Quan Đạo Vô Cương

Chương 207: Chương 206: Người tài thì quý trọng nhau





- Chú Chân, anh Đạt, anh Khanh!
Lục Vi Dân vừa xuống xe đã thấy ba người đang đứng trên công trường, nhất là Hà Khanh:
- Anh Khanh về lúc nào thế?
- Ha ha, còn tưởng đã quên anh Khanh này rồi chứ? Tôi không được về sao? Nơi này tốt xấu gì thì anh Khanh của cậu cũng là cổ đông, tuy rằng cổ phần hơi ít, nhưng chân muỗi thì vẫn là thịt đấy.
Hà Khanh đi tới vỗ mạnh vào vai Lục Vi Dân một cái, hạ giọng:
- Được đấy, mình không tới, lại đưa bố vợ tương lai sang đây. Có điều nói thật, bố vợ tương lai của cậu rất có năng lực, tôi thấy quản lý còn tốt hơn Lôi Đạt.
Lục Vi Dân mím miệng cười, nhìn nét mặt Chân Kính Tài rất phấn chấn là đủ biết Chân Kính Tài ở đây sống khá là thoải mái.
Thời gian xây dựng nhà máy xi măng này không ngắn, công việc bên trong phức tạp khiến Lôi Đạt cực kì mệt mỏi, mấy tháng đã gầy đi đáng kể.
Hiện giờ Chân Kính Tài đến thì lập tức tiếp quản toàn bộ công việc hàng ngày trước đây. Ngoại trừ phải quyết định những việc lớn, những việc khác đều là Chân Kính Tài phụ trách xử lý, nhanh chóng giảm bớt lượng công việc rất lớn cho Lôi Đạt, để anh ta có điều kiện thoải mái tinh thần làm những việc khác.
Mà Chân Kính Tài cũng không phụ sự kì vọng của Lôi Đạt và Lục Vi Dân, hai tuần xuống đây đã xử lý công việc xây dựng nhà máy xi măng đâu vào đấy, phân công phụ trách, đốc thúc thực hiện, kí tên, xác lập quy định nguyên tắc, phân công rõ ràng.
Ngay cả mấy “bô lão ngành xây dựng” đã theo Lôi Đạt đến Phong Châu cũng không thể không thừa nhận Chân Kính Tài quả thực có tài, người xuất thân từ nhà máy quốc doanh lớn quả thực rất xuất sắc.
- Anh Đạt là làm những việc lớn, các công việc quản lý hàng ngày đều không phải sở trường của anh ấy.
Lục Vi Dân mỉm cười nói.

- Nếu để anh Khanh tới, e là anh Khanh còn không bằng anh Đạt đâu.
- Thằng nhóc này, cái miệng cậu đang cố lấy lòng Lôi Đạt hả, thế nào, Lôi Đạt là anh, anh Khanh của cậu lại không phải là anh sao?
Trong ánh mắt Hà Khanh có vài phần cao hứng, xem ra cũng rất hài lòng.
- Ha ha, đây là anh Khanh tự nói đấy nhé. Ở Liên Xô vẫn khá chứ?
Lục Vi Dân thuận miệng hỏi.
- E rằng từ “Liên Xô” này chỉ có thể tồn tại trong lịch sử thôi, không giữ được bao lâu nữa, Liên xô sẽ tiêu vong nhanh thôi.
Giọng Hà Khanh chắc chắn khác thường:
- Vi Dân, thật không biết cái đầu này của cậu làm bằng gì, cậu đúng là thiên tài, chuyện gì cũng có thể bị cậu nhìn thấy. Không biết cậu còn muốn ở vùng đất Nam Đàm tồi tàn đó để làm gì.
- Anh Khanh, anh không phải cho rằng em có thể mơ hồ đoán được việc này là có thể làm được nhiều việc sao?Rất nhiều người có thể đoán trước được việc này, chẳng qua chỉ có vài người có gan mạo hiểm, anh Khanh. Trong việc này có lợi có hại gì, anh hiểu rõ hơn em, bản thân em cũng hiểu rõ.
Lục Vi Dân lắc đầu mỉm cười.
- Em tự biết mình mà.
- Chuyện này để sau anh và cậu sẽ cùng bàn luận, đi thôi, đừng để Lôi Đạt và bố vợ cậu cho rằng chúng ta có chuyện gì giấu giếm cần nói.

Hà Khanh còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy Lôi Đạt cất tiếng:
- Hà Khanh, cậu đừng lấy mấy cô nàng Nga và Ukraine xinh đẹp, lại thêm mấy thiếu phụ phong tình để cám dỗ Vi Dân, Phó tổng giám đốc Chân còn ở đây đấy.
Chân Kính Tài đứng bên cạnh, gương mặt tươi cười càng rạng rỡ hơn.
Hiện giờ tâm trạng ông ta rất tốt. Vốn tưởng rằng chán nản mà bị nhà máy tống cổ đi, tới Phong Châu này, thuần túy là mang vẻ thất cơ lỡ vận, có thể tìm được nơi trú thân nghỉ ngơi lấy lại sức cũng rất thỏa mãn rồi. Nhưng rất nhanh ông ta phát hiện ra sự việc hoàn toàn không phải như vậy.
Bối cảnh tập đoàn Thác Đạt rất chắc chắn, từ quy mô đầu tư xây dựng nhà máy xi măng này ở Phong Châu có thể thấy được, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, không được cũng không tiếc. Đây rõ ràng là muốn tạo ra vùng cơ sở sản xuất xi măng có quy mô kha khá, chứ không phải chỉ là phải loại dự án ngắn hạn xây dựng nhanh chóng để kiếm tiền, khiến ông ta cũng đánh giá Lôi Đạt cao hơn không ít.
Ông ta không biết Lục Vi Dân làm thế nào lại có được mối quan hệ sâu sắc như thế với Lôi Đạt và Hà Khanh. Theo ông ta, bất kể nói thế nào thì cuộc sống của Lục Vi Dân cũng không thể nào xếp cùng chỗ với Lôi Đạt và Hà Khanh, tiếp xúc với Lôi Đạt lâu như vậy, bối cảnh của Lôi Đạt ông ta cũng mơ hồ biết được chút ít.
Với địa vị là một Phó giám đốc ở một nhà máy công nghiệp quân sự quốc doanh lớn, đối với những nhân vật này nọ ở Bắc Kinh cũng không tính là xa lạ. Nhưng những người kiểu này có không ít là những kẻ con ông cháu cha, mắt cao hơn trán, chí lớn tài mọn, nhưng cũng có những người giấu tài, không để lộ tài năng khuynh đảo thiên hạ.
Ông không dám nói Lôi Đạt thuộc loại người sau, nhưng khi tiếp xúc làm việc, phong thái anh ta toát ra đã đủ để Chân Kính Tài cho rằng mình không nhìn nhầm người. Mà Lục Vi Dân lại có thể giữ một vị trí khá cao trong mắt Lôi Đạt, thậm chí là một vị trí ngang hàng.
Không chỉ có một mình Lôi Đạt là thân phận, lai lịch có chút thần bí, mà Hà Khanh cũng như thế. Điều này càng làm cho ông ta cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên.
- Nhìn xem, tôi biết ngay là cậu không nói được câu nào tử tế mà, tôi là loại người như thế sao?
Hà Khanh vừa lắc đầu vừa vỗ vai Lục Vi Dân nói:
- May là cậu không đi theo cậu ta, nếu không niềm tin của cậu có kiên định hơn nữa cũng sẽ bị cậu ta làm cho hỏng hết.

- Cậu đang nói bản thân mình đấy à?
Lôi Đạt đi tới:
- Phó tổng giám đốc Chân tới hơn nửa tháng rồi, cậu cũng không tới gặp? Có kiểu con rể như cậu sao?
- Anh Đạt, chú Chân mới tới cũng cần có thời gian làm quen, em tới lại quấy rầy chú. Chẳng phải bây giờ em đã tới rồi sao?
Lục Vi Dân cảm thấy ở bên hai người anh em này tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Mỗi lần ở cùng với bọn họ, chung quy bao giờ cũng có chút gặt hái.
- Được rồi, đi thôi, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Hà Khanh nhìn thoáng qua công trường.
- Sáu tháng cuối năm có thể đi vào sản xuất được không?
- Nếu nói tận dụng thời gian thì cũng có hi vọng, phải xem sau khi đưa thiết bị vào vận hành ra sao. Bên này việc xây dựng nhà máy và đường sá cở sở hạ tầng đều rất thuận lợi. Về phía Phong Châu cũng rất ủng hộ, phối hợp, có thể cung cấp đầy đủ các điều kiện ưu đãi gì thì đã cung cấp hết, hơn nữa còn đến đúng lúc đúng chỗ.
Chân Kính Tài vừa đi vừa nói.
- Vấn đề vay tiền tôi cũng đã cân nhắc phải bắt đầu càng sớm càng tốt. Không thể đợi tới lúc nước tới chân mới nhảy được, chuẩn bị trước chu đáo một chút thì càng tốt. Mấy ngân hàng của địa khu Phong Châu đều vừa mới xây dựng cơ bản, vẫn chưa chính thức mở cửa, tôi tính tới liên lạc một chút, tôi thấy vấn đề cũng không lớn.
- Ồ? Phó tổng giám đốc Chân tự tin như vậy?
Hà Khanh vừa mới quay về, còn không thật thân quen với Chân Kính Tài. Tuy nói tin được con mắt của Lục Vi Dân và Lôi Đạt, nhưng cũng vẫn muốn nghe một chút trình độ của người từng là một Phó giám đốc nhà máy này.
- Ha ha, Tổng giám đốc Hà, chuyện này cũng là có nguyên nhân.

Chân Kính Tài biết là Hà Khanh này cũng là một nhân vật không đơn giản, dù là hiểu biết hay phong thái đều hơn người. Muốn được những người kiểu này công nhận, không đạt được chút thành quả thì không được, ông ta cũng sớm đã chuẩn bị tư tưởng.
- Địa khu Phong Châu vừa mới xây dựng, nghe nói trên tỉnh có hỗ trợ lớn giúp đường sá cơ sở hạ tầng Phong Châu tiến hành thay đổi với quy mô lớn, thúc đẩy việc cải thiện môi trường phát triển của Phong Châu. Việc này tôi thấy được trong văn kiện trên tỉnh có đề cập đến, chắc đầu năm sau sẽ bắt đầu. Phong Châu sẽ bắt đầu liên tục đẩy mạnh dự án xây dựng đường sá, cơ sở hạ tầng trong ba năm. Công trình cải tạo ba con đường quốc lộ Phong Nam, Phong Đại, Phong Hoài dự tính sẽ khởi công xây dựng trước ngày 1/5 năm tới. Còn đường từ Song Phong đến Phong Châu, Phong Châu đến Phụ Đầu cũng sẽ phân giai đoạn tiến hành cải tạo trước trước cuối năm sau. Xây dựng với quy mô lớn như vậy, cần bao nhiêu xi măng? Điều này cũng có nghĩa Thác Đạt chúng ta đầu tư vào nhà máy xi măng Phong Châu sẽ vừa lúc bắt kịp một thời cơ tốt, ngân hàng không có lý do gì không tin tưởng chúng ta. Trong hoàn cảnh thị trường như vậy nhà máy xi măng Phong Châu của Thác Đạt chúng ta có thể không có khả năng hoàn lại tiền vay sao?
Đấy là điều thứ nhất.
- Ồ, ý của Phó tổng giám đốc Chân là còn có lý do thứ hai sao?
Hà Khanh cũng không hề bất ngờ, trước kia lí do này cũng là do Lục Vi Dân đề xuất, mới thuyết phục được Lôi Đạt.
- Đúng, lý do thứ hai chính là địa khu Phong Châu vừa mới thành lập, mấy ngân hàng của địa khu cũng vừa bắt đầu mở cửa giao dịch. Tuy nói mấy ngân hàng này là ngân hàng nhà nước chuyên nghiệp, nhưng với hiện trạng Phong Châu mà nói, xí nghiệp nhà nước đều phải đi từng bước khó khăn, trừ phi là yêu cầu của chính sách, e rằng các ngân hàng đó cũng không quá sẵn lòng vung tiền ra cho các xí nghiệp quốc doanh đang sống dở chết dở đó.
Giọng điệu Chân Kính Tài bình thản và nhẹ nhàng, nhưng toát ra phong thái ẩn chứa sự tự tin và tự kiêu.
Đây là phong thái đặc biệt hình thành từ thời gian dài đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo ở nhà máy quốc doanh lớn... những người giống như Lôi Đạt, Hà Khanh cũng vô cùng bái phục thái độ xử lý việc khó một cách dễ dàng của Chân Kính Tài . Theo góc độ nào đó, phong thái của một người phụ trách xí nghiệp trên thương thường chính là đại diện cho hình ảnh của xí nghiệp. Lôi Đạt và Hà Khanh muốn xây dựng nhà máy xi măng Phong Châu thành nhà máy vật liệu xây dựng quy mô lớn hạng nhất nhì ở Xương Giang, tuyển được một người phụ trách tốt, dám nghĩ dám làm là khá quan trọng.
- Mà tôi nghĩ nhà máy xi măng Phong Châu của Thác Đạt rất khác biệt, nếu có Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phong Châu làm trung gian giới thiệu, tôi nghĩ chúng ta có thể có được một số cơ hội từ đó. Cái này còn chưa tính quỹ tín dụng nông thôn Phong Châu cũng được coi là ngân hàng của chính Phong Châu. Tôi tin rằng miễn là sự phát triển của chúng ta không có vấn đề, phía ngân hàng hẳn là nhìn thấy được triển vọng phát triển tốt đẹp của nhà máy xi măng Phong Châu của Thác Đạt. Đương nhiên, việc này có thể còn cần làm một số việc, nhất là những công việc với phía ngân hàng. Muốn bọn họ thay đổi quan niệm, cũng cần có chút nỗ lực, nhất là một vài nhiệm vụ ưu tiên làm trước, điều này Tổng giám đốc Lôi và tôi cũng đã từng bàn. Anh ấy cũng đồng ý với điểm này.
Chân Kính Tài đang nói quan điểm của bản thân một cách bình thản và nhã nhặn, vừa đưa ra vấn đề và khó khăn còn tồn tại, nhưng cũng chỉ ra cơ hội và hy vọng, rất khéo léo trình bày và phân tích quan điểm của bản thân.
Hà Khanh gật đầu, xem ra quả thực vẫn là người có khả năng, không phải chỉ là loại người chỉ biết khua môi múa mép. Điều này chắc cũng có quan hệ nhất định với việc đối phương đảm nhiệm chức vị lãnh đạo ở xí nghiệp quốc doanh trong thời gian dài. Nhân tài có kinh nghiệm phong phú mà lại quen thuộc với hoạt động vận hành xí nghiệp đúng là khó có được.
Lục Vi Dân đi phía trước, lặng lẽ nghe Hà Khanh và Chân Kính Tài nói chuyện. Anh Khanh cũng là người cẩn thận, tuy là bản thân mình giới thiệu tới, hơn nữa cũng có mối quan hệ, nhưng cũng phải kiểm tra rõ ràng một phen. Điều này ngược lại còn khiến Lục Vi Dân có chút tán thưởng tác phong của Hà Khanh: can đảm mà cẩn trọng, xử lý sự việc chứ không xử lý con người, bạn bè là bạn bè, công việc là công việc.