Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 766-2: Hoàng đế băng hà (2)




Mùng 2 tháng 8 là đại thọ của hoàng đế.

Gia Tĩnh rất muốn sống tới ngày đó, ít ra cũng coi là một loại viên mãn, cho nên ông ta cố gằng kiên trì, ông ta tĩnh lặng nằm đó, giống như cây đèn cạn dầu, chỉ có đôi mắt còn có chút sức sống.

Nhưng thiên đạo vô tình, coi vạn vận như chó rơm, chẳng vì người là hoàng đế mà cho ngươi sống thêm dù chỉ một ngày.

Khi chiếc là mùa thu đầu tiên rụng xuống, Lý Thời Trân bẩm bảo cho Từ Giai:
- Long thể đã kiệt, thăng thiên chỉ trong một hai ngày tới.

- Cuối cùng đã tới sao?
Từ Giai lúc đó đang cầm bản tấu đàn hặc Cao Củng của Hồ Ứng Gia.

Thấy Từ Giai nét mặt rất quái dị, Lý Thời Trân thở dài:
- Các lão, có một số chuyện phải chuẩn bị rồi. Y sinh này đã vô dụng, các lão tự thu xếp đi.

Từ Giai nhìn khuôn mặt tiều tụy của Lý Thời Trân, chỉ vài tháng ông ta đi gầy sọp đi, an ủi:
- Lý tiên sinh tận lực rồi, không có tiên sinh, hoàng thượng chẳng qua được trăm ngày.

Lý Thời Trân ủ rũ nói:
- Có ý nghĩa gì đâu, cuối cùng vẫn chết.

- Ít nhất tiên sinh tận lòng hiếu của thần tử, tiên sinh theo ta tới tẩm cung, chúng ta đưa hoàng thượng đi hết chặng đường cuối cùng.
Nói xong thở dài nhìn bản tấu kia, nghĩ :" Số của Cao Tân Trịnh vẫn chưa hết."

Hai người đi ra cửa, Lý Thời Trân đột nhiên dừng lại:
- Các lão, tại hạ có thỉnh cầu.

- Mời nói.

- Có thể .. Nhân cơ hội cuối cùng này, cầu hoàng thượng, xá miễn cho Thẩm Mặc?
Trước đó ông ta cầu xin nhiều lần, nhưng đều bị Gia Tĩnh nói "y sinh không luận chính sự", cầu Từ Giai đều bị nói thời cơ chưa tới gạt đi. Nhưng ông ta chưa từng từ bỏ, muốn tận dụng thời cơ cuối cùng thử lần nữa.

Từ Giai biết Lý Thời Trân không hiểu chính trị, nên chẳng nói rõ với ông ta, chỉ hời hợt :
- Sắp rồi.
Liền sải chân bước đi.

Lý Thời Trân lòng buồn bực vô cùng, đám nhân vật lớn này lúc nào cũng quanh co vòng vèo, làm người ta nhìn không thấu.

Tới tẩm cung thấy Hoàng Cẩm đang cầm bát canh sâm hầu hạ hoàng đế uống.

Gia Tĩnh đế nỗ lực há miệng nuốt xuống, nhưng thực đạo đã hoàn toàn đình công, ông ta nuốt thế nào nước canh cũng trào ra ngoài.

Hoàng Cẩm nuốt nước mắt lấy khăn lau khô miệng và râu cho hoàng đế.

Từ Giai vành mắt đầy nước, nhưng thân là thủ phụ, lúc này không thể bi thương, còn phải bình tĩnh hơn thường lệ, hít sâu một hai cung kính nói:
- Thần, khẩn cầu bệ hạ hồi cung.

- Hồi cung?
Gia Tĩnh đế ánh mắt hoang mang, mình không phải đang ở trong cung sao?

- Về đại nội.
Từ Giai khẽ đáp.

Gia Tĩnh hiểu ý, đại hạn của mình đã tới, hoàng đế là thể diện quốc gia, ăn ở cử chỉ đều phải hợp lễ nghi, có chết cũng phải chết đúng chỗ.

Chính Đức cũng không sống trong cung, cuối cùng chết ở báo phòng, mất hết thể diện quốc gia, bị đời sau nhạo báng. Từ Giai luôn lo Gia Tĩnh dẫm vào vết xe đổ đó, nên mấy tháng qua luôn thỉnh cầu hoàng đế hồi cung.

Nhưng Gia Tĩnh đế tuyệt đối không muốn về, nơi đó ông ta có quá nhiều hồi ức đau thương, có vô vàn âm hồn quanh quẩn, làm ông ta sợ hãi và căm ghét.

Cho nên bất kể Từ Giai thỉnh cầu ra sao, Gia Tĩnh đế kiên quyết không chịu, bực mình hạ lệnh:
- Từ khi trẫm băng, nếu không không được nhắc tới chuyện này.

Hiện giờ đã cách hai tháng, Từ Giai nhắc lại chuyện cũ, hiển nhiên điều kiện đã được thỏa mãn.

Thấy hoảng đế ngẩn ra, Từ Giai đành lặp lại lần nữa:
- Xin hoàng thượng hồi cung.

- Cuối cùng cũng tới ngày rồi sao.
Gia Tĩnh đế nói thê thảm:
- Về, trẫm không muốn học đường huynh, để người ta chê cười họ Chu không hiểu quy củ.

- Bệ hạ thánh minh.
Từ Giai hô vang:
- Chuẩn bị hồi giá, về cung Càn Thanh.
Bên ngoài đội nghi trượng đã chuẩn bị sẵn, lập tức đem xa giá vào tẩm cung.

Nhìn ngự tọa của xa giá đã chuyển thành long sàng, Gia Tĩnh mắt nheo lại:
- Trẫm muốn ngồi.

- Hoàng thượng ..
Hoàng Cẩm nhìn ông ta khuyên giải.

- Đỡ trẫm.
Ánh mắt Gia Tĩnh trở nên dứt khoát.

Hoàng Cẩm cùng một thái giám khác đỡ hoàng đế người mềm oặt lên ghế, cẩn thận búi tóc cho ông ta, hắn biết đây là lần cuối cùng phục vụ hoàng đế rồi, nên mỗi một động tác đều vô cùng tỉ mỉ, trang trọng.

Rửa mặt, chải râu cho hoàng đế xong, hai thái giám muốc khoác đạo bào lên cho hoàng đế.

Gia Tĩnh nhắm mắt lại, nói:
- Long bào.

- Á..
Hoàng Cẩm vui mừng, vội đuổi tiểu thái giám lui:
- Thu cái đó lại.

"Không biết có tìm được không đây?" Từ Giai đột nhiên lo.

Đương nhiên là tìm được, Hoàng Cẩm tới tủ cuối cùng trong góc, trịnh trọng mang long bào của đế vương ra trước mặt mọi người.

Bộ y phục đế vương chỉ đặt đó thôi cũng khiến cho tẩm cung tràn đầy trang nghiêm, những cung nhân vì Gia Tĩnh già bệnh mà chẳng coi ông ta ra gì tức thì khôi phục lại kính sợ, toàn bộ run rẩy không dám ngửa mặt lên nhìn.

Nhìn thứ đó, trên mặt Gia Tĩnh thoáng hiện chút không muốn, nhưng mau chóng biến mất.

- Nô tài hầu hạ chủ nhân thay y phục.
Hoàng Cẩm tươi cười, trong nụ cười mang nước mắt, quỳ bên long sàng đi giày cho hoàng đế, sau đó đặt một tay hoàng đế lên vai mình, cùng hai thái giám khác mặc long bào lên cho hoàng đế.

Nhưng rắc rối là mặc xong thì làm sao? Gia Tĩnh đế hoàn toàn không ngồi được.

Gia Tĩnh nhìn sang Lý Thời Trân, hai mắt đầu vẻ cầu khẩn.

Lý Thời Trân hiểu tâm lý người bệnh, quát:
- Các ngươi mau tránh ra.

Thái giám sớm quen nghe Lý tiên sinh quát lệnh, vội nhường chỗ, Lý Thời Trân ghé bên tai Gia Tĩnh đế thì thầm vài tiếng, Gia Tĩnh tức thì mừng rỡ nói:
- Được.

Lý Thời Trân lấy túi châm ra, châm vào cổ tứ chi Gia Tĩnh đế, làm xong vẫn không lui xuống, dường như đang đợi Gia Tĩnh nói gì đó.

Gia Tĩnh chỉ nói nhỏ:
- Đợi đi.
Lý Thời Trân muốn khùng luôn, "đợi đi", "sắp rồi" cái gì, không thống khoái được một chút à?

Không biết ông ta dùng cách gì, Gia Tĩnh đế không cần người giúp vẫn ngồi ngay ngắn được, Từ Giai ngạc nhiên nhìn Lý Thời Trân.

Lý Thời Trân nói nhỏ:
- Tại hạ phong bế huyệt toàn thân của thánh thượng, cơ thể liền cứng lại.

Nhưng bất kể thế nào cũng giải quyết được một vấn đề lớn, nếu hoàng đế nằm trên long ỷ, hoặc bị người ta giữ hai bên đều nhìn rất bất nhã.

Nhìn hoàng đế ngăn ngắn mặc long bào ngồi đó, Từ Giai lau nước mắt thế nào cũng không hết.

Gia Tĩnh đế hỏi:
- Khó coi lắm à?

Từ Giai vội lắc đầu:
- Nghi biểu thiên hạ là phong thái đế vương.

- Vậy khóc cái gì?

- Vi thần cuối cùng được nhìn hoàng thượng mặc lại long bào rồi.
Từ Giai lấy ống tay áo lau nước mắt:
- Mừng quá mà khóc.

Mã Toàn vội sai người mang gương tới để Gia Tĩnh nhìn toàn thân mình.

Gia Tĩnh tham lam nhìn long bào từ trên xuống dưới, không thể không thừa nhận, cảm giác so với mặc đạo bào càng làm người ta say mê hơn.

- Không nhìn nữa.
Xem hết toàn thân, Gia Tĩnh đế nhắm mặt lại, ông ta không muốn nhìn khuôn mặt đầy tử khí của mình.

Mã Toàn bỏ gương đi, đám thái giám đi tới, cẩn thận đem long ỷ hoảng đế đặt lên xa giá.

Chuẩn bị thỏa đáng xong, Hoàng Cẩm nhỏ giọng hỏi:
- Chủ nhân còn gì phân phó không?

- Bọn họ đến cả rồi chứ?

- Đã đợi ngoài cung lâu rồi ạ, chủ nhân muốn tuyên triệu sao?

- Đợi tới cung Càn Thanh hãy nói.

- Hoàng thượng khởi giá hồi cung.
Hoang Cẩm đứng thẳng dậy hô lớn.

- Hoàng thượng khởi giá hồi cung.

- Hoàng thượng khởi giá hồi cung.
Cung nhân nối tiếp nhau hô lên, vang vọng khắp kinh thành.

Mây đên giăng kín làm không trung âm u.

Ngọ môn đóng kín hai tư năm đã mở rộng, mặt đất trải thảm đỏ, hai bên đường cách bảy xích có một binh sĩ ngự lâm quân tay cầm đao thương, bọn họ mặt lạnh tanh nhìn thẳng đối phương.

Đứng hai bên thảm là văn võ bá quan, quý tộc trong cung, bọn họ mặc triều phục trang trọng, chờ xa giá tới, đứng đầu bên trên là Dụ vương, trong lòng hắn bế đứa bé ba bốn tuổi mặc hoàng phục thêu kim long, là Chu Dực Quân, tôn tử duy nhất của Gia Tĩnh đế.

Tiếng thiều nhạc vang lên, hai đội Đại hán tướng quân mặc kim giác, tay cầm long kỳ từ trong Tây Uyển đi ra.

Khi xa giá huy hoàng chói lọi xuất hiện, tiếng nhạc càng trở nên trang trọng.