc thu thuế nông nghiệp và các khoản phí đều xảy ra không ít chuyện, chỉ có điều năm nay việc của Vĩnh Tế làm quá căng thẳng thôi. Cộng thêm việc các xí nghiệp xã, thị trấn Song Phong chúng ta phát triển kém xa các địa phương khác, nói khó nghe hơn một chút, những xã, thị trấn nghèo hơn một chút thì cậu có muốn tìm một người có tiền mà vay tiền ăn tết cũng khó.
Lời nói của ông ta là lời nói thành tâm, làm cho hắn cũng có chút cảm động.
Ông ta xem như là người thành thật, cũng không có nhiều toan tính. Có thể có quan hệ nhất định với việc con đường làm quan của ông ta nắm được thời cơ tốt khá thuận lợi. Nhưng Lục Vi Dân còn biết anh rể của Thái Vân Đào là Trưởng ban thư ký Địa ủy Lê Dương cũ, quan hệ với Lương Quốc Uy rất chặt chẽ. Cũng coi như lúc Lương Quốc Uy lên Bí thư Huyện ủy đã giúp ông ta một tay, bây giờ đã điều đến Xương Tây Châu đảm nhiệm Phó châu thường vụ. Mối quan hệ này lại chẳng có mấy người biết được, Lục Vi Dân cũng là từ chỗ An Đức Kiện mà biết được quan hệ này. Là người ở Phong Châu đã lâu, ông ta rõ mấy quan hệ trên chính đàn địa khu Phong Châu như lòng bàn tay.
- Chủ tịch Thái, chuyện này tôi đã có chủ ý rồi. Buổi chiều Bí thư Lương có thể sẽ nói chuyện với tôi, vất vả của cơ sở tôi đương nhiên hiểu, nhưng tôi trẻ như vậy, cứ ở trong cơ quan, trong lòng không ít lão thành sẽ không yên. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy dù sao thì còn trẻ cũng coi như đi đến đó rèn luyện tính cách, cũng có lợi cho tôi về sau.

Lục Vi Dân cười.
- Chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo này đối với tôi mà nói cũng chưa quen, cũng không thích hợp. Tôi lòng dạ ngay thẳng, tôi cảm thấy ngài ngược lại có thể nắm bắt, ngài trẻ tuổi như vậy, chỉ làm chút công việc này có chút nhàn rỗi, tự thêm cho mình chút gánh nặng cũng tốt.
Thái Vân Đào cũng có nghĩ đến vấn đề này, không nghờ Lục Vi Dân lại nói trắng ra như vậy. Chức Chủ tịch Công đoàn này cũng không được coi là nhân vật mà lời nói có trọng lượng gì cho lắm, hơn nữa công việc hằng ngày cũng rất ít ỏi. Sau khi đề cử Ủy viên thường vụ Huyện ủy bị phủ quyết, y cũng có ý thay đổi vị trí công tác, nhưng Lương Quốc Uy không tỏ rõ thái độ, y liền hiểu là việc này không thành, cũng lười đi. Không ngờ bây giờ việc này lại do người chắc chắn sẽ tiếp nhận chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo là Lục Vi Dân này đề ra.
- Vi Dân, cậu đang trêu tôi à?
Y tuy lòng dạ không sâu nhưng cũng hiểu những đề tài mẫn cảm như vậy. Trong xã hội này, có những thứ nhìn thì như tốt đẹp, làm không tốt liền trỏ thành cạm bẫy.
- Công cụ quốc gia, đâu phải vật cá nhân?
- Ha ha, Chủ tịch Thái ngài đừng văn thơ trước mặt tôi. Ngài cảm thấy không ổn thì đợi buổi chiều sau khi Bí thư Lương và tôi nói chuyện xong hãy đi báo cáo công tác với Bí thư Lương đi.
Lục Vi Dân cũng không giải thích nhiều.
- Tôi nói lời thật lòng, tuyệt đối không có ý gì khác.
Thái Vân Đào không nói nữa nhìn hắn một lúc, lúc này mới chầm chậm nói:

- Vi Dân, nếu cậu thực sự làm như vậy, người trong huyện hoặc là nghĩ đầu óc cậu có vấn đề, ý nghĩ kì lạ, hoặc là nghĩ cậu có chí lớn, lo xa. Chỉ sợ cả hai ấn tượng đó đều không tốt cho cậu.
- Tôi chỉ đi con đường tôi tự xếp đặt, tại sao cần bận tâm đến cái nhìn của người khác? Bọn họ có suy nghĩ gì thì đó cũng mặc bọn họ. Không phải có câu nói hay là, cứ đi đường của chính mình, để người khác không có đường mà đi sao? Tôi đây không phải là để bọn họ không có đường đi sao?
Lục Vi Dân tự chế giễu mình một câu.
- Còn một điều, cậu nghĩ đi. Suy nghĩ có lẽ là tốt, nhưng Vĩnh Tế là quận lớn, cũng được coi là quận lớn xếp top 3 của huyện chúng ta. Ở đó xí nghiệp xã, thị trấn cũng có chút cơ sở, ở chỗ đất nửa núi nửa đồng bằng, nông nghiệp cũng tương đối phát triển. Cậu trẻ như vậy, tôi lo trong huyện sẽ cảm thấy cậu sẽ không gánh vác được nơi này đâu.
Thái Vân Đào đã nói trúng nỗi lo của hắn. Hắn lo nếu tự mình đề xuất xuống xã, quận thì những người trong huyện không phải là không muốn cho mình đi, mà là lo lắng mình đi xuống chưa đầy mấy ngày làm không nổi, công việc không chuyển biến, còn phải sắp xếp lại từ đầu. Cơm sống khó nấu, hơn nữa mình quay về thì sắp xếp ra sao?
- Việc này tôi có niềm tin, cuối cùng cũng phải thử xem sao. Chủ tịch Thái có cơ hội hãy nói giúp tôi, tôi sẽ vô cùng cảm kích.
- Lục Vi Dân cũng không nhiều lời vô ích, nói thẳng.
- Ừ, trong lòng cậu tin là tốt rồi.
Thái Vân Đào biết người này sợ là đã kiên quyết đi rồi, cũng không cản nữa.