Quan Đạo Vô Cương

Chương 223: Chương 222: Giấu mình





Thật là một đề tài lớn!
Giang Băng Lăng tuy không phải là làm về ngành này nhưng cũng biết đề tài này không phải tùy tiện bất cứ ai cũng có viết được. Tuy nói phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy có nhân viên chuyên phụ trách viết bài cho lãnh đạo Địa ủy nhưng một đề tài lớn như thế này tại sao lại để một người trẻ tuổi như thế viết chứ?
Cái này chắc là một trò đùa lớn đây. Ngay cả Giang Băng Lăng là người ngoài ngành cũng cảm thấy có chút gì đó không thể tin nổi.
Lục Vi Dân cũng không biết bên ngoài cửa sổ của mình còn có một người đang đứng. Lúc này hắn đã dốc hết sức vào việc làm cho tốt bài viết này.
Hạ Lực Hành ra đề này thật không hề đơn giản. Tuy có mấy điểm mấu chốt, nhưng điểm mấu chốt có rồi, làm thế nào để kết hợp những điểm mấu chốt này với tình hình thực tế Phong Châu, đưa ra một số biện pháp cụ thể để làm rõ hơn. Đây mới là thử thách bản lĩnh khó khăn nhất.
Lúc này Lục Vi Dân mới phát hiện ra Hạ Lực Hành và Tôn Chấn của kiếp trước vẫn là có một số điểm không giống nhau.
Tôn Chấn mặc dù là muốn mình viết nhưng không những muốn mình phải quán triệt triệt để cách suy nghĩ, quan điểm của ông ta mà còn muốn lắng nghe mức độ lý giải của mình về quan điểm của ông ta, lúc cần thiết còn chỉ cho mình. Chứ đâu giống như Hạ Lực Hành cứ đưa phắt một cái cho mình, mà mình xin ý kiến chỉ bảo của Cao Sơ, đối phương cũng chỉ đưa ra một số tư liệu của địa khu Phong Châu chứ chẳng nói rõ phải bắt tay vào từ phương diện nào.
Lục Vi Dân cũng có chút không rõ ràng về tâm tư hiện tại của Cao Sơ. Rốt cuộc là muốn mượn cơ hội này để thử thách một chút hay là cảm thấy nhiệm vụ mà Hạ Lực Hành sắp xếp thì anh ta không tiện can thiệp vào, hay là có chút cảm giác xa cách như người ngoài không nói ra được như thế.
Lục Vi Dân cũng là người từng trải, đương nhiên biết mối quan hệ đặc thù của việc là thư ký và phục vụ các lãnh đạo. Đột nhiên mất đi mối quan hệ đó thì vừa cảm thấy một sự thoải mái, đồng thời cũng có một cảm giác mất mát và sự đố kỵ đối với người đến sau. Lục Vi Dân không biết Cao Sơ hiện tại có phải cũng có cảm giác như thế hay không. Nhưng hắn luôn cảm thấy về vấn đề này Cao Sơ dường như có chút hơi ghen tức.
Nhưng điều này cũng chẳng có gì to tát. Đã là một lần khảo sát lớn thì Lục Vi Dân cũng hạ quyết tâm muốn viết cho thật tốt bài viết này. Vì thế nên hắn thu thập không ít tài liệu về các phương diện phát triển kinh tế, văn hóa, xã hội của toàn bộ địa khu Phong Châu từ sau khi giải phóng. Hơn nữa đặc biệt là có sự hiểu biết tỉ mỉ về tình hình lịch sử và tiến trình phát triển của Phong Châu.
Mấy ngày nay Lục Vi Dân đều không dễ dàng đặt bút mà muốn trước tiên phải hiểu rõ về tình hình hiện tại của Địa khu Phong Châu rồi mới suy nghĩ đến quy hoạch phát triển sự nghiệp kinh tế xã hội của toàn tỉnh Xương Giang để tiến hành xác định cho Phong Châu. Cuối cùng kết hợp môi trường chính trị trong nước hiện tại và triển vọng chính sách kinh tế để định tính cho bài văn này.
Lục Vi Dân chú ý đến những ý tưởng mà Hạ Lực Hành đưa ra cho mình trên thực tế là có chút mơ hồ, thậm chí còn là mâu thuẫn.
Xây dựng, phát triển thành phố và thúc đẩy công nghiệp hóa, cái nào nặng, cái nào nhẹ, cái nào trước, cái nào sau, ưu tiên và chú trọng suy nghĩ đến phương diện nào trước. Về điểm này, không phải dùng suy luận nghe có vẻ là đúng theo kiểu phát triển cân bằng cả hai bên là có thể giải quyết được. Hắn cảm giác thấy Hạ Lực Hành dường như là cố ý đặt ra một vấn đề khó cho bản thân hắn, muốn xem quan điểm của hắn về vấn đề này là như thế nào.
Lục Vi Dân cảm giác Hạ Lực Hành càng có xu hướng ưu tiên suy nghĩ đến phát triển ngành công nghiệp, xây dựng phát triển thành phố phải phục vụ cho sự phát triển công nghiệp. Nhưng phát triển công nghiệp nên phát triển như thế nào, xây dựng thành phố phải làm thế nào để đảm bảo sự phát triển về sau. Đây mới là vấn đề phía sau bài viết cần giải quyết, chỉ đơn giản là đưa ra một số quan điểm, đề nghị như quy hoạch thì ý nghĩa không lớn. Lục Vi Dân cảm thấy đây mới là mấu chốt.

Đương nhiên vấn đề này không phải bản thân mình có khả năng giải quyết, điều mình cần là từ quan điểm của Hạ Lực Hành, hiểu rõ lối suy nghĩ, giải thích quan điểm cho tốt.
Giang Băng Lăng cứ như vậy đứng ngoài cửa sổ quan sát đối phương. Khi đối phương bắt đầu hạ bút cô mới xác định, đối phương thực sự phải viết bài viết này. Trước đó, cô luôn có thái độ hoài nghi.
Người đó rốt cuộc là nhân vật như thế nào? Không ngờ dám viết ra được bài viết như vậy. Nghi vấn này luôn quanh quẩn trong lòng Giang Băng Lăng, mãi cho đến sáng ngày thứ hai tình dậy nhìn thấy Lục Vi Dân vươn người đứng dậy đi rửa mặt.
- Tiểu Lục, hôm qua thấy đèn phòng anh để rất muộn, đang cặm cụi làm gì sao?
Giang Băng Lăng rất chú ý đến hình tượng bản thân. Khi ra khỏi nhà thì đã trang điểm nhẹ nhàng, mặt mày như tranh. Trong con mắt của Lục Vi Dân thì cũng là rất có cảm giác xinh đẹp. Người phụ nữ này thực sự biết trang điểm, lại thêm thái độ thoải mái tươi cười, nhưng lại có thêm chút phong tình của người phụ nữ. Ừ, nói thế nào đây. Lục Vi Dân đột nhiên nghĩ ra, giống như cái hơi thở mê đắm tuôn trào từ bên trong chiếc áo sườn xám của Vương Giai Chi trong bộ phim “Sắc giới”.
- Đâu có cặm cụi gì đâu. Công việc lãnh đạo sắp xếp thì đem về suy nghĩ chút thôi. Mới đến cơ quan mới, có rất nhiều thứ còn chưa quen, cần phải nhanh chóng thích ứng.
Biểu hiện từ trong ánh mắt sáng ngời của Lục Vi Dân lại bị Giang Băng Lăng nhìn thấy, vừa có chút thẹn thùng, lại vừa có một chút kiêu ngạo vì người đàn ông khí khái này vì dung nhan mình mà rung động.
- Phòng Nghiên cứu Chính sách rất nhiều việc đúng không?
Giang Băng Lăng giả bộ hỏi một cách rất tùy ý.
- Cũng được, tôi vừa mới đến thì làm mấy công việc lặt vặt, giúp đỡ sắp xếp lại tài liệu, viết lách một chút.
Lục Vi Dân cười sáng lóa:
- Chị Giang cũng rất bận phải không? Cục Tài chính địa khu mới thành lập được chưa lâu, chắc chắn có rất nhiều việc.
- Đúng vậy. Sự giao nhận giữa Lê Dương và chúng tôi cũng có không ít lỗ hổng, cần phải bổ sung. Ngoài ra cũng cần xử lý các mối quan hệ với các ban ngành thuế ở các huyện và thành phố, không mất đến nửa năm thì căn bản không xử lý êm xuôi được.

Nghĩ đến chuyện công việc, Giang Băng Lăng liền thấy đau đầu. Tuy nhiên cô cũng rất thích cái cảm giác phong phú này, bận tối mắt tối mũi ở cơ quan, nhưng lại có thể khiến cô cảm giác được giá trị sự tồn tại của mình.
- Cứ xử lý dần dần là được rồi, cũng thế mà.
Lục Vi Dân gật đầu, lấy chậu múc một ca nước lạnh chuẩn bị rửa mặt.
- Có muốn lấy một chút nước nóng không? Trong ấm bên tôi vẫn còn nước nóng đó.
Giang Băng Lăng thấy Vi Dân dùng nước lạnh rửa mặt, mà bây giờ đã là đầu đông rồi, trời đã có chút lạnh rồi.
- Không cần đâu, tôi quen rồi.
Lục Vi Dân trong lòng ấm áp. Người phụ nữ này thực sự rất cẩn thận, nhiệt tình.
- Vậy được. Tôi đi trước nhé. Nếu như muốn dùng nước nóng thì cứ tự lấy.
Giang Băng Lăng cũng không miễn cưỡng, nói xong liền đi luôn.
Nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ xinh đẹp biến mất ở chỗ cầu thang, Lục Vi Dân cười. Người phụ nữ này thật là cũng có chút thú vị, đối xử với người và sự việc đều rất phong độ, không hề cùng tầng lớp với Trương Hải Bằng nói như rồng leo, làm như mèo mửa kia. Chẳng biết tại sao hai người này lại có thể ở cùng với nhau…
Sau khi nộp những thứ đã viết cho Cao Sơ, Lục Vi Dân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trên thực tế bài viết này hắn cũng không thực sự hài lòng lắm, nhưng theo như tình hình trước mắt mà nói, chỉ có thể viết được đến thế thôi. Bởi vì mấy điều Hạ Lực Hành liệt ra đã hạn chế sự phát huy của hắn.
Hắn đã có lần muồn vượt quá mấy điều đó, tự do phát huy bản thân. Nhưng suy đi tính lại thì vẫn là bỏ đi ý định đó.

Có một số lúc nào đó giấu dốt thực sự cũng là biểu hiện trí tuệ, ít nhất thì trong thời điểm này là như thế.
Có lẽ điều này sẽ khiến Hạ Lực Hành có chút thất vọng, nhưng Lục Vi Dân cảm giác được nếu như Hạ Lực Hành thật sự muốn gọt giũa bài viết này một phen thì mình sẽ có cơ hội.
Đọc xong thứ mà Lục Vi Dân đưa đến, Cao Sơ rất vừa lòng.
Người này khá là hiểu biết quy tắc. Về cơ bản là trình bày lại cái mà Bí thư Hạ nêu ra, rất phù hợp với quy tắc.
Ngay bản thân Cao Sơ ngay cũng không rõ suy nghĩ nội tâm của mình, là bản thân mình lo Lục Vi Dân ỷ vào sự yêu quý mà kiêu căng, mà khoe khoang, hay là có chút ghen tị Lục Vi Dân sẽ biểu hiện ra tài năng sáng chói qua bài viết giống như bài viết về công dụng của việc đường sắt Kinh Cửu đi qua đối với việc tự nuôi sống và phát triển ở các khu vực nghèo khó. Tóm lại anh ta cũng không muốn nhìn ra mặt quá xuất sắc của hắn trong bài viết này.
Còn bài viết này thì rất thật thà, quan điểm rõ ràng, luận cứ có sức thuyết phục, về cơ bản cũng phù hợp với mấy điều mà Hạ Lực Hành đưa ra, anh ta vô cùng hài lòng.
- Tiểu Lục, bài viết này viết khá lắm. Tôi thấy không cần phải sửa đổi gì nhiều nữa đâu là có thể dùng được rồi.
Chánh văn phòng Địa ủy hiện tại là do Trưởng ban thư ký An Đức Kiện kiêm nhiệm. Chuyện này từ khi địa khu Phong Châu mới thành lập thì vẫn luôn là như vậy. Trên thực tế Cao Sơ đảm nhiệm vị trí Phó ban thư ký Địa ủy kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách, cũng có chút hương vị Phó chánh văn phòng “Thường vụ”.
Tuy rằng Văn phòng Địa ủy còn có hai vị Phó chánh văn phòng nhưng bọn họ đều không phụ trách việc phát biểu và sắp xếp công việc của Hạ Lực Hành. Mà là do Trưởng ban thư ký An Đức Kiện trực tiếp phụ trách, còn An Đức Kiện lại chủ yếu lại để cho Cao Sơ – Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách đảm nhiệm. Vì thế Cao Sơ nói như vậy cũng coi như là một sự đánh giá rất cao rồi.
Giống như sự sắp xếp có chút như hơi sai chỗ này ở trong cơ quan Địa ủy ở thời kỳ đầu thì có chút không thích ứng lắm. Nhưng lâu dần thì ngay cả Hạ Lực Hành đều không nói gì, tự nhiên liền cũng không có nhiều người nói thêm gì nữa.
- Vẫn cần Phó ban thư ký Cao góp ý, chỉ bảo nhiều để mai sau tôi tiến bộ hơn.
Lục Vi Dân cười tủm tỉm nâng bình nước lên rót đầy chén trà cho Cao Sơ.
- Người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng quá khiêm tốn thì là coi nhẹ mình.
Cao Sơ tâm trạng rất tốt, cũng hiếm khi nói đùa:
- Đúng rồi, buổi tối Bí thư Huyện ủy Nam Đàm Tần và Chánh văn phòng Đỗ sẽ sang, cậu có rỗi không thì cùng ăn cơm. Bí thư Hạ chưa có việc gì chứ?
- Phó ban thư ký Cao cũng không lớn hơn tôi nhiều tuổi lắm đâu.

Tần Hải Cơ? Lục Vi Dân cảm giác hơi kinh ngạc. Nhưng vẻ bề ngoài thì thần sắc không thay đổi, cũng cười đáp lời:
- Bây giờ còn chưa biết. Anh là người có kinh nghiệm, biết rằng sự sắp xếp của lãnh đạo luôn luôn có thể thay đổi, tôi đâu có thể chắc chắn được.
- Ừ, thế thì tôi sẽ không tính trước cậu nữa. Có thời gian rảnh thì cậu qua đây đi, ở Phong Thành Sơn Trang. Cậu theo Bí thư Hạ thì cũng không có nhiều thời gian tự do lắm, còn tôi thì hết khổ rồi đây.
Cao Sơ tươi cười, trong lòng lại không vui lắm:
- Bài viết này lát nữa tôi sẽ nộp cho Bí thư Hạ, bảo ông ấy có thời gian thì đọc.
Nhìn bóng dáng rời đi của Lục Vi Dân, tâm trạng Cao Sơ dao động. Lục Vi Dân này thật là có chút khí chất. Hắn còn trẻ như vậy mà giống như một người đã làm vài chục năm trong những cơ quan như thế này.
Ngay lúc đang nói thì điện thoại vang lên:
- Alô, ai đó, à, Chánh văn phòng Đỗ, xin chào. Ừ, không thành vấn đề. Bí thư Tần đã nói với anh rồi thì tôi dù có bận thì cũng phải sắp xếp thời gian chứ. Được thôi, các anh có mấy người, ồ, vui đấy. Được, hay là tôi gọi tiểu Lục sang nữa?
Cao Sơ rõ ràng cảm giác được đối phương trong điện thoại có phút giây dừng lại. Tuy rất nhanh, cái âm thanh sang sảng trong điện thoại đã làm hòa tan phút giây nghừng lại đó nhưng một người nhạy cảm như Cao Sơ thì lập tức nhận thức được dường như bản thân mình có chút hơi đường đột.
- Tiểu Lục Lục Vi Dân? Được, đương nhiên là được. Phó ban thư ký Cao gọi cậu ta đến cũng được. Tiểu Lục cũng là cán bộ từ Nam Đàm chúng tôi mà.
Âm thanh trong điện thoại của Đỗ Quốc Bảo rất tự nhiên, không hề cảm giác có sự khác thường nào. Nhưng trong lòng Cao Sơ lại đã sớm hiểu ra:
- À, có lẽ tối nay tiểu Lục phải làm thêm giờ, chắc sẽ không đến được…
- Không sao, Phó ban thư ký Cao cứ sắp xếp là được rồi…
Đỗ Bảo Quốc đáp lại như không có việc gì.