Mặt trời mọc, mặt trời lặn, lại một ngày đêm.
Cuối cùng dì cả của Trưởng Tôn Ngưng cũng không làm loạn nữa, cũng đến
thời gian đi cửa hàng tổng hợp lấy đồ rồi. Vốn dĩ cô định tự mình đi
lấy, xong rồi trở về nhà, sau đó lập tức bắt đầu làm chuyện buôn bán báu vật. Một năm mới bắt đầu bằng mùa xuân, thời gian cũng không chờ người, trong tay cô không có tiền, trong lòng sẽ hoang mang.
Nhưng
Hoa Tử Ngang cứ nhất định phải theo cô đi bệnh viện làm kiểm tra tay
trái lại trước, cái gọi là bệnh lâu thành bác sĩ, cuộc đời đặc công kiếp trước thường xuyên bị thương với xém bỏ mạng, hai cái đi đôi với nhau,
bây giờ chỉ là gãy xương một chút, thật sự không đáng nhắc tới, chính
bản thân cô cũng có thể điều trị tốt. Nhưng Hoa Tử Ngang kiên trì, cô
chống đối lại bị bác bỏ, cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo. Diễn đàn
lê quý đôn
Không nghĩ tới, người đàn ông đứng đầu khoa chỉnh
hình bệnh viện nhân dân thành phố X lại là một người mắc bệnh nói nhiều
nặng hiếm thấy. Tay trái của cô phục hồi rất tốt, tháo thạch cao xuống
là được, nhưng lại chịu một phen kiểm tra dặn dò của ông ta, khi vào cửa hàng tổng hợp đã hơn mười một giờ. Theo tính tình của Trưởng Tôn Ngưng, vốn đã sớm rời đi, không để ý tới ông ta nữa, nhưng Hoa Tử Ngang lại
giống một học sinh tiểu học thật sự nghe giảng bài. Bác sĩ nói nhiều dặn dò, từng câu anh đều rất để tâm nghe, có thắc mắc chưa chắc chắn, không hỏi rõ sẽ không bỏ qua.
"Tự em đi vào lấy là được."
"Ừm."
Gặp phải ngày thứ bảy, rất nhiều người, Trưởng Tôn Ngưng xác định rõ
mục tiêu, trực tiếp vào quầy chuyên doanh trước mặt, "Chào cô, xin hỏi
hộp quà tôi đặt đã làm xong chưa?"
Vẫn là người bán hàng tiếp đón Trưởng Tôn Ngưng lần trước, liếc mắt một cái lập tức nhận ra cô,
lập tức vừa nhiệt tình vừa lễ phép nói: "Quý khách! Là cô à! Đã làm xong đưa tới rồi, xin cô chờ một lát." Nói xong, dặn dò vài câu với một
người bán hàng trẻ tuổi khác đeo thẻ thực tập ở một bên, người bán hàng
thực tập lại vội vàng chạy về phía nhà kho.
Không lâu sau, đã
mang một hộp giấy hình chữ nhật trở về, "Chị Lưu, lấy ra rồi, Chú Trương bên nhà kho nhắn chị đừng quên trở lại bổ sung tờ khai xuất kho cho ông ấy."
"Đã biết." Người bán hàng họ Lưu nói, một bên nhanh nhẹn mở hộp giấy ra, lấy hộp quà đặt làm theo yêu cầu ra, kiểm hàng ngay
trước mặt." Quý khách cô kiểm tra một chút, nếu có chỗ không đúng, chúng tôi sẽ mời thợ sửa lại."
Trưởng Tôn Ngưng gật đầu, nhìn kỹ
bên ngoài, chạm trổ tinh xảo, nhìn ra được đã bỏ ra không ít tâm tư.
Trong hộp cũng lắp đặt theo ý của cô, cơ quan xinh xắn có thể lên xuống, khi nắp hộp mở ra, cơ quan cũng tự giác khởi động, nâng bảo vật chậm
rãi dâng lên, mãi đến lúc ngang hàng với bờ bên trên miệng hòm mới thôi.
"Không tệ, rất tinh xảo." Trưởng Tôn Ngưng có chút vừa lòng, tốt hơn nhiều so với trong dự đoán.
"Quý khách cô vừa lòng là được."
"Gói vào đi, tính tiền!"
"Được, xin chờ." Người bán hàng họ Lưu dặn dò người bán hàng thực tập
nhanh chóng gói hộp quà trở về trong thùng một lần nữa, chính mình lại
bận rộn ra đơn tính tiền." Quý khách, cửa hàng tổng hợp của chúng tôi
cũng cung cấp dịch vụ, đưa hàng hóa về tận nhà, nếu cô có yêu cầu, tôi
sẽ lập tức sắp xếp giúp cô." Người bán hàng họ Lưu rất có kinh nghiệm,
hết sức chu đáo hỏi rõ. Thứ nhất, hai kiểu hộp quà đặt làm này thực sự
không nhẹ, thứ hai cô nhớ rõ lần trước lúc Trưởng Tôn Ngưng đến tay trái băng bó thạch cao, quấn băng vải, nên không thể nào cầm đồ nặng.
"Cảm ơn, không cần."
"Được." Người bán hàng họ Lưu không nhiều lời nữa, nhanh chóng tổng kết xong sổ sách cho Trưởng Tôn Ngưng.
Trưởng Tôn Ngưng đang muốn ôm lấy cái hộp rời khỏi thì một giọng nói
không thể xem như quen thuộc, mà lại hết sức đáng ghét bỗng truyền đến.
"Các người nhìn kìa! Đây không phải chị hai chăm chỉ danh tiếng lẫy
lừng của ngành nông nghiệp Đế Hoa, Trưởng Tôn Ngưng sao? Thật sự là
người dựa vào ăn mặc, Phật tựa vào dát vàng, ngay cả đồ quê mùa bỏ đi
thay đổi bề ngoài hai lúa đều có thể trở nên duyên dáng như vậy, làm hại ông đây thiếu chút nữa không nhận ra được."
Trưởng Tôn Ngưng
hơi hơi nghiêng đầu, vừa nhìn lại theo hướng âm thanh truyền đến, người
đang nói chuyện không phải hoa hoa công tử (play boy) Chu Huy, thì còn
ai nữa? Hai tay anh ta xỏ vào túi, híp cặp mắt hoa đào, bước nhanh đi
tới, giống như sợ Trưởng Tôn Ngưng chạy mất, mà giọng nói thủ thỉ đáng
yêu của anh ta cũng đủ dẫn tới không ít người chú ý rồi.
Cùng đi với Chu Huy, còn có hai người, một người đã từng nhìn thấy ở bệnh
viện là người vốn có liên hệ rất lớn với cái chết của người chủ cũ thân
thể này, , Thiệu Ninh. Một người nữa cô không biết, nhìn qua đều lớn
tuổi hơn so với hai người bọn họ, Âu phục màu bạc vừa người tôn lên dáng người cao ngất của anh ta, khóe miệng từ đầu đến cuối đều chứa ý cười
mê hoặc, hết sức đầu độc trái tim phụ nữ, trong đôi mắt trầm ổn hẹp dài
lộ ra sự cơ trí. Làm Trưởng Tôn Ngưng cảm giác được, anh ta là một người rất nguy hiểm, tốt nhất đừng nên tuỳ tiện trêu chọc.
Nhưng mà vốn là người không quan trọng, lại còn là người không quan trọng khiến
cô không có ấn tượng tốt, không cần phải để ý tới. Trưởng Tôn Ngưng thu
hồi ánh mắt đánh giá nhàn nhạt, một tay ôm thùng đi ra ngoài.
Chu Huy giống y như con khỉ, một bước nhảy xa đến trước mặt Trưởng Tôn
Ngưng, ngăn đường đi của cô lại. "Đi đâu! Ông đây nói chuyện với cô, cô
chạy cái gì, chẳng lẽ còn sợ ông đây ăn cô à? Cô nghĩ quá nhiều rồi."
Chu Huy cười cực kì lưu manh, một bộ dạng hết sức ghét bỏ cô.
Trưởng Tôn Ngưng nhíu mày, con ngươi trong suốt sáng ngời đảo qua, lạnh
nhạt, an tĩnh, nhưng Chu Huy lại cảm giác được một dòng khí lạnh đâm vào trong lòng, nhưng anh ta ngại mặt mũi, nên vẫn che ở trước mặt cô như
cũ.
"Tay cô có khỏe không?" Không ngờ, Thiệu Ninh đột nhiên hỏi.
Lần đầu tiên nghe được giọng nói của Thiệu Ninh, làm cho người ta có
cảm giác rất khác so với con người anh ta, không phải lạnh buốt u ám, mà là ướt át như ngọc, tràn ngập từ tính, giống như khuôn cách của MC Tống Nghệ, càng thay đổi nhiều hơn.
Trưởng Tôn Ngưng bừng tỉnh coi như không nghe thấy, ngay cả lông mi đều chưa từng kích động một chút
nào. Diễn đàn lê quý đôn. Đối với người đàn ông khối băng như Thiệu
Ninh, Trưởng Tôn Ngưng càng thêm khinh thường, mặc dù Chu Huy khiến
người chán ghét, nhưng anh ta ngay thẳng, sẽ không che đậy tâm tư. Ngược lại, Thiệu Ninh suy nghĩ thâm trầm, vui giận không hiện ra ngoài, tấn
công bằng mưu tính, trong lòng chỉ có bản thân. Nếu không phải anh ta
trêu chọc 'Trưởng Tôn Ngưng' trước, vậy 'Cô ấy' nào có lá gan đi chủ
động trêu chọc anh ta? Hiện tại mới đến ân cần thăm hỏi, trình diễn vụng về đến cực điểm.
Trưởng Tôn Ngưng không để ý tới, khiến Thiệu Ninh không khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng lúc này anh ta vẫn chưa muốn gây khó dễ, chỉ là không có nói nữa, nhìn chăm chú vào Trưởng Tôn Ngưng,
suy nghĩ tâm sự của mình. Cô thay đổi, trở nên xinh đẹp, tự tin, cao
ngạo, kín đáo, dứt khoát, tâm tư khó có thể suy xét. Cô như vậy, lại
khiến lòng anh ta có thêm một phần chờ mong không hiểu dâng lên.
"Tránh ra."
"Không muốn."
"Tránh…Ra!"
"Không tránh, xem cô có thể làm gì ông đây nào!" Chu Huy dùng dáng dấp
chính đáng, che ở trước mặt Trưởng Tôn Ngưng, nhưng trong lòng lại đang
bồn chồn, hết sức bất an. Đáng chết, đồ nhà quê này lại có thể giống như thay đổi thành một người. Đôi mắt trong suốt sáng ngời, không dậy nổi
một gợn sóng, nhìn như không chút để ý, lại như hai thanh kiếm sác bén
để ở trên cổ. Anh ta có chút bối rối, sợ hãi, nhưng trước mắt tuyệt đối
không thể mất mặt.
Không cho? Vậy thì cho anh nếm thử hậu quả
của không cho. Mặt Trưởng Tôn Ngưng không thay đổi, không hề báo trước
nhẹ nhàng giơ chân ngọc lên, hung hăng dẫm vào chân phải Chu Huy, lúc
này lập tức vang lên một kêu đau thảm thiết."A ... Cô ... Trưởng Tôn
Ngưng cô ... A ...."
Hừ! Giẫm chết anh ta đồ Tiểu Cường (con
gián) ghê tởm! Mặc kệ Chu Huy khóc thét, cũng không quản anh ta nói cái
gì, Trưởng Tôn Ngưng không định lưu lại nữa, cất bước đi ra ngoài, bộ
dạng ung dung tự do, giống như người vừa làm hại người khác vốn không
phải cô vậy. Trải qua rèn luyện ở núi Ô Lan, bản lĩnh, lực độ của cô đã
khôi phục đến bốn phần kiếp trước, vừa mới dùng hai phần lực, lần này cô tin tưởng trong vòng mười ngày nửa tháng sợ là Chu Huy cũng không cách
nào đi lại thoải mái rồi.
Thiệu Ninh vội vàng đỡ lấy Chu Huy
đang đứng không vững, trong ánh mắt phức tạp nhìn Trưởng Tôn Ngưng mang
theo mê hoặc thật sâu, đây mới là thật sự cô sao? Lúc trước đều là cô
ngụy trang sao? Làm sao lại cảm giác khoảng cách giữa cô ấy với mình lại xa xôi như vậy?
Lạnh nhạt như hoa sen trong sạch, gian trá,
xảo quyệt, hành động khi người ta không đề phòng, một cô gái đáng yêu,
rất thú vị! Ánh mắt người đàn ông mặc tây trang màu bạc bên người Thiệu
Ninh truy đuổi theo bóng dáng của Trưởng Tôn Ngưng, mãi đến khi cô biến
mất ở cửa, từ đầu đến cuối khóe miệng vẫn mang nụ cười yếu ớt mê hoặc
lòng người.
Lúc Trưởng Tôn Ngưng trở về, Hoa Tử Ngang không có ở trong xe. Đợi một hồi lâu, mới thấy anh xách theo hai túi lớn tràn
đầy hoa quả trở về, trong đó dễ thấy nhất chính là quả bưởi vừa lớn vừa
tươi mới, còn lại cũng đều là thứ Trưởng Tôn Ngưng thích ăn.
Thì ra anh sảng khoái đồng ý không vào cửa hàng tổng hợp với mình như
thế, là vì chạy đi mua hoa quả mình thích ăn, trong lòng cô ấm áp, giống bị ánh sáng mặt trời ấm nóng vây quanh, cái mũi không khỏi có phần cay cay. Người đàn ông này không có lời ngon tiếng ngọt thoải mái êm tai,
lại yên lặng dùng hành động biểu đạt tình ý của anh, bảo cô sao có thể
không thích, không yêu cho được? Mong muốn của cô, vẫn luôn chỉ là ấm áp đơn giản, tầm thường, thời gian bình thường gần nhau lúc tuổi già với
người trong lòng.
Từ kiếp trước, mong muốn đó đối với cô mà
nói vẫn luôn là hy vọng xa vời vĩnh viễn không cách nào đạt được. May
mắn được sống lại, lại khiến cô gặp được người khiến mình động lòng,
cũng là người đàn ông cẩn thận săn sóc cô, cô nhất định sẽ cố gắng theo
đuổi mục tiêu mà đời người hướng tới này. Nếu hai mươi mấy năm khó khăn
kiếp trước, là thử thách để kiếp này cô gặp được anh, thì toàn bộ đều
xứng đáng, cô sẽ quý trọng gấp đôi.
Hoa Tử Ngang đã ôm hoa quả đặt vào trong xe, Trưởng Tôn Ngưng vẫn còn đứng tại bên cạnh xe ngây
người, "Lại phát ngốc cái gì? Lên xe." Nói xong, mở cửa xe ra cho cô.
"Á ... Ừ ...." Trưởng Tôn Ngưng xoay người mới vừa lên xe, lại quay ngược lại, "Ông xã, thưởng cho anh này!"
Trưởng Tôn Ngưng giơ ngón tay cái lên, chen lấn tiến lên, ở trên gương
mặt Hoa Tử Ngang hôn một cái thật mạnh, bởi vì tay anh đang vịn cửa xe,
khẽ cúi đầu, cho nên đành để yên bị cô hôn. Người đi ngang qua gần đó
cũng nghe được rõ ràng, đều nhìn bọn họ bằng một cái ánh mắt khác thường . Không sai, từ sau khi sống lại trở về Trưởng Tôn Ngưng vốn coi mặt
mũi như không có.
Khụ ... Mắt Hoa Tử Ngang lướt qua hai bên,
"Chú ý ảnh hưởng." Muốn hôn về nhà lại hôn, anh cố ý nghiêm mặt, khóe
miệng lại rất hưởng thụ cong lên, trong lòng lại ngây ngất, rất muốn
hung hăng cướp đoạt cô một trận.
Tâm tư của Hoa Tử Ngang,
Trưởng Tôn Ngưng rất rõ ràng, chính là cô cố ý, muốn anh dù không quen
cũng phải quen với từng động tác vô cùng thân thiết của cô, sau đó kìm
lòng không được, không thể tự kềm chế yêu cô.
"Sợ cái gì, em
cũng không có mặc quân trang . Hơn nữa, quân nhân cũng là người, đều có
thất tình lục dục*, em hôn ông xã mình, ai dám nói nửa chữ không đúng."
Trưởng Tôn Ngưng hất đầu, môi son hơi vểnh, trong tự tin mang theo vài
phần mạnh mẽ.
*thất tình lục dục: thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai,
cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi,
lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và
trạng thái tình cảm của con người