Quan Đạo Vô Cương

Chương 206: Chương 205: Những người tài giỏi





Cao Sơ tuy rằng tuổi cũng không coi là lớn, nhưng cũng là người từng trải, đã vài lần chìm nổi ở cơ quan và dưới cơ sở.
Nghe ra trong lời nói Tôn Chấn có ý xem trọng Lục Vi Dân, y lập tức nói ngay:
- Có phải Phó bí thư Tôn thấy Lục Vi Dân vừa ý? Đúng lúc, phòng Nghiên cứu Chính sách chúng tôi cũng còn thiếu người…
- Ha ha, anh Cao, đây không phải là việc tôi bận tâm, mà là việc Trưởng ban thư ký Đức Kiện bận tâm. Tôi chỉ là có hứng mà thôi, điều từ Khu công nghiệp kinh tế mới Nam Đàm chuyển đến Ủy ban công tác Đoàn huyện, chính người xuất thân từ Ủy ban công tác Đoàn như tôi mà nói, mức độ coi trọng của Huyện ủy Nam Đàm đối với công tác của Đoàn thanh niên cộng sản quả thực rất không tầm thường. Người từng đảm nhiệm vai trò cán bộ Ủy ban công tác đoàn là tôi đây cũng cảm thấy rất vui mừng.
Trong lời nói của Tôn Chấn không phải không có ý giễu cợt.
Cao Sơ cũng phá lên cười, Tôn Chấn có lẽ chỉ có trước mặt mình mới để lộ ra một mặt hài hước của ông ta.
36, 37 tuổi đã nhậm chức Phó bí thư Địa ủy, cũng xem như hiếm có trong toàn bộ lịch sử Xương Giang.
Có điều vị Phó bí thư Tôn này trước mặt người khác lại tỏ ra khá chín chắn. Ngay cả Hạ Lực Hành và An Đức Kiện đều rất tán dương sự chừng mực của Tôn Chấn, vừa không giống như một số lãnh đạo trẻ cố tỏ ra thâm trầm lão luyện, cũng không giống như một bộ phận cán bộ trẻ thích thể hiện.
Tôn Chấn cũng một mặt có chút thích thể hiện, nhưng phải tùy trường hợp, chí ít thì Cao Sơ đã từng thấy.
Hôm nay cũng coi như có chút thu hoạch, Tôn Chấn đánh giá Lục Vi Dân như vậy, Cao Sơ liền biết mình e rằng cần phải báo cáo một chút về tình hình hôm nay cho cấp trên trực tiếp của y là An Đức Kiện, chờ xem ý kiến của ông ta.
Ngay cả Bí thư Hạ cũng biết người này, nhưng từ “biết” này hàm nghĩa rất phong phú. Cao Sơ cũng không rõ từ “biết” trong lời nói của Tôn Chấn về Bí thư Hạ rốt cuộc là có hàm ý cụ thể khác hay không. Bản thân y không tiện hỏi Bí thư Hạ, chỉ có thể xem thái độ của An Đức Kiện.

Nghĩ đến đây Cao Sơ như chợt hiểu ra điều gì đó, chẳng lẽ?
Theo lý mà nói vấn đề thư ký của Bí thư Hạ không đến lượt Tôn Chấn đến hỏi, nhưng vừa rồi Tôn Chấn cũng đã nhắc đến An Đức Kiện, nói rằng An Đức Kiện đã nhắc đến người này trước mặt Bí thư Hạ. Hàm ý trong đó nhất định rất sâu xa, đáng để suy ngẫm.
Bí thư Hạ đến bây giờ cũng vẫn chưa xác định được thư ký chuyên trách. Văn phòng Địa ủy đã sắp xếp một thanh niên đến thử việc trong một thời gian, lúc đó cũng chưa xác định, nhưng Hạ Lực Hành không hài lòng lắm nên rất nhanh đã điều chỉnh lại. Thế nên bây giờ hầu như đều là mình giúp.
Nhưng ai cũng biết tình hình này chắc chắn không thể kéo dài quá lâu, chậm nhất là trước Tết phải giải quyết vấn đề này.
Nói thật Cao Sơ cũng không thật muốn rời khỏi Hạ Lực Hành. Anh ở bên cạnh lãnh đạo, lãnh đạo bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh, nghĩ đến anh. Đây là điều mà người khác mãi mãi không thể nào thay thế được, nhưng anh lại không thể cả đời không rời đi. Thực tế mà nói, được cử làm Phó ban thư ký kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách cũng là một bước đệm rất tốt, Cao Sơ cũng lấy làm vừa ý.
Ngồi ở vị trí Phó ban thư ký kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách hai, ba năm, tích lũy được chút lý lịch, kinh nghiệm sau đó đến làm ở một bộ ngành quan trọng nào đó của Địa khu, hoặc đi xuống huyện phía dưới, chí ít cũng được bổ nhiệm chức Chủ tịch huyện, đây cũng là một con đường khá lý tưởng.
Tuy nói đến lúc đó Bí thư Hạ cũng không chắc còn đảm nhiệm chức Bí thư tại Địa ủy nhưng Cao Sơ tự tin rằng với lý lịch và năng lực làm việc hiện nay của mình, hoàn toàn có thể đắc cử chức Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch của một huyện.
Tuy nhiên vấn đề quan trọng nhất hiện nay là tìm hiểu rõ suy nghĩ thật sự của Tôn Chấn và An Đức Kiện. Cao Sơ cần đánh giá xem nếu như người này thật sự có khả năng tiếp nhận chức vụ thư ký của mình thì phải ứng phó ra sao.
Phòng bị trước là hơn, Cao Sơ biết mình rời khỏi ghế thư ký của Hạ Lực Hành là tất yếu. Nhưng làm thế nào để lợi dụng được thời cơ mấu chốt duy trì được sức ảnh hưởng nhất định của mình với vị trí cực kì lý tưởng này, cũng là một việc cần phải suy tính, mà nếu chuẩn bị cẩn thận trước sẽ rất có thể đạt được mục tiêu.
Thời gian dài lăn lộn trong cơ quan đã khiến Cao Sơ tập thành thói quen chưa tính bước tiến đã tính bước lui. Mỗi bước đi đều phải tính toán chặt chẽ, làm thế nào để mỗi bước đi đều không vượt qua phạm vi đã được tính sẵn, để mỗi bước tiến đều đạt được kết quả mỹ mãn nhất. Đây cũng là một môn học cao siêu, có dùng cả đời nghiên cứu cũng không đủ, điều này là do một vị tiền bối đã truyền dạy lại cho Cao Sơ.

Mà nhiều năm nay từ lúc bắt đầu làm thư ký cho Hạ Lực Hành, y đã từng bước trù tính cho tiền đồ của mình. Đến bây giờ y đã biết mình vừa phải hoạch định bản thân, đồng thời cũng phải khéo léo sắp xếp kẻ khác, để ngày sau giá trị của nó được thể hiện lớn nhất.
Lục Vi Dân tựa như một chú ngựa ô, mà biểu hiện hôm nay cũng thật ấn tượng, bỗng nhiên lọt vào mắt xanh của Ban lãnh đạo Địa ủy Phong Châu, mà còn để lại dấu ấn vô cùng sâu sắc. Nếu như không phải cố ý thể hiện thì độ sâu xa trong suy tính của hắn quả thật khiến người ta phải khiếp sợ.
Nghĩ đến đây Cao Sơ cũng không ngăn nổi tập trung tư tưởng nghĩ về Lục Vi Dân. Hắn còn trẻ như thế, tài ăn nói, khí chất đều hơn người, nếu như có thêm một số yếu tố khác, Cao Sơ gần như có thể khẳng định việc hắn tiếp nhận vị trí thư ký của mình sẽ chắc như đinh đóng cột.

Tiễn đoàn người Tôn Chấn xong, Từ Hiểu Xuân trở lại văn phòng, cẩn thận nghiền ngẫm lại chuyện hôm nay.
Là Phó bí thư Huyện ủy, ông ta mơ hồ đoán biết được ý đồ của Tần Hải Cơ. Chuyện của Lương Ngạn Bân hôm nay xem như bất thành, chỉ sợ ông Chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn đã bị mất khá nhiều điểm trong mắt Tần Hải Cơ.
Tần Hải Cơ rất không ưa Lục Vi Dân, mà nguyên nhân trong đó rất phức tạp, ngoại trừ việc Lục Vi Dân là tâm phúc của Thẩm Tử Liệt ra, e rằng còn dính líu đến một số ân oán cá nhân trong đó.
Nghe nói cháu của Tần Hải Cơ là Tần Lỗi đã từng xảy ra xung đột với Lục Vi Dân, nguyên nhân vì một cô gái. Nhưng hình như nói là vì Lục Vi Dân ra tay bênh vực một đồng nghiệp trong cơ quan. Tần Lỗi là một phần tử bất hảo khét tiếng, nếu không nhờ bọn ở Cục công an bao che cho, việc Tần Lỗi phải vào ngồi tù chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Lúc Tần Lỗi được đề bạt làm Đội phó đội Cảnh sát Hình sự nghe nói đã nổ ra một cuộc tranh cãi lớn.

Không ít thư tố giác được gửi thẳng đến Huyện ủy, nhưng vụ việc này cuối cùng bị ém nhẹm do không có chứng cứ, điều này cả huyện đều biết.
Lúc đó Từ Hiểu Xuân cũng rất phản đối việc này, nhưng bên Ủy ban Kỷ luật đều lấy cớ không tìm được chứng cứ để cho qua chuyện. Mà Tần Hải Cơ lại có mối quan hệ mật thiết với Cục trưởng Cục Công an Mã Đạo Minh, sự việc này xem như chìm xuồng. Cuối cùng sau khi kéo dài mấy tháng, Tần Lỗi vẫn nghiễm nhiên trở thành Đội phó đội Cảnh sát Hình sự.
Từ Hiểu Xuân tuy rằng không tán thành việc Lục Vi Dân xuất đầu lộ diện vì những chuyện này, nhưng hiện nay đứng trước cường quyền mà lại có thể giữ được tinh thần chính nghĩa bất khuất thì cũng quả thật hiếm có. Điều này khiến cho Từ Hiểu Xuân cảm thấy có phần xúc động.
Tần Hải Cơ đá người thích đấu tranh là Lục Vi Dân đến Ủy ban công tác Đoàn huyện, Từ Hiểu Xuân khá bất mãn về việc này.
Ông ta cảm thấy với tư cách là một Bí thư Huyện ủy, Tần Hải Cơ có phần hơi hẹp hòi. Cứ cho là có thành kiến với Lục Vi Dân đi chăng nữa thì cũng chưa đến mức phải làm như vậy, đặc biệt ông ta hiện nay đã là Bí thư Huyện ủy, còn Lục Vi Dân chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp phó ban nhỏ nhoi, ông ta cần gì phải chấp nhặt đối phương ?
Vì chuyện này mà trong cuộc họp Bí thư, ông ta đã đưa ra ý kiến bất đồng, Lâm Thuận Lộc cũng phụ họa theo ý kiến của mình.
Nhưng Tần Hải Cơ vẫn khăng khăng làm theo ý mình, mượn cớ cán bộ trẻ cần phải trải qua rèn luyện ở nhiều vị trí khác nhau, cố ý đẩy Lục Vi Dân đến Ủy ban công tác Đoàn. Còn Cù Tuấn lúc ấy do tranh chấp chức Phó bí thư với mình mà trở nên xa cách, không hề lên tiếng trong chuyện này, cuối cùng khiến cho Lục Vi Dân bị đá ra khỏi Khu kinh tế mới.
Từ Hiểu Xuân cảm giác được gần đây thái độ của Tào Cương cũng có chút thay đổi.
Lúc trước Tào Cương tán đồng việc Lục Vi Dân bị đẩy ra khỏi Khu kinh tế mới, nhưng theo thời gian, Khu kinh tế mới từng bước phát triển vững mạnh, xem ra hoạt động cũng không tồi, nhưng lại thiếu đi hoạt động mới.
Mã Thông Tài tuy có nhiều kinh nghiệm, nhưng không thật thông thạo trong việc thu hút đầu tư, mấy dự án sau khi đi vào hoạt động lại có hơi hướng đình trệ, cho nên Tào Cương cũng có phần sốt ruột.
Không phải nói Khu kinh tế mới này không có Lục Vi Dân thì không hoạt động được, nhưng khung cơ bản của Khu kinh tế mới này là do Lục Vi Dân nghĩ ra mà dựng nên, bây giờ “người sáng lập” đi rồi, Phó chánh văn phòng mới tới làm việc lung tung, không tìm thấy nổi điểm bắt đầu.
Lúc thì muốn phát triển hình thức sản xuất lao động tập trung, lúc thì đề xuất muốn đưa xí nghiệp gia công nông phẩm vào. Cũng có thương nhân đến xem, nhưng rốt cuộc bởi muôn vàn lý do nên không thể ngụ lại, điều này khiến cho người dân ở huyện có phần không hài lòng.

Từ Hiểu Xuân biết Mã Thông Tài cũng từng tìm đến Tào Cương, cũng từng đề cập tới trước mặt mình, mong muốn điều Lục Vi Dân trở về, nhưng điều này rõ ràng là không thật thực tế. Dù có thế nào thì quyết định của Huyện ủy cũng không thể chỉ qua có mấy tháng mà thay đổi được, tuy nhiên điều này cũng chứng minh được sức ảnh hưởng của Lục Vi Dân ở Khu kinh tế mới.
Sự việc này ngày hôm nay tên quỷ Lương Ngạn Bân đã để xảy ra một sơ suất không lớn không nhỏ.
Không phải nói đi thăm nơi kiểu mẫu như Ủy ban công tác Đoàn này thì có vấn đề gì, mấu chốt ở chỗ để cho Lục Vi Dân lại một lần nữa chứng tỏ được tài năng trước mặt lãnh đạo Địa ủy, còn Lương Ngạn Bân vốn là nhân vật chính lại tối tăm mờ nhạt, như vậy lãnh đạo sẽ nghĩ thế nào?
Lương Ngạn Bân vốn là người được Tần Hải Cơ đánh giá cao, không ngờ biểu hiện ngày hôm nay lại có phần sa sút như vậy. Thiết nghĩ lúc này tâm trạng của Tần Hải Cơ cũng như trăm mối tơ vò.
Từ Hiểu Xuân phát hiện được một chi tiết mà người khác không để ý, đó là lúc Tôn Chấn khởi động xe, có nhìn thoáng qua Lục Vi Dân. Với sự từng trải của Từ Hiểu Xuân, ông ta cảm thấy cái liếc mắt này có chút hàm ý sâu xa, cũng không rõ rốt cuộc đó có phải do bản thân quá nhạy cảm hay không.
Ông ta thấy rằng tuy là Tôn Chấn chỉ nghe qua lời giới thiệu, thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình một chút, tuyệt nhiên không hỏi tới tình hình cá nhân của Lục Vi Dân. Nhưng chắc chắn Lục Vi Dân đã để lại trong lòng Tôn Chấn một ấn tượng vô cùng sâu sắc, mà ấn tượng này lại là vô giá.
Tôn Chấn là một cán bộ mới tới Phong Châu, nhưng nghe nói ông ta với Hạ Lực Hành vô cùng ăn ý, nếu như ông ta có hứng thú với Lục Vi Dân, coi trọng Lục Vi Dân, sau này tiền đồ của hắn thật không thể hạn chế.
- Tiểu Vương, cậu đi xem, nếu như Lục Vi Dân đã về, bảo hắn đến văn phòng tôi một chuyến.