Thực ra cuộc gặp "ngẫu nhiên" này không loại trừ thành phần cố ý, nếu không giao thừa ai lại muốn theo Thiệu Phương ra ngoài uống rượu.
Vì hành tung Thẩm Mặc ở Phân Nghi đã không còn bí mật gì nữa, muốn tạo ra sự "tình cờ" không còn khó gì.
Còn họ năm vị kia, chỉ thiếu trừ Lục, Nghiêm, Yên đã đi xuống, thiếu mỗi họ Vương là đủ cửu gia Giang Nam rồi.
Thẩm Mặc hiểu rõ bọn họ vì sao tới đây, cũng biết họ vì sao lại sốt ruột như thế, nhưng đêm giao thừa, kẻ nào bàn chuyện công việc với y là tự chuộc lấy phiền muộn. Năm vị kia cần hầu hạ y vui vẻ coi như mục đích đã đạt được.
Cho nên Thiệu Phương tuy nói không lộ liễu lắm nhưng đã phá vỡ chuyện mọi người vốn chỉ hiểu ngầm trong bụng, làm không khí trở nên gượng gạo.
Thẩm Mặc dù vẫn cười, nhưng người khác thì thấp thỏm. Thiệu Phương hối hận, nghĩ :" Sao lúc nào ta cũng kích động như thế? Xem ra khéo quá hóa vụng rồi."
Lúc này Dư Dần lên tiếng:
- Ta cũng có một câu, mọi người nghe nhé ... Có thủy đọc là Tương, không thủy cũng là Tương, thêm vũ trở thành sương. Mọi người tự quét tuyết trước nhà, kệ sương giá trên ngói nhà người khác.
Không chỉ làm nóng lại không khí, còn ám thị đối phương đừng lắm chuyện, rất cao minh.
Mọi người khen ngợi, tiếp tục xuống rượu, nhưng bị Thiệu Phương chen ngang, không khí dù sao không tự nhiên nữa, một lúc sau, Thẩm Mặc nói say rồi, mọi người biết điều đứng dậy cáo từ.
Trước khi đi, mấy người kia không cần nhờ tới Thiệu Phương nữa, nói thẳng với Thẩm Mặc, cám ơn khoản đãi, hi vọng có ngày mời lại.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Mai ta còn lên đường, qua Nguyên Tiêu sẽ tới Cù Châu, hi vọng gặp được mọi người.
Năm người vui sướng, thầm nghĩ chuyến đi này không uổng, liền vui vẻ rời đi.
~~~~~~~~~~~~
Thẩm Mặc đúng là uống hơi say, mơ mơ hồ hồ về lữ quán, ngủ tít tới tận trưa mới dậy.
Nghe thấy gian trong có động tĩnh, Hồ Dũng vội vào, thấy y tỉnh rồi, cười nói:
- Tiểu nhân chúc đại nhân năm mới đại cát đại lợi, đại phú đại quý.
Thẩm Mặc lúc này mới ý thức được năm mới đã tới, cười vui vẻ :
- Nhận lời chúc tốt lành của ngươi.
Nói xong thấy hắn vẫn quỳ, Thẩm Mặc hiểu ý nhưng cố hỏi:
- Còn quỳ làm gì?
- Không, không có gì ạ.
Hồ Dũng ủ rũ đứng dậy, lấy y phục được ủ ấm ra đưa cho y:
- Đại nhân thấy thế nào ạ?
Đầu vẫn nhâm nhẩm đau, Thẩm Mặc chép miệng:
- Lâu rồi không uống nhiều thế, hơi đau đầu.
- Vậy tiểu nhân bảo nhà bếp mang canh chua cho đại nhân.
Thẩm Mặc gật đầu, lúc này mới mò dưới gối lấy ra phong bì đỏ, đưa cho hắn:
- Năm mới vui vẻ, sớm kết lương duyên.
Hồ Dũng mau mắn cầm lấy, cười toét miệng:
- Biết ngay đại nhân không quên chuyện này mà.
- Ngươi thật lắm trò.
Thẩm Mặc đi giày vào, xuống giường nói:
- Tập trung huynh đệ lại đây.
Hồ Dũng co cẳng chạy đi, lát sau gõ cửa nói:
- Đại nhân, tập hợp hoàn tất.
- Nhanh nhỉ.
Thẩm Mặc cười mắng, đẩy cửa ra ngoài, ba mươi hộ vệ chỉnh tề hành lễ:
- Chúc đại nhân năm mới niềm vui mới, đại cát đại lợi.
Thẩm Mặc đầu tiên chúc tết mọi người, sau đó là xin lỗi vì năm mới mà không để bọn họ được về nhà, cuối cùng phát phong bao kèm lời chúc. Ví như Ngưu Nhị Bảo nhà có cha già, chúc cha hắn khỏe mạnh; Vợ Hầu Tử đang có mang chúc sinh quý tử ...
Nói chung toàn lời đơn giản, nhưng cho thấy y luôn đặt mọi người trong lòng, không phải coi họ chỉ như công cụ.
Cuối cùng là hai vị mưu sĩ, Thẩm Mặc cũng đưa phong bì đỏ cho họ:
- Hai vị tiên sinh năm mới tốt lành nhé.
Hai người ôm quyền chúc tết y, Dư Dần nói:
- Phong bao thì không cần nữa.
- Không lấy đại nhân không vui đâu.
Thẩm Minh Thần nhận cả hai cái:
- Huynh không cần thì ta nhận hết.
- Cút đi.
Dư Dần cướp lại:
- Cái này đại nhân cho ta.
Sáng sớm xuân mới luôn đầy không khí vui vẻ, trong sân tiếng cười không ngớt.
- A đến sớm không bằng đến đúng lúc, tại hạ cũng xin một cái.
Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, thấy Thiệu Phương cười hì hì đi tới, sau lưng còn có mấy tráng háng gồng gánh đi vào.
Thấy hắn chưa thông báo đã xuất hiện trước mặt đại nhân, Hồ Dũng mặt đỏ dừ, hắn gọi hết người tới đây, quên không an bài canh gác. Nếu kẻ tới là thích khách thì chết muôn lần không đủ đền tội, vọt miệng quát:
- Sao ngươi xông vào đây?
- Xông vào?
Thiệu Phương lắc đầu:
- Tại hạ hỏi thăm nhưng không thấy ai, nên cứ đi thẳng vào.
Làm Hồ Dũng không biết giấu mặt vào đâu.
Thẩm Mặc an ủi:
- Không có kinh nghiệm mà, lần sau chú ý là được, thôi đi đi.
Hồ Dũng hổ thẹn cáo lui.
Thẩm Mặc nhìn Thiệu Phương:
- Ta biết tiên sinh sẽ đến mà.
Thiệu Phương chỉ vâng dạ mồm đối phó, nhưng thấy Thẩm Mặc lấy ra phong bì có tên mình, hắn phục sát đất.
Thật ra chẳng có gì thần kỳ, hôm qua hắn cố bày ra cuộc gặp ngẫu nhiên, nếu hôm nay không tới giải thích thì quá ngu xuẩn.
Thiệu đại hiệp tới chuộc tội thật, sai nô bộc hạ gánh xuống:
- 50 cân hoa điêu thượng hạng, còn có cá Tùng Giang mới bắt sáng nay, làm canh cá giải rượu cho Thẩm Mặc.
Nói xong không đợi Thẩm Mặc đồng ý liền sắn tay áo lên đích thân vào bếp làm canh cá cho Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc nếm một miếng khen:
- Quả nhiên có trình độ của đầu bếp nổi tiếng.
Thẩm Mặc uống xong một lúc đầu không đau nữa, tinh thần khá hơn, nói:
- Giờ có gì khai ra đi.
Thiệu Phương dè dặt nói:
- Thực ra chuyện hôm qua , tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ.
- Chuyện gì?
Thẩm Mặc vờ hồ đồ.
- Chuyện dẫn năm người kia tới, không phải ngẫu nhiên, mà đợi đại nhân lâu rồi.
- Tức là các ngươi tính kế ta?
Thẩm Mặc giọng trầm xuống.
- Không, không dám...
Thiệu Phương cuống quít xua tay:
- Dù ăn gan báo tim gấu tiểu nhân cũng không dám, bọn họ muốn gặp đại nhân mà không tìm được đường, đành bày ra hạ sách này.
- Đứng nói họ.
Thẩm Mặc cười khẩy:
- Chủ ý này của ngươi chứ gì?
- Nói thế cũng không sai, có điều bọn họ ép tiểu nhân làm.
Thiệu Phương gãi đầu:
- Có điều hôm qua ám thị mục đích của bọn họ, nói rõ lòng tiểu nhân hướng về đại nhân.
Thẩm Mặc cười vang, Thẩm Minh Thần nói.
- Miệng của ngươi đúng là có thể nói trắng thành đen.
Thẩm Minh Thần tức thì kêu oan tày trời.
Thẩm Mặc giọng trầm xuống:
- Nói thế tức là ngươi muốn tới làm thuyết khách?
Thấy thế, Thiệu Phương cũng nghiêm túc nói:
- Tiểu nhân không có bản lĩnh làm thuyết khách, chỉ làm người trung gian thôi, vẫn là vấn đề cũ, cửu đại gia muốn biết đại nhân thế nào mới chịu tha cho họ.
Đó gọi là "đắc thế ly miêu biến mãnh hổ, xuống đất phượng hoàng chẳng bằng gà." .. Nếu mười năm trước có ai nói cửu đại gia khom gối trước mặt một quan viên, khẳng định bị người ta cho rằng đầu óc có vấn đề.
Dù Chu Hoàn Trương Kinh, bậc đại thần như thế mà còn thân bại danh liệt vì đắc tội với Cửu đại gia, càng chẳng cần nói tới Thẩm Mặc.
Nhưng thế thời đã khác, Cửu đại gia đã là chuyện xưa rồi, Lục Bỉnh, cha con Nghiêm Tung, Triệu Văn Hoa, Yên Mậu Khanh nối nhau rời khỏi võ đài lịch sử, làm lực lượng chính trị của Cửu đại gia rơi vào khoảng trống chưa từng có.
Bất hạnh nữa là vì quan hệ vùng miền, đại đa số Nghiêm đảng là quan viên Giang Nam, cho nên gặp họa trong cuộc thanh trừng Nghiêm đảng đa phần là con cháu Cửu đại gia.
Bi thảm hơn nữa, cuộc thanh toán hán gian năm ngoài mũi giáo chĩa thẳng vào hào tộc Mân Chiết với Cửu đại gia làm đại biểu.
So với hai phương diện trước, cái thứ ba tựa hồ không thấy rõ, nhưng là trí mạng nhất, vì nó đánh vào tận gốc rễ Cửu đại gia, không cho bọn chúng ngày ngóc đầu trở lại.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Cửu đại gia chẳng có mấy biện pháp ứng phó, vì con cháu trong triều gần như bị quét sạch, tuy còn nhiều lớp trẻ tài năng, nhưng nước xa không cứu được lửa gần nữa.
Hết cách, bọn họ chuyển hướng sang kẻ thủ ngày trước - Thẩm Mặc.
Sự lợi hại của người trẻ tuổi này thì họ đã lĩnh giáo rồi, hơn nữa còn là sủng thần của hoàng thượng, sư phụ của thái tử, đáng sợ nhất là y còn chưa tới 30.
Ân oán ngày xưa vừa khéo là cơ hội hai bên gặp lại, năm xưa Thẩm Mặc không may ngồi đúng vào Tô Châu mà bọn họ thèm khát nên hai bên mới thành thủ.
Hiện giờ Lục Tích đắc tội với y đã chết, Thẩm Mặc không còn là quan phụ mẫu Tô Châu nữa, hai bên vì sao không thể gương vỡ lại lành?
Nghe Thiệu Phương nói ra tiếng lòng của Cửu đại gia, Thẩm Mặc chẳng hề cảm thấy khoái trá, cũng chẳng muốn cười nhạo, vì đi theo con đường chính trị, thứ duy nhất có giá là lợi ích mà thôi.
Ai có thể mang lại cho ngươi lợi ích lớn nhất là đồng minh thân mật nhất của ngươi, chẳng cần làm cao.
- Ta vẫn nói câu đó.
Thẩm Mặc thong thả lên tiếng:
- Quan trọng là xem thái độ, đưa thành ý ra đây, để ta thấy bọn họ còn giá trị không, sau đó mời nói chuyện khác.
Đây là chuyện hiển nhiên rồi, Thiệu Phương hỏi:
- Hôm qua nghe nói ngài muốn tới Cù Châu, hẳn là vì chuyện mỏ bạc?
Thẩm Mặc gật đầu:
- Đã kéo dài một năm, tới lúc kết thúc rồi.
- Ngày đại nhân tới là ngày mọi thứ khôi phục nguyên dạng. Đại nhân thấy sao?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Chưa đủ.
Thiệu Phương hỏi:
- Vậy ý đại nhân là gì?
- Giải quyết triệt để, ta không muốn vài năm nữa nơi ấy lại loạn.
- Cái này ... tiểu nhân không quyết được.
Thiệu Phương hơi rầu rĩ:
- Nhưng thứ cho tiểu nhân nói thẳng, nước ở đó quá sâu, các lộ thần tiên đều có dính líu, đại nhân muốn gạn trong hết là không dễ.
- Chuyện do người làm, không thử sao biết được.
Thẩm Mặc đứng dậy:
- Ta có phong thư này, ngươi chuyển cho kẻ quyết được, nếu bọn họ có thành ý, tới Cù Châu đợi ta.
Thiệu Phương biết y muốn kết thúc nói chuyện, vội đứng dậy nhận lấy, rồi cười nói:
- Bên trong hộp thức ăn còn hai con cá, đều là tâm ý của họ, đại nhân tùy tiện thưởng hạ nhân.
Đợi hắn đi rồi, Thẩm Minh Thần mở hộp thức ăn ra, dưới cá còn lớp bọc giấy dầu, bên trong là 60 vạn lượng, hít sâu một hơi:
- Mạnh tay thật.
- Tiền bạc bất nghĩa, nhưng vẫn là thứ tốt.
Thẩm Mặc nhìn về phía nam:
- Ta nhận lời sửa một con đường cho Cống Nam, nghĩ cách chuyển cho họ đi.
- Sửa đường làm cầu là hành thiện tích đức.
Thẩm Minh Thần vui mừng.
- Đúng thế.
Nghĩ tới nữ nhi , ánh mắt Thẩm Mặc có chút đau đớn:
- Phải tích đức.
Tới mùng 2, Thẩm Mặc lại lên đường, qua năm mới, y chẳng vội nữa, ung dung vừa đi vừa chơi, gặp cái gì hay cái gì ngon là dừng lại thưởng thức, hưởng thụ được thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi.
Cứ thế tới Thiệu Hưng thì đã là mùng 10, tới bến tàu, y cho mọi người nghỉ phép, rồi về thăm nhà.
Nhà vẫn như thế, Thẩm Hạ sức khỏe đã tốt hơn, bệnh cũ không còn tái phát nữa, tựa hồ còn trẻ ra. Đúng là có vợ chiếu cố và không có vợ khác hẳn nhau, cũng là nguyên nhân Thẩm Mặc chấp nhận mẹ kế nđó.
Nhưng cái nhà đó đã không còn mang lại cho y cảm giác nhà năm xưa nữa.
Thẩm Hạ công lực thâm hậu, năm ngoái sinh thêm đôi long phục thai, đối với Thẩm gia mà nói là chuyện mừng, với Thẩm Mặc thì khó chấp nhận được đệ đệ muội muội còn nhỏ hơn cả con mình, càng không quen gặp "mẹ kế" ít tuổi hơn mình.
Tuy y che giấu rất tốt, nhưng trong lòng thiếu tự nhiên, chỉ ở nhà một đêm, rồi lấy cớ tới nhà Thẩm lão gia, nhà cha vợ, thậm chí là nhà Từ Vị, không ở nhà...
Ở nhà Thẩm lão gia, y bất ngờ gặp Thẩm Kinh, cha con đó căng với nhau bao năm, cuối cùng lão gia tử cho phép tên gia hỏa đó mang vợ vể nhà.
Kết quả Thẩm Kinh không những mang về nhị lão bà người Nhật, còn mang tam lão bà người Tây Dương đã tay bồng tay bế, tứ lão bà người Ba Tư bụng đã ễnh lên. Thẩm lão gia tức tới nằm bẹp giường, bỏ cả tế tổ, năm mới cũng không gặp ai.
Thẩm Mặc hỏi Thẩm Kinh:
- Khẩu vị của ngươi kỳ nhỉ?
Còn nhớ năm kia hắn chỉ có mỗi Thái Thái Tử, một năm không gặp đã thêm hai cô vợ nước ngoài rồi.
- Ngươi không thấy các nàng ấy đẹp à?
Thẩm Kinh hếch mũi lên.
- Đẹp.
Thẩm Mặc thừa nhận:
- Tóc vàng mắt xanh, đúng là có vẻ đẹp nữ tử Đại Minh không bì được.
- Thế là được, lòng yêu cái đẹp ai chả có.
Thẩm Kinh cười hăng hắc:
- Ta làm thế vì "đoàn kết ngoại thương, để Thượng Hải phồn vinh ổn định."
- Rắm chó.
Thấy hắn bóp méo chỉ thị của mình, Thẩm Mặc cười mắng:
- Ta bảo ngươi lên giường đoàn kết à?
Thẩm Kinh ngượng ngùng nói:
- Ngươi biết đấy, khuyết điểm lớn nhất của ta là trọng tình nghĩa, người khác chỉ cho là đồ chơi, ta không nỡ vứt bỏ, nên mới có ngày hôm nay.
Thẩm Mặc cười đau ruột:
- May mà ngươi còn chưa mang cô nàng da đen nào về, nếu không phải gọi là hoành tráng.
- Kỳ thực là có … ta, ta còn bà năm người Nam Dương.
Ai ngờ Thẩm Kinh ấp úng nói:
- Sợ cha ta không tiếp nhận nổi, đợi sau này mới mang về.
Thẩm Mặc không còn gì để nói.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Mặc đi an ủi Thẩm lão gia, ông già thấy y mắt đỏ hoe, kích động nói:
- Ta gây ra nghiệt chướng gì mà đẻ ra thằng súc sinh, thế này còn mặt mũi nào đối diện với tổ tiên.
Thẩm Mặc thắc mắc:
- Chuyện này liên quan gì tới tổ tiên ạ?
- Nó lấy vợ Nhật Bản cũng đành đi, ít nhất sinh con ra còn bình thường.
Thẩm lão gia đau đớn nói:
- Nhưng nó lấy vợ Tây, sinh con lông vàng ... Còn là con cháu Hoa Hạ không?
Nói tới đó lau nước mắt:
- Mất gốc, mất gốc.
Thẩm Mặc nhịn cười đến mặt mày nhăn nhó, Thẩm lão gia tưởng y cũng không chấp nhận được, càng đau lòng khóc rống lên:
- Nếu chẳng còn mặt mũi gặp tổ tiên, ta đã treo cổ tự vẫn rồi.
"Nghiêm trọng vậy sao?" Thẩm Mặc vội an ủi:
- Lời này cháu không dám tán đồng, kỳ thực bên Tô Châu, Thượng Hải đã có rất nhiều người làm thế. Đó là tiến bộ, là minh chứng phồn vinh thịnh vượng mà.
- Nói bậy.
Dù rất tôn kính Thẩm Mặc nhưng Thẩm lão gia không nhịn được:
- Đó là suy đồi đạo đức, liên quan gì tới phồn vinh?
- Đương nhiên là liên quan.
Thẩm Mặc trợn mắt nói láo:
- Hỏi đại bá, trong lịch sử Hoa Hạ, triều nào phồn vinh nhất?
- Là đời Đường.
- Đúng thế.
Thẩm Mặc vỗ tay:
- Kỳ thực thời xưa, người da trắng mũi cao mắt sâu, gọi là người Hồ. Đặc biệt là là nữ nhân da trắng vóc dáng cao ráo, đầy đặn nhiệt tình, phong tình lạ lẫm hoàn toàn khác biệt nữ tử Hoa Hạ, khiến vô số nam nhâm tơ tưởng, gọi là Hồ cơ.
Rồi ngâm:
Ngũ Lăng niên thiếu Kim thị đông
Ngân an bạch mã độ xuân phong
Lạc hoa đạp tận du hà xứ
Tiếu nhập Hồ Cơ tửu tứ trung
***
--Dịch nghĩa--
Bài ca tuổi trẻ - Lý Bạch.
Chàng trẻ tuổi đất Ngũ Lăng tới phía đông chợ Kim
Cưỡi ngựa trắng yên bạc lướt trong gió xuân)
Đạp bừa bãi lên các hoa rơi rụng [trên đường], đi đâu vậy?)
Tươi cười bước vào quán rượu Hồ Cơ
Đến chợ Kim đông, trai Ngũ Lăng
ngựa kim, yên bạc, gió muà xuân.
Đạp bừa hoa rụng, đi đâu vậy?
Nghĩ đến Hồ Cơ đã mát lòng.
--Bản dịch của Anh Nguyên--
Thẩm lão gia đương nhiên biết bài thơ này, nhưng hiện giờ mới có cảm thụ sâu sắc:
- Đường triều đúng là có chuyện kết hợp với Hồ Cơ ...
- Đúng thế, vì như tiên thơ Lý Bạch là người lai, mẹ ông ta là Hồ Cơ, còn có Lý Thế Dân cũng mang huyết thống người Hồ, danh tướng danh quan mang huyết thống dị tộc vô số, chẳng lẽ các triều coi đây là xỉ nhục? Hay cho đây là cực thịnh, được người người sùng bái?
Không thẹn là kinh lược đại nhân, lý lẽ đâu ra đó, còn mang loạt "danh ngôn" các danh nhân ra, làm Thẩm lão mặt dễ coi hơn nhiều. Hoang mang hỏi:
- Nói thế chẳng lẽ lấy nhiều người Hồ còn là chuyện tốt?
- Đương nhiên.
Thẩm Mặc khẳng định:
- Đó là biểu hiện của sự hùng mạnh quốc gia mà.
Kỳ thực Thẩm lão gia chỉ hận không có người thuyết phục được mình, nói ra lời ông muốn nghe, muốn tin. Nhưng khi Thẩm Mặc đi rồi, ông tỉnh ra, tên gia hỏa này tới làm thuyết khách cho tên xú tiểu tử kia, nếu không Thẩm đại nhân sao không cưới mấy Hồ Cơ đi?
Có điều Thẩm lão gia cũng nghĩ thông rồi, ,thời đại đã khác, con cái cánh đã cứng cáp, lấy chuyện người già ra nói chỉ chuốc khổ vào thân ... Với lại đám cháu đông tây hợp bích đúng là vừa đẹp vừa trắng trẻo, chưa bao giờ thấy đứa bé nào đáng yêu như thế, lão gia tử thích thực lòng, nên không quản nữa. Thôi thì con cháu có phúc phận của con cháu, xem nó còn bày ra được trò gì
Rời Thẩm gia đại viện, Thẩm Mặc lại tới nhà cha vợ chơi không về nhà, sức khỏe Ân lão gia tốt hơn nhiều, nhưng cô đơn một mình, khó tránh khỏi buồn tẻ. Thẩm Mặc ở thêm với ông hai ngày, tối cùng uống rượu, ban ngày ra sân đánh "chủy hoàn".
Chủy hoàn gọi là "thôi hoàn", "bộ đả", đây là trò hoạt động ngoài trời cực thịnh thời Đường Tống Nguyên, tới triều Minh có hơi lắng xuống, nhưng ở phương bắc vẫn rất mê, nhất là hoàng thất, Tuyên Đức, Chính Đức đều là cao thủ món này.
Thẩm Mặc cũng chơi qua vài ván, có thể nói là đánh Golf kiểu Trung Quốc, bắt nguồn từ trò chơi trên thảo nguyên, thậm chí Thẩm Mặc cho rằng rất có khả năng năm xưa Thành Cát Tư Hãn tây chinh mang thứ này tới Châu Âu, thực sự vì nó quá giống nhau.
Mặc kệ nguồn gốc nó ra sao, nói chung nó là trò vận động quý tộc, mục đích là dùng cây gậy khác nhau đánh bóng vào lỗ. Mấy năm qua Ân lão gia mê mẩn món này, cả ngày mùa gậy, hôm nào thời tiết mưa gió không đánh cầu được thì nghiên cứu (hoàn kinh), (bộ đả), những bảo điển của trò chơi, để lần sau giành phần thắng.
Nếu người trẻ tuổi mê mẩn như thế đương nhiên thì lo ham chơi quên chí, nhưng tới tuổi Ân lão gia chỉ có lợi không có hại, sức khỏe tốt hơn, tâm tình tốt hơn, nên phu thê Thẩm Mặc hết sức ủng hộ ông.
Lần này về nhà, quà y tặng cho nhạc phụ là một bổ gậy Golf cao cấp, đúng một bộ 10 gậy, chế tác cực kỳ tỉ mỉ, yêu cầu khắt khe về chất liệu làm gậy cũng như công nghệ chế tác.
Ân lão gia thích tới cầm mỗi cây gậy mêm mê hồi lâu, hai mắt sáng rực.
Tháng giêng bạn chơi đều bận ăn năm mới, Ân lão gia sớm ngứa tay lắm rồi, lập tức kéo tay con rể :
- Đi nào, chơi vài ván.
Thẩm Mặc cười:
- Cung kính không bằng tuânlệnh, có điều con không có trang bị.
- Về nhà còn lo không có trang bị?
Ân lão gia nói đầy tự phụ, dẫn y tới gian phòng cạnh phòng ngủ, đẩy cửa ra xem, khủng khiếp, đầy một phòng gậy, đủ loại treo trên tường. Lão nhạc phụ hưng phấn nói:
- Tùy chọn.
Hai người thay trang phục đánh bóng, ống quần ống áo cực kỳ gọn gàng, cùng người hầu mang gậy, tới hoa viên.
Ân lão gia biến cả hoa viên thành sân golf, có hố cát, có ao nước, có đồi nhỏ , đủ các loại chướng ngại vật, còn có lỗ cờ cắm cờ màu khác nhau.
Mặc dù không phải lần đầu chơi trò này nữa, nhưng Thẩm Mặc có ảo giác, cho rằng mình lại xuyên việt, cùng chơi Golf với vị giám đốc nào đó.
- Bắt đầu.
Lão nhạc phụ đã đứng ở chỗ phát cầu, hai tay nắm gây, chuẩn bị tinh thần phát cầu.
- Vâng...
Thẩm Mặc bấy giờ mới tỉnh lại, nói:
- Mời nhạc phụ đánh trước.
- Ngươi đánh trước đi.
Lão nhạc phụ rất có phong độ đại tướng.
- Vậy cùng đánh.
Thẩm Mặc cười vung gậy, bóng bay thật xa vẽ lên đường cong tuyệt đẹp, rợi bịch xuống ... hố cát, Ân lão gia cười tới vung gậy suýt trẹo lưng.
Hai người đấu với nhau, Thẩm Mặc kỹ thuật chẳng ra sao, chỉ biết đánh cơ bản, Ân lão gia sức khỏe không đủ, kỹ thuật cực tốt, đánh lệch, bóng xoáy dùng rất thành thạo, làm Thẩm Mặc vỗ tay khen hay luôn miệng.
Phải thừa nhận trò chơi này rất có ma lực, ban đầu Thẩm Mặc chỉ muốn bồi tiếp nhạc phụ chơi cho vui, về sau thành mê, bắt đầu nhờ nhạc phụ dạy cho vung gậy ra sao, tính sức gió thế nào, Thẩm Mặc học rất nhanh , ngày hôm sau đã ra dáng lắm rồi.
Sau một lần phát bóng đi, hai người thong thả đi trên cỏ, Ân lão gia như tùy ý hỏi:
- Khuê nữ của ta không làm con phải đau đầu chứ?
- Không ạ.
Thẩm Mặc cười, tay vô thức đưa lên gãi đầu.
- Vậy thì tốt, ta không có nhi tử, nên dạy nó như nam tử, về sau sức khỏe không tốt, để nó gánh vác gia nghiệp sớm, tạo thành cái tính cao ngạo, cố chấp, háo thắng.
- Bình thường không nhận ra.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Nhưng sống lâu thì con nhận ra đúng là vậy thật.
- Cái tính này nam nhi thì không sao.
Ân lão gia thở dài:
- Nhưng với một nữ nhân có chồng thì không hay ... Giờ nghỉ lại, đúng là không nên cho nó nắm gia nghiệp.
- Cũng chẳng có gì mà không hay, qua vài năm nữa, tâm tư nàng ấy đặt hết lên bọn nhỏ, ham mê sự nghiệp sẽ không còn lớn thế nữa.
Ân lão gia đi tới bên bóng, nhắm chuẩn vào lỗ, nghe vậy dừng gậy:
- Con nói thế là tránh nặng tìm nhẹ rồi.
Xem ra mặc dù cách xa ngàn dặm, lão nhạc phụ vẫn phát hiện ra hai vợ chồng họ có vấn đề, nghĩ một lúc rồi nói:
- Thực sự là không có gì, bọn con không còn là trẻ nhỏ nữa, nhạc phụ đừng lo, con không để Nhược Hạm chịu ủy khuất đâu.
Loại chuyện này Ân lão gia chỉ nói tới là ngừng:
- Ta tin hai đứa sẽ giải quyết tốt vấn đề.
Nói xong vung gậy đánh bóng đi.
- Vâng, sẽ tốt thôi ạ.
Thẩm Mặc cũng đánh bóng đi.
Sau cuộc nói chuyện ngắn, hai người tập trung tinh thần chơi bóng, có người tới phía sau cũng không nhận ra.
Mãi đến khi hết lỗ, Thẩm Mặc mới thấy Từ Vị đã đứng đó rất lâu, lên tiếng chào :
- Tới mà không nói một tiếng.
Ân lão gia vui vẻ nói:
- Văn Trường tiên sinh tới rồi.
- Thấy hai vị so tài đặc sắc, tại hạ không dám quấy nhiễu.
Từ Vị nói xong thi lễ với Ân lão gia.
Ân lão gia nhận lấy khăn mặt người hầu đưa tới, lau mồ hôi nói:
- Thong thả nói chuyện nhé, lão già này đi nghỉ một chút.
Hai người liền tiễn ông đi, Thẩm Mặc giờ mới cười hỏi:
- Kỳ tân hôn sao còn có tâm tình chạy ra đây ... Chậc chậc, trông khác nhé, là Từ Văn Trường mà đệ quen đây sao?
Từ Vị nhìn mình, thấy rất bình thường:
- Khác chỗ nào?
- Sạch sẽ.
Thẩm Mặc không nhịn được cười.
Từ Vị đỏ mặt :
- Đừng trêu ta.
- Còn trở nên ôn nhu nữa.
Thẩm Mặc càng trêu già:
- Trước kia đã đốp chát lại rồi, giờ lại đỏ mặt.
- Đệ ghen tị thì có.
Bị trên một hồi, Từ Vị khôi phục lại bình thường:
- Đây là bệnh chung của kẻ quanh năm ở ngoài, có vợ bằng với không vợ.
Thẩm Mặc đấm hắn một cái, nghiêm túc hỏi:
- Sao, cuộc sống tân hôn hạnh phúc chứ?
- Không tệ.
Từ Vị cười:
- Lấy về mời biết, có phải là người mình muốn hay không chẳng khác biệt lắm.
Tuy nói thế vẫn nghe ra sự gượng gạo trọng nụ cười của hắn.
Từ Vị kết hôn rồi, nhưng tân nương không phải Lữ tiểu thư. Tuy hắn si tình khó quên, nhưng Lữ tiểu thư rất kiên quyết dứt bỏ hồng trần, Từ Vị theo Thẩm Mặc nam hạ, tìm tới chỗ nàng, đợi ngoài phòng nàng bảy ngày bảy đêm nhưng mãi không đợi được tới lúc rèm cửa vén lên.
Sau bảy ngày Từ Vị tâm tàn ý lạnh bị người ta vác xuống núi, bệnh nửa năm trời, tới khi khỏe lại đã vào mùa đông, hắn vốn định lập tức tới Cống Nam với Thẩm Mặc, nhưng Thẩm lão gia được Thẩm Mặc ủy thác tổ chưc hôn sự cho hắn, còn phía Thẩm Mặc chiến cục đã định, tránh hiềm nghi tới chia chác, hắn liền ở lại Thiệu Hưng kết hôn.
Mặc dù đã 39 tuổi, nhưng Từ Vị vang danh thiên hạ, hôn sự này không thể qua loa, trừ tu sửa nhà cũ của hắn, Thẩm Mặc còn nhờ phụ thân tặng cho Từ Vị khu trang viên ngoài thành , làm quà hôn lễ.
Trang viên đó rộng mười mẫu, có ao cá, có vườn quả, mặc dù không rộng cũng không xa hoa lắm, nhưng đầy vị điền viên, Từ Vị rất thích, kết hôn xong liền mang thê tử tới đó mỗi ngày kéo lưới nướng cá, ngắm cảnh uống rượu, sống rất sung sướng.
Thấy Từ Vị cuối cùng có nhà của mình, thoát khỏi mối tình rối rắm đau khổ, Thẩm Mặc cũng mừng cho hắn, trở về tới nhà mới của hắn, hai người uống rượu đêm, nhớ lại ngày tháng cũ.
Từ Vị cảm kích nói:
- Nếu không có đệ, sợ rằng ta thành hồn ma vất vưởng ở đâu đó rồi.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Tái ông thất mã, ai biết huynh gặp đệ lại mất đi thứ gì?
Đó không phải khiêm tốn, vì gặp y, vị thiên tài nghệ thuật 500 mới có một lần này cuộc đời đã biến đổi, biết bao tác phẩm nghệ thuật truyền đời không còn xuất hiện nữa.
Nhưng Thẩm Mặc cho rằng lưu danh thiên cổ là hư ảo, những thứ đó chẳng đem lại gì lợi lộc cho Từ Vị, cho nên y chẳng hề cảm thấy áy náy, mặc dù thi thoảng cũng lo không biết hơn trăm bức thư họa Từ Vị mà mình cất giữ sau này còn có giá trị hay không?
Từ Vị nhầm rằng y tiếc mình kết hôn mà bỏ lỡ cơ hội lập công ở Cống Nam, liền cười:
- Đệ biết là ta chẳng bận tâm mà, dù đã làm quan, nhưng không phải vì lợi lộc.
Rồi buồn bã nói:
- Ta chẳng biết mình muốn gì nữa, giống như bị người ta đẩy đi vậy, mặc dù đi rất xa, nhưng chẳng có cảm giác gì ... Không phải ta làm cao đâu, nhưng ta không hòa mình với bọn họ được.
- Bất kể làm gì, phải có cảm giác thuộc về mình, thậm chí là sứ mệnh, nếu không chẳng thể tập trung tinh thần vào nó.
- Nói đúng lắm, ta không tìm được cái gì thuộc về mình.
Từ Vị nốc cạn chén rượu:
- Mấy năm ở Bắc Kinh, ta nhận ra mình chẳng hợp với quan trường, trừ mấy huynh đệ ai cũng coi ta là dị loại, căn bản ăn không ngồi rồi ... Ta thật hâm mộ đệ, đệ làm bao chuyện lớn rồi, so ra thật xấu hổ.
- Đệ làm gì đâu.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Thật ra đệ hâm mộ huynh, không thích là bỏ quan đi bất kỳ lúc nào được, còn đệ xiềng xích trên người quá nhiều, đời này không thể thoát ra.
- Có ai ép đệ phải làm thế đâu, sống thoải mái một chút không được sao?
Từ Vị biết tên gia hỏa này có gánh nặng tâm lý cực lớn, như đem cả thiên hạ vác lên vai vậy.
- Đúng , chẳng ai ép đệ.
Thẩm Mặc uống một ngụm lớn:
- Nhưng đệ không lay chuyển được bản thân, dù chỉ có chút ý nghĩ trốn tránh nào thôi cũng thấy đó là tội ác.
Y nằm vật ra giường:
- Đó là số mạng, đệ sớm chấp nhận rồi.
- Yên tâm, đệ vĩnh viễn không cô độc, cả đời này ta theo đệ, một hảo hán ba người giúp mà, giúp đệ hoàn thành sự nghiệp là đời này ta thành công.
Từ Vị lại nói:
- Ta theo đệ tới Cù Châu nhé.
- Không cần, chuyện bên đó không khó, huynh làm đại sự của mình ra.
- Ta có đại sự gì?
Từ Vị không hiểu.
- Nối dõ tông đường ... Ha ha ha.
- Giỏi lắm lại trêu ta.
Hai người đang trêu đùa nhau thì tân nương Lưu thị mang canh tới, nhìn thấy tư thế ám muội của hai người thầm cả kinh :" Chẳng trách phu quân hơn 10 năm không kết hôn, té ra tâm kết ở đây."
Vì thế trong thời gian dài nàng lạnh nhạt với Thẩm Mặc , làm y chẳng hiểu mình đắc tội với vị tẩu phu nhân này ở chỗ nào?
~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở nhà quá 15, Thẩm Mặc lên đường tới Cù Châu, Thẩm Hạ tiễn y ra bến tàu, nhi tử về nhà mà cả ngày không ở nhà, chỉ có bữa sáng hai cha con mới có cơ hội nói vài câu đơn giản, ông đương nhiên cảm giác được, mình và nhi tử trở nên xa cách rồi, cũng biết nguyên nhân vì sao, nhưng không có cách giải quyết, chỉ biết nắm tay con, mặt đầy lưu luyến.
Thẩm Mặc thở dài:
- Con ở nhà quá ít, không thể bồi tiếp cha cho tốt, cha đừng trách con.
- Lần này đi không biết bao giờ mới về, con không ở thêm vài ngày được sao?
- Công việc bận rộn, con hẹn vào ngày 16 giờ mới đi đã là muộn rồi.
- Bận bận bận, quanh năm đều bận.
Thẩm Hạ nổi giận:
- Xem ra muốn con được rảnh chỉ đợi ngày ta nhắm mắt thôi.
- Cha.
Thẩm Mặc trách:
- Đừng nói lời không may, con thấy cha khỏe không khác gì thanh niên cả.
- Sao con biết?
- Ba năm sinh ba đệ đệ muội muội cho con, đến con còn chẳng có bản lĩnh đó.
Thẩm Mặc cười hăng hắc.
- Thằng tiểu tử này dám trêu cha.
Bị con trai nói cho xấu hổ, một lúc lâu Thẩm Hạ mới nói được:
- Chúng tuy nhỏ, nhưng đều là đệ đệ muội muội của con, tương lai còn trông cậy vào người làm ca ca con đó.
Thẩm Mặc lòng lại khó chịu, cười gượng rút tay lại:
- Đương nhiên, cùng là người Thẩm gia mà ... Không còn sớm nữa, cha về trước đi.
Thẩm Hạ tự biết lỡ lời, gật đầu:
- Thuyền đi ta sẽ về.
Thẩm Mặc lùi lại vén áo lên, quỳ lạy ba cái:
- Cha bảo trọng.
Rồi xoay người lên thuyền.
Thuyền đi xa, nhìn bóng cha ngày càng mơ hồ, trong lòng Thẩm Mặc áy náy, rõ ràng y rất yêu quý phụ thân, vì sao không đóng kịch một chút cho ông vui lòng.
Cả đường đi, tâm tình Thẩm Mặc không cao, tới khi đến Hàng Châu hội họp với các quan viên, y mới khôi phục trấn tĩnh cần có của một thủ mục.
Đám quan viên đứng đầu lúc này gặp y không ai không kính sợ, ban đầu bọn họ chỉ kính cái áo quan của y, giờ thì phục bản lĩnh của y, người trẻ tuổi này bản lĩnh không kém vị tiền nhiệm, thậm chí còn linh hoạt biến báo hơn, làm ngươi cảm thấy bất kỳ chuyện gì y cũng làm được thỏa đáng, không phục cũng không được.
Nhưng Thẩm Mặc mời họ đến đây không phải để bợ đít, mà là có chuyện muốn bàn.
Đầu tiên Vương Bản Cố báo cáo tình hình tiễu phỉ ở Cù Châu năm qua, dưới sự nỗ lực của Lô Thang, quan quân đã thu phục được hơn nửa số mỏ, nhưng binh lực có hạn, không thể mở rộng chiến quả, cho nên thỉnh cầu Thẩm Mặc đưa Thích gia quân chi viện, không để chuyện hỏng nửa đường.
Thẩm Mặc từ chối:
- Thích gia quân nhận lệnh bắc thượng rồi, hơn nữa trong năm nay còn có tinh nhuệ nối nhau bắc thượng, chuyện này hẳn ông đã biết.
Đối với mệnh lệnh này Thẩm Mặc rất khó chịu, dù vô tình hay cố ý đều là đang tước giảm binh lực của y. Nhưng y chấp hành triệt để, vì y biết kỳ hạn trở về của mình sắp tới rồi.
Vương Bản Cố rất thất vọng, quy cho cùng chuyện Cù Châu do hắn gây ra, dù có người trong triều bao che không bị hỏi tội, nhưng địa vị trong lòng vị đó ảnh hưởng lớn , nên một lòng muốn dẹp loạn, vãn hồi hình tượng của mình.
Nhưng vụ bạo loạn này rất khó nhằn, thậm chí còn khó hơn ở Cống Nam, ban đầu hắn nghĩ có quân đội là xong, nhưng sự thực tàn khốc là, quân đội như ruổi không đầu, cả ngày quanh quẩn trong vùng mỏ chẳng tóm được công nhân bạo loạn, Lô Thang cũng hết cách.
Đứng trước lợi ích trần trụi, thuyết giáo là vô dụng, lễ nghi liêm sỉ là vô dụng, trung hiếu tiết nghĩa là vô dụng, thậm chỉ trấn áp là vô dụng ...
Có thể đánh bại được lợi ích là ... Lợi ích lớn hơn.
Thẩm Mặc cho rằng như vậy, nhưng y tuyệt đối không nói ra, vì quan hệ hai bên chưa tới mức giãi bày tâm sự với nhau, hơn nữa Vương Bản Cố là loại ôm cứng lấy "lời của thánh nhân", nhất định không tiếp thu lý luận của y.
Nhưng Thẩm Mặc có cách cho hắn vào khuôn khổ, nói tới chuyện khác:
- Năm nay là năm Ất Sửu, lại tới năm các vị vượt ải rồi.
Mọi người mặt mày khổ não:
- Đại nhân nói đúng, năm ngay ngoại sát, chúng tôi đang lo đây.
Rồi nhìn y lấy lòng:
- Mong đại nhân nói tốt cho mấy câu, chúng tôi ghi lòng tạc dạ.
- Có cơ hội bản quan sẽ nói giúp, nhưng sợ người ta không hỏi, bản quan chẳng thể giúp được.
Y nhìn Vương Bản Cố:
- Nghe nói triều đình năm nay định đem đốc phủ các nơi cũng tính vào ngoại sát, Vương trung thừa quan hệ mật thiết với Bắc Kinh, có thể xác nhận việc này cho ta không?
Vương Bản Cố gật đầu:
- Nghe nói Cao Túc Khanh lấy danh nghĩa đốc phủ tuy danh nghĩa là kinh quan, thực chất chủ chính địa phương, trách nhiệm lớn, làm việc ngoài là chủ yếu, không thể lấy gần tính xa... Ông ta làm thế chẳng phải lắm chuyện sao, quy củ bao năm sao nói sửa là sửa.
Dựa theo biểu hiện ba năm nay thì hắn chắc chắn là không xứng chức, nếu bị ngoại sát bãi miễn, sĩ đồ coi như xong.
- Bất kể ra sao thì đã thành kết cục định sẵn, các vị tự thu xếp đi.
Thẩm Mặc thở dài.
- Hạ quan hiều ý đại nhân rồi.
Chiết Giang bố chính sứ Trương Nghị nói:
- Cù Châu là bùa đòi mạng của chúng ta, nếu không nhanh chóng giải quyết, chỉ e sĩ đồ mọi người có trở ngại.
Thẩm Mặc lại hỏi:
- Vương trung thừa thấy sao?
Vương Bản Cố mặt mày méo xẹo:
- Chuyện là thế, nhưng biết làm sao?
- Yên tâm, chuyện đâu còn có đó, chúng ta tới Cù Châu, biết đâu có biện pháp gì thì sao?
Các quan viên như bị gáo nước lạnh dội lên đầu :" Hết rồi, y cũng không có cách nào, đi Cù Châu còn có ý nghĩa gì nữa."