Quan Đạo Vô Cương

Chương 244: Chương 243: Bữa cơm này không dễ ăn





Lôi Đạt cũng từng nhắc tới điểm này với Lục Vi Dân, nói nhà máy xi măng Phong Châu vừa mới mở sẽ có những bọn người lưu manh, sống tạm bợ muốn đến kiếm chác, chúng muốn nhúng tay vào công trình xây dựng nhà máy xi măng.
Tuy rằng nhà máy xi măng Phong Châu quả thực là công trình trọng điểm thu hút đầu tư của huyện Phong Châu, Trương Thiên Hạo hô hào nhiều lần, yêu cầu đội ngũ chính trị pháp luật bảo vệ sự vận hành bình thường hợp pháp của nhà máy, thậm chí còn trực tiếp chỉ đích danh, nhưng những người này không sợ tý nào, cứ bám riết mãi.
Mà hiển nhiên những người này cũng có dây mơ rễ má gì đó dính líu với đội ngũ chính trị pháp luật. Thậm có còn có một số lãnh đạo của các bộ ngành Đảng và chính quyền cùng cán bộ lãnh đạo của cơ quan công an đến mở lời, đường hoàng đề ra phải quan tâm một cách thích hợp đến cảm xúc của quần chúng nhân dân bản địa, trong phạm vi quyền lực cho phép có thể ủng hộ và chiếu cố đến bọn họ, cho bọn họ chút công trình. Điều này khiến cho Lôi Đạt lần đầu tiên cảm thấy dường như ở bất cứ nơi nào đều không thoát khỏi sự ảnh hưởng của bóng mây đen thế lực nơi ranh giới giữa trắng và đen.
Từ một điểm có thể suy ra toàn bộ, cũng như thế mà có thể nhìn rõ tình hình trị an xã hội của Phong Châu, mà trong đội ngũ chính trị pháp luật của thành phố Phong Châu có không ít cán bộ lãnh đạo và các nhân vật ăn không ngồi rồi này có quan hệ không rõ ràng cũng là một nhân tố tương đối quan trọng.
Sau khi tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy Phong Châu, Trương Thiên Hào cũng đã ý thức đến điều này, bắt đầu có ý thức điều chỉnh nhẹ nhàng các cán bộ.
Cũng giống như Hà Trọng Cửu đảm nhiệm chức Phó bí thư phân công quản lý kinh tế, mà không còn kiêm chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, mà là một Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật do Phòng công an địa khu Phong Châu điều đến. Cùng lúc đó vừa may chiếc ghế Chính uỷ Cục công an thành phố Phong Châu bị trống, Trương Thiên Hào phủ quyết ý kiến để cho một vị Cục phó Cục công an thành phố Phong Châu thăng chức lên Chính uỷ, mà trực tiếp lấy một cán bộ không chút liên quan từ Phòng công an địa khu Lê Dương đến Phong Châu xuống để đảm nhiệm Chính uỷ. Hai động thái này khiến cho người ta cảm thấy Trương Thiên Hào muốn gia tăng quyền khống chế ở đội ngũ chính trị pháp luật Phong Châu, hiển nhiên là có tính nhắm đến.
- Tố chất của đội ngũ chính trị pháp luật quyết định đến hình tượng của Đảng ủy chính quyền trong lòng nhân dân. Tình hình của đội ngũ chính trị pháp luật chúng ta không được lạc quan cho lắm, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật là tôi cảm thấy áp lực cực kì lớn. Thuốc đắng giã tật mà, tôi cũng báo cáo công tác với Bí thư Trương và Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật địa khu Chu, ông ấy cũng tán thành Phong Châu chúng ta nên phải vô cùng quyết tâm để thực hiện một lần chỉnh đốn triệt để đội ngũ chính trị pháp luật… Chủ yếu là nhắm vào tiến hành tự phân tích những vấn đề còn tồn tại của đội ngũ chính trị pháp luật chúng ta, cố gắng trong vòng hai đến ba năm khiến cho đội ngũ chính trị pháp luật Phong Châu có được sự thay đổi lớn
Lời của Thượng Quan Thiển Tuyết tràn đầy ý muốn quyết tâm, khiến cho Lục Vi Dân phải thay đổi cách nhìn với vị nữ Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật khí thế ghê gớm này. Xem ra vị Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật này là một thanh kiếm sắc dành riêng để Trương Thiên Hào đối phó với Nhiếp Minh Lượng - Cục phó cục Công an thành phố Phong Châu kiêm Phó phòng Công an địa khu… Một người là Phó phòng Công an địa khu kiêm Cục phó cục Công an thành phố, một người là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, cuộc đối đầu giữa hai người này thực tế cũng mờ mờ mà lộ ra cuộc đấu cờ giữa Bí thư tiền nhiệm và Bí thư đương nhiệm.
Bữa cơm này quả thật khiến cho Lục Vi Dân có chút không thoải mái.

Hắn có chút lo lắng bị cuốn vào vòng xoáy này, lại không phải sợ gì, mà là vị trí đặc biệt này của mình thường có ý nghĩ gì đó. Cho dù anh chưa từng làm, nhưng anh đang bước ngày càng gần với những người Trương Thiên Hào… có thể sẽ trở thành một điều tượng trưng nào đó trong mắt một số người.
Nếu mà nói thực trong lòng, ấn tượng của Lục vi Dân với Trương Thiên Hành tốt hơn Cẩu Trị Lương nhiều. Nhưng trên bình diện chính trị anh không thể đơn giản xem người ta tốt hay xấu mà quyết định hành vi của mình, đặc biệt là mình đang ở vị trí đặc biệt mà có chút khó xử như vậy, nếu không cẩn thận sẽ đem những ảnh hưởng không tốt đến cho Hạ Lực Hành.
Có lẽ quan hệ giữa Hạ Lực Hành và Trương Thiên Hạo cũng rất tốt, điều này rất nhiều người biết, hình như mình bước càng gần đến Trương Thiên Hành cũng chẳng thể nói lên cái gì. Nhưng đứng từ phương diện bản thân mà nói lại không thể không suy nghĩ phải thận trọng hơn nữa… Với vị trí như thư kí này của mình, nơi tốt nhất chính là co đầu rụt cổ như con rùa mà quan sát cẩn thận, từng bước nắm chắc trong lòng… có thể sẽ có một ngày có thể dùng tới. Anh muốn thực sự nói lên tiếng nói của mình, vậy phải đợi khi anh có đủ thực lực và quyền phát ngôn hãy nói, bây giờ, mình còn kém xa.
Trên thực tế ai cũng biết việc Trương Thiên Hào không ăn ý với Cẩu Trị Lương, trong hội nghị Địa ủy Tôn Chấn đề ra theo thông lệ thì Bí thư Thành ủy thành phố Phong Châu nơi đặt Ủy ban nhân dân Địa khu nên suy nghĩ đến việc vào Địa ủy, thì gặp phải sự phản đối của Trưởng ban tổ chức cán bộ Cẩu Trị Lương.
Cẩu Trị lương chỉ ra hiện nay theo quan điểm trung ương đề ra phải đẩy nhanh phát triển kinh tế, tất cả lấy xây dựng kinh tế làm trọng tâm, Ủy viên Địa ủy nên ưu tiên suy nghĩ đến Bí thư huyện, thành phố có thành tựu trên phương diện phát triển kinh tế. Ý bên ngoài lời nói cũng chính là phải suy nghĩ đến Cát Vân Khôn - Bí thư Huyện ủy Cổ Khánh. Ý kiến này nhận được sự tán đồng của Chủ tịch Địa khu Lý Chí Viễn và một vị Phó bí thư khác của Địa ủy là Vương Chu Sơn.
Bây giờ số Ủy viên Địa ủy vẫn là số chẵn, cũng chính là còn thiếu một vị Ủy viên quận mới đúng nguyên tắc số lẻ. Nhưng vị Ủy viên Địa ủy này rốt cuộc lấy từ đâu, vẫn chưa rõ ràng.
Trong câu hỏi rốt cuộc ai đảm nhiệm chức Ủy viên Địa ủy đó, Hạ Lực Hành vẫn không thể hiện thái độ gì rõ ràng. Trương Thiên Hào lại có quan hệ tốt với Hạ Lực Hành, nhưng Cát Vân Khôn cũng là cán bộ do Hạ Lực Hành đề bạt lên. Lúc đầu khi bộ máy chính quyền huyện Cổ Khánh muốn được xếp vào Lê Dương, Cát Vân Khôn cũng từng dốc sức, nhưng sau khi Hạ Lực Hành đảm nhiệm chức Tổ trưởng tổ lãnh đạo trù bị địa khu Phong Châu thì Cát Vân Khôn từ đó không thấy lên tiếng gì nữa, chỉ có Tiêu Minh Chiêm vẫn giữ thái độ rõ ràng hy vọng quay về Lê Dương. Chính vì sự tinh tế và phức tạp đó mà Tiêu Minh Chiêm được thăng chức điều về làm Phó chủ tịch Địa khu Phong Châu, mà Cát Vân Khôn làm Bí thư Huyện ủy Cổ Khánh.
Ý kiến của các Ủy viên Địa ủy khác đều rất mơ hồ, trước khi chưa biết được thái độ rõ ràng của Hạ Lực Hành, bọn họ không dám tùy tiện thể hiện thái độ. Điều này để lại cho mọi người khác vô số không gian để tưởng tượng xa vời.
Làm thư ký chuyên trách của Hạ Lực Hành, Lục Vi Dân đương nhiên hiểu rõ quan hệ của Cát Vân Khôn và Hạ Lực Hành có phải phức tạp như người khác nói hay không. Có người nói lúc Cát Vân Khôn đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Cổ Khánh là nhờ vào Chủ tịch Địa khu Lê Dương khi đó là Thượng Quyền Trí và Phó bí thư Địa ủy Đường Văn Trung, Hạ Lực Hành chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Thậm chí còn có người nói Cát Vân Khôi đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Cổ Khánh là do có một vị lãnh đạo nào đó ở tỉnh đích thân mở lời, Hạ Lực Hành không thể không tuân theo. Mà cũng có người nói Cát Vân Khôn từ chức Phó bí thư Huyện ủy Bác Bắc thăng chức lên Chủ tịch huyện Cổ Khánh là do Hạ Lực Hành dốc sức thúc đẩy.

Điều mọi người quan tâm là Cát Vân Khôn có phải là nhân vật mà Hạ Lực Hành tin tưởng và yêu quý hay không, điều này có thể quyết định đến việc giữa hai người Cát Vân Khôn và Trương Thiên Hào, ai sẽ nhận chức Ủy viên Địa ủy.
- A, anh Hải Bằng, anh ở đây làm gì thế?
Lục Vi Dân hơi ngà ngà hơi men nhân cơ hội đi vệ sinh muốn hóng gió một lát để đầu óc được tỉnh táo một chút. Bữa cơm hôm nay quả thật có một sự sôi nổi quá mức ngoài ý muốn, bất luận là Thượng Quan Thiển Tuyết hay là Long Phi, tửu lượng đều không phải ở mức bình thương, mà dựa danh nghĩa xin lỗi về sự việc lần trước, tấn công liên tục, khiến cho Lục Vi Dân cũng có phần không trụ nổi.
Không ngờ vừa liếc mắt là nhìn thấy ngay người có chút lén lút đang nhìn ngang nhìn dọc, hình như muốn tìm người, Lục Vi Dân tò mò bước lại hỏi:
- Cũng ăn cơm ở đây à? Tìm ai đó?
Vị trí của khách sạn Thiên Hà hơi lệch một chút so với khách sạn Phong Châu, nhưng cũng coi như là khách sạn có có chút tiếng tăm ở Phong Châu, chủ yếu là nhận đón tiếp những người bên quan khách. Đương nhiên, những người trẻ tuổi ở Phong Châu cũng thưởng tổ chức hôn lễ ở khách sạn Phong Châu hoặc khách sạn Thiên Hà, nhưng cá nhân đi mời khách thông thường thì không đến đây.
- Không, đâu có, tôi chỉ là đi dạo một lát.
Nhìn thấy Lục Vi Dân, trong mắt Trương Hải Bằng hiện lên một tia ghen ghét:

- Cậu lại đến đây ăn cơm chùa à? Phòng Nghiên cứu Chính sách các cậu rộng rãi thế, hôm nào cũng cá thịt thừa mứa, cũng không sợ Ủy ban Kỷ luật soi đến các cậu à?
- Anh Hải Bằng nói gì vậy, chỉ là mấy người quen tụ tập lại ăn bữa cơm, làm gì có chuyện như anh nói?
Lục Vi Dân cũng không để bụng, mỉm cười nói:
- Ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì cùng…?
Trong lòng Trương Hải Bằng cảm thấy vô cùng khó chịu, lạnh lùng liếc Lục Vi Dân một cái:
- Tụ tập? Có thể tụ tập người quen ở khách sạn Thiên Hà này thì quả thật không đơn giản. Thôi đi, tôi ăn rồi, có chút việc ở đây, cậu cứ đi bận cái việc tụ tập ăn uống của cậu đi.
Thấy đối phương dường như không muốn nói chuyện với mình, Lục Vi Dân cũng biết ý mà chào rồi đi chỗ khác.
Hắn không biết khoảng thời gian này người hàng xóm này tại sao càng ngày càng không ưa mình, mấy lần gặp ở hành lang đều dùng những câu nói chế nhạo để nói móc mình, làm đến mức Lục Vi Dân cũng không biết rốt cuộc mình đắc tội đối phương ở chỗ nào, bóng gió hỏi han Giang Băng Lăng, Giang Băng Lăng cũng rất nhạy cảm, nhưng lại chỉ là một câu xin lỗi, cũng không nói rõ nguyên do.
Lúc Lục Vi Dân về ký túc xá cũng đã sắp chín giờ tối, Phùng Khả Hành cứ muốn đưa Lục Vi Dân về ký túc, Lục Vi Dân không thể chối từ, chỉ có thể để cho người ta đưa đến cổng trường cấp hai Phong Châu, mới từ biệt mà ra về.
Vừa bước đến cầu thang tầng ba, thì nghe thấy một tiếng “xoảng” giòn tan, giống như có cái gì đó rơi xuống đất, tiếp theo đó là một âm thanh trong trẻo quen thuộc:

- Hải Bằng, anh làm cái gì vậy? Được, lại nổi cơn điên rồi à? Tôi chẳng phải đã nói rồi sao? Tối nay là việc công mà bên cục tiếp cục Tài chính địa khu Lê Dương, sao anh lại không tin chứ?
- Hừ, cô vừa không phải lãnh đạo, lại không phải bên văn phòng cục, dựa vào cái gì mà đi đón tiếp?
Tiếng của Trương Hải Bằng tỏ ra có chút u ám và kiềm nén:
- Cô tính xem cô làm việc ở Phong Châu mấy tháng rồi, cô ở nhà được bao nhiêu? Không phải đi đón tiếp, thì là tăng ca, cục Tài chính các cô thiếu đi Giang Băng Lăng cô thì không làm việc nữa sao? Ngày mai cán bộ toàn địa khu không được phát lương nữa hay sao? Có phải cảm thấy công việc bên này quá phong phú, quá hăng hái, như cá gặp nước, quá thoải mái rồi?
- Hải Bằng, anh nói cái gì vậy?
Giọng nữ tỏ ra vừa tủi thân vừa đau khổ.
- Nói cái gì, tiếng Trung nghe không hiểu à?
Giọng của Hải Bằng trở nên có chút sắc bén:
- Cô cho rằng tôi không biết sao? Mấy ông lãnh đạo phòng của các cô vừa nhìn đều là cái bộ mặt đầy đức hạnh đó, không thèm nhìn con gái xinh đẹp. Cái tay La Trường Canh đó, lưng còng, tuổi đã lớn thể mà cái mắt dê cứ như lục lọi khắp nơi. Còn có một tay trẻ một chút, chắc tên là Đặng Thiếu Hải cũng không che lấp được cái cặp mắt dê xồm, tôi mà nhìn thấy thì biết tay tôi!