Quan Đạo Vô Cương

Chương 188: Chương 187: Tam giác nền tảng của Địa ủy Phong Châu





Tôn Chấn cầm tập tài liệu trong tay đi về phía đầu kia của hành lang.
Hiện giờ Tổ lãnh đạo trù bị phải chen chúc ở tòa nhà hành chính của nhà máy phân hóa học để làm việc. Tôn Chấn thấy thái độ của Hạ Lực Hành dường như còn rất vừa lòng với điều kiện ở đây, có chút không nghĩ cần phải xây dựng các phòng cho Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu sau này. Nếu không phải một vị Tổ phó khác, cũng chính là Chủ tịch Địa khu sau này - Lý Chí Viễn mạnh mẽ yêu cầu quy hoạch xây dựng các văn phòng cho Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu càng sớm càng tốt, chỉ sợ Hạ Lực Hành vẫn có phần vừa lòng với tình trạng hiện nay.
Hình như trong phòng làm việc Hạ Lực Hành có người, Tôn Chấn gõ cửa.
Tiếng nói ôn tồn của Hạ Lực Hành vọng ra từ bên trong:
- Mời vào.
Tôn Chấn đẩy cửa vào, liếc mắt một cái thấy An Đức Kiện ngồi ở sô pha:
- Chà, Bí thư Hạ, ông An cũng ở đây, không làm phiền hai người chứ?
- Ha ha, đến đây ngồi đi, ông Tôn, vừa lúc ông cũng đến, lại đây xem bài viết này đi, tôi thấy rất thú vị.
Hạ Lực Hành vẫn khá là tôn trọng vị Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn tỉnh, chẳng qua là trong chuyện xưng hô thì cân nhắc khá kỹ càng.

Gọi là tiểu Tôn ư, đối phương sau này chính là trợ thủ của mình, như thế có chút không thật tôn trọng, nhất là người trước kẻ sau lại càng không thích hợp. Nếu gọi là ông Tôn, dường như lập tức khiến cho người chỉ mới hơn ba mươi tuổi bị già đi rất nhiều, bản thân Tôn Chấn chưa chắc đã thoải mái. Còn nếu gọi thẳng là Tôn Chấn, nếu quan hệ rất thân thiết thì cũng thích hợp, nhưng hiện nay quan hệ của hai người còn chưa đạt tới mức đó, nghe có vẻ lạ tai, cũng không phù hợp với phong cách của Hạ Lực Hành. Gọi là Phó chủ nhiệm Tôn thì dường như lại đẩy quan hệ của hai người càng ra xa hơn, rất có cảm giác xử lý việc công, trong trường hợp gặp mặt riêng thì càng không thích hợp. Cuối cùng Hạ Lực Hành vẫn quyết định gọi là ông Tôn, gọi như thế già một chút, nhưng nghe thì ít nhất cũng chín chắn hơn.
- Ồ? Thứ Bí thư Hạ nói rất thú vị chắc chắn không đơn giản.
Tôn Chấn cười bước đến, An Đức Kiện đã đứng dậy, khi ba người ở sô pha có một người đứng lên, hai người ngồi đối diện liền tạo thành một hình tam giác cân.
- Ha ha, đây là thứ Đức Kiện nghiền ngẫm, giới thiệu cho tôi xem, tôi thấy rất có giá trị, ông cũng xem đi.
Hạ Lực Hành ra ý cho An Đức Kiện đưa cho Tôn Chấn xem, An Đức Kiện đưa bài viết trong tay cho Tôn Chấn.
- Tôi cũng không dám tham công, đây là tôi nhận được khi ở huyện, nó là do một cậu thanh niên ở Văn phòng Huyện ủy viết. Khi ấy chỉ là tập trung suy xét cho việc phát triển Nam Đàm, nhưng tôi nó thấy càng phù hợp hơn cho việc bố cục định vị của Phong Châu chúng ta sau này, cho nên sửa chữa một chút, chỉnh tầm nhìn bao quát toàn bộ Phong Châu, nhưng cơ bản vẫn là “đạo văn” của cậu thanh niên đó.
An Đức Kiện cười ha hả nói.
- Bản thảo nguyên gốc của hắn cũng ở trong này, Phó chủ nhiệm Tôn cũng có thể xem qua.
Tôn Chấn nhận lấy thứ An Đức Kiện đưa qua, ánh mắt lập tức sáng ngời, “Lối suy nghĩ mới cho việc phát triển xóa đói giảm nghèo ở khu vực lạc hậu – tác dụng tự nuôi sống để các khu vực nghèo đói thoát nghèo của đường sắt Kinh Cửu”.

Hạ Lực Hành và An Đức Kiện đều không lên tiếng, Tôn Chấn cũng không khách sáo, tự mình xem, đọc lướt một lượt nội dung cơ bản, lại lật đi lật lại bản thảo gốc, lúc này mới ngẩng đầu lên:
- Bí thư Hạ, thứ này sợ không chỉ đơn giản là khá thú vị, nó rất có giá trị và ý nghĩa. Tôi thấy thực sự rất phù hợp với lối tư duy phát triển địa khu Phong Châu mới thành lập của chúng ta, hơn nữa cực kỳ có ý nghĩa vận dụng thực tế.
- Ha ha, cán bộ từ tỉnh xuống thật là khác biệt, từ “vận dùng” này phía dưới như chúng ta không hề dám dùng, chỉ có thể nói là làm công tác tranh thủ.
Hạ Lực Hành nói đùa, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên, khiến không khí cũng trở nên thoải mái hơn.
- Hiện nay địa khu Phong Châu sắp thành lập, công việc của rất nhiều đồng chí vẫn còn không có phương hướng, không biết mình nên làm gì, nên chú tâm vào việc gì, cả ngày chỉ buôn chuyện tán phét khắp nơi, nếu không thì lại mơ tưởng đến những thứ không thực tế. Tôi không thể chấp nhận tác phong làm việc đó.
- Ông Tôn, tôi thấy sau khi địa khu Phong Châu thành lập, việc lớn đầu tiên Địa ủy phải làm không phải là việc gì khác, chính là phải nghiêm túc chỉnh đốn tác phong làm việc vô tổ chức và tầm thường đó. Chúng ta phải cho mọi người hiểu được trung ương và tỉnh sở dĩ phải thành lập địa khu Phong Châu mới, mục đích chủ yếu chính là muốn cải thiện triệt để diện mạo của địa khu lạc hậu này. Mà tôi cho rằng điểm then chốt nhất để cải thiện diện mạo của địa khu lạc hậu này chính là phải giải quyết vấn đề tinh thần lạc hậu, phải xây dựng đến nơi đến chốn một tinh thần và tác phong làm việc người thật việc thật.
Khi nói đến vấn đề này, giọng điệu Hạ Lực Hành đã trở nên khá là nghiêm khắc, Tôn Chấn gật đầu:
- Bí thư Hạ nói đúng, đây thực ra chính là vấn đề về mức độ tinh thần và diện mạo tinh thần. Trù tính công việc, công tác thực tế là thể hiện chí tiến thủ của cán bộ, nhất là cán bộ lãnh đạo. Đó cũng là quan đức của người làm quan, làm cán bộ chính là phải trù tính công việc, công tác thực tế vì dân chúng. Suốt ngày chỉ tầm thường, theo đuổi vật chất, tham hưởng thụ, đó thực ra chính là làm trái nguyên tắc căn bản của Đảng viên Đảng cộng sản chúng ta. Loại tác phong làm việc đó một khi lan tràn, sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất cản trở sự nghiệp chúng ta phát triển.

Trong lòng An Đức Kiện thầm tán thưởng vị Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn tỉnh này, tu dưỡng về lý luận thực không phải người bình thường có thể bì kịp. Hạ Lực Hành vừa đưa ra quan điểm, anh ta lập tức có thể phát huy mở rộng ý nghĩa, hơn nữa còn có thể nắm bắt chắc chắn ý tưởng trung tâm của Hạ Lực Hành.
Tuy nhiên An Đức Kiện cũng đoán ra hàm ý sâu xa trong giọng nói của Hạ Lực Hành. Lúc này Lý Chí Viễn hào hứng nghêng ngang xây dựng chỗ này chỗ kia cho tòa nhà Ủy ban nhân dân Địa khu sau này, đã đưa ra một vài địa chỉ thích hợp. Mà các các bộ và uỷ ban trung ương của tổ trù bị cũng bắt chước, tìm xung quanh những địa điểm xác định của Ủy ban nhân dân Địa khu để tìm nơi có lợi thế về địa hình. Ông ta cảm giác được Hạ Lực Hành dường như có phần không tán thành việc đó.
Một khoảng thời gian trước, trong cuộc họp công việc của Tổ công tác trù bị, Hạ Lực Hành đề xuất yêu cầu mọi người tập trung tâm trí vào công việc trung tâm sau khi địa khu Phong Châu thành lập, phải dồn tâm sức phác thảo xem Phong Châu nên phát triển như thế nào. Nhưng dường như Lý Chí Viễn lại hiểu thành làm thế nào để khiến các bộ ngành của Ủy ban nhân dân địa khu Phong Châu mau chóng lập bộ khung, xây dựng văn phòng, các bộ ngành chức năng hành chính mới có thể bắt đầu thực sự hoạt động.
Hai chủ quản Đảng và Chính quyền sau này của địa khu Phong Châu còn chưa chính thức thành lập là Hạ Lực Hành và Lý Chí Viễn đã mơ hồ có một vài bất đồng. Điều này làm cho An Đức Kiện lại một lần nữa ý thức được hàm nghĩa sâu xa của câu nói “mâu thuẫn thì nơi nào cũng có”. Mình làm từ xã, thị trấn, rồi đến huyện, bây giờ tới địa khu, mỗi lần đổi một hoàn cảnh mới, đều có thể rất nhanh liền có thể cảm thấy được mâu thuẫn và tranh đấu ở nơi nào cũng có.
Chiêu đó của Lý Chí Viễn rất lợi hại, nhấn mạnh phải ưu tiên suy xét việc lớn xây dựng phòng làm việc cho các bộ ngành hành chính cùng với chỗ ở của các cán bộ, rất dễ lấy lòng được các cán bộ. Bất kể là cán bộ từ Lê Dương tới, hay là cán bộ điều động từ các huyện lên, hiện nay không ít đều là thuê nhà để sống, hoặc là mọi người phải chen chúc trong nhà trọ, rất cần một môi trường sinh hoạt, làm việc tử tế để lấy lòng những người đến địa khu mới xây dựng này.
Mặc dù ở giai đoạn trước cũng đã có không ít quy hoạch, nhưng Lý Chí Viễn lại không thật vừa lòng với quy hoạch ban đầu, cho rằng quá hà tiện, không phù hợp triển vọng phát triển của địa khu Phong Châu sau này, yêu cầu quy hoạch thiết kế mới toàn bộ. Hạ Lực Hành tuy rằng không rõ ràng phản đối động tác với thanh thế rất lớn này, nhưng An Đức Kiện cảm nhận được Hạ Lực Hành không thật vừa lòng.
Tuy nhiên Hạ Lực Hành dường như rất kiềm chế, có lẽ là muốn tránh cho địa khu chưa chính thức thành lập mà mâu thuẫn đã nổi cộm. Cho nên cũng chỉ là rất mờ nhạt yêu cầu mọi người phải phát huy tinh thần giản dị, chịu khó chịu khổ tại một số hội nghị, đừng nên quá chạy theo sự hưởng thụ vật chất và điều kiện đãi ngộ, mà phải tập trung tư tưởng vào việc việc lớn hàng đầu là làm thế nào để phát triển kinh tế địa khu Phong Châu.
- Ông Tôn nói rất hay, công việc này không thể trì hoãn, địa khu mà thành lập nhất định phải làm một lần vận động chỉnh đốn tác phong thật nghiêm túc, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo chúng ta càng phải có sự thay đổi rõ rệt về tư tưởng.
Hạ Lực Hành hài lòng gật đầu, lại đưa câu chuyện về đề tài cũ:
- Việc đường sắt Kinh Cửu mà Đức Kiện đề xuất, tôi thấy việc này không được chậm trễ, phải nhanh chóng đưa chuyên gia chuyên ngành đến “vận dụng”. Công tác này cũng là công việc trung tâm hàng đầu của Ủy ban nhân dân sau khi địa khu thành lập. Nếu có thể khiến đường sắt Kinh Cửu có tuyến phía tây đi qua Phong Châu chúng ta, như vậy chúng ta sẽ có ba huyện trực thuộc thành phố mà trong đó có Phong Châu được hưởng lợi. Việc này sẽ mang đến sức trợ giúp không thể tưởng tượng đối với việc phát triển kinh tế, xã hội của địa khu Phong Châu chúng ta. Thậm chí có thể nói đó là bệ phóng tên lửa cho Phong Châu chúng ta thành lập địa khu phát triển vượt bậc, không thua gì sự giúp đỡ của tỉnh khi khai thông dự án điện thoại tự động cho Phong Châu chúng ta.

Để giúp đỡ địa khu Phong Châu mới thành lập còn lạc hậu phát triển kinh tế xã hội, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định từ năm nay đến sang năm sẽ thực hiện hai hoạt động để đẩy mạnh phát triển của địa khu Phong Châu. Thứ nhất là nâng cấp toàn diện đường quốc lộ và đường ở tỉnh từ Xương Châu đến Phong Châu thành đường lớn tiêu chuẩn cấp hai, ngoài ra còn trích kinh phí để cải tạo các công trình cầu đường chủ yếu từ Phong Châu đến các huyện trực thuộc. Thứ hai là Bưu cục tỉnh quyết định ngoại trừ Xương Châu ra, tiến hành cải tạo địa khu Phong Châu đầu tiên, thậm chí còn trước cả các thành phố cấp ba có nền kinh tế phát triển như Côn hồ, Thanh Khê và Quế Bình. Những chi phí cần sử dụng, toàn bộ sẽ do tài chính tỉnh đảm trách.
Hai việc này cũng được coi là một khoản kinh phí lớn, nhất là đối với Phong Châu - một nơi có thể nói là địa khu hẻo lánh, nghèo nàn nhất toàn tỉnh mà nói, vấn đề tài chính vẫn là một vấn đề nan giải đeo bám lấy Phong Châu. Có tỉnh trợ giúp hoàn thành cải tạo điện thoại tự động và cải tạo nâng cấp cầu đường, chắc chắn sẽ giảm nhẹ một gánh nặng không nhỏ cho tài chính của địa khu Phong Châu sau này.
- Bí thư Hạ nói đúng, hiện nay không ít cán bộ của chúng ta vẫn có thái độ há miệng chờ sung, luôn thấy rằng Phong Châu là địa khu mới thành lập, tỉnh sẽ chú ý đặc biệt đến chúng ta. Nhưng điều kiện ưu đãi mà tỉnh cung cấp cho chúng ta cũng là có hạn. Không sai, Phong Châu thực sự rất nghèo khó, tỉnh nên chú ý suy xét, nhưng còn khu tự trị Xương Tây ở phía tây thì sao? Cũng là địa khu nghèo xơ xác, so với chúng ta Phong Châu thì điều kiện còn tồi tệ hơn, có nên chú ý đặc biệt hay không? Nếu nói tình hình đặc biệt, thì toàn bộ tỉnh còn nhiều lắm, tỉnh cũng không có khả năng chú ý đặc biệt hết được, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính chúng ta.
Tôn Chấn gật đầu.
- Cho nên cán bộ lãnh đạo chúng ta phải học cách mắt nhìn sáu đường tai nghe tam hướng, phải học cách nắm bắt các loại tin tức có lợi cho sự phát triển của chúng ta, phải dám thách thức khó khăn giành thành công. Đường sắt Kinh Cửu là dự án xây dựng trọng điểm quốc gia, nếu nói địa khu Phong Châu chúng ta cũng không có quyền phát ngôn là bao, muốn đi tranh thủ dường như cấp bậc cũng không đủ, nhưng có phải là chúng ta thấy không làm được thì cứ để mặc như vậy? Tôi thấy không phải, anh không thử xem, làm sao biết sẽ không làm được? Phong Châu chúng ta cấp bậc không đủ, vậy chúng ta có thể thông qua các lãnh đạo và bộ ngành liên quan ở tỉnh để tác động hay không? Có thể thông qua các con đường khác nhau để thể hiện kỳ vọng và ý tưởng của chúng ta được không? Nó đúng như những gì mà bài viết này nói, sẽ có khả năng làm được. Chúng ta cũng chắc chắn phải làm, bỏ lỡ cơ hội lần này, chúng ta sẽ là tội phạm lịch sử của Phong Châu!