Quan Đạo Vô Cương

Chương 201: Chương 200: Các ân chủ





Chuyến đi trở về Xương Châu này, Lục Vi Dân cũng là có ý đi thăm Thẩm Tử Liệt, đưa Chân Ny theo cùng nhau đến nhà Thẩm Tử Liệt chơi.
Thẩm Tử Liệt khá là vui vẻ, hai bên không ra ngoài mà ăn ở nhà, trong bữa cơm cũng uống vài chén rượu, không khí khá vui vẻ.
Thẩm Tử Liệt vừa mới điều quay về cơ quan, cũng cần một khoảng thời gian để thích ứng. Xuống cơ sở làm đã hơn một năm, bây giờ đột nhiên trở về, hơn nữa lại là đề bạt tới rồi cán bộ cấp Trưởng phòng, điều này làm cho Thẩm Tử Liệt cũng là vừa phấn chấn, vừa có chút thấp thỏm không yên.
Cũng may Thẩm Tử Liệt cũng rất thành thạo các công việc của ban Tuyên giáo. Trước kia ông ta đã từng rèn luyện qua một số cương vị, hiện nay đã có kinh nghiệm rèn luyện hơn một năm dưới cơ sở, cũng tiến bộ không ít trong cách đối nhân xử thế, mấy tháng được điều về đây, cũng được coi là dần nhập cuộc.
Trên thực tế trong vấn đề vụ án của Diêu Chí Thiện, trong bữa cơm Lục Vi Dân thản nhiên đề cập đến. Tuy nói hai vợ chồng Thẩm Tử Liệt và Trương Tĩnh Nghi không rõ nội tình trong đó lắm, nhưng là ngầm hiểu, trong phạm vi không trái với nguyên tắc, chuyện kiểu này chính là thời cơ để nắm bắt. Ngày hôm sau “Nhật báo Xương Giang” liền bắt đầu theo sát vụ án này, cũng khiến cho ảnh hưởng của vụ án này nhanh chóng lan rộng.
Lục Vi Dân lại một lần nữa cảm nhận được sâu sắc uy lực hùng mạnh của giới truyền thông, cùng với sự chú ý của tin tức và truyền thông, mặc dù là có một số người muốn ém nhẹm vụ việc nhà họ Diêu xuống thì cũng có vẻ lực bất tòng tâm. Ảnh hưởng đã lan ra, cho dù là phía sau có người bắt đầu mở lời để dập đi, nhưng hiển nhiên đã hơi muộn.
Trước khi rời Xương Châu để về Nam Đàm, Lục Vi Dân còn nói chuyện điện thoại với Thẩm Tử Liệt. Trong điện thoại, Thẩm Tử Liệt nửa đùa nửa thật nói cho Lục Vi Dân, nói cấp trên đang thông qua một số con đường dò hỏi Trương Tĩnh Nghi “Nhật báo Xương Châu” tại sao lại đột nhiên chú ý tới vụ án này, tuy nhiên tạm thời còn chưa gắn kết nó liên quan đến Thẩm Tử Liệt. Cũng may Trương Tĩnh Nghi sớm đã chuẩn bị, đăng liên tiếp một chuỗi các vụ án cơ quan công an Xương Châu phá án khá có ảnh hưởng ở chuyên mục pháp chế, thể hiện đây là tòa soạn báo muốn làm một loạt bài về cơ quan hình sự Xương Châu phá các vụ án lớn, án quan trọng. Chẳng qua là vụ án Diêu Chí Thiện là đầu tiên, càng đáng chú ý hơn mà thôi.
Sự giúp đỡ của Thẩm Tử Liệt với mình khiến Lục Vi Dân ghi nhớ trong lòng. Trung Quốc là một hình thái xã hội tình nghĩa, trong nhiều phương diện, tình cảm cá nhân đều có thể phát huy tác dụng khó có thể tưởng tượng… Giống như chuyện “Nhật báo Xương Châu” theo dõi đưa tin vụ án của Diêu Chí Thiện, nhìn bề ngoài tất cả đều rất bình thường, hoàn toàn dựa theo trình tự, truyền thông ca ngợi khả năng các cơ quan công an phá án các vụ án lớn, án quan trọng, tăng cường cảm giác an toàn của quần chúng nhân dân. Nhưng theo một mặt khác thì phát huy được sức ảnh hưởng không thể tưởng tượng.
Lời đồn đại được đồn xôn xao khắp nơi… Nếu muốn đề bạt anh cả ruột thịt của một chủ mưu vụ án tẩu tán vật liệu vừa mới bị cơ quan công an tóm được, hơn nữa còn liên quan đến xí nghiệp quốc doanh, bất kể là ai cũng đều phải tránh đi mấy phần. Chuyện đề bạt và điều động của nhà họ Diêu đều bị gác lại, khiến Lục Vi Dân cũng rất hài lòng với chiêu này của mình.

Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì sẽ khiến đối phương đau thấu tận ruột gan, ngay cả không thể diệt tận gốc, nhưng ít nhất cũng phải cho đối phương tạm thời sẽ không được yên thân.
Lục Vi Dân cũng rất muốn khiến Diêu Chí Bân bị liên lụy vào. Nhưng hắn biết, với sự giảo hoạt già đời của Diêu Chí Bân chắc chắn sẽ không thể để phân xưởng của ông ta dính dáng gì đến Diêu Chí Thiện, thậm chí có khả năng muốn ngăn chặn tận gốc chuyện tình ngay lý gian mà vô cùng chú ý. Lúc này đây có thể làm được đến mức này đã là không dễ dàng, nếu không có Hà Khanh mở lời, không có Bào Thành Cương dốc sức ra tay. . . Vụ án này nếu muốn xử lý gọn ghẽ như vậy, căn bản là không thể.
Ảnh hưởng tích cực của việc Phong Châu thành lập địa khu rất rõ ràng, đường từ Phong Châu tới Nam Đàm bắt đầu được đưa vào quy hoạch cải tạo. Mà điều còn làm cho tất cả cán bộ quần chúng địa khu Phong Châu cảm thấy phấn chấn hơn nữa chính là việc cải tạo hệ thống điện thoại điều khiển tự động ở toàn địa khu đã được bắt đầu. Đây là Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Xương Giang vì ủng hộ địa khu Phong Châu phát triển mà đặc biệt ưu tiên xếp địa khu Phong Châu vào chỉ đứng sau thành phố Xương Châu trong toàn tỉnh được triển khai điện thoại điều khiển tự động.
Lục Vi Dân không hề biết chuyện năm trước mình đề xuất tranh thủ chuyện đường sắt Kinh Cửu đi qua, thúc đẩy phát triển kinh tế của các khu vực nghèo khó lạc hậu đã chính thức được đặt văn phòng của Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu mới thành lập. Hơn nữa nó đã được trở thành công trình đầu tiên, cũng được Địa ủy Phong Châu gửi gắm kỳ vọng rất cao… Hy vọng kế hoạch đó có thể thành công… khiến nó và hai công trình cải tạo đường sá và cải tạo hệ thống điện thoại điều khiển tự động cùng nhau trở thành điểm thúc đẩy quan trọng của phát triển kinh tế xã hội của địa khu Phong Châu.
Lúc này hắn vẫn còn rất chuyên tâm làm thế nào để làm tốt công việc trong tay mình, làm ra được chút thành tích.
- Chủ nhiệm Lương… ngày mai không có chuyện gì chứ? Nếu không có việc gì, tôi định đến Hoắc Sơn một chút, tôi liên hệ với hai hộ làm thí điểm, lại giúp tôi phát triển mấy hộ nông dân thích thú với việc gieo trồng mộc nhĩ. Tôi muốn đến xem có thể phát triển Đông Cố thành vùng đất căn cứ trọng yếu và ruộng thí điểm của Ủy ban công tác Đoàn chúng ta sau này hay không.
Lục Vi Dân vừa sắp xếp tài liệu trong tay đưa sang cho Trình Bình, vừa hỏi Lương Ngạn Bân.
Lương Ngạn Bân nhíu mày. Các lãnh đạo địa khu đều đã có kế hoạch đến các nơi điều tra nghiên cứu, ngoại trừ Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành ra, Chủ tịch Địa khu Lý Chí Viễn và Phó bí thư Địa ủy Tôn Chấn mới tới Phong Châu công tác cùng dẫn đầu bắt đầu điều tra nghiên cứu.
Lý Chí Viễn chọn tới các các bộ và uỷ ban trung ương mới được xây dựng để điều tra nghiên cứu, còn Tôn Chấn lại bắt đầu xuống huyện, đã dẫn đầu đến Song Phong tiến hành điều tra nghiên cứu. Nghe nói ngay chính mấy ngày tới sẽ đến Nam Đàm điều tra nghiên cứu.

Phó bí thư Tôn là cán bộ từ Ủy ban công tác Đoàn tỉnh xuống, thêm vào đó lần trước lại từng hỏi Bí thư Tần về tình hình công tác của Ủy ban công tác Đoàn huyện, đến Nam Đàm có thể hỏi đến chuyện công tác của Ủy ban công tác Đoàn huyện, cũng là một ẩn số. Tuy rằng Lương Ngạn Bân đã xem qua tài liệu báo cáo do Liễu Tuấn Thành chuẩn bị, không có vấn đề gì, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng có chút không thật yên tâm. Nó thiếu đi một vài ý tưởng mới, một vài điểm sáng gì đó, nhưng công tác của Ủy ban công tác Đoàn cũng chỉ có thế, muốn độc đáo một chút thì sẽ hơi mạo hiểm.
Nhưng khi nào Phó bí thư Tôn đến thì cũng chưa chắc chắc, đến rồi cũng không chắc sẽ muốn xem xét công tác của Ủy ban công tác Đoàn. Địa khu Phong Châu vừa mới thành lập, Phó bí thư Tôn lại là cán bộ từ nơi khác đến, cũng không thật nắm rõ tình hình các huyện trực thuộc Phong Châu, các chuyện cần tìm hiểu rất nhiều. Các công việc cần báo cáo của các lãnh đạo chủ chốt của huyện đã chiếm kín một ngày, huống chi thật sự muốn nghe báo cáo tình hình công tác của Ủy ban công tác Đoàn cũng không có gì.
- Không có việc gì đâu, cậu đi đi, nghe nói hộ thí điểm ở Đông Pha là bạn học của cậu, cũng là người cậu đứng ra đảm bảo để quỹ tín dụng xã cho vay tiền?
Lương Ngạn Bân tiện miệng hỏi.
Ông ta cũng không có ác cảm gì với Lục Vi Dân. Tuy nói Lục Vi Dân khi Thẩm Tử Liệt còn tại vị có vẻ rất có tài, rất được chú ý, khiến Lương Ngạn Bân đã có khoảng thời gian có chút ghen tị, nhưng Thẩm Tử Liệt vừa đi, Lục Vi Dân lập tức liền mất đi vầng hào quang.
Con người ai cũng muốn thể hiện bản thân, vậy thì phải có cơ hội, lãnh đạo không cho anh cơ hội, dù cho anh có bản lĩnh đến thế nào, cũng chỉ là uổng công mà thôi. Mà Lục Vi Dân như một ánh sao chổi lướt qua huyện Nam Đàm nhỏ bé này, chỉ trong nháy mắt, trở thành người bị gạt ra ngoài, chắc chắn đã là người bị thiệt hại nặng nề nhất trong thông lệ quan mới bộ máy mới.
Lương Ngạn Bân thậm chí còn có chút thông cảm với cảnh ngộ hiện nay của Lục Vi Dân. Hai vị lão làng ở huyện là Tần Hải Cơ và Tào Cương đều rất không ưa Lục Vi Dân, Lương Ngạn Bân cũng mơ hồ biết được nguyên nhân trong đó. Ngoại trừ có liên can đến quan hệ với lãnh đạo tiền nhiệm ra, cũng còn có một số nhân tố khác, ví dụ như chuyện của Tần Lỗi, hay là vấn đề dự án giấy Khải Thiên.
Hiện nay nghe nói dự án giấy Khải Thiện lại bước vào giai đoạn đàm phán, bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của dự án này với hai vị lãnh đạo Tần, Tào. Lục Vi Dân muốn chặn dự án, chắc chắn là có phần lấy trứng chọi đá, ngoài việc khiến lãnh đạo càng thêm bất mãn với hắn, thì còn có thể được gì?

Lục Vi Dân thực sự có chút bản lĩnh giỏi giang, con người cũng khá, nhưng nói tóm lại vẫn là hơi trẻ người non dạ, suy nghĩ chưa sâu, thiếu kinh nghiệm và rèn luyện. Đây là kết luận mà Lương Ngạn Bân dành cho Lục Vi Dân. Sau này có lẽ mình phải nhắc nhở hắn một chút, đừng nên thể hiện rõ quá mức. Câu “không bị người ta đố kỵ chỉ có kẻ bất tài” cố nhiên có một mặt tốt, nhưng những câu theo kiểu“người nổi bật dễ bị ghen ghét” trong nhiều lúc là để dành cho các cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi, sức sát thương và trúng đích của nó thường khá cao.
- Đúng vậy, đó là bạn học cấp hai của tôi, gia cảnh không khá lắm, đến quỹ tín dụng xã và quỹ vay vốn vay tiền gặp nhiều khó khăn. Cậu ta còn nợ hai nghìn tệ của quỹ vay vốn, đó là khi mẹ cậu ấy bị ốm phải đi vay, còn chưa trả được, cho nên không có cách nào. Tôi liền đi giúp cậu ấy đảm bảo để được vay năm nghìn tệ.
Lục Vi Dân xoa tay.
- Đã đến mức như vậy, tôi cũng chỉ có thể bất chấp.
- Phó chủ nhiệm Lục, nếu người bạn học đó của anh làm không tốt, bị lỗ vốn thì làm thế nào?
Trình Bình hỏi có chút lo lắng, cô gái này là thật sự lo thay cho Lục Vi Dân.
- Làm thế nào? Linh tinh! Nhà cậu ta chỉ có như vậy, còn có thể làm gì?
Lục Vi Dân nhún vai rất thoải mái.
- Bạn học với nhau một thời, nói cho cùng cũng không đến mức phải buộc cậu ta phải trả khoản nợ đó chứ? Nếu cậu ta có khả năng trả được nợ, tôi đâu đến mức phải đi bảo đảm giúp cậu ấy nữa.
Lương Ngạn Bân gật đầu, Lục Vi Dân này thật ra còn là người có chút nghĩa khí. Thời nay, giữa bạn học với nhau, nói gì cũng được nhưng hễ nhắc đến tiền thì không còn thân thiết nữa. Số tiền năm nghìn tệ này cũng không phải là nhỏ, như lương và thưởng của Lục Vi Dân cộng cả năm vào, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hơn ba nghìn tệ. Số tiền năm nghìn tệ về cơ bản là phải hai năm mới có đủ.

Tuy nhiên đứng từ góc độ của Lương Ngạn Bân, Lục Vi Dân vẫn là người nhiệt tình và sống theo cảm tính. Một người vừa mới đến nơi công tác không lâu, lại đứng ra đảm bảo cho người khác một cách phóng khoáng như vậy, đương nhiên có thể giành được thiện cảm và khen ngợi của bạn bè, nhưng cũng phải suy xét một chút tình hình thực tế. Một khi năm nghìn tệ này cho vay rồi mà bị đi tong, chính anh là người đảm bảo sẽ phải gánh trách nhiệm liên can.
- Ừ, chỉ mong bạn học đó của cậu có thể nhân cơ hội này mà làm ăn tốt một chút, có lẽ cũng có thể thực sự trở thành một hộ chuyên nghiệp ở nông thôn Nam Đàm chúng ta.
Lương Ngạn Bân nói với vẻ thế nào cũng được.
- Như vậy đi, cậu cứ đi làm những việc của cậu, Ủy ban công tác Đoàn ủy cũng chỉ có mấy việc, có chuyện gì đến lúc đó hẵng nói.
- Vậy được, tôi sẽ đi làm những việc còn dở, đảm bảo sẽ không để Chủ nhiệm Lương mất mặt.
Lục Vi Dân cười ha hả nói.