Quan Đạo Vô Cương

Chương 276: Chương 275: Cứng cỏi





- Tôi đồng ý với ý kiến của Phó chủ tịch Địa khu Tiêu, trong việc quy hoạch cụ thể của thành phố, Ủy ban nhân dân Địa khu có thể đề cao trước một chút, nhưng cũng không nên quá khoa trương. Lãnh đạo của hai xí nghiệp công nghiệp quân sự lớn này cũng không phải dễ bị lừa, phóng đại quá mức thì sẽ khiến bọn họ cảm thấy Phong Châu chúng ta lừa gạt họ. Trên thực tế, tình hình thực tại của Phong Châu chúng ta bọn họ đều biết rõ. Tôi thấy thực tế một chút thì vẫn hơn.
Ngồi ở mặt chéo bàn hội nghị, Lục Vi Dân trông dường như dày dặn kinh nghiệm hơn so với hai tháng trước nhiều. Áo sơ mi trắng có vẻ chững chạc khiến hắn thoạt nhìn tăng lên vài tuổi, mái tóc đen rẽ ngôi khiến hắn càng có thêm chút dáng vẻ của cán bộ nhà nước, theo như nhận xét của Chân Ny thì hắn dường như còn pha lẫn đôi chút dáng vẻ quê mùa. Nhưng ở Phong Châu này, với địa vị của Lục Vi Dân hiện giờ, cách ăn mặc như vậy chắc chắn càng thích hợp.
Trung tuần tháng sáu, Đại hội đại biểu Đảng tỉnh Xương Giang vừa kết thúc, Hạ Lực Hành liền nhận được sắp xếp của Tỉnh ủy tới trường Đảng trung ương học, còn Lục Vi Dân thì được giữ lại, tạm thời bỏ công việc thư ký, tập trung vào công tác Trưởng phòng của phòng Tổng hợp Văn phòng Địa ủy.
Mà việc tranh thủ thương lượng để nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương chuyển đến Phong Châu đã bước vào giai đoạn then chốt, theo đề nghị của Vương Chu Sơn, Lục Vi Dân được tạm thời sắp xếp tới đảm nhiệm chức vụ Chánh văn phòng của hạng mục công tác này, trợ giúp Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm thúc đẩy công tác này.
- Nhưng theo như chúng tôi nắm được về điều kiện Thanh Khê đưa ra thì ưu thế của Thanh Khê về phương diện này quá rõ ràng, chúng ta chênh lệch rất lớn. Nếu chúng ta không thể cho hai xí nghiệp đó một lời hứa hẹn tương đối khả quan thì chỉ sợ hai xí nghiệp đó sẽ không lựa chọn Phong Châu chúng ta. Trách nhiệm đó chúng ta không thể gánh nổi.
Phó chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Từ Kiến Bân trả lời.
Vẻ lo lắng trên gương mặt trông anh ta thực sự có phần sốt ruột. Khi Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành vừa đi Bắc Kinh học tập, đặc biệt triệu tập các thành viên tổ lãnh đạo mở cuộc họp về vấn đề này, chỉ rõ hạng mục này chỉ cho phép thành công không được phép thất bại, những ai có sai sót trong công tác hoặc là không có năng lực, làm cho việc này không thành, Địa ủy sẽ nghiêm túc truy cứu trách nhiệm của các lãnh đạo bộ ngành liên quan. Trong vấn đề này, Từ Kiến Bân cho là quan điểm của Tiêu Minh Chiêm và Lục Vi Dân rất không đúng, cảm thấy tư tưởng của hai người này quá cứng nhắc, ngay cả chút hứa hẹn cũng không dám tỏ thái độ thì anh làm thế nào để có thể thuyết phục hai xí nghiệp đó?
- Phó chủ nhiệm Từ, đây không phải chuyện chúng ta có thể hứa trước được hay không, quan trọng là hai xí nghiệp đó có thể tin tưởng chuyện này được không. Bọn họ đề xuất trong ba năm phải xây dựng hai cây cầu lớn trên sông Phong Giang và Đông Phong, hơn nữa còn chỉ rõ quy cách của hai cây cầu. Theo yêu cầu của bọn họ, chuyện này cần đầu tư ít nhất hai đến ba chục triệu, tài chính của Địa khu Phong Châu có thể bỏ ra bằng đó sao? Thu nhập của toàn bộ bảy huyện và thành phố của toàn địa khu Phong Châu chúng ta không đến tám mươi triệu, chỉ đầu tư cho hai cây cầu này đã là hai mươi triệu, cho dù chúng ta vỗ ngực nói vậy liệu bọn họ có tin không? Hơn nữa, tôi thấy hiện giờ mấu chốt vấn đề giữa bọn họ và chúng ta không chỉ là hai cây cầu lớn kia, mà là lo lắng Phong Châu chúng ta có khả năng thực hiện lời hứa hay không. Vấn đề cầu cống e rằng chỉ là một lý do, cho dù chúng ta thực sự đồng ý thực hiện lời hứa, nhưng chỉ sợ bọn họ lại sẽ đề xuất các điều kiện khác nữa.

Giọng điều của Lục Vi Dân rất nhã nhặn, dĩ nhiên hắn biết áp lực mà Từ Kiến Bân phải chịu, nhưng liều hứa hẹn thế này, thì chỉ sợ dẫn đến phản tác dụng.
Thời gian này tiếp xúc với lãnh đạo của hai xí nghiệp cũng tương đối nhiều, Lục Vi Dân cũng đã tới hai xí nghiệp công nghiệp quân sự này ba bốn lần, cũng hiểu thêm về mong muốn của hai xí nghiệp này một chút. Hiện giờ, hai xí nghiệp cũng đang trong tình trạng rối rắm.
Trong suy nghĩ của bọn họ Thanh Khê chắc chắn là thích hợp nhất, bất kể là lãnh đạo xí nghiệp hay các đại biểu công nhân viên chức đều cho là như thế. Nhưng cũng chính vì điều kiện của Thanh Khê tương đối tốt, thái độ của đối phương về việc hai xí nghiệp chuyển đến tuy rằng ngoài mặt thì niềm nở, nhưng về điều kiện thì không có bao nhiêu ưu đãi thực sự gì cả.
Mà chi phí di dời của hai xí nghiệp này là có hạn, nếu di dời đến Thanh Khê, chẳng những vị trí của nhà máy quá xa, mà khu sinh hoạt cũng rất bất tiện. Điểm này cũng đủ làm cho lãnh đạo và công nhân viên của hai nhà máy băn khoăn. Nhưng phía Thanh Khê sau mấy lần thương lượng lại không nhường bước, rõ ràng là tỏ ý chỉ có thể cung cấp điều kiện như thế.
Điều kiện phía Phong Châu đưa ra chắc chắn là tốt nhất, thành ý cũng là nhiều nhất, nhưng sự thật bày ra trước mắt là điều kiện hiện giờ của địa khu Phong Châu rất yếu kém, tài chính yếu, cơ sở hạ tầng yếu kém. Bất kể phía Phong Châu đưa ra điều kiện tốt như thế nào, việc kia vẫn có chút giống như đói ăn bánh vẽ, có thể thực hiện được hay không thì cũng phải đặt một dấu chấm hỏi lớn. Trong tình hình này thì thương lượng cũng rơi vào thế bế tắc.
Vương Chu Sơn gật đầu không để ai biết, Lục Vi Dân đưa ra vấn đề quan trọng, mà điểm này cũng là vấn đề ông ta lo lắng nhất.
Hiện giờ vấn đề không phải là đưa ra bao nhiêu điều kiện, mà là Phong Châu có khả năng thực hiện đáp ứng các điều kiện hay không. Phong Châu ngoại trừ có thể cam đoan về quy hoạch đất đai ra thì các điều kiện khác như thời gian cụ thể xây dựng khu nhà máy và khu sinh hoạt cùng thiết bị quản lý thành phố, giao thông đường bộ công cộng, trường học và bệnh viện mới xây nhằm phục vụ. Những điều kiện này ngày càng trở nên phức tạp, cũng khiến cho phía Phong Châu rất đau đầu.

- Trưởng phòng Lục nói đúng, hiện giờ mấu chốt ở chỗ nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương đối với việc chúng ta có thể thực hiện lời hứa hay không thì vẫn còn thái độ nghi ngờ, cho nên mới đề xuất nhiều yêu cầu như vậy. Tôi thấy đây thực sự một dạng thoái thác biến tướng.
Người nói tiếp theo là Cục phó cục Tài chính địa khu Đặng Thiếu Hải, anh ta đẩy gọng kính, trầm giọng nói:
- Trong mấy lần đàm phán, tôi cũng đã tiếp xúc với mấy vị lãnh đạo của phía nhà máy. Bọn họ rất quan tâm tới tình hình thu nhập tài chính của chúng ta, nhất là chú ý tới dự toán thu chi, hỏi tôi rất nhiều vấn đề quan trọng. Tôi thấy bọn họ không thật tin tưởng rằng chúng ta có thể đáp ứng những mong muốn của họ đúng thời gian, nghi ngờ chúng ta chỉ là nói suông, khiến bọn họ sau khi chuyển đến lại rơi vào khoản nợ dai dẳng, khó hoàn lại.
- Vậy anh Đặng nên giải thích cho họ một chút, để bọn họ không phải lo lắng nữa mới đúng.
Từ Kiến Bân hơi tức giận, chế nhạo nói.
- Nhưng thực tế mà nói thì, nếu thực sự muốn đáp ứng toàn bộ điều kiện theo như bọn họ đề xuất, thì tài chính của địa khu căn bản là không chi trả nổi, như thế chính là nói suông lừa gạt, tôi phải giải thích như thế nào đây? Người ta cũng không phải ngốc, thử so sánh tài chính của anh, ngoại trừ hàng năm phải chi những khoản cần thiết, anh nắm chắc có thể chi ra bao nhiêu, người ta cũng có thể tính ra sơ lược. Tôi có khoa trương đến mức nào thì thì cũng phải có người tin điều đó mới được chứ.

Giọng nói Đặng Thiếu Hải bình thản đáp lại.
- E rằng không đến mức như thế chứ? Nhà máy bọn họ có thể nắm rõ thu chi tài chính của chúng ta sâu như vậy, dự toán thu nhập bên trong với bên ngoài bọn họ hiểu biết được bao nhiêu, đặc biệt là theo như lời Cục phó Đặng thì ngoài các khoản chi nhất định ra, bọn họ cũng có thể rõ như lòng bàn tay sao? Trừ phi cục Tài chính các anh chủ động báo cáo với bọn họ, ngay với chúng tôi đây mỗi khi nghiên cứu dự toán hàng năm vẫn còn mù mờ đối với thu nhập tài chính của các anh, không phải các anh nói thế nào thì như thế đó sao, sao mà không che mắt được người ngoài?
Mặc dù lời nói Từ Kiến Bân có chút khắt khe, nhưng cũng khiến tất cả mọi người ngồi đó mỉm cười. Những thứ mang tính chuyên ngành như thu chi tài chính này một khi phân tích rõ ràng chi tiết ra, những người ngồi đây quả thực không có bao nhiêu người có thể hiểu được tường tận. Chính theo như Từ Kiến Bân nói, việc phải ứng phó che mắt ngươi ngoài, hẳn không phải việc khó khăn gì mới đúng.
Không khí trở nên có chút phân tán, cuộc tranh luận lúc trước khiến không khí hội nghị ngưng trệ một chút.
Mắt thấy nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương đàm phán với phía Phong Châu không hề có chút tiến triển nào, hai xí nghiệp dường như tập trung chủ yếu vào việc đàm phán với phía Thanh Khê, điều này khiến Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm cảm thấy áp lực cực lớn. Khi Hạ Lực Hành đi, đặc biệt tổ chức hội nghị dặn dò công việc này, hơn nữa cách vài ngày lại điện thoại về hỏi tình hình tiến triển như thế nào, nếu cuối cùng kết quả là hai nhà máy và phía Phong Châu bỏ qua cơ hội tốt này, có thể tưởng tượng được sau khi Hạ Lực Hành về thì phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện này.
Hội nghị cuối cùng cũng kết thúc, vẫn không đạt được ý kiến nhất trí, thực tế thì quyền quyết định không nằm ở phía Phong Châu, quan trọng là ở thái độ của nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương.
Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm ngồi đó, sắc mặt rất âm trầm, những người khác đều đã đi hết, Chánh văn phòng tạm thời là Lục Vi Dân lại bị giữ lại.
- Minh Chiêm, chuyện này có chút khó giải quyết.

Giọng vùng Tần có chút kì lạ của Vương Chu Sơn lúc này nghe cũng có chút trầm trọng, vẻ mặt ngược lại vẫn điềm tĩnh:
- Theo tôi được biêt, phía Thanh Khê cũng muốn giành được nhà máy Trường Phong, có ý nhượng bộ một chút. Nếu tin này là thật thì hợp tác giữa nhà máy Trường Phong và phía Thanh Khê hễ được xác định thì nhà máy Bắc Phương phần lớn sẽ đi theo nhà máy Trường Phong thôi.
- Đúng thế, tôi cũng đã nghe được tin này.
Khoảng thời gian này, hai người đặt hết tâm tư mà suy xét việc này. Từ đầu năm tới nay, Hạ Lực Hành chỉ quan tâm tới hai hạng mục công tác cụ thể, một là vấn đề đường sắt Kinh Cửu đi qua mà Hạ Lực Hành đích thân giành, hiện giờ đã cơ bản xác định. Trong mấy phiên bàn bạc giữa tỉnh và bộ Đường sắt đã quyết định đưa ra được phương án, trong đó sẽ đi qua Đại Viên, Phong Châu, và Phụ Đầu. Lê Dương cũng nhận được dự án đi qua ba huyện, chẳng qua là đi qua thị trấn thì chỉ có Lê Dương và một huyện nữa, nên công việc này tạm coi là có được kết quả tương đối hoàn hảo.
Mà một hạng mục công tác khác chính là vấn đề nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương chuyển đến. Vốn tưởng rằng việc này phía Phong Châu chỉ cần cố gắng hết sức thực hiện thì có thể đáp ứng điều kiện của đối phương, có thể nắm được thành công, không ngờ những vấn đề cụ thể đề cập đến lại nhiều như thế, hơn nữa lại có quan hệ mật thiết với tình hình cụ thể của Phong Châu. Qua mấy lần đàm phán, căn bản hai nhà máy lớn cảm thấy không thật có hứng thú với Phong Châu, mà điều kiện đề xuất tương đối hà khắc, thái độ đối với khả năng thực hiện điều kiện của Phong Châu vẫn luôn nghi ngờ, đặc biệt là điều sau cùng khiến phía Phong Châu khá là lúng túng.
- Tiến thoái lưỡng nan, nhưng lời nói của Đặng Thiếu Hải quả thực có chút có lý. Nếu dựa theo điều kiện mà nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương đề xuất, thứ nhất là chúng ta không thể đáp ứng thực hiện được, thứ hai sau khi được đáp ứng, chỉ sợ bọn họ còn có nhiều yêu cầu khác nữa, kết quả cuối cùng vẫn là đàm phán thất bại. Mấu chốt vẫn là bọn họ không tin chúng ta có thể thực hiện lời hứa. Việc này chỉ sợ có liên quan tới việc lúc đầu chúng ta có chút quá sơ suất mà dễ dàng nhận lời đáp ứng điều kiện của đối phương. Điều này dù sao tôi cũng có trách nhiệm.
Vương Chu Sơn thản nhiên thừa nhận sai lầm trước kia của mình khiến Lục Vi Dân có chút khâm phục.