Quan Đạo Vô Cương

Chương 242: Chương 241: Nước ngầm dậy sóng





Nhìn đồng hồ đã năm rưỡi, Lục Vi Dân hít một hơi, cẩn thận cân nhắc lời nói rồi mới đi về phía văn phòng làm việc của Hạ Lực Hành.
Chánh văn phòng Thành ủy Phong Châu Phùng Khả Hành gọi điện thoại tới mời tối nay cùng đi ăn cơm, đây là sắp đặt của Trương Thiên Hào. Lục Vi Dân đã từ chối nhiều lần, nhưng lại từ chối nữa có lẽ sẽ đắc tội với người ta, Lục Vi Dân cũng biết vị trí hiện tại của mình có chút nhạy cảm, ăn một bữa cơm thì đơn giản, nhưng cùng người nào ăn, ăn khi nào mới là mấu chốt.
Người bên ngoài thấy là Bí thư Thành ủy Phong Châu Trương Thiên Hào mời một Phó phòng Nghiên cứu Chính sách dùng cơm, đó là rất nể mặt hắn. Cho dù hắn là thư kí của Bí thư Hạ Lực Hành đi nữa, xét theo thân phận của Trương Thiên Hào cũng là đề cao hắn rồi. Nhưng nhiều vấn đề không thể chỉ nhìn địa vị bên ngoài mà đưa ra quyết định được, rất nhiều người đều hiểu rõ điều này.
Với tư cách thư kí của Bí thư Hạ, theo câu nói có chút cay nghiệt thời phong kiến thì Hạ Lực Hành là vua nắm gọn địa khu Phong Châu này. Hắn chính là cận thần bên cạnh Hoàng đế, thậm chí có thể nói là thái giám, tác dụng của thái giám là y ở một vị trí đặc biệt, có thể ở những thời khắc nhạy cảm nhất nắm được những tin tức mấu chốt, đồng thời lại có thể trong lúc không ngờ tới mà đưa ra phát huy tác dụng tinh tế nhất, tinh tế là ở chỗ đó người không thông thạo khó có thể hiểu ra.
Trương Thiên Hào mặc dù chưa hề từng làm thư kí của một lãnh đạo nào, nhưng đã từng làm Phó chánh văn phòng Địa ủy Lê Dương. Anh ta rất rõ về điểm này.
Chính vì nguyên nhân này Lục Vi Dân vẫn còn chút mâu thuẫn và dè chừng trước lời mời, nhưng hắn biết khi đã bước vào vòng tròn này, rất nhiều việc hắn sẽ không còn kiểm soát được nữa.
- Tiểu Lục, có chuyện gì à?
- Bí thư Hạ, tối nay có công việc gì không ạ?
Thấy Hạ Lực Hành đang đọc báo, bước chân Lục Vi Dân hơi ngập ngừng.

- Tối nay không có việc gì, cậu có việc thì cứ đi đi.
Hạ Lực Hành nhìn Lục Vi Dân một cái rồi gật đầu. Ông ấy biết Lục Vi Dân và người bạn gái kia vẫn duy trì quan hệ, trong thâm tâm cũng thấy tiếc cho cháu gái mình.
- Thanh niên cũng đừng quá lù rù như ông cụ non, tham gia nhiều hoạt động giải trí, giao tiếp nhiều cũng là chuyện tốt. Điều kiện ở Phong Châu này vẫn còn kém một chút, hoạt động văn hóa giải trí còn thiếu sót, phải biết cách tự mình thích nghi.
- Vâng, tối nay tôi sẽ cùng Bí thư Thành ủy Phong Châu Trương dùng cơm. Tổng giám đốc Lôi của tập đoàn Thác Đạt với tôi là bạn bè, cũng khá quen với Bí thư Trương, vì thế Bí thư Trương sớm có lời mời cùng ăn cơm, mãi cho đến hôm nay…
Vấn đề này có nên báo cáo với Hạ Lực Hành hay không Lục Vi Dân cũng đã nghĩ nhiều lần rất lâu. Quan hệ của Trương Thiên Hào và Hạ Lực Hành không tầm thường, hắn biết rõ, nhưng quan hệ của Trương Thiên hào và Hạ Lực Hành không tầm thường cũng không có nghĩa là thư kí chuyên trách của ông ta có thể cùng Trương Thiên Hào “gộp lại” làm một được.
Phong Châu là một địa phương lớn như vậy, dùng cơm ở đâu đều có thể gặp người quen, đặc biệt là nhân vật trong quan trường, anh chưa nhìn thấy người ta, người ta đã sớm nhìn ra anh. Có thể Hạ Lực Hành không để ý việc mình cùng Trương Thiên Hào dùng cơm, nhưng trong mắt người khác mà Hạ Lực Hành lại không biết chuyện, liệu có thể có ảnh hưởng gì không cần thiết hay không, thực là không tiện phán đoán. Vì thế cuối cùng Lục Vi Dân vẫn quyết định dẫu cho có chút vẽ rắn thêm chân, nhưng vẫn chủ động báo cáo một tiếng.
- Ha ha, chuyện này à, đi đi. Thiên Hào cũng đã nói với tôi. Không ngờ Lôi Đạt và cậu cũng thật cẩn thận.
Hạ Lực Hành đặt tờ báo trên tay xuống, gật đầu.
- Chắc Thiên Hào còn muốn hỏi về việc tranh thủ thu hút nhà máy cơ khí Trường Phong và Bắc Phương đến Phong Châu. Ý tưởng này đã là do cậu đề xuất, chắc hẳn cũng có ý tưởng, nhận xét hay, có thể cho Thiên Hào một chút ý kiến.

Lục Vi Dân không ngờ Trương Thiên Hào sớm đã nói với Hạ Lực Hành về quan hệ này, trong lòng cũng toát mồ hôi lạnh. Hắn vẫn là xem nhẹ mối quan hệ của Trương Thiên Hào và Hạ Lực Hành, cũng may mà hắn đặc biệt báo cáo chuyện này với Hạ Lực Hành. Nếu hôm nay hắn không cẩn thận một chút, nói không chừng ấn tượng của hắn với Hạ Lực Hành khó khăn lắm mới có được liền đi tong. Ý nghĩ của lãnh đạo rất khó nắm bắt, là người bên cạnh họ, nếu bị coi là kết giao với “ngoại phiên” (chư hầu), nếu ở thời phong kiến thì đây là tội lớn. Dù cho là thời buổi này, cũng không cần biết Trương Thiên Hào và lãnh đạo có mối quan hệ gì, đây đều là điều cấm kị. Đã là cấm kị, vậy phải biết chủ động phá vỡ, phá được rồi, cấm kị sẽ không bị coi là cấm kị nữa.
- Bí thư Hạ, chuyện này tôi thật không dám khoe khoang trước mặt Bí thư Trương. Tôi cũng chỉ là biết đưa ra ý kiến, nếu thực sự để tôi nói việc làm chi tiết, vận hành như thế nào, chỉ sợ sẽ hỏng chuyện.
Lục Vi Dân rất bình tĩnh rót đầy chén nước cho Hạ Lực Hành rồi đặt lên bàn.
- Đừng tự đánh giá thấp mình, cậu vẫn còn trẻ, đầu óc linh hoạt, người lại ham học, lại từng ở Lĩnh Nam vài năm, so với cán bộ ở đây, lối tư duy đều không giống nhau. Ông Tôn và ông An đều khen ngợi cậu rất nhiều lần. Tục ngữ nói người người dốt suy nghĩ kỹ càng thì cũng có thể nghĩ ra một ý hay, cậu nghĩ cậu có coi là người ngu dốt không? Mọi người giao lưu, tham khảo nhiều một chút là chuyện tốt, đừng nghĩ Trương Thiên Hào quá cao xa như vậy? Mấy năm trước cậu ấy chẳng phải vẫn còn lăn lộn ở văn phòng Địa ủy Lê Dương sao?
Hạ Lực Hành cầm chén trà nhấp một ngụm.
- Ai cũng từ công việc và học tập mà không ngừng trưởng thành. Mấu chốt là ở chỗ bản thân chịu học chịu làm, cần học tích lũy và tổng kết.
Câu nói kia của Hạ Lực Hành “Mấy năm trước cậu ấy chẳng phải vẫn còn lăn lộn ở văn phòng Địa ủy Lê Dương sao” gần như chứng minh cho suy nghĩ của Lục Vi Dân. Trương Thiên Hào thực sự có mối quan hệ không tầm thường với lãnh đạo. Có thể dùng lời nói này đánh giá với người ngoài, một mặt nào cho thấy hắn cũng đang dần tiến gần với lãnh đạo, một mặt khác cũng thấy ở trong lòng lãnh đạo sự thân mặt và tình cảm với Trương Thiên Hào không hề tầm thường.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Hạ Lực Hành, Lục Vi Dân cảm thấy tinh thần có chút không yên. Phùng Khả Hành nói muốn đến đón hắn, hắn vẫn thực sự cảm thấy có chút không dám nhận. Tốt xấu gì Phùng Khả Hành cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy Phong Châu, Chánh văn phòng Thành ủy, chắc hẳn cũng là nhân vật tâm phúc của Trương Thiên Hào. Trước kia là Chánh văn phòng Huyện ủy Phong Châu giờ đổi sang đảm nhiệm Trưởng ban Tuyên giáo, Phùng Khả Hành cũng từ Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tới, bởi vậy cũng thấy được thế lực của Trương Thiên Hào.
Trong điện thoại Lục Vi Dân cũng nói với Phùng Khả Hành để tự mình qua đó, nhưng Phùng Khả Hành kiên quyết muốn qua đón Lục Vi Dân, khiến Lục Vi Dân cũng không còn cách nào khác, cuối cùng cũng không thể tránh được đối phương, chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.

Phùng Khả Hành đón Lục Vi Dân ở một ngõ nhỏ bên trái nhà máy phân hóa học, đây cũng là điều kiện Lục Vi Dân đồng ý để y đón.
Vị thư kí của Bí thư hạ này nhìn có vẻ rất cẩn thận khiêm tốn, có chút tương đồng với phong cách của Phó ban thư ký Cao trước đó, thậm chí còn khiêm tốn hơn, đây có lẽ là có liên quan đến tuổi tác của đối phương.
Tuy nhiên Phùng Khả Hành rất tán thưởng sự cẩn thận này của đối phương. Y cũng xuất thân từ thư kí, chỉ là thời gian làm việc không dài, nhưng đối với chức vụ thư kí cũng rất tâm đắc, cũng đã từng gặp nhiều thư kí ban đầu ra vẻ rất tốt, nhưng không lâu sau liền lộ ngay đuôi cáo. Càng có nhiều thư kí lấy tư cách lãnh đạo làm những việc không ra gì.
Ấn tượng của y với Lục Vi Dân rất tốt, ấn tượng của lần cùng ăn cơm rất sâu sắc. Bí thư Trương nói rằng người này không tầm thường, một vài người khác đều có chút không đồng ý, nhưng y lại nhận định chắc chắn rằng người thanh niên này sẽ có một ngày trở nên nổi bật, chỉ là tốc độ tới nhanh thế này vẫn là khiến y cảm thán không ngừng.
- Thư kí Lục, đi thôi. Mấy người Bí thư Trương đang đợi cậu.
Phùng Khả Hành cười ném cho Lục Vi Dân một bao Hồng Tháp Sơn.
- Cảm ơn, Chánh văn phòng Phùng, tôi không hút thuốc.
Lục Vi Dân xua tay, thuận tay để bao thuốc lên chiếc đồng hồ đo ở ghế lái xe của đối phương.
- Hài, không hút thì cũng phải mời thuốc, thư kí Lục, tôi biết những người ở văn phòng Địa ủy các cậu có nhận thuốc, cầm lấy, đến lúc đó cậu thuận tiện có thuốc, cũng có thế kéo gần được quan hệ với mọi người, đúng không?
Phùng Khả Hành liếc mắt nhìn đối phương, Lục Vi Dân này có phải là cẩn thận quá không, chỉ là một bao thuốc mà cũng sợ?

- Ha ha, Chánh văn phòng Phùng, không hút thuốc mà đi mời thuốc vậy có chút giả tạo rồi, không bằng đừng làm gì cả, dần rồi mọi người cũng hiểu thôi.
Lục Vi Dân không để tâm. Hắn không phải sợ bao thuốc có vấn đề gì, đây thực ra cũng chỉ là một thói quen. Không hút thuốc thì đừng đi mời thuốc, tránh người ta tưởng mình chê thuốc của người khác dở, lại thành đắc tội. Không hút thuốc không mời thuốc, tự nhiên sẽ quen.
- Cũng đúng
Phùng Khả Hành gật đầu, thừa nhận lời nói của Lục Vi Dân là có lý, cũng không cố ép. Chiếc Santana chậm rãi khởi động.
- Sự việc lần trước tôi cũng có nghe nói, Bí thư Trương cũng đã lệnh cho Ủy ban Kỷ luật thành phố và Ủy ban Kỷ luật cục Công an tiến hành điều tra nghiêm túc với những ván đề còn tồn tại của đồn Tây thành, người Đồn trưởng kia cũng tạm thời bị cách chức, yêu cầu viết bản kiểm điểm. Đội ngũ công an này cũng không tốt, nhiều người tố chất không hợp, thực sự cần chỉnh đốn tử tế lại đội này. Tôi cũng đã đề nghị với Bí thư Trương, đội ngũ công an cần tiến hành một đợt vận động chỉnh đốn tác phong thật nghiêm túc.
Lục Vi Dân trong lòng khẽ động, sau vụ việc đó, Đồn trưởng đồn công an Tây thành kia nhờ không ít người đến tìm hắn, hy vọng bậc đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho y một lần. Lục Vi Dân không hề nói một lời. Hắn không phải có thành kiến gì với tên Đồn trưởng đó, nhưng sự việc này là xảy ra với hắn, nếu đổi lại là xảy ra với một người dân bình thường thì sao? Chỉ sợ sẽ biến thành một vụ án oan động trời.
- Đội ngũ chính trị pháp luật là một tấm biển thể hiện hình tượng của Đảng uỷ và chính quyền, có thể nói hình ảnh tốt xấu của đội ngũ chính trị pháp luật sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cái nhìn của người dân với Đảng ủy chính quyền. Hiện nay cả nước trên dưới đều đang thiết lập xã hội pháp trị, cơ quan công an cũng nên nghiêm túc căn cứ theo pháp luật để thực hiện chức trách. Chuyện lần trước nếu như cơ quan công an căn cứ theo pháp luật để thực hiện chức trách điều tra thì cũng không có gì. Nhưng nếu cơ quan công an là cơ quan của nhà nước lại trở thành con rối trong tay người nào đó, vậy thì thực sự quá nguy hiểm.
Lục Vi Dân vốn không muốn nói nhiều đến vấn đề này, nhưng lời nói của Phùng Khả Hành có chút giải thích và lấy lòng, nếu hắn không nói tiếp vấn đề này lại làm cho có vẻ không hợp nhau. Cũng may Phùng Khả Hành là người tâm phúc của Trương Thiên Hào, không phải là người theo phe Cẩu Trị Lương, cũng không cần lo lắng vấn đề khác. Huống chi Lục Vi Dân cũng có thể nhận ra nếu hắn bị rơi vào tầm ngắm của Cẩu Trị Lương, chỉ sợ đến cái tên cũng đã bị đánh dấu đen, cũng không cần thiết quá lo lắng.