Quan Đạo Vô Cương

Chương 235: Chương 234: Từng li từng tí





Thứ cảm xúc phức tạp đó như cuốn lấy Chân Tiệp trong khoảng thời gian này, khiến cho cô chìm trong mơ hồ mà lại bàng hoàng. Điều này thậm chí còn ảnh hưởng đến việc học của cô, ngay cả giáo viên hướng dẫn cũng phải hỏi có phải cô có tâm sự gì.
Cô buộc phải ra sức cố gắng thử phân tán sức chú ý của bản thân mình, nhưng hiệu quả thu được vô cùng thấp.
Chân Tiệp sợ rằng bản thân mình đã rơi vào tình yêu đơn phương hay có trong tiểu thuyết, mà đối tượng mối tình đơn phương kia lại chính là bạn trai của em gái mình!
Đây quả thực khiến cho người ta khó tưởng tượng nổi mà cũng khó lòng chấp nhận được, nhưng lại cứ thế trở thành hiện thực.
Một âm thanh kỳ lạ khiến Chân Tiệp bừng tỉnh từ trạng thái nửa thức nửa ngủ, lồng ngực bỗng nhiên thắt lại, trong vô thức tìm về hướng âm thanh phát ra. Chân Tiệp bỗng chốc hiểu ra, một sự xao động không tên bỗng chốc bùng nổ khắp cơ thể, từ từ lan tỏa toàn thân.
Những tiếng rên rỉ, những lời thì thầm nhỏ nhẹ lúc thì thấy rõ ràng lúc thì thấy mơ hồ, cứ thế cho đến khi có tiếng va đập như thành tiết tấu từ bên tường truyền lại, Chân Tiệp mới từ trạng thái mơ màng mà bừng tỉnh đây là âm thanh phát ra từ đâu.
Cũng giống như một con côn trùng đột nhiên chui vào thân thể mình, lặng lẽ bí mật mà nhúc nhích, khiến cho Chân Tiệp không chịu nổi mà khép chân vào, xoay người một cái. Nhưng thân thể không động đậy thì thôi, hễ động đậy lại cảm thấy có một cái gì đó khó chịu không thể nói ra. Cảm giác xao động đó cũng giống như một loại bệnh truyền nhiễm lan ra khắp toàn thân, khiến cho ngón tay cô vô thức mà vuốt lên người.
Âm thanh ở phòng bên cạnh càng ngày càng lớn, nó càng rõ ràng hơn trong màn đêm yên tĩnh. Chân Tiệp thậm chí có thể phân biệt rõ ràng tiếng thở nhè nhẹ của em gái cùng với tiếng quan tâm giọng trầm trầm. Âm thanh đó lúc cao lúc thấp, lúc trầm lúc thanh, một hình ảnh nào đó từng xuất hiện trước mắt không ngừng hiện lên trong đầu Chân Tiệp.
Cuối cùng sau một tiếng rít lớn thì dần trở lại yên tĩnh.

Phòng bên cạnh cuối cùng cũng yên tĩnh, Chân Tiệp cũng cảm thấy thân thể mình cũng như một dây cung đã căng từ từ chùng xuống, nhưng khắp toàn thân lại có một cái cảm giác lạ thường.
- Em biết chị em thích anh, anh sớm cũng có ý với chị em, hay là anh sang…
Hai người ở phòng bên cạnh đang nhẹ nhàng bỗng nhiên phát ra câu nói như thế, khiến cho người ở phòng bên cạnh đang dỏng tai lên nghe là Chân Tiệp cũng vô cùng bất ngờ. Đôi chân khép chặt trong vô thức vẫn chưa đợi cô phản ứng lại thì cửa bỗng nhiên bật mở, một người đàn ông cường tráng chỉ mặc áo phông và quần đùi bỗng nhiên xuất hiện trước giường mình.
Chân Tiệp không thể kiềm chế cảm xúc của mình mà hét lên, cuộn tròn trên giường, lấy chăn che kín người mình mà nhìn cái người đàn ông có ánh mắt tràn đầy yêu thương đang đứng trước mặt mình. Hắn cứ như thế mà ngồi gần bên cô, sau đó dịu dàng mà kiên quyết gỡ chăn ra, cơ thể dần dần sát lại.
Chân Tiệp muốn kêu lên, muốn vùng vẫy, nhưng khi đối phương hôn lên môi cô, đôi tay ôm chặt eo cô, cô mới cảm thấy chính cơ thể cô như đang bán đứng mình, gần như không có sự chống cự nào, cô dần dần trở thành tù binh của đối phương.
Ánh mắt tràn đầy ma lực đó như một cục nam châm hút hết tâm trí cô, lúc để cho đối phương hôn lên bờ môi mình, rõ ràng đã biết đối phương chính là bạn trai của em gái, Chân Tiệp vẫn không thể chống cự, toàn thân run rẩy. Cô chỉ nhắm chặt đôi mắt, để đầu lưỡi như lửa đốt mở hàm răng ra, nụ hôn đầu cũng giống như tuyết đầu mùa dưới ánh nắng, hoà tan trong tình yêu vô tận.
Chân Tiệp hoàn toàn say đắm trong nụ hôm cuồng nhiệt đó, cho đến khi đôi tay mạnh mẽ đó xuyên qua làn áo ngủ bóp chặt lấy bầu vú của cô, nhè nhẹ xoa lên vùng da bụng, thậm chí từ từ thám hiểm cái vùng đất cấm mà từ trước đến nay chưa từng cho ai khám phá. Cô mới nhận ra rằng mình hoàn toàn đã không còn phòng bị với người đàn ông này.
Những sự tiếp xúc mạnh mẽ như đưa Chân Tiệp lên đến đầu ngọn sóng lớn đang cuộn trào, lúc thì lên đến tận may xanh, lúc xuống đến cực thẳm. Cùng với những khoái cảm vô biên đó là quần ngủ và quần lót trên người cô thoáng chốc cởi xuống thấp tận đầu gối, lúc này cô mới choàng tỉnh, nhưng dường như đã quá muộn.

Cùng với tiếng động từ phía dưới, từng hàng nước mắt cũng chực tuôn rơi, nhưng rất nhanh cô lại ngất ngây trong vòng tay người đàn ông mạnh mẽ cuồng nhiệt đó.
Nhưng khi hình bóng của cô em xuất hiện ở đầu giường cô bất giác mà hét lên rồi muốn vùng vẫy thoát khỏi cái ôm phía đằng sau cô, biến mất khỏi cái cảnh tượng đáng xấu hổ này. Nhưng thân thể không thể thoát khỏi cảm giác đê mê từ phía sau, cô vô thức muốn chui vào trong chăn, nhưng những cái ôm cháy bỏng như ghì chặt cô lại, hai thân thể cuốn lấy nhau đó không thể tách ra, cứ thế cho đến khi Chân Ny cũng bước lên giường.
Chân Tiệp cũng không thể né tránh được nữa, bưng khuôn mặt khóc nhoà, bỗng nhiên mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mơ hồ.
Chân Tiệp nằm trên giường chỉ cảm thấy tim đập không ngừng, hai mắt mở to, liếc sang giường bên cạnh, chăn của Chân Ny đã vứt sang một bên, bóng dáng đã không thấy đâu nữa.
Giấc mơ vừa rồi nửa thực nửa ảo, khiến cho Chân Tiệp cảm thấy nhục nhã vô cùng, làm sao mà có thể mơ một giấc mơ không biết xấu hổ như thế được? Nhưng cái đũng quần lót ướt sũng kia đủ nói rõ mối khát khao tình dục không thể diễn tả bằng lời đó sâu thẳm trong nội tâm mình.
Nằm trên giường nghĩ một hồi, Chân Tiệp mới bò dậy, lặng lẽ mở túi ra lấy cái quần lót mới thay cái quần lót đã ướt sũng kia, mới nằm trở lại, mơ hồ mà thiếp đi, Chân Ny trở về phòng lúc nào cô cũng không hay biết.
Nhìn thấy mặt mày tươi rói, sảng khoái của Chân Ny, Chân Tiệp cũng không biết rốt cuộc đây có phải là nguyên cớ của việc đang say mê trong dòng sông tình yêu hay là do cuộc mây mưa đem lại. Nhưng tóm lại hơi thở say đắm đó ngay cả người ngoài cũng có thể dễ dàng nhận ra được.
Nhìn thấy ánh mắt của chị, Chân Ny đỏ mặt hơi chột dạ, lúc đi đã cẩn thận quan sát xem chị đã ngủ say chưa mới dám đi. Lúc trở về chị vẫn như đang ngủ say, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt của chị có ý vị sâu xa gì đó không nói ra được.

Cuộc sống của thư kí là không có khái niệm tự do, lúc Chân Tiệp và Chân Ny đi Lục Vi Dân thậm chí còn không đến kịp để tiễn. May mà hai cô gái cũng rất cẩn thận, hình như là đã kịp lên chuyến xe đầu tiên đi Xương Châu.
Kiềm chế lại những mối suy tư tràn ngập, Lục Vi Dân biết mình e rằng mới bước chân vào Phong Châu này đã bị cuốn vào vòng thị phi mà chính hắn cũng không muốn bị lôi vào.
Có chút việc quả thực không phải xoay chuyển theo ý người. Giống như biết rõ rằng Cẩu Trị Lương rất có tầm ảnh hưởng thâm căn cố đế ở thành phố Phong Châu này, đắc tội với con người này chẳng khác nào tự chuốc hoạ lớn vào thân, nhưng bản thân lại không thể lựa chọn. Hành vi của Cẩu Diên Sinh đã khiến cho mình không còn lựa chọn nào khác, chỉ có cố gắng đấu lại. Còn về kết cục sau này thì không nghĩ được nhiều đến thế.
Lúc Cao Sơ bước vào phòng làm việc của Lục Vi Dân, Lục Vi Dân vẫn đang vùi đầu trau chuốt nhiệm vụ mà An Đức Kiện và Cao Sơ giao cho hắn. Thật ra nhiệm vụ rất đơn giản, thậm chí có thể nói người đưa ra ý tưởng đầu tiên là mình, phân tích tác dụng thúc đẩy của đường sắt Kinh Cửu với sự nghiệp phát triến kinh tế xã hội của thành phố Phong Châu và giúp các khu vực nghèo đói xoá đói giảm nghèo. Đây là bản báo cáo mang tính bổ sung do Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu thông qua Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Xương Giang đưa lên trung ương tranh thủ để đường sắt Kinh Cửu đi qua.
An Đức Kiện giao nhiệm vụ viết bản báo cáo bổ sung cho việc hoàn thiện một loạt phương án địa khu Phong Châu tranh thủ đường sắt Kinh Cửu đi qua này cho Cao Sơ, để Cao Sơ và Lục Vi Dân làm chi tiết bản báo cáo này. Yêu cầu từ mấy phương diện như phát triển kinh tế, xã hội của địa khu Phong Châu, phá bỏ tư tưởng lạc hậu bảo thủ, giải phóng sức lao động dư thừa mà tiến hành phân tích việc thực hiện xoá đói giảm nghèo ở khu vực nghèo đói.
Cao Sơ lại đem bản sơ thảo của nhiệm vụ này giao cho Lục Vi Dân. Anh ta cũng muốn thử nhân vật mà An Đức Kiện rất coi trọng này rốt cuộc tài năng thực sự ra sao, là la hay là ngựa, kéo đi vài vòng là biết ngay.
Lục Vi Dân là thư ký chuyên trách của Hạ Lực Hành, theo lí mà nói, tài liệu này là không nên giao cho đối phương. Nhưng Cao Sơ lại muốn thử trình độ của Lục Vi Dân, cho nên yêu cầu Lục Vi Dân tranh thủ thời gian nhàn rỗi suy nghĩ kỹ văn bản này, cho hắn thời gian một tuần.
- Tiểu Lục, thế nào rồi?
Nhìn thấy Cao Sơ bước vào, Lục Vi Dân nhanh chóng đứng dậy, pha cho Cao Sơ một chén trà xanh, đây là thói quen của Cao Sơ.
- Cũng sắp xong rồi, tôi đang xem lại lần cuối. Có điều Phó ban thư ký Cao, văn bản này tầm vóc quá lớn, tôi sợ tôi không nắm bắt được hết. Ngài lại giao cho tôi một việc lớn như thế này, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, cho nên chỉ có thể viết theo cách nghĩ của mình, cuối cùng vẫn phải làm phiền ngài sửa giúp tôi, phải nói trong địa khu Phong Châu này, ngài mới chính là người hiểu suy nghĩ của Bí thư Hạ nhất.

Lục Vi Dân thản nhiên khen Cao Sơ một câu, Cao Sơ cũng biết đối phương đang lấy lòng mình, có điều anh ta nghe cũng thấy thoải mái.
Bản thân cũng đi theo Hạ Lực Hành mấy năm, có thể nói là hiểu rõ nhất thói quen sống, cách nghĩ hay cả ý định của Hạ Lực Hành. Đây cũng là tố chất cơ bản nhất mà cũng quan trọng nhất của người làm thư kí chuyên trách.
Hạ Lực Hành là một người thích người thật việc thật, ghét nhất những thứ phù phiếm và biểu hiện bề ngoài, điểm này có chút giống với người mới đến tên Tôn Chấn. Cao Sơ từng phân tích, đây có lẽ cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến cho hai người thân nhau. Người sống theo nhóm, vật đi theo đàn, về điểm này thì Chủ tịch Địa khu Lý Trí Viễn và Hạ Lực Hành có chút không rõ ràng nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.
- Ừ, đưa tôi xem.
Cao Sơ dựa vào ghế sô pha một cách rất tự nhiên, thưởng thức chén trà xanh mà Lục Vi Dân đưa. Mùi thơm do trà xanh mang đến khiến cho tâm trạng của anh ta lập tức khá hơn nhiều. Cái tên Lục Vi Dân này quả thực cũng có bài của hắn, thậm chí ngay cách dùng trà cũng bỏ công sức, vị lãnh đạo nào thích uống loại trà gì thì lại hầu hạ rất chu đáo.
Con người bất kể làm nghề gì, cũng đều phải coi trọng khả năng nhận thức. Thiếu khả năng nhận thức, anh nhiều nhất chỉ có thể làm ở mức tốt bình thưởng, nếu thực sự muốn làm tốt nhất, buộc phải có khả năng nhận thức, mà Lục Vi Dân lại không thiếu điều đó.
Đang trong lúc xem, điện thoại trên bàn của Lục Vi Dân reo lên:
- Chào ngài, xin chào Bí thư Tề, ngài đợi một chút, để tôi xem. Vâng , buổi chiều Bí thư Hạ vẫn còn thời gian một tiếng chưa có sắp xếp. Đúng vậy, từ 3 giờ đến 4h30. 3h15 là thích hợp nhất, không vấn đề, được, nhất định rồi. Ngài quá khách sáo rồi.