Quan Đạo Vô Cương

Chương 227: Chương 226: Đã nhắm trúng





Cô gái kia rõ ràng cũng lập tức liền nhận ra Lục Vi Dân. Dù sao chuyện xảy ra hôm đó khiến cô ấn tượng quá sâu sắc, chẳng qua là sau hôm đó thì chưa gặp lại Lục Vi Dân, cũng không biết Lục Vi Dân rốt cuộc là người tốt ở nơi nào.
Hôm nay vừa nhìn thấy Lục Vi Dân, trên gương mặt cô gái lập tức nở nụ cười với niềm vui bất ngờ, vốn dĩ định bước lên chào hỏi Lục Vi Dân, nhưng nhìn thấy Lục Vi Dân và cô gái đi cùng có vẻ rất thân mật, dường như lại có chút sợ bị hiểu lầm, cho nên chỉ bước một bước nhỏ, rồi lại bước lùi trở lại.
Từ Binh và Chân Tiệp, Chân Ny đều nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của đối phương. Không đợi ba người có phản ứng, Lục Vi Dân đã thoải mái cười và chào hỏi đối phương:
- Lại trực à?
- Vâng, tôi đang trong ca trực. Hôm đó thật sự là cảm ơn anh, nếu không phải anh, còn không biết sẽ có thể xảy ra chuyện gì.
Gương mặt cô gái đỏ bừng, bộ sườn xám bằng cotton yểu điệu ôm sát người lại khiến cho dáng người thon thả cao ráo của cô thêm thướt tha, thanh thoát. Còn kiểu tóc được chải rất khéo theo kiểu mái hỉ nhi cũng khiến vẻ ngọt ngào thuần khiết của cô gái thêm đậm đà.
- Ha ha, không có gì, phẩy tay thôi mà, bất kỳ ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ làm như vậy. Không phải nói là trên đường gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ sao? Tôi ngay cả dao cũng chưa rút, chỉ mồm mép một chút thôi.
Lục Vi Dân nói rất dí dỏm.
- Anh khách khí quá, nếu không phải anh, không ai dám...
Gò má hồng như trái táo của cô gái hiện lên nét cười, ánh mắt lại dừng ở Chân Ny:
- Đây là bạn gái anh sao? Anh phải cẩn thận một chút, coi chừng mình sẽ trở thành đối tượng để tất cả mọi người ghen tị.
Cô gái sau khi nói từ “coi chừng” rõ ràng có dừng lại, nhưng lời nói tiếp sau lại khiến chị em nhà họ Chân đều mỉm cười. Đến Từ Binh cũng cảm thấy ngạc nhiên vì cô gái này khéo ăn nói đến như vậy, cũng không biết Lục Vi Dân làm thế nào đến Phong Châu chưa được mấy ngày, đã có thể có duyên với phụ nữ đến thế.

Lục Vi Dân cũng rất ngạc nhiên. Hắn không ngờ cô gái này ăn nói lại thoải mái tự nhiên như thế, hoàn toàn khác biệt với biểu hiện hôm đó, xem ra thật đúng là không thể xem thường cô gái này.
- Chà, cảm ơn lời khen của cô. Đây là bạn gái tôi - Chân Ny, đây là chị cô ấy - Chân Tiệp, xem tôi này, còn chưa hỏi quý danh cô.
Lục Vi Dân vốn định đi, nhưng thấy Chân Ny được người ta khen ngợi thì sướng như mở cờ trong bụng, cũng không tiện làm mất hứng. Nhưng nếu không hỏi tên người ta, cũng có chút không lịch sự.
- Tôi tên là Phạm Liên.
Đôi mắt xếch long lanh của thiếu nữ nhìn có vẻ rất thoải mái. Theo lý mà nói mắt xếch cô gái tính cách khá mạnh mẽ, cứng rắn, mới có, nhưng xuất hiện trên gương mặt cô gái này, lại có thêm vài phần hòa trộn với vẻ đẹp thanh lịch thoát tục đầy dịu dàng.
Đều nói ngày trước địa khu Lê Dương có hơn mười triệu người, được xưng là đàn ông phía bắc, phụ nữ phía nam. Chính là nói đàn ông con trai ở sáu huyện phía bắc dũng cảm khí khái, đàn bà con gái bảy huyện phía nam dịu dàng, đức hạnh. Hiện nay Lê Dương và Phong Châu phân chia, cũng chính là khen con gái ở địa khu Phong Châu.
Đoàn người hiên ngang bước vào đại sảnh khách sạn Phong Châu. Vừa mới rẽ vào góc hành lang, Cẩu Diên Sinh liếc mắt một cái đã nhìn thấy mấy người cả nam lẫn nữ đang đứng ở bên hành lang nói chuyện. Ánh mắt y lập tức liền trở nên phấn khích.
Một cánh tay y chặn mấy người phía sau, ra hiệu cho cả đám im lặng, Cẩu Diên Sinh cẩn thận trốn sang một bên quan sát.
Đúng vậy, hai cô gái đó chính là hai người đã khiến y thực sự là choáng váng đến hồn siêu phách lạc khi nhìn thấy họ ở trên phố!
Chẳng qua lúc ấy y không kịp dừng xe, đợi sau khi dừng xe, quay đầu lại tìm người, thì không thấy bóng dáng hai cô gái đó nữa. Y tìm trên đường cả ngày cũng không thấy, thậm chí còn đã đi một vòng các bến xe đường dài.
Từ cách ăn mặc có thể biết hai cô gái đó tuyệt đối không phải người Phong Châu, phần nhiều là tỉnh thành tới. Chẳng qua là Phong Châu này cũng rộng lớn như vậy, cậu hai nhà họ Cẩu như y có vênh váo ngút trời hơn nữa cũng không thể lật cả Phong Châu này lên để tìm hai cô ấy?

Thật đúng là thú vị, hắn cũng ở đó!
Vất vả bao công tìm kiếm hóa ra lại ở ngay trước mắt!
Sau ngày hôm đó y đã tốn không ít tâm sức để tìm hiểu về căn nguyên của người đó, còn thực sự nghĩ rằng đó là một người đi theo cán bộ ở tỉnh đến khảo sát Phong Châu, hoặc con cháu của vị lãnh đạo tai to mặt lớn nào đó. Kết quả căn bản là không phải như vậy.
Khoảng thời gian đó căn bản là không có vị lãnh đạo nào đến Phong Châu, tổ khảo sát của tỉnh cũng đã sớm trở về Xương Châu. Xem ra mình đã bị mắc một trò lừa độc địa, đường đường là cậu hai nhà họ Cẩu tung hoành ở thành phố Phong Châu nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ bị mất mặt như thế. Y bị một tên vặt vãnh chưa bao giờ gặp dọa cho sợ đến mức phải cụp đuôi lủi đi mất, hơn nữa còn là ngay trước mặt con bé Phạm Liên kia, nghĩ đến điểm này y liền cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nhưng không tìm thấy người thì có thể làm gì được? Y cũng điều tra, con bé Phạm Liên kia cũng căn bản không biết tên kia là ở đâu ra, lại chặn ngang một đòn như vậy. Nghĩ đến đây Cẩu Diên Sinh chỉ hận không thể tát hai cái vào chính mặt mình, sao có thể bị người ta hù dọa như thật?
Ngày hôm đó còn có mấy người đi cùng thằng nhóc con chưa ráo máu đầu đó, nhưng lúc ấy lại không thấy rõ, sau cũng không tra ra được kết quả. Không ngờ hôm nay lại chạm mặt thằng nhóc đó ở đây, còn dám đến khách sạn Phong Châu này, thật đúng là chán sống rồi đây!
- Ấy? Anh hai, đó không phải cái kẻ chúng ta đã tìm vài ngày mà chưa thấy tung tích sao? Thật tốt quá, hôm nay cuối cùng cũng bắt được thằng này!
Đôi mắt tên mặt trắng đứng bên cạnh cũng rất ghê gớm, lập tức liền nhận ra Lục Vi Dân.
- Hôm nay đúng thật là trùng hợp, hai con bé đó, hi hi, anh hai, anh nói đây có phải là duyên phận không chứ!
- Ha ha, anh hai, quá trùng hợp, còn trùng hợp hơn cả cảnh trong phim truyền hình. Anh nói lát nữa chúng ta sẽ xử thằng này ra sao?

Một tên có gương mặt cũng hung tợn khác cười nham hiểm nói:
- Hôm nay không xử hắn cho ra trò, chúng ta sẽ không mang họ Cầu!
Mấy tên này đều là những kẻ có mặt tối hôm đó, sau chuyện đó cũng cùng Cẩu Diên Sinh đi tìm cả mấy ngày, nhưng lại không tìm được tung tích thằng nhãi dám vuốt râu hùm kia. Không ngờ hôm nay lại gặp ở đây, hơn nữa còn đi cùng hai con bé mà cậu hai khi nhìn thấy trên phố đã thèm nhỏ dãi. Bây giờ lại còn nói chuyện với Phạm Liên, đây không phải trùng hợp thì là gì?
- Đừng nóng vội, tao thấy thằng này cũng có chút nhi lai lịch. Có thể một hai lần đến khách sạn Phong Châu này ăn cơm, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút lai lịch, ít nhất tiền nong cũng kha khá đúng không?
Cười nham hiểm một cái, Cẩu Diên Sinh cũng không ngốc. Khách sạn Phong Châu được coi là nơi có thể được xếp hạng đẳng cấp trong thành phố Phong Châu, tới nơi này ăn cơm đa phần cũng là có chút lai lịch.
Tuy nhiên những người có máu mặt trong thành phố Phong Châu thì hắn đều biết. Cho dù là địa khu Phong Châu đã thành lập, có một số cán bộ lãnh đạo từ nơi khác đến đây, nhưng theo y biết lãnh đạo bên trong Ủy ban nhân dân Địa khu hầu như đều không có người nhà đến đây. Y thậm chí còn tìm hiểu về tình hình gia đình một số lãnh đạo của Ủy ban nhân dân Địa khu, về cơ bản có thể loại trừ khả năng là hắn là con cháu của vị lãnh đạo nào. Chính là vì tránh không rước lấy phiền toái không cần thiết.
- Vậy anh hai định hôm nay xử lý hắn thế nào?
Gã to con mang vẻ mặt dữ tợn cũng mỉm cười:
- Hôm nay xem như có trò vui rồi.
- Thằng này lần trước lại dám làm tao sợ, giả mạo lãnh đạo tỉnh, còn thật sự đã dọa ta sợ thật, mới trúng bẫy trò độc địa của hắn. Hừ, chỉ dựa vào điều này thôi, vì tội giả danh lừa bịp này hắn phải trả nợ cho tao. Tao thấy hắn còn khá thân thiết với con bé đó, không chừng thằng này chính là chơi trò lừa tình lừa tiền. Chúng mày nói có đúng không?
Cẩu Diên Sinh nói, nụ cười nham hiểm trên mặt như có như không:
- Đối phó với loại này, biện pháp tốt nhất chính là dùng thủ đoạn chuyên chính dân chủ nhân dân. Tam Bảo, mày nói có đúng không?
- Anh hai, anh nói là để người trong cục tới xử lý hắn?

Gã thanh niên mặt trắng hiểu ra, có chút hưng phấn xoa tay:
- Như vậy là tốt nhất, tống thằng này tới cục, muốn xử lý thế nào thì xử lý. Đến lúc đó khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong. Tốt nhất là có thể gom luôn cả hai con bé kia và Phạm Liên đến cục, kiểm tra xem sao. Có điều anh hai, chuyện này anh Chu sẽ không nghe lời em, phải là anh lên tiếng thì anh ấy mới nhận lời.
Cẩu Diên Sinh thực sự đang cân nhắc xem nên giải quyết thằng nhãi vẫn đang chuyện trò vui vẻ với mấy cô gái.
Khách sạn Phong Châu là từ nhà khách Ủy ban nhân dân huyện Phong Châu tiến hành cải tạo mở rộng rồi dần dần hình thành.
Cũng chính là khách sạn quan trọng để tiếp đãi khách ở thành phố Phong Châu hiện nay, bình thường cán bộ chính quyền lui tới rất nhiều. Tổng giám đốc của nó thậm chí còn là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Phong Châu xưa kia và nay là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Phong Châu Quế Kiến Quốc kiêm nhiệm.
Quế Kiến Quốc là một người không dễ nói chuyện, đối xử kiểu gì cũng khó. Mặc dù khi cha mình làm Bí thư Huyện ủy khi, Quế Kiến Quốc ỷ vào có Trương Thiên Hào làm hậu thuẫn, thái độ với mình cũng có chút không rõ ràng. Khách sạn Phong Châu này rất có vẻ “độc chiếm” của lão. Mình đã mấy lần muốn ra tay với con bé Phạm Liên kia, đều là bởi vì nguyên nhân này kia, tránh giở trò ở địa bàn của Quế Kiến Quốc, cuối cùng phải liên lụy đến Trương Thiên Hào, khiến việc trở nên không có đường cứu vãn, cho nên mới không thể không từ bỏ.
Đến việc ăn uống rồi ký hóa đơn nợ, vốn dĩ tưởng rằng Quế Kiến Quốc này có thế nào, cũng phải nể mặt mũi cha mình một chút, nhưng vừa đến thời gian, đúng giờ liền có người đến đến thúc giục. Nếu không đến, chính là Quế Kiến Quốc này ra mặt gọi điện thoại, hoặc là đợi khi mình đến ăn uống, đích thân ra “hầu hạ”, mục đích rất rõ ràng. Đây điển hình là một nhân vật thích làm gì thì làm, đâu có e ngại ai. Cho nên Cẩu Diên Sinh bình thường cũng không thật muốn xung đột trực tiếp với Quế Kiến Quốc.
Phải gây chuyện ở trong này khó tránh khỏi sẽ chọc đến Quế Kiến Quốc, chẳng qua y không không muốn gây ra chuyện gì ở đây, để tránh có khả năng lại để cho cha mình biết chuyện.
Cẩu Diên Sinh không phải là sợ Quế Kiến Quốc. Bố mình tuy rằng đã đi, nhưng là thăng chức lên làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy. Huống chi bất kể là Phó bí thư Thành ủy Phong Châu hiện tại Ngụy Nghi Khang hay là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Quách Khôn Tùng đều là nhân vật do cha mình một tay nâng đỡ lên. Quế Kiến Quốc có ghê gớm hơn nữa, trước mặt Ngụy Nghi Khang và Quách Khôn Tùng cũng không dám làm càn.
Cách tốt nhất chính là tống được hắn tới cục Công an, như vậy cho dù Quế Kiến Quốc không vui, nhưng cảnh sát muốn dẫn hắn đi thẩm tra, đó cũng là quyền lực của công an, Quế Kiến Quốc cũng không có cách nào khác. Tới cục rồi thì đều nằm trong tay mình.