Quan Đạo Vô Cương

Chương 187: Chương 186: Ân nhân kiếp trước





Ủy ban công tác Đoàn huyện Nam Đàm và trạm nông nghiệp tỉnh cũng đã ký kết thỏa thuận hợp tác.
Trạm nông nghiệp cung cấp không hoàn lại hạt giống nho và khuẩn trồng mộc nhĩ đen, cũng cung cấp chỉ đạo kỹ thuật, còn huyện Nam Đàm phụ trách hộ thí điểm. Ban đầu Lục Di Vân vốn hy vọng Ủy ban công tác đoàn huyện có thể rút một phần ngân sách trợ cấp cho hộ thí điểm, nhưng Lương Ngạn Bân không hứng thú lắm. Còn báo lên Huyện ủy thì Từ Hiểu Xuân tuy rằng tỏ vẻ ủng hộ, nhưng cũng chỉ là ủng hộ trên mặt đạo nghĩa, nếu muốn khiến ở bên huyện bỏ tiền, còn có chút xa vời.
Vì thế Lục Vi Dân cũng không trông cậy phía huyện có thể ủng hộ được bao nhiêu. Nhân cơ hội này Lục Vi Dân trực tiếp quyết định Phương Đức Bảo và Đinh Khắc Phong – để hai gia đình bạn học mình hiểu rõ nhất trở thành hộ thí điểm.
- Đức Bảo, cậu và Khắc Phong có thể trao đổi nhiều một chút. Suy cho cùng, cơ hội có chuyên gia từ tỉnh đến không nhiều, hơn nữa càng nhiều cũng là dựa vào các cậu tìm tòi trong thực tế. Phía Côn Hồ là vùng cơ sở của trạm nông nghiêp tỉnh, làm được khá chuẩn mực, nhưng điều kiện ở các phương diện vẫn còn có chênh lệch, cho nên cuối cùng vẫn phải dựa vào các cậu.
Lục Vi Dân vỗ chỗ mùn gỗ trên tay. Cách dùng mùn gỗ tùng làm môi trường nuôi và kĩ thuật trồng kết hợp với nho cũng được coi là một bước đột phá, ở vùng cơ sở của trạm nông nghiệp tỉnh là Côn Hồ đã thành công. Nhưng phải có được thành công trong thực tiễn của các hộ nông dân mới có thể coi là thực sự thành công. Vì vậy trạm nông nghiệp tỉnh cũng rất chú trọng, về cơ bản cứ cách hai tuần là đến xem một lần, còn Lục Vi Dân cũng cho Phương Đức Bảo Và Đinh Khắc Phong cùng đến Côn Hồ khảo sát hai lần.
- Ừm, yên tâm đi, quy mô bên Khắc Phong còn lớn hơn nữa, cậu ấy còn cẩn thận hơn mình, không có chuyện gì liền đến chỗ mình, hai bọn mình vẫn giữ liên lạc.
Phương Đức Bảo đưa chiếc áo đã ướt đẫm mồ hôi cho người yêu mình, một cô gái nông thôn hiền lành, thật thà, rồi vung tay nói:
- Đi nào, trưa nay đến nhà mình làm một trận, đừng chê nhé.
- Ha ha, chê cái gì? Mình chẳng phải cũng là con nhà nông sao, đi!
Lục Vi Dân thoải mái khoát tay, cười nói:
- Uống vài chén.

- Được!
Phương Đức Bảo vui vẻ nói.
Lúc Lục Vi Dân trở lại phòng làm việc thì đã gần năm giờ chiều.
Tuyến xe ở Đông Pha rất ít, Phương Đức Bảo giúp hắn tìm một chiếc máy kéo đi xuống thị xã Đông Cố để đi nhờ, sau đó lại đi xe khách trở về thị trấn.
Ngồi trên máy kéo, lại thêm con đường đá dăm từ xã Đông Pha đến Đông Cố, khiến Lục Vi Dân lại được nếm trải một trận.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã nhiều lần thưởng thức mùi vị này. Loại khói dầu ma-dút chưa được đốt cháy hết xông lên đến mức khi trở lại văn phòng trên người hắn vẫn toàn là mùi dầu ma-dút nồng nặc, làm cho những người làm việc trong phòng đều nghĩ là có thợ sửa xe từ đâu tới.
Vừa ngồi yên vào chỗ, tiểu Trình đã vội vã bước vào, vô cùng hoảng sợ nói:
- Phó chủ nhiệm Lục, hôm nay anh đi đâu vậy?
Lục Vi Dân có chút ngạc nhiên, trước nay tiểu Trình rất điềm đạm, nói chuyện đều rất nhẹ nhàng, tại sao hôm nay lại thành ra thế này?
- Sao vậy, tiểu Trình? Không phải tôi đã nói rồi sao? Hai ngày hôm nay tôi đến Đông Cố, tôi phải giám sát hai hộ thí điểm, không được để xảy ra một chút sai sót nào. Trạm nông nghiệp tỉnh đã kí thỏa thuận với Ủy ban công tác Đoàn chúng ta, dù nói thế nào, phía trạm nông nghiệp tỉnh đã cung cấp nhiều loại hạt giống cho chúng ta mà như vậy, hơn nữa cách một tuần họ lại đến một lần. Họ đã rất chú trọng, chúng ta cũng không thể không chút để mắt đến, đúng không?
Lục Vi Dân hỏi với nụ cười:

- Có phải có chuyện gì không?
- Buổi chiều nay Bí thư Huyện ủy Tần tới, đến Ủy ban công tác Đoàn huyện chúng ta điều tra nghiên cứu, tại sao anh lại không tham gia? Nếu thực sự có chuyện thì có thể đợi đến ngày mai giải quyết chứ.
Tiểu Trình nói với vẻ khó hiểu.
- Bí thư Tần và Phó bí thư Từ đều hỏi anh, Chủ nhiệm Lương cũng không biết anh đã đi đâu. Phó chủ nhiệm Liễu liền nói hôm qua và sáng nay đều không thấy anh, không hiểu anh đang làm gì. Tôi thấy sắc mặt Phó bí thư Từ rất khó coi, Bí thư Tần thì lại không nói gì.
Tiểu Trình cau mày.
- Anh không nói gì với Chủ nhiệm Lương sao?
Trong lòng Lục Vi Dân hơi chùng xuống, việc sắc mặt Từ Hiểu Xuân khó coi không quan trọng, nhưng Tần Hải Cơ không nói năng gì thì thật là có chút vấn đề. Lương Ngạn Bân hai ngày nay đến bóng cũng không thấy, nghe nói là đã đi Phong Châu. Người này có vẻ đang chạy đôn chạy đáo cầu cạnh, muốn đến Ủy ban công tác Đoàn Địa khu Phong Châu mới thành lập. Còn về Liễu Tuấn Thành, chẳng phải hôm trước mình đã nói với y là phải đến mấy nơi thí điểm của trạm nông nghiệp tỉnh sao? Sao y lại…
Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân không kìm nổi khẽ hừ một tiếng, xem ra lại bị y chơi một vố.
Người này từ khi mình đến Ủy ban công tác Đoàn huyện đã có chút không thoải mái, cảm giác như mình đã đặt chăn lên địa bàn của y. Lương Ngạn Bân đang cầu cạnh điều động, chỉ còn lại có mình và hai người bọn họ, kinh nghiệm và lý lịch của y cũng xấp xỉ với mình. Nếu Lương Ngạn Bân thật sự đi rồi, rất có khả năng một trong hai người mình hoặc y tạm thời sẽ chủ trì công tác ở Ủy ban công tác Đoàn ủy. Bây giờ người này đã bắt đầu ra tay với mình, chỉ sợ mình đã mất đi ấn tượng tốt trong mắt lãnh đạo rồi.
- Không sao, tiểu Trình, cảm ơn cô vì đã nhắc nhở, tôi nghĩ có thể là Chủ nhiệm Lương và Phó chủ nhiệm Liễu quên mất, hai hôm trước tôi có nói với họ là phải đi công tác, xem ra họ đã quên rồi.

Lục Vi Dân cười.
- Đến lúc đó tôi giải thích với Phó bí thư Từ một chút là ổn thôi.
- Vậy thì tốt.
Tiểu Trình thở phào nhẹ nhõm, khoát tay với Lục Vi Dân rồi mới ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Cô gái này có tấm lòng rất tốt, cũng thật là làm khó cô ấy, lục Vi Dân thở dài.
Ở những cơ quan kiểu này càng lâu, lại càng có một cảm giác mơ hồ. Lục Vi Dân không thích công việc của Ủy ban công tác Đoàn, nhưng mình đã được sắp xếp vào vị trí này, hắn sẽ phải làm tốt, làm cho người khác thay đổi cách nhìn về mình.
Lục Vi Dân tiện tay cầm tờ báo trên bàn lên, nhật báo Phong Châu nghe nói cũng chuẩn bị mở, nhưng vẫn chưa chính thức ra đời. Nghe nói có thể phải chờ đến Quốc khánh, cũng chính là khi Địa khu Phong Châu chính thức thành lập, lúc đó sẽ chính thức phát hành.
Ngay tại phía dưới trang đầu tiên, tên của Tổ phó tổ lãnh đạo trù bị Địa khu Phong Châu là Tôn Chấn đã đập ngay vào mắt Lục Vi Dân
Trong lúc nhất thời Lục Vi Dân có chút ngẩn ngơ, trong kiếp trước hắn đã làm thư kí cho vị Phó bí thư Địa ủy Phong Châu này, từng chút của kí ức vẫn đọng trong tim.
Không biết ông ấy hiện nay đang làm gì? Đang bận bịu cho giai đoạn công tác chuẩn bị cuối cùng cho Địa khu Phong Châu sao?
Tôn Chấn lúc này thực sự là đang bận bịu với công tác chuẩn bị cuối cùng cho việc thành lập Địa khu Phong Châu. Ngày 1 tháng 10 chính là ngày Địa khu Phong Châu của tỉnh Xương Giang chính thức ra đời.
Ngày 30 tháng 9, Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh Xương Giang sẽ chính thức nhận được ý kiến phúc đáp của Quốc vụ viện. Trước đó tuy rằng mọi người đều biết việc Phong Châu thành lập Địa khu, thậm chí mọi người cũng đã bắt đầu công tác quy hoạch cho Địa khu Phong Châu, nhưng về bề ngoài thì vẫn không thể không tuân theo chỉ thị của Địa khu Lê Dương, ít nhất Hạ Lực Hành cũng vẫn là Bí thư Địa ủy Lê Dương.
Phải tới ngày 30 tháng 9, bảy huyện phía nam của Địa khu Lê Dương cũ mới có thể chính thức tách khỏi Lê Dương, thành lập Địa khu Phong Châu mới. Ủy ban nhân dân địa khu đặt ở Thành phố Phong Châu mới được sửa từ huyện Phong Châu.

Mấy tháng nay ông ta được coi là người bận nhất, tuy rằng Lý Chí Viễn cùng ông ta ở tỉnh đến, nhưng tình hình của ông ta và Chí Viễn không giống nhau. Lý Chí Viễn sắp đảm nhiệm chức Chủ tịch Địa khu Phong Châu, hiện tại đang chờ Địa khu chính thức thành lập. Nhiều lắm y cũng chỉ bỏ chút thời gian hiểu rõ hơn tình hình các huyện trực thuộc của Phong Châu, công việc của y chủ yếu là về phía chính quyền. Còn mình thì không giống, Địa khu sắp thành lập, mà một khi thành lập cũng có nghĩa là các bộ và ủy ban của Địa ủy, các cơ quan bộ ngành của Ủy ban nhân dân đều phải thành lập bộ khung, vấn đề quan trọng nhất chính là vấn đề nhân sự.
Tuy rằng nói cán bộ của Ủy ban công tác Đảng, Hội nghị hiệp thương chính trị, Đại hội đại biểu nhân dân sớm đã xác định, một số lãnh đạo của bộ phận trọng yếu của các bộ và ủy ban trung ương cũng đã cơ bản được quyết định. Nhưng trong số lãnh đạo các bộ và ủy ban trung ương được điều động đã quen việc, không ít đều phải trong khoảng thời gian ngắn mà quyết định. Còn ông ta lại là cán bộ từ nơi khác đến, không quen thuộc lắm với cán bộ ở Phong Châu, đối với ông ta mà nói đây là điều càng nan giải.
Ấn tượng của Tôn Chấn về Trưởng ban tổ chức cán bộ Địa ủy Cẩu Trị Lương cũng không tốt lắm. Ngoài việc có một chút phản ứng không hay, theo ông ấy, Tỉnh ủy cũng là có chút không ổn khi cân nhắc vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ này. Một cán bộ công tác trong huyện Phong Châu nhiều năm, công tác chỉ trên địa bàn Phong Châu mà không hề đặt chân ra ngoài, hiểu biết về các cán bộ ở huyện khác cũng không hơn ông ta là bao. Lại thêm vào ông ta là người từ nơi khác đến, chắc chắn khiến cho Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành càng có quyền chủ chốt hơn trong lĩnh vực nhân sự.
Đương nhiên Tôn Chấn không phải muốn phủ nhận quyền chi phối chủ chốt trong lĩnh vực nhân sự của Hạ Lực Hành. Ông ta chỉ là cảm thấy làm một người sẽ điều khiển, ra quyết sách về nhân sự ở Địa ủy sau này, Tỉnh ủy hẳn là càng phải suy xét phối hợp một cách tổng hợp.
Hạ Lực Hành vốn là Bí thư Địa ủy Lê Dương được điều đến, luôn nắm thế chủ động tuyệt đối. Còn ông ta từ tỉnh đến, không hề nắm rõ về tình hình ở đây. Mà Trưởng ban Tổ chức cán bộ lại luôn công tác tại huyện Phong Châu, chưa từng làm việc tại các bộ và ủy ban trung ương hay các huyện khác của Địa khu, hiểu biết tương đối ít ỏi về tình hình cán bộ toàn địa khu. Cách phối hợp như vậy xét từ góc độ công tác có vẻ không thích hợp lắm.
Trên thực tế ông ta khi đó cũng đã đề nghị Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy liệu có nên cân nhắc điều chỉnh hợp lý phân công công việc một chút trong bộ máy hay không, xem xét một cán bộ nắm rõ tình hình cán bộ toàn bộ Địa khu Phong Châu hơn đến đảm nhận chức vụ Trưởng ban tổ chức. Nhưng ý kiến của ông ta chỉ có thể nói với người khá thân thiết với mình là Phó ban Tổ chức cán bộ thường vụ Tỉnh ủy Trần, nhưng vẫn chưa không được tỉnh chấp thuận.
Không được chấp thuận, Tôn Chấn chỉ có thể tự mình gánh chút vất vả, tăng ca thêm giờ đến các bộ ngành, tận dụng tất cả các cơ hội tiếp xúc với cán bộ địa khu Phong Châu, dồn hết sức mình để hiểu sâu hơn về các cán bộ. Cách này tuy nhìn có vẻ xưa cũ, nhưng cũng là phương thức thực tế nhất hiện nay.
Trong việc dùng người, Tôn Chấn luôn thích thông qua mắt thấy tai nghe những điều thực tế mà phân tích, phán đoán, chứ không phải nắm tình hình từ những báo cáo từ bên dưới gửi lên. Ông ta cảm thấy chỉ có cách dùng người này, nhất là những người ở vị trí quan trọng thì mới có thể yên tâm. Bản thân ông ta cũng thấy như vậy chỉ khiến mình mệt thêm, nhưng chỉ định cán bộ vào cương vị quan trọng, ông ta thà mệt một chút, cũng phải làm cho chắc chắn.