Nghe Lục Vi Dân nói đã đứng ngoài hành lang nghe thấy hai vợ chồng mình cãi nhau, sắc mặt Giang Băng Lăng có chút buồn bã, có chút xấu hổ lại có chút thương tâm, đứng trước người hàng xóm này không biết nên nói gì cho phải, một lúc lâu mới cúi đầu nói nhỏ:
- Cậu Lục, không sao, quen rồi mà, đây cũng không phải lần đầu tiên. Cậu cũng nghe thấy hết rồi, chỉ có một chút việc như vậy mà cãi nhau đến không còn mặt mũi nào, tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ? Tiểu Lục, cậu nói bây giờ tôi nên làm thế nào đây?
Thấy cô gái trước mặt lại bắt đầu nước mắt lã chã, chân tay Lục Vi Dân có chút luống cuống, suy nghĩ một lúc mới tới giá sách ở góc tường tìm được một cuộn giấy, xé một đoạn đưa cho cô:
- Chị Giang, càng yêu sâu, càng hận ghê gớm. Lời này đại khái là giống với nội tâm của Hải Bằng hiện giờ. Chữ “hận” này sửa thành ghen thì càng đúng hơn, thực ra anh ấy không hề tin những chuyện mà mình nói ra đâu. Chẳng qua anh ấy dùng những lời đó để đả kích và làm tổn thương chị thôi, khiến chị chú ý tới anh ấy. Thật ra những lời đó cũng làm anh ấy tổn thương, chẳng qua nhất thời anh ấy không nhận thức thấy mà thôi.
Đang nức nở, Giang Băng Lăng có chút cảm thấy kỳ lạ ngước mắt lên, ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt điềm đạm, thản nhiên của người thanh niên trước mắt. Hắn khoanh hai tay trước ngực, cứ như vậy dựa vào tường bên cạnh, lẳng lặng, nhẹ nhàng an ủi cô.
Cô thật không ngờ người này còn nhỏ tuổi hơn cô vậy mà có thể nói ra lời nói sâu sắc đến như vậy. Hắn phân tích chuyện tình cảm và cãi vã nam nữ đến mức tinh tế, tỉ mỉ như thế, quả thực giống như là một kẻ phong lưu trong chốn tình cảm nhiều năm vậy. Điều này khiến người ta thật không thể tin nổi.
- Cậu Lục, không đơn giản như vậy đâu. Tôi và Hải Bằng từ lúc đến Phong Châu này đã có chút trắc trở. Tôi biết anh ấy rất yêu tôi, anh ấy từ nhỏ đã được chiều chuộng, chưa bao giờ làm nội trợ, lại có thể học nấu ăn, giặt quần áo cho tôi. Nhưng anh ấy đường đường là một người đàn ông, tôi không cần anh ấy quá xuất sắc, nhưng cũng không thể cả đời ở nhà làm nội trợ qua ngày được phải không?
Giang Băng Lăng lau nước mắt... nói rất thản nhiên:
- Anh ấy với đồng nghiệp ở cơ quan có chút bất hòa. Anh ấy không quen nhìn một số lãnh đạo ra vẻ, tự thấy mình là sinh viên của đại học trọng điểm, bản thân không gỡ bỏ được cái mác đó xuống để lựa theo ý của lãnh đạo.... Nhưng hiện giờ thói đời là như thế, anh phải có bản lĩnh đủ để khiến cho lãnh đạo tin tưởng, công nhận mới được, anh có bản lĩnh hơn nữa thì cũng phải có người khác giúp đỡ mới xong. Anh tự cho mình là thanh cao như thế, như hạc giữa bầy gà, kết quả là tự tách mình khỏi tập thể, cuối cùng trở thành người không được hoan nghênh... bị cô lập. Con người là loại động vật sống mang tính xã hội, tới lúc anh bị những người xung quanh xa lánh, anh lập tức không còn cách để sinh tồn nữa.
Giang Băng Lăng không biết tại sao bản thân tự nhiên mở lòng trước hắn, dốc bầu tâm sự, nói những lời đã nói với Trương Hải Bằng, thậm chí những lời sợ làm tổn thương tới tự trọng của Hải Bằng mà không dám nói lại có thể không hề kiêng dè mà nói ra trước mặt người này... Cô phát hiện ra người đàn ông trước mặt này lại là người có thể lắng nghe những phiền não và buồn khổ trong lòng mình, thậm chí còn có thể giải thích về suy nghĩ của đàn ông cho mình nghe.
- Chị Giang, đời người vốn không thuận buồm xuôi gió... Có thể việc học tập của Hải Bằng ở đại học rất tốt, nhưng sau khi bước vào xã hội, đi làm mới phát hiện ra nó không như bản thân mình kỳ vọng, cho nên tâm trạng bị ảnh hưởng. Tôi nghĩ cần có chút thời gian để anh ấy thích ứng. Chị có thể khích lệ anh ấy một chút, có lẽ anh ấy chưa thích ứng được làm sao để xử lý các mối quan hệ với lãnh đạo, đồng nghiệp. Chị nên ủng hộ anh ấy, đưa ra một vài đề nghị cho anh ấy, thậm chí có thể giúp anh ấy tạo ra một vài cơ hội. Chỉ cần anh ấy có thể thành công ở bước đầu tiên... về sau sẽ trở nên thuận lợi hơn.
Lục Vi Dân cảm thấy mình rất thích hợp đảm nhiệm công việc làm chuyên gia điều trị tâm lý bởi vẻ kiên trì khích lệ, nhẹ nhàng an ủi. Ngay bản thân hắn cũng không phát hiện ra mình có tài năng ở phương diện này.
- Cậu Lục, cậu nghĩ rằng tôi chưa từng thử sao? Anh ấy xem thường lãnh đạo và đồng nghiệp ở cơ quan... nghĩ bọn họ là những gã nhà quê, cả ngày chỉ tính toán chi li vì vài lợi ích nhỏ. Tôi còn nhờ lãnh đạo của cục đứng ra giúp đỡ làm cầu nối cải thiện quan hệ của anh ấy với lãnh đạo cơ quan, nhưng trên bàn tiệc anh ấy vẫn giữ cái vẻ cao ngạo đó. Cậu bảo tôi còn phải làm như thế nào nữa?
Nước mắt lại trào lên trong mắt Giang Băng Lăng.
- Anh ấy cảm thấy ở Phong Châu rất không thoải mái, muốn được điều về Lê Dương. Nhưng chuyển về Lê Dương đơn giản như vậy sao? Có lẽ anh ấy có thể nhờ quan hệ để được phân về đó, nhưng còn tôi? Tôi nên làm gì bây giờ?
Lục Vi Dân há miệng, khẽ than một tiếng. Xem ra Giang Băng Lăng quả thực cũng vì Trương Hải Bằng mà cố gắng không ít. Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, với tính cách của Trương Hải Bằng, chỉ sợ rằng sẽ càng có một nỗi phản cảm với hình với việc làm như vậy của vợ mình. Anh ta có thể làm rất nhiều việc vì vợ, nhưng lại không hề muốn vợ mình vui vẻ trước mặt người đàn ông khác để lấy lòng người ta trước mặt mình. Nét tâm lý này rất tế nhị, người trong cuộc khó có thể nhận ra, mà Giang Băng Lăng hiển nhiên không ý thức tới điểm này.
- Hải Bằng vốn không phải người như vậy. Thời đại học, anh ấy vừa phóng khoáng, cởi mở, vừa sôi nổi tham gia đủ loại hoạt động, nhưng vừa phân về Lê Dương thì không vừa ý, tới khi đến Phong Châu này thì anh ấy lại càng không hài lòng. Cũng không biết có phải tôi làm liên lụy tới anh ấy không, mới khiến anh ấy trở nên như vậy. Hiện giờ anh ấy căn bản là không tin tôi, lại còn theo dõi tôi, cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ? Phải làm như anh ấy nói mỗi ngày phải đi làm, đi về đúng giờ, không được đi bất cứ đâu sao?
Giang Băng Lăng cười đánh trống lảng, thở dài một tiếng, vẻ đau khổ, tuyệt vọng càng hiện rõ trên gương mặt.
- Cậu Lục, cảm ơn cậu, tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.
Lục Vi Dân gãi đầu, cảm thấy có lẽ nên cho cô ấy thêm một vài lời khuyên nữa. Hắn quả thực không đành lòng nhìn cô gái mang trên vai quá nhiều áp lực từ công việc và cuộc sống gia đình như thế bị suy sụp.
- Chị Giang, tôi thấy nếu chị không sao thì tạm xử lý nhẹ nhàng việc này, giữ cho tư tưởng lạc quan. Đời người còn dài, giống như một vở kịch lớn vậy, còn có vô số cảnh tươi đẹp chờ chúng ta, cho dù có vài phần nho nhỏ không như ý, chỉ cần chị giữ được tư tưởng tích cực luôn hướng về phía trước, tất cả những gì không theo ý mình đều đi qua. Cùng lắm, ngay cả chị với Hải Bằng quả thực có không thích hợp, không thể cùng nhau đi tiếp, thì hai người cũng có thể vui vẻ chia tay, không cần phải... giày vò nhau quá.
Giang Băng Lăng kinh ngạc nhướng lông mày, người đàn ông này thực sự khiến cô kinh ngạc quá nhiều. Lời nói của hắn như lời chỉ bảo, dạy dỗ của bậc trưởng bối khi thấy hậu bối bị thất bại, mất phương hướng. Nó như một dòng nước ấm áp, chậm rãi thấm dần vào tim mình, khiến cõi lòng tràn ngập bực bội, đau khổ đều như được an ủi mà dịu đi, tảng đá nặng trịch đè mãi trong lòng, tới giờ khắc này cũng dường như trở nên nhẹ nhõm không ít.
- Cảm ơn cậu, tiểu Lục, tôi sẽ ghi nhớ lời của cậu.
Hai câu nói thốt ra rất chân thành. Thấy đôi mắt trong suốt dịu dàng, ấm áp sáng lên chút xa xăm, trong lòng Lục Vi Dân không kìm nổi xao động, cố kiềm chế cơn xao động trong lòng, vội vàng gật đầu:
- Không có gì, chị Giang, chị nghỉ đi, tôi phải về rồi.
Theo Hạ Lực Hành đi xuống lầu, Lục Vi Dân mới biết Hạ Lực Hành nhất thời quyết định muốn đi Cổ Khánh xem tình hình Phong Châu. Thời nay lại chưa có điện thoại di động, Lục Vi Dân không thể không đi tìm một văn phòng vội vã gọi điện báo cho Văn phòng Huyện ủy Cổ Khánh.
Bí thư Huyện ủy Cát Vân Khôn đi vắng, người ở Văn phòng Huyện ủy nhận điện thoại nghe nói Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành sắp tới trong chốc lát, liền cuống quýt. Ở thời đại không dùng điện thoại di động này, muốn tìm Bí thư Huyện ủy đang ở bên ngoài không phải chuyện dễ dàng.
May mà từ Phong Châu đến Cổ Khánh có tới sáu mươi km, ít nhất cũng phải nửa tiếng mới tới nơi. Lục Vi Dân chỉ có thể để phía bên kia nhanh chóng đi thông báo cho Bí thư Cát và Chủ tịch huyện Thích, về phần có thông báo được hay không thì khó mà biết được.
Hệ thống mạng thông tin di động kiểu tổ ong ở Xương Châu đã chính thức được hoạt động, tuy số nhà sử dụng dịch vụ có hạn, nhưng sự nhiệt tình của những người sử dụng đối với những thứ mới mẻ vẫn khiến cho các lãnh đạo của Bưu cục tỉnh bất ngờ.
Việc cải tạo điện thoại điều khiển tự động ở Phong Châu đang được bước đầu áp dụng toàn diện. Việc cải tọa hệ thống điện thoại điều khiển tự động của ba thành phố Côn Hồ, Thanh Khê, Quế Bình cũng đã bước vào thời kỳ đếm ngược.
Theo kế hoạch của Cục quản lý Bưu điện tỉnh, vốn dĩ muốn đưa Phong Châu và ba thành phố Côn Hồ, Thanh Khê, Quế Bình cùng xếp vào nhóm thứ hai của dự án cải tạo điện thoại điều khiển tự động. Nhưng bởi vì Phong Châu thành lập Địa khu sớm ba tháng, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Xương Giang cũng yêu cầu phía Phong Châu được ưu tiên đặc biệt, khiến cho Cục quản lý Bưu điện tỉnh không thể không khởi động công trình hệ thống cải tạo điện thoại điều khiển tự động trước tiên, sớm hơn ba tháng so với Côn Hồ, Thanh Khê và Quế Bình.
Cùng với việc đẩy mạnh cải tạo hệ thống điện thoại điều khiển tự động, hệ thống thông tin vô tuyến cũng đồng bộ được đẩy mạnh. Nói cách khác sau khi hệ thống cải tạo điều khiển điện thoại tự động hoàn tất vào tháng sáu năm 1992, hệ thống thông tin vô tuyến cũng cơ bản phủ sóng toàn bộ sáu huyện một thành phố của địa khu Phong Châu. Ngoại trừ một vài nơi xa xôi như các xã vùng núi, thị trấn toàn bộ địa khu Phong Châu đều có thể liên lạc tự do bằng sóng vô tuyến.
Mà cùng lúc với việc hệ thống điện thoại điều khiển tự động của Phong Châu được đẩy mạnh vào giai đoạn hai, thì việc xây dựng hệ thống thông tin di động mạng lưới tổ ông của Phong Châu cũng nhanh chóng được mở rộng. Nói cách khác căn cứ vào ý tưởng của Cục quản lý Bưu điện tỉnh, năm 1992 hệ thống điện thoại di động chính thức được đưa vào sử dụng ở địa khu Phong Châu, cố gắng vào năm 1993 toàn bộ sáu huyện, một thành phố của Phong Châu đều được phủ sóng. Điều này so với ba thành phố có kinh tế phát triển là Côn Hồ, Thanh Khê, Quế Bình đều đi trước một bước, coi như là chính sách hỗ trợ đặc biệt của tỉnh đối với Phong Châu.
- Bí thư Hạ, nghe nói bên Xương Châu đều đã bắt đầu sử dụng điện thoại di động, đến khi Phong Châu chúng ta cũng dùng cái đó thì thuận tiện hơn rất nhiều, tránh cho thư ký Lục đỡ phải chạy lên chạy xuống. Các lãnh đạo ở địa phương nếu không ở huyện cũng khó gặp được.
Mã Chí Dũng thuần thục đánh tay lái, anh ta là người đã lái xe cho Hạ Lực Hành trong nhiều năm, tuy chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng đã bắt đầu lái xe cho Hạ Lực Hành từ khi còn ở Côn Hồ.
Anh ta làm việc cũng đã mười năm, nhà ở Côn Hồ, có thể đi theo Hạ Lực Hành từ Côn Hồ tới Lê Dương, lại tới Phong Châu, đây đã không chỉ là mối quan hệ công việc bình thường, mà là tình cảm cá nhân rất sâu sắc ở trong đó. Lục Vi Dân rất tôn trọng người tài xế mà trước mặt người ngoài thì rất ít nói, nhưng trước mặt Hạ Lực Hành lại có thể nói không ít điều này. Mà Mã Chí Dũng với Lục Vi Dẫn cũng rất hợp nhau, điều này khiến Hạ Lực Hành rất vui.
- Sắp rồi, trên tỉnh cũng có ý kiến ban đầu đối với quy hoạch của hệ thống cơ sở hạ tầng thông tin, đó là phải ưu tiên cân nhắc khu vực nghèo khó trước. Đây là một việc tốt, không thể để các khu vực nghèo khó ngày càng nghèo khó, khu vực phát triển càng lúc càng phát triển, khiến khoảng cách hai bên ngày càng lớn. Điều đó không phù hợp với mục tiêu đề xuất cùng hưởng giàu có của Đảng đề ra.