Thái độ hắn chuyển biến quá nhanh làm tên thái giám tí nghẹn chết:
- Chẳng phải ta vừa nói rồi sao? Chỉ cần ngươi nhận sai, tất cả sẽ được cứu.
Sắc mặt Hải Thụy trở nên nặng nề, cắn chẳng răng không nói.
Tưởng mình nói có hiệu quả, tên thái giám thầm nghĩ :" Trạng Nguyên thì sao nào? Cuối cùng vẫn cần công công ra tay."
Lúc này không ai nói gì, tất cả im lặng đợi Hải Thụy xuống nước.
- Ta không muốn liên lụy tới người khác.
Cuối cùng Hải Thụy cũng lên tiếng.
- Thế là đúng.
Tên thái giám mừng khôn xiết:
- Thực ra hoàng thượng cũng biết ngươi có ý tốt, chỉ vô tình làm hỏng việc, thiên ân như biển, dù giận ngươi, nhưng không hủy ngươi. Chỉ cần ngươi nhận sai là được...
Còn tích cực giúp đỡ Hải Thụy:
- Cứ nói mình học hành không tới nơi tới chốn, nhầm lẫn lời thánh nhân, rồi sau đó thỉnh tội, kiểm điểm. Hoàng thượng nhân từ sẽ không trách tội, đương nhiên ngươi không ở lại Bắc Kinh được nữa. Hoàng thượng nói rồi, phá lệ cho ngươi về quê làm tri phủ.
Hắn càng nói càng ôn hòa:
- Như thế vừa tạo phúc cho hương thân phụ lão, lại có thể hầu hạ mẹ già, chuyện xấu thành chuyện tốt, lại thành giai thoại quần thần.
Hải Thụy và Thẩm Mặc ngẩn ra, họ không ngờ, vì muốn hắn nhận sai mà hoàng đế phải hạ mình như vậy.
Song bất kể thật hay giả, phải xem Hải Thụy có đồng ý hay không.
Hải Thụy im lặng hồi lâu mới đáp:
- Ta không có gì để nói.
- Phải nói.
Tên thái giám quát.
- Vậy ta chỉ có thể dùng lời thánh nhân. Mạnh Tử nói : Trường quân chi ác kỳ tội tiểu, phùng quân chi ác kỳ tội đại...
Ý tứ của nó là, nếu bỏ mặc cái sai của vua chỉ là tội nhỏ, nếu cố ý nịnh bợ cái sai của vua là tội lớn.
Hắn không thèm nói, nếu ngươi không nói ra lời ấy ta còn đồng ý, khi ấy chỉ là tội nhỏ; nhưng ngươi nói lợi dụ dỗ, khiến ta thành kẻ có mưu đồ, thành bợ đỡ sai sai của quân vương , tội của ta thành lớn rồi.
Không chỉ chửi hắn còn xỉ nhục hoàng đế sau lưng hắn.
- Ngươi.
Tên thái giám tức tím mặt:
- Vậy cứ đợi chết đi. Đừng quên những kẻ kia đều là do hắn hại chết.
Nói xong tức giận bỏ đi trước.
Đám thái giám khác không có văn hóa như đề hình ti thái giám, không hiểu Hải Thụy nói gì, nhưng thấy lão đại nổi điên, số còn lại cũng loạn lên, kẻ đuổi theo, kẻ ở lại theo dỏi, trong chiếu ngục náo nhiệt chưa từng có.
Khi đó Đề hình thái giám tức giận bỏ đi, nhất thời không ai để ý tới Thẩm đại nhân trong phòng giam.
Thẩm Mặc ban đầu không sốt ruột, nhưng đợi rất lâu không thấy hắn trở lại, giục đám phiên tử mở cửa thì bọn chúng nói, chìa khóa phòng giam trong tay Đề hình thái giám, đành ủy khuất đại nhân đợi một chút.
Tới lúc đó Thẩm Mặc chẳng bận tâm, thầm nghĩ :" Chúng sao dám vứt bỏ quan khâm sai ở đây được?"
Ai ngờ chúng bỏ mặc ngài thật, trong ngục tối không biết giờ giắc , làm Thẩm đại nhân sốt ruột, đợi thế nào cũng thấy cả canh giờ rồi mà tên thái giám chết tiệt kia không quay lại, ép bọn phiên tử mở cửa, nếu không thì tìm tên thái giám kia.
Đám phiên tử cũng thấy nhốt khâm sai đại nhân ở đây không ra gì, liền ngoan ngoãn đi tìm người, đúng thời gian bằng thời gian đợi vừa rồi quay lại đáp có thánh chỉ, trước tiên cứ giam đã.
- Giam ai?
Thẩm Mặc thấy rất khó tin.
- Không thấy nói, nhưng công công không cho mở cửa, điều này nói rất rõ ràng.
- Gọi hắn tới đây.
Thẩm Mặc cảm thấy bị lừa gạt, nổi giận quát:
- Đem thánh dụ cho ta xem.
- Công công chúng tôi không muốn gặp ngài, đại nhân, tiết kiệm sức lực đi.
Thái độ đám phiên tử khác hẳn, châm chọc:
- Đừng cho rằng ngồi nhà lao là không tốn sức.
- Láo toét, có biết ta là ai không?
Thẩm Mặc hơn mười năm qua đã bao giờ chịu xỉ nhục như thế.
- Chẳng có gì mới mẻ, kẻ nào mới vào đây chẳng quát thét như thế.
Đám phiên tử cười rộ lên:
- Kết quả? Được vài ngày đã khóc lóc sụt sùi rồi.
- Các ngươi ...
Thẩm Mặc biết nhiều lời với đám tôm tép này chỉ tự chuốc nhục, hừ một tiếng không nói nữa.
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Đám phiên tử tưởng y chịu số phận rồi, cười hô hố:
- Tới nơi ngày hổ cũng phải quỳ, rồng cũng phải nằm xuống, nhận rõ tình thế, chúng ta đều thoải mái.
Rồi cười vang bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng bọn chúng, Thẩm Mặc cảm thấy hoang đường. Sao lại như thế? Chẳng lẽ có kẻ tính kế với minh? Lập tức phủ định, y là khâm sai, dù Nghiêm Thế Phiên tái thế cũng không dám ngông cuồng tới độ này, toàn Đại Minh chỉ có một người dám làm thế với y.
Nhưng bất kể hoang đường thế nào, kết quả đều giống nhau, Thẩm Mặc bị nhốt giam trong chiếu ngục Đông Xưởng rồi.
- Sao đại nhân cũng bị nhốt?
Giọng Hải Thụy vang lên, tuy xung quanh không có ai, nhưng hắn vẫn hết sức cảnh giác, sợ tai vách mạch rừng.
- Làm sao ta biết?
Thẩm Mặc cười khổ xoay người lại, trong phòng tối om nhìn không rõ ngón tay, hướng về phía âm thanh kia nói:
- Có lẽ là hoàng thượng nổi giận thật rồi, e đám ngôn quan kia sẽ bị nguy hiểm.
Hải Thụy im lặng rất lâu mới nói nhỏ:
- Vừa rồi hạ quan nghĩ, hoàng thượng chỉ dọa mình thôi, không dám làm thật.
- Sao nắm chắc như thế?
Nếu không ra được, Thẩm Mặc liền ngồi xuống luôn.
- Đại nhân ngồi sang bên này có cỏ.
Hải Thụy mời.
- Không sao.
Thẩm Mặc không nói cho hắn biết kỳ thực y đang ngồi lên chiếc mũ ô sa nhị phẩm, cho nên trong có bông, ngoài có da, ngồi rất thoải mái. Nếu để Hải Thụy biết, hắn nhất định sẽ nổi khùng.
Hải Thụy liền tùy ý y, hạ thấp giọng chỉ để hai người nghe được:
- Hoàng thượng không muốn làm Trụ vương.
- Vậy sao ta cũng bị giam?
Không lo hộ người khác nữa, Thẩm Mặc bắt đầu lo cho mình.
- Cái này hạ quan không biết, thật khó tin.
- Ài, đành chấp nhận vậy.
- Tin rằng không bao lâu sẽ biết vì sao.
- Mong là như thế.
Thẩm Mặc thở dài, thẩm nghĩ người bên ngoài chắc sốt ruột phát điên rồi, lại nhớ tới hôm nay là ngày đón vợ con về nhà, mình lại hồ đồ bị giam vào nhà lao, áy náy lại bất lực ... Cái năm nay, đúng là không còn gì để nói.
Trên xe ngựa ngoài Đông Xưởng, Dư Dần vẫn bình tĩnh xem sách say sưa. Thẩm Minh Thần cũng cầm sách, nhưng không xem nổi, không ngừng vén rèm nhin ra ngoài:
- Sao còn chưa ra?
Dư Dần ban đầu không để ý, nhưng thấy trời tối dần, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn:
- Không phải xảy ra chuyện rồi chứ?
- Ta đi xem sao?
Thẩm Minh Thần xuống xe, một lúc sau quay lại, mặt đầy kinh hãi:
- Thái giám đi thẩm án với đại nhân sớm đã rời đi, chỉ mình đại nhân tới giờ vẫn chưa ra.
Dư Dần cảm thấy chuyện quá nghiêm trọng, hắn biết đại nhân giao du rộng, nhưng không bao gồm Đông Xưởng, xưa nay đại nhân luôn giữ khoảng cách với đám người này, vào thời điểm mẫn cảm như hiện nay, căn bản không thể có dây dưa gì với chúng.
- Xảy ra chuyện rồi.
Nghĩ một lúc, Dư Dần vỗ đùi:
- Chúng ta mau về thôi.
- Trở về?
Hồ Dũng ở ngoài nghe thấy thế nói lớn:
- Đại nhân còn ở bên trong mà.
- Vậy ngươi ở đây đợi.
Thẩm Minh Thần nhảy lên chỗ xa phu:
- Bọn ta phải đi làm rõ tình hình đã.
Nói xong thúc ngựa chạy nhanh.
Xe chạy thẳng về phủ, Thẩm Minh Thần phóng như bay vào trong thư phòng, vừa thấy Vương Dần nói gấp:
- Đại nhân ... Hình như xảy ra chuyện rồi.
Vương Dần gật đầu:
- Đúng thế.
- Tình hình ra sao?
Biểu hiện của Vương Dần là bình thường, vì có vô số đôi mắt theo dõi hoàng đế, chỉ cần có chút gió lay cỏ động là truyền tới tai vị đại trí giả thần thông quang đại này.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn chúng vì sao giam giữ đại nhân?
Dư Dần vào theo, mặt đầy lo lắng:
- Chẳng lẽ hoàng thượng giận lây đại nhân?
Vương Dần trầm giọng nói:
- Đó chỉ là một phương diện thôi, là do đám đạo sĩ kia cáo trạng.