Quan Đạo Vô Cương

Chương 241: Chương 240: Dần được vừa mắt





Những lời này của Lục Vi Dân xem như đã đánh trúng trọng tâm vấn đề.
Khó khăn lớn nhất của Phong Châu hiện nay chính là vấn đề tài chính, vấn đề chỗ ở của mấy trăm cán bộ công nhân viên chức không chỉ đơn thuần chỉ là sửa chữa.
Tình hình nội thành Phong Châu cũ rất không lạc quan, không có đủ diện tích thích hợp, Ủy ban nhân dân Địa khu thực sự cũng đã xem xét để xây dựng những dãy nhà ở của các cơ quan ở khu vực ngoại thành, nhưng như thế lại liên quan đến đường sá, mạng lưới quản lý và các cơ sở sinh hoạt cần thiết khác.
Có thể nói khoản kinh phí này chi tiêu cũng làm nhiều người kinh ngạc. Nếu có thể lợi dụng hai xí nghiệp công nghiệp quân sự xây dựng khu sinh hoạt để cùng hưởng, chắc chắn là có thể giảm bớt kinh phí, thậm chí ở một trình độ nhất định còn có thể thu được chút điều kiện ưu đãi do những nhà máy quốc doanh quy mô lớn này đem lại, ví dụ như khí đốt… đối với những xí nghiệp công nghiệp quân sự lớn, từ trung ương đến tỉnh đều có một loạt các chính sách ưu đãi.
Hơn nữa còn có một nhân tố khá có lợi chính là có thể lợi dụng việc chuyển dời và xây dựng hai xí nghiệp quân sự quy mô lớn này để thực hiện cả trung tâm thành phố Phong Châu tiến hành chuyển dịch theo ý đồ của Ủy ban nhân dân Địa khu, nâng cao hình tượng cả thành phố, để thực hiện quá trình Phong Châu từ huyện thành thành phố diễn ra nhanh nhất có thể.
- Tiểu Lục, cậu nói đều rất hay, nhưng những câu hỏi ban đầu tôi nhắc đến cậu vẫn chưa có câu trả lời đầy đủ.
Trong lòng Tôn Chấn đã công nhận quan điểm của Lục Vi Dân, trên thực tế ông ấy cũng vì làm thế nào để thỏa hiệp với việc thực hiện quan điểm của Lý Chí Viễn mà hao tâm tổn sức.
Ông ta nhận được một tin tức khá là đáng tin cậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khả năng Hạ Lực Hành đảm nhận chức Bí thư Địa ủy ở Phong Châu chỉ là một thời kỳ chuyển tiếp, rất có khả năng sẽ quay lại tỉnh nhậm chức sau Đại hội đại biểu lần thứ 6 của Đảng và Đại hội đảng lần thứ 14.

Điều này cũng có nghĩa là Lý Chí Viễn rất có khả năng sẽ tiếp nhận chức vụ Bí thư Địa ủy của Hạ Lực Hành, mà hướng đi của mình tuy rằng vẫn chưa nói rõ ràng, nhưng khả năng tiếp nhận chức vụ Chủ tịch Địa khu của Lý Chí Viễn là khá lớn. Ở tình huống như vậy, giữ mối quan hệ quá căng thẳng với Lý Chí Viễn cũng không thích hợp lm.
Tôn Chấn không phải loại người vì chức vị của mình mà bỏ qua nguyên tắc làm người, nhưng ông ta cũng phải công nhận quan điểm của Lý Chí Viễn cũng có mặt hợp lý. Đó là tập hợp sức mạnh của lực lượng cán bộ công nhân viên chức, giải quyết vấn đề mà bọn họ lo lắng nhất. Bản thân cũng mang trách nhiệm của Ủy ban nhân dân Địa khu, ở điểm này ông ta cần tìm được một điểm chung với Lý Chí Viễn, nhưng hiệu quả trao đổi ở giai đoạn trước không được tốt lắm.
Hiện tại người thanh niên trẻ tuổi trước mặt đang đề xuất việc thu hút nhà máy cơ khí Trường Phong cùng nhà máy cơ khí Bắc Phương dời đến Phong Châu hẳn là một cơ hội. Mượn việc nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ khí Bắc Phương dời đến để thực hiện ý muốn thỏa hiệp của cả hai bên, hơn nữa còn có thể ở trình độ rất lớn thúc đẩy được tiến trình đô thị hoá Phong Châu. Điều này đối với Phong Châu mà nói cũng là một cơ hội rất tốt, tin rằng Trương Thiên Hào cũng rất vui vẻ khi thấy kết quả mà các bên đều có thể chấp nhận này. Nhưng tiền đề là nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương có thể đồng ý dời đến Phong Châu như phía Phong Châu mong muốn.
- Phó bí thư Tôn, thực ra tôi cũng đã nói một chút, hiện nay ưu thế của chúng ta không hề lớn. Địa khu mới thành lập, tài nguyên đất đai tương đối phong phú, có thể đáp ứng được yêu cầu chuyển dời của xí nghiệp ở mức cao nhất. Ngoài ra Phong Châu chúng ta gần sông, địa thế bằng phẳng, chất lượng không khí cũng rất tốt, lại là vùng đất cơ sở quan trọng sản xuất nông sản, những điều này cũng có thể miễn cưỡng coi là ưu thế. Nhưng bất lợi của chúng ta cũng rất rõ ràng, địa khu mới xây dựng nên cơ sở hạ tầng rất lạc hậu, bất luận là điều kiện giao thông, giáo dục, hay trình độ y tế mà những xí nghiệp quốc doanh này coi trọng đều không thể so sánh với cách thành phố khác. Đương nhiên những điều này đều không phải là tuyệt đối. Tôi cho rằng điều chúng ta cần làm hiện nay là nhanh chóng tìm hiểu rõ cách nghĩ của hai xí nghiệp này, không chỉ là suy nghĩ của những lãnh đạo xí nghiệp và cấp trên chủ quản bộ ngành của bọn họ, còn cần nắm được suy nghĩ của các cán bộ công nhân viên chức và người nhà của họ. Chỉ khi ta hiểu được cách nghĩ của bọn họ thì mới có thể triển khai công tác có tính mũi nhọn.
Lục Vi Dân cảm thấy những vấn đề mà Tôn Chấn đề ra có chút vượt quá phạm vi của hắn, mặc dù chỉ là hỏi vài câu, cũng cho thấy có chút vượt quá giới hạn. Đây không phải vấn đề mà hắn có thể trả lời, nhưng trong tình huống này hắn lại không thể không đáp.
Tôn Chấn hướng mắt về phía Hạ Lực Hành, mỉm cười nói:
- Bí thư Lực Hành, thế nào, xem ra người thư ký mà đồng chí Đức Kiện giới thiệu cho ngài quả không tồi. Tôi có chút hâm mộ đấy, để cậu ta ở phòng Nghiên cứu Chính sách có chút đáng tiếc rồi, tôi thấy đến văn phòng Địa ủy có lẽ càng thích hợp hơn.
Văn phòng Địa ủy và phòng Nghiên cứu Chính sách về cấp bậc thì giống nhau, nhưng công tác có liên quan thì khác. Phòng Nghiên cứu Chính sách chủ yếu nghiên cứu điều tra các phương châm chính sách lớn, cung cấp căn cứ quyết sách cho lãnh đạo, nói khó nghe một chút là hầu như chỉ trên lý thuyết suông. Còn văn phòng Địa ủy thì không như vậy, ngoại trừ cùng cung cấp căn cứ quyết sách cho lãnh đạo ra, hầu như là chấp hành thực hiện và đốc thúc cụ thể, lượng công việc và mức độ phức tạp đều lớn hơn nhiều. Nói theo một nghĩa khác, quyền lực trong tay cũng lớn hơn nhiều.

Hiện tại chức Chánh văn phòng Địa ủy vẫn là An Đức Kiện đích thân làm. Mặc dù An Đức Kiện đã đề xuất nên đề bạt một đồng chí đảm nhiệm chức Chánh văn phòng Địa ủy, nhưng Hạ Lực Hành và Tôn Chấn đều không hề tỏ thái độ gì về ý kiến này, việc cũng như vậy mà lắng xuống.
- Ha ha, Phó bí thư Tôn, ông như vậy là nhất bên trọng, nhất bên khinh rồi, Cao Sơ nghe thấy sợ sẽ không dễ chịu gì đâu.
An Đức Kiện cũng mỉm cười.
- Nhưng tiểu Lục không chỉ có suy nghĩ khoáng đạt, nhiều ý tưởng, khả năng thực hiện cũng không tồi. Phó bí thư Tôn liệu có phải cũng nhìn đúng điểm này của tiểu Lục không?
Nghe được hai vị lãnh đạo khen ngợi như vậy, Lục Vi Dân đúng là hơi ngượng ngùng, vội vàng xin phép rời khỏi.
Nhìn thấy Lục Vi Dân rời khỏi, Tôn Chấn mới gật đầu:
- Bí thư Lực Hành, tôi thấy Lục Vi Dân là một tài năng có thể bồi dưỡng, điều đến văn phòng Địa ủy cũng tốt, phòng Nghiên cứu Chính sách cũng được, đều không thành vấn đề. Cũng như Trưởng ban thư kí Đức Kiện vừa nói, người thanh niên này rất có tư tưởng, hơn nữa điều hiếm có chính là tác phong và khả năng thực hiện, đây là điều mà rất nhiều kẻ tài hoa trẻ tuổi không có được.

- Ông Tôn, chuyện này trước tiên không nói vội, giờ chúng ra cần nghĩ xem là có nên thu hút hai xí nghiệp công nghiệp quân sự lớn đến đây không. Một khi quyết định thu hút họ tới, vậy e rằng chúng ta phải thành lập một cơ quan chuyên môn triển khai công tác tiền kỳ, bảo đảm công tác này được hiện thực hóa.
Hạ Lực Hành nghĩ một lúc rồi mới nói tiếp:
- Cá nhân tôi cho rằng nếu có thể thu hút hai xí nghiệp công nghiệp quân sự này thì có lợi ích rất lớn đối với phát triển kinh tế thành phố Phong Châu, lợi còn cao gấp nhiều lần hại, thậm chí có thể nói hàng trăm cái lợi mà không có một cái hại.
Giờ phút bước ra khỏi phòng làm việc của Hạ Lực Hành, Lục Vi Dân liền biết lần này hắn đã được coi là thành công. Lần đề nghị thành công này đã đánh động được đến cả ba vị lãnh đạo.
Hắn thật không ngờ Tôn Chấn lại có hứng thú đối với ý kiến này đến như vậy, thậm chí còn vượt qua cả Hạ Lực Hành. Về lí mà nói ông ấy là Phó bí thư phân công quản lý công tác Đảng và quần chúng là không nên vội vàng như vậy mà quan tâm đến công việc trong mảng này mới đúng. Điều này khiến Lục Vi Dân có chút không ngờ.
Xem ra cục diện khó khăn của địa khu Phong Châu khiến vài vị lãnh đạo lớn đều muốn nhanh chóng đưa ra một chút thành tích gì đó cho ra hồn. Có lẽ là cuộc điều tra nghiên cứu khảo sát của Bí thư Tỉnh ủy sắp tới muốn cho Địa ủy Phong Châu đề xuất ra một chút gì đó có sức thuyết phục đối với công việc của một khoảng thời gian sau này. Con đường cũ hoặc các thứ theo lẽ thường thấy chắc chắn là khó có thể được chấp nhận, nhất là người vẫn bình tĩnh như Hạ Lực Hành cũng có chút nóng vội.
Cuộc sống vẫn là cuộc sống như vậy, công việc vẫn là công việc như thế, khi Lục Vi Dân biết được Địa ủy đã lẳng lặng thành lập tổ công tác phối hợp liên lạc với Phó bí thư Địa ủy Vương Chu Sơn làm tổ trưởng, Lục Vi Dân rõ ràng rất thản nhiên.
Lần này tổ công tác này cũng không như hắn lo lắng mà cuốn hắn vào trong trong, tuy rằng nghe nói Vương Chu Sơn cũng có ý kiến này, nhưng rất dễ thấy mọi người đều cảm thấy không thích hợp lắm. Dù gì hắn cũng vừa mới đảm nhiệm chức vụ thư kí của Bí thư Hạ Lực Hành, vội vàng như vậy đã điều chỉnh đến chuyên môn thực hiện công tác này, dù thế nào thì vẫn cảm thấy có vẻ như thiếu một người nào đó thì công việc liền không thể phát triển được, điều này hiển nhiên là không thích hợp.
Nghe nói công việc này khiến Lý Chí Viễn và Trương Thiên Hào đều rất hứng thú. Phó chủ tịch Địa khu Tiêu Minh Chiêm đảm nhiệm chức Tổ phó tổ liên lạc, Bí thư Thành ủy Phong Châu kiêm Chủ tịch thành phố Trương Thiên Hào cũng trở thành thành viên của tổ công tác. Nhưng Lục Vi Dân rất rõ ràng, hắn dùng ý kiến này lại một lần nữa giành được một phần rất có giá trị của các lãnh đạo. Nếu nói ban đầu An Đức Kiện rất xem trọng hắn, Tôn Chấn cũng đánh giá hắn rất cao, vậy thì hắn đã thành công trong việc để lại được ấn tượng sâu sắc trong mắt Hạ Lực Hành. Ngoài ra Phó bí thư Vương Chu Sơn - một người mà lời nói có chút trọng lượng ở Địa ủy cũng có ấn tượng trực quan về hắn.

Ấn tượng cũng là một quá trình biến đổi về lượng được tích lũy, mà từ biến đổi về lượng đến biến đổi về chất chính là một sự tích lũy trường kỳ và liên tục. Việc hắn cần làm hiện tại là không ngừng làm việc, từng chút từng chút tạo ấn tượng sâu sắc hơn trong mắt lãnh đạo, hiện giờ bản thân đã có một khởi đầu rất tốt.
Bí thư Tỉnh ủy Điền Hải Hoa đã sắp tới điều tra nghiên cứu khảo sát, Địa ủy còn đặc biệt thành lập một tổ công tác như vậy, đủ thấy rất coi trọng việc này. Đương nhiên đây cũng trở thành một công trình điểm sáng mà Địa ủy Phong Châu có thể nêu ra. Mặc dù vẫn chưa có gì, nhưng ít nhất có thể từ việc này mà tranh thủ được sự ủng hộ của tỉnh, cũng có thể thể hiện rõ trong thời gian ngắn như vậy mà Phong Châu cũng có một vài động thái.
Ở vấn đề này Ủy ban nhân dân Địa khu về cơ bản đã thống nhất ý kiến, nhất trí cho rằng nếu có thể khiến nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương xác định chắc chắn sẽ chuyển đến Phong Châu có thể sẽ thúc đẩy việc chuyển hóa từ địa khu nông nghiệp thành thành phố công nghiệp ở mức cao nhất. Chỉ riêng vấn đề này có thể Hạ Lực Hành cũng còn phải báo cáo với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, tranh thủ sự ủng hộ của tỉnh.
Tuy nhiên theo Lục Vi Dân thì việc cấp bách nhất của địa khu Phong Châu hiện nay không phải là giành sự ủng hộ của tỉnh, mà là phải tìm hiểu rõ suy nghĩ của hai xí nghiệp công nghiệp quân sự, hiểu rõ cách nhìn của họ về Phong Châu, đồng thời cũng tiến hành bù đắp những nhược điểm của bản thân. Giống như Tôn Chấn nói, tăng cường ưu thế, bù đắp khuyết điểm, cố gắng để Phong Châu càng có sức cạnh tranh so với các thành phố có thể nằm trong phạm vi cạnh tranh.
Cũng may phía Phong Châu cũng có thể coi là rất coi trọng công tác này. Công tác tiền kỳ đã bắt đầu khởi động, Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm đều chia nhau đưa người đến tìm hiểu nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương, cũng mời lãnh đạo chủ chốt của hai xí nghiệp đến Phong Châu khảo sát tọa đàm.