- Đường đường quan viên nhị phẩm, chẳng lẽ không cần tội, muốn bắt là bắt?
Ở phủ Quách Phác, Cao Củng vỗ bàn nói:
- Đại Minh còn có triều cương nữa không?
- Đúng là có vấn đề.
Quách Phác cau mày:
- Không nghĩ ra được nguyên cớ.
- Không nghĩ ra thì phải hỏi, ta về dâng sớ.
- Túc Khanh.
Quách Phác vội ngăn lại:
- Chúng ta vừa mới được thả ra, huynh lại đi trêu chọc hoàng thượng, cũng muốn vào chiếu ngục sao?
- Vào thì vào, vua đã coi thần như cỏ rác, thần coi vua như kẻ thù. Chúng ta thế nào cũng phải vào, sớm hay muộn có gì khác.
Cao Củng tức giận nói cho hả một hồi, hừ một tiếng:
- Huynh yên tâm, ta chỉ xin hoàng thượng chỉ rõ tội của Thẩm Mặc để an lòng dân, dẹp lời đồn, chẳng lẽ như thế cũng chọc giận hoàng thượng?
- Vậy thì không, nhưng huynh quên Thông chính ti đã nghỉ, huynh dâng tấu thế nào.
- Quên mất chuyện này.
Cao Củng vỗ đầu:
- Chẳng lẽ phải đợi qua 15?
- Ài, Túc Khanh, chúng ta nên nghĩ chuyện của mình trước thì hơn, qua 15 thì Dương Bác sẽ vào kinh, tiếp đó là đình thôi đại học sĩ, vốn hai ta nắm chắc chuyện này, giờ có thêm biến cố rồi.
Cao Củng ngoài thô hào, trong tinh tế, cười nói:
- Ta thấy ngược lại, Từ Giai ban đầu nói không chừng chơi chúng ta một vố, giờ tám phần lão ta phải chuyển mũi giáo đi rồi.
- Vì sao?
- Lão ta không thể để người Sơn Tây nhập các.
Cao Củng chém đinh chặt sắt:
- Trừ khi lão ta muốn bị đẩy ra rìa.
- Đúng thế.
Quách Phác vỡ lẽ:
- Sơn Tây bang quá mạnh, đối diện với bọn họ không ai dám tự tin. Nếu thế vào thời khắc mấu chốt chúng ta đừng nên làm rắc rối thêm nữa.
Cao Củng cười giảo hoạt:
- Chính vì thời khắc mấu chốt, nên mới phải tỏ rõ lập trường, ủng hộ Thẩm Chuyết Ngôn.
- Thì ra huynh có cái mưu đồ này.
Nếu lúc này bọn họ lên tiếng vì Thẩm Mặc, ắt sẽ được lòng phe trung lập, ân tình kiểu này khi bỏ phiếu kín có tác dụng rất rõ ràng.
- Được ta dâng thư cùng huynh.
Quách Phác nghĩ thông rồi:
- Để người của chúng ta cùng dâng thư, làm thanh thế cho lớn.
Nhưng chẳng thèm suy nghĩ xem làm thế có ảnh hưởng tới an nguy của Thẩm Mặc hay không.
Bên kia Thẩm Minh Thần và Dư Dân cũng bôn ba khắp nơi, thương lượng với đồng niên, học sinh của Thẩm Mặc tìm cách cứu y. Nhưng chưa tới 15, mọi người đành ở nhà viết tấu chờ đợi.
Không phải là bên Thẩm Mặc bó tay hết cách, mà đó chỉ là bề ngoài mà thôi, thực tế không biết bao nhiều người âm thầm hành động rồi.
Giống như lời Thẩm Mặc đã nói với họ, khi rơi vào nguy cơ chỉ có thể tự mình cứu mình. Là quần thể cùng tiến cùng lui với Thẩm Mặc, bọn họ phải tìm cách cứu y ra, sau này mới có thể tiếp tục sống thoải mái được.
Trong ngõ Thủy Ngưu, một căn tiểu viện không có gì bắt mắt, chủ nhân của nó đang thu thập hành trang, tựa hồ muốn đi xa. hắn ta gấp quần áo chỉnh tề cho vào bọc, lấy từ trong lòng ra một tờ ngân phiếu Nhật Thăng Long có con số cực lớn, người toét miệng, sau đó bọc gói y phục lại, dung dung ra cửa.
Đi ra tới ngõ, có một cỗ xe đợi đó, chủ xe thấy hắn ta, ân cần đi tới:
- Ngài là Tống gia?
- Đúng.
Người đó gật đầu:
- Ngươi là Thông Đạt?
- Tiểu nhân chính là xa phu cấp Giáp của Thông Đạt, tên Lý Lão Lục, đây là điệp văn cảu tiểu nhân, mời ngài xem.
Xa phu lấy ra tờ giấy đưa cho hắn ta.
- Xem làm gì, ai thèm mạo danh xa phu?
Tống Hộc Hiên vén rèm đi vào trong xe.
- Cũng phải.
Lý Lão Lục cười ngượng ngập:
- Ngài ngồi cho vững, chúng ta lên đường đây.
"Ừm" Họ Tống hàm hồ đáp một tiếng, nằm lên giường cực êm trên xe, rồi khép mắt lại.
Tiếng xe ngựa cứ như khúc ca thôi miên, một lúc sau Tống Hộc Hiên đã chìm vào giấc mộng, hắn ta mơ mình trở về Sơn Đông, được thăng lên làm đại chưởng quầy, sống cuộc sống giàu sang, còn cười tiểu thiếp non tơ.
Đang mơ thấy tiểu thiếp như hoa như ngọc bưng nước rửa chân cho mình, họ Tống nước dãi chảy ròng ròng nói: Để lão gia ôm cái nào."
Ai ngờ tiểu thiếp đột nhiên trở mặt, quát :" Ta không phải để ngươi khinh bạc" nói rồi hất chậu nước vào mặt, họ Tống ngồi bật dậy, quát:
- Tiện nhân, không muốn sống nữa à?
Ai ngờ đáp lại là tiếng cười lớn.
Nghe tiếng cười không giống của nữ tử, hắn lau nước trên mặt, hoang mang mở mắt ra, thấy một đám người mặt chùm khăn đen đứng đó cười gằn.
Họ Tống hoảng sợ tỉnh ngay tức khắc, nhìn thấy mình không phải ở trên xe mà là ở khu nhà đổ nát, bết mình gặp phải cướp rồi, run rẩy nói:
- Hảo hán muốn tiền cứ lấy, xin tha cho tiểu nhân cái mạng.
Rồi móc bạc ra, chừng bảy tám lượng.
- Tiểu tử, bọn ta không thiếu tiền, cũng chẳng cần cái mạng của ngươi, chỉ muốn hỏi ngươi một câu.
Hán tử đứng đầu hỏi.
- Hảo hán cứ hỏi.
Họ Tống thấy hi vọng sống sót, gật đầu như gà mổ thóc.
- Ngày mùng một, ngươi đưa cho đám đạo sĩ cái gì?
Hán tử đó hỏi thẳng, rồi rút thanh đao sáng loáng ra:
- Ngươi chỉ có một cơ hội.
- Thứ thứ gì?
Họ Tống kinh hãi, không ngờ mình vẫn chậm một bước, nhưng việc quá trọng đại, do dự không biết có nên nói thật không?
Đúng lúc này thanh đao kia xẹt xuống, nhẹ nhàng mang đi một cái tai của hắn.
"Á" Họ Tống ôm tai thét lớn, sắc mặt trắng bệch, hắn biết nếu hôm nay không nói thật sẽ chết rất thảm, thấy hán tử kia lại vung đao lên, liền hét vội:
- Đừng cắt nữa, tiểu nhân đưa cho họ một quyển sách.
- Sách gì?
Hán tử kia hỏi ngay tới.
- Không biết.
Họ Tống nửa mặt bê bết máu, kinh khủng nói:
- Nó được giấy dầu bọc kín, tiểu nhân không thể mở ra.
- Không thành thật.
Hán tử kia hừ một tiếng, hai người che mặt đi tới, dẫm lên tay họ Tống.
Lại một ánh hàn quang lóe lên, cái tai còn lại của họ Tống cũng bị cắt đứt.
- Tiểu nhân không biết thật mà.
Họ Tống hét lên như heo bị chọc tiết.
Hán tử kia thầm nghĩ :" Xem ra là không biết thật." Liền hỏi:
- Ai đưa quyển sách đó cho ngươi?
- Là đại chưởng quầy của chúng tôi.
Họ Tống sơ vỡ mật, có sao khai vậy:
- Ông ấy nói, chỉ cầm đưa nó cho đám đạo sĩ là có thể giúp chúng qua ải, sau đó tiểu nhân đi chuyển lời cho đạo sĩ quen biết bảo chúng sai người đến lấy, ngoài ra không biết gì hết.
- Đi, bắt tên đại chường quầy kia.
Hán tử đừng đầu ra lệnh.
- Nhưng hắn là đại chường quầy của Nhật Thăng Long..
Bên cạnh có người cẩn thận nói.
- Dù là đại thái giám của ti lễ giám cũng bắt hết, chứ đừng nói là Nhật Thăng Long.
Hán tử đó nghiến răng nói.
~~~~~~~~~~~
Trong phòng giam cuối cùng của Đông Xưởng vẫn trống không như cũ, chỉ là thêm một người.
- Mấy ngày rồi nhỉ?
Thẩm Mặc nằm trên quan phục của mình, yếu ớt hỏi chủ hộ.
- Đại nhân vào ba ngày rồi.
Hải Thụy đáp:
- Ở đây nghe được tiếng chuông Cổ Lâu, hạ quan đã nghe được năm lần.
Thẩm Mặc xoa bụng cười khổ:
- Cái tư vị nhịn đói này thật khó chịu.
Hải Thụy gật đầu, hắn bị nhốt vào đây còn sớm hơn Thẩm Mặc, chẳng còn sức trả lời.
Ban đầu hai người còn tán gẫu cho đỡ buồn, về sau đói tới hoa mắt chẳng nói được nữa.
Thẩm Mặc ban đầu còn ngồi, sau đó nằm luôn xuống, ở nhà giam tăm tối tuyệt vọng, y cảm nhận rõ ràng câu "làm bạn với vua như chơi với hổ", nhưng y không sợ, càng không tử bỏ mà càng tự tin.
Nếu không khống chế hoàng quyền, bất kể y làm gì cũng như lâu đài cát, chỉ có thất bại.
Hơn nữa y còn tìm được mục tiêu thực tế , nếu như thoát khỏi đây, việc đầu tiên phải làm là phe bỏ Đông Xưởng, đóng cửa chiếu ngục, trừ đi Cẩm Y vệ. Trước tiên là phải chặt đứt nanh vuốt của hoàng đế, nếu không làm quan quá nguy hiểm.
E rằng ai vào ở chiếu ngục cũng có ý này, nhưng khác biệt ở chỗ người ta chỉ nghĩ để phát tiết, y thì quyết định sẽ làm thế.
Đương nhiên trước tiên phải ra được đã, mà trước tiên hơn phải tránh được chết đói đã.