Quan Đạo Vô Cương

Chương 304: Chương 299: Đánh giáp lá cà





- Thật áy náy quá, không làm cô bị thương chứ? Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.
Lục Vi Dân trong lòng tuy có chút khó chịu, nhưng vẫn luôn miệng xin lỗi. Vốn dĩ mình đã sai, lại làm cô gái bị thương, hạ mình một chút thì tốt hơn.
- Thôi, cũng không có gì, ơ?
- Ơ?
Hai tiếng “Ơ” gần như cùng lúc vang lên, Lục Vi Dân và người con trai từ trong bóng tối bước ra đồng thời dừng bước. Sau khi đứng vững, cả thân thể dường như xuất hiện một loại cảm ứng nào đó, thân thể đều trở nên cứng rắn, hoặc có thể là cứng ngắc.
- Lục Vi Dân?
- Diêu An?
Âm thanh có chút gấp gáp mà lại giống như không thể tin nổi phát ra từ miệng của hai người. Lục Vi Dân và Diêu An theo bản năng đếu nheo mắt lại. Lục Vi Dân còn có thể cảm thấy thân thể đối phương hơi lùi ra sau một chút, để lộ ra dáng vẻ cảnh giác phòng ngự theo bản năng. Trong lòng hắn không nhịn được bật cười… xem ra phiền phức và áp lực mà mình mang tới cho người nhà họ Diêu thật không nhỏ.
Chuyện của Diêu Chí Thiện đã trôi qua lâu như vậy, cũng biết được ít nhiều, coi như là không có chứng cứ, nhưng chỉ sợ hoài nghi không ít. Ai có thể nắm rõ được quy luật hoạt động của Diêu Chí Thiện chuẩn xác như vậy, ai lại có thể bày ra trăm mưu nghìn kế bày ra kế đó, chắc chắn phải là người có mối thâm thù đại hận với nhà họ Diêu, mà Tiêu Kính Phong không nghi ngờ gì nữa là tiên phong trong số đó… mà chính mình có lẽ là quân sư quạt mo trong mắt bọn họ rồi.
Cái này cũng chưa tính bằng vở kịch lớn “Hoành đao đoạt ái” mà mình đã diễn ở Xương Châu trong hội nghị thu hút đầu tư, chỉ sợ Diêu An bây giờ đối với mình hận đến nỗi nghiến răng ken két. Kẻ thù gặp mặt, không thể không cảnh giác.

- Chánh văn phòng Diêu cùng bạn gái về nhà vừa mới ra sao?
Lục Vi Dân kiềm chế tâm tư phức tạp ở trong lòng, cười nói rất tự nhiên. Trong lời nói còn có chút thân thiết, chí ít cho cô gái bên cạnh Diêu An có cảm giác như vậy.
- Công việc ở Khu kinh tế mới chắc cũng bận rộn?
Diêu An có chút căm tức, tại sao lại để tên kia chiếm thế thượng phong, so với y hắn còn nhỏ hơn vài tuổi nhưng vẫn bày ra kiểu cách trên cao nhìn xuống. Điều này làm cho Diêu An thấy rất khó chịu, nhưng lại không thể biểu lộ ra ngoài trước mặt bạn gái, vẫn phải làm ra vẻ rộng lượng mà gật đầu, giả bộ phong thái tao nhã, tự nhiên, phóng khoáng:
- Ừ, vừa mới ra, cậu cũng vừa trở về? Bình thường hiếm thấy về, đúng không?
Là kẻ thù tuyên chiến cũng không cần phải đánh trống khua chiêng trước mặt địch, sau lưng nhẹ nhàng cho một đao, tốt nhất là không thấy máu mới chính là cảnh giới cao nhất. Diêu An cũng luôn tôn thờ quan điểm này.
Lục Vi Dân bây giờ vẫn chưa được tính là kẻ địch, chỉ có thể nói là kẻ thù. Kẻ thù và kẻ địch có chút khác biệt, kẻ thù là vì việc tư, kẻ địch là vì việc công. Giữa công và tư tuy có một giới hạn không thể vượt qua, nhưng chí ít xem tình hình hiện nay mà nói, Lục Vi Dân chỉ có thể được tính là kẻ thù… cho dù ngày đó ở hội thảo thu hút đầu tư hắn đã làm mất mặt y.
- Ừ, xa xôi quá, lại có nhiều việc, không có nhiều thời gian quay trở về. Hôm nay cũng vừa vặn làm việc ở tỉnh, nên bớt chút thời gian về nhà.
Lục Vi Dân cười nhàn nhạt.

- Ở nhà vẫn là tốt hơn.
- Đây không phải là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo sao?
Diêu An cũng thản nhiên cười. Đối với Lục Vi Dân tuy rằng bởi vì chuyện ở cuộc hội nghị thu hút đầu tư lần trước mà trong lòng oán hận chất chứa, nhưng y vẫn phải thừa nhận tên này có chút bản lĩnh và năng lực, so với thằng em không ra gì của y quả thực không thể so sánh được. Cho dù Diêu Bình bây giờ có chút thay đổi nhưng so với Lục Vi Dân thì không cùng một đẳng cấp.
- Nếu như cậumuốn quay về nhà máy, sợ rằng cũng không phải là việc khó khăn gì nhỉ?
Nghe được trong lời nói của đối phương có ý muốn thăm dò, Lục Vi Dân cũng không nói tiếp, tránh làm cho đối phương sinh lòng nghi ngờ. Hắn cũng không giải thích nhiều:
- Đường đi không chỉ có một, tùy xem mọi người đi như thế nào. Tôi là một con lươn chỉ có thể làm bùn che mắt, không có cách nào khác. Chuyện lần trước đã đắc tội nhiều, vẫn mong anh thông cảm cho.
- Ha ha, hai nước giao tranh, đều vì chủ của mình. Nói không chừng, đổi lại là tôi thì tôi cũng làm như vậy. Có điều tôi thật sự có chút khâm phục lá gan của cậu, cũng không sợ ảnh hưởng tới cách nhìn của tỉnh về lãnh đạo bên các cậu sao?
Sắc mặtDiêu An không thay đổi, trầm tĩnh nói.
- Ha ha, tôi không có bất cứ cái gì để mất, tôi chỉ là một công chức bình thường chỉ biết làm là làm, chả lẽ vẫn còn có thể đuổi tôi hoặc cho tôi đi tù?

Lục Vi Dân cảm thấy Diêu An cũng có còn tử tế, trong lời nói dường như ý thù địch cũng xóa nhòa đi không ít, tuy rằng đây chỉ là mặt ngoài của hiện tượng.
- Cậu như thế là không để ý đến đại cục đấy.
Sắc mặt của Diêu An hơi trở nên tối lại.
- Có đôi khi thoạt nhìn là không để ý đại cục, kỳ thực là để ý đại cục nhiều nhất.
Lục Vi Dân nói một câu dí dỏm, hắn tin rằng Diêu An cũng hiểu được ý nghĩa trong đó.
Diêu An chợt rùng mình, tên này rất có đầu óc, đã suy nghĩ rất rõ ràng về vấn đề trên, thảo nào có thể leo lên nhanh như vậy.
- Được rồi, cậu chắc cũng muốn về nhà nhỉ? Hôm khác lại nói chuyện tiếp.
Diêu An không giới thiệu bạn gái mình cho đối phương, theo y, mình và đối phương cũng chẳng có nhiều khả năng gặp gỡ. Hắn ở Phong Châu lăn lộn phát triển sự nghiệp, không có quan hệ gì với cuộc sống của mình, có thể dùng thái độ lý trí như vậy mà đối đãi với đối phương, y đã cảm thấy rất tự hào về biểu hiện của mình rồi.
Lục Vi Dân cũng cười, vẫy tay tạm biệt.
Hắn biết mình và đối phương đều không thích đánh giáp lá cà như vậy. Cho dù là người bên ngoài nhìn không ra chút xíu sắc bén nào, nhưng giao chiến ở trong lòng chỉ có hai người tự biết, loại cảm giác này không ai thích.
Thời gian hơn hai tháng đối với Lục Vi Dân mà nói dường như trong chớp mắt liền biến thành quá khứ. Thời gian này quả thật có quá nhiều công việc phải làm, mà sau khi Hạ Lực Hành trở về lại càng nhiệt tình vùi đầu vào công việc, chốc lát liền ổn định tác phong làm việc.

Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của hắn và sự đồng ý của cấp trên, nhà máy cơ khí Bắc Phương rốt cuộc cũng kí kết với Ủy ban nhân dân địa khu Phong Châu thỏa thuận di dời. Thỏa thuận quy định nhà máy cơ khí Bắc Phương sẽ chia thành ba năm để chuyển từ vùng núi Bác Bắc đến khu vực phía nam sông Đông Phong, thuộc khu vực ngoại ô phía đông của thành phố Phong Châu. Diện tích đất dùng làm nơi cư trú giai đoạn một là một ngàn hai trăm mẫu, diện tích đất dùng để sản xuất công nghiệp là ba ngàn ba trăm mẫu, và vào trước ngày 31 tháng 12 năm 1993 chính thức khởi động công trình tái định cư.
Mà sau khi nhà máy cơ khí Bắc Phương và địa khu Phong Châu chính thức ký kết, nhà máy cơ khí Trường Phong cũng ngồi không yên. Do trong khi đàm phán với bên Thanh Khê có mấy phương diện đều chưa đạt được tiến triển hiệu quả, nhà máy cơ khí Trường Phong cuối cùng cũng bắt đầu tiếp xúc với phía Phong Châu. Về phía Phong Châu, Ủy ban nhân dân địa khu Phong Châu ngỏ ý mong muốn hứa hẹn bằng văn bản, sau khi xác nhận cam đoan tiến hành việc đầu tư vào những lĩnh vực đường xá, nhằm giáo dục, y tế và việc làm, nhằm bảo đảm việc sản xuất sinh hoạt của nhà máy, việc đàm phán cuối cùng đã tiến vào giai đoạn đàm phán mang tính thực chất. Phỏng chừng sau đại hội 14 của Đảng liền có thỏa thuận di dời chính thức.
Với sự chuyển tới của hai xí nghiệp lớn về cơ bản đã xác định và việc năm sau đường sắt Kinh Cửu sẽ khởi công cùng với công trình cải tạo tuyến đường Phong - Cổ và việc hoàn thành công trình hệ thống điện thoại điều khiển tự động, Phong Châu vốn âm thầm bao lâu cuối cùng cũng giống như một siêu nước đang sôi, theo tiếng nước reo bắn ra ngoài.
Về việc thành phố Phong Châu đẩy mạnh phát triển xây dựng đô thị và công tác thí điểm cải cách chuyển đổi hộ khẩu sang phi nông nghiệp sau mấy lần điều tra nghiên cứu cũng đi vào chính quy, phỏng chừng năm sau sẽ chính thức làm thí điểm.
Đây là hạng mục gần như là thí điểm phá băng, đổi lại là nơi khác cũng có thể gây ra một chấn động khó có thể tin được. Nhưng đối với địa khu Phong Châu mà nói, ảnh hưởng có lẽ sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Xét cho cùng một năm trước nó vẫn còn là một huyện nông nghiệp bình thường nhất, mặc dù sau khi huyện biến thành thành phố, về bản chất vẫn chưa thể nào bỏ được cái mùi vị của thị trấn, cho dù cũng có không ít động thái.
Phía Phong Châu đối với công việc này cũng không cố ý tuyên truyền, mà làm công tác cơ sở trước, áp dụng sách lược đi từng bước, vừa đi vừa thăm dò. Nhưng trong vấn đề này phía Phong Châu cũng tỏ rất rõ thái độ tích cực và cấp tiến hơn nhiều.
Hạ Lực Hành sau khi trở về Phong Châu liền lập tức triệu tập hội nghị Địa ủy mở rộng, trong cuộc họp trừ phần giới thiệu một số điều tâm đắc khi y học ở trường Đảng trung ương và một số tinh thần chính sách mới ra, Hạ Lực Hành cũng kiến nghị toàn Địa khu phải có ý thức xây dựng kinh tế làm trung tâm. Phải đẩy mạnh cải cách sâu sắc một cách toàn diện và mở rộng quan hệ đối ngoại, phải đi đầu trong sáu địa khu của tỉnh về việc thành lập khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật, đảm đương vai trò của người mở đường và người thăm dò trong việc phát triển kinh tế của toàn bộ địa khu. Đồng thời phải xác định rõ việc đề ra cái cách chế độ nông trường Hoa kiều Hồng Tinh là cơ hội, dựa vào nông trường Hoa kiều Hồng Tinh để thành lập khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Phong Châu.
Trước khi mở hội nghị Địa ủy mở rộng, Lục Vi Dân đã mở hội nghị Địa ủy trước để thống nhất tư tưởng.
Về việc dựa vào nông trường Hoa kiều Hồng Tinh để xây dựng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật, các ủy viên Địa ủy phần lớn đều không phản đối. Điều lo lắng duy nhất là lượng công việc quá lớn, mà lại liên quan đến vấn đề cải cách chế độ của nông trường Hoa kiều Hồng Tinh, phương diện liên quan là rất rộng. Làm sao có thể chuyển đổi nông trường quốc hữu Hoa kiều Hồng Tinh này một cách suôn sẻ và có trật tự vào trong mô hình khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật cũng là một vấn đề khó, ai sẽ đảm nhận trọng trách này, cũng khiến rất nhiều người quan tâm.